Chương 383: Con gái ân nhân
-
Bỉ Ngạn Đơm Hương
- Vân Nghê
- 1772 chữ
- 2022-02-04 05:27:48
Những gì Điền Mãng biết chỉ có bấy nhiêu đó, Trưởng công chúa bị ban chết, Nhị hoàng tử hỏng việc tự vẫn, đám cướp ngục vốn là tà8n dư của phe Nhị hoàng tử nhanh chóng bị xử trảm, Bộ Hình ra lệnh không ai được lên bàn tán chuyện này. Giờ Hầu gia cho người tớ3i hỏi y, y mới cẩn thận nhớ lại từng chi tiết.
Điền Mãng ngẫm nghĩ rồi nhìn về phía Thôi Trinh:
Hầu gia, sau khi ngài v9ề kinh còn dẫn binh đi trấn áp mấy chỗ loạn lạc phải không? Có thể đám người đó cũng căm hận ngài, lúc cướp ngục bị bao vây, nhớ6 ra Châu phu nhân là thê tử chưa chính thức cưới hỏi của ngài nên mới ra tay với Châu phu nhân.
Trương phu nhân nhìn theo bóng lưng Thôi Trinh, đã xảy ra chuyện gì nàng không biết hay sao? Thôi Trinh lòng đầy tâm sự ngồi trong thư phòng, tỉ mẩn xem kỹ địa đồ, bên tai lại vang lên những lời Điền Mãng đã nói.
Rốt cuộc Châu thị là người như thế nào? Không hiền lương thục đức như nhà họ Châu nói, cũng không nhanh nhẹn khôn khéo, tâm cơ sâu xa như hắn biết.
Thôi Trinh từ tiểu viện trở lại phủ Định Ninh hầu, vào nhà chính thay quần áo rồi dặn dò Trường thị đi ngủ sớm.
Trương phu nhân vốn định nhắc đến chuyện ăn Tết đón giao thừa trong phủ nhưng thấy Thôi Trinh lại vội vội vàng vàng rời đi, nàng không khỏi thất vọng. Có điều dường như lần này Thôi Trinh không trông thấy, hắn cứ thể quay người ra khỏi phòng.
Ánh mắt Thôi Trinh lướt qua ổ khóa nhỏ trên chiếc hộp, chìa khóa của cái hộp này chẳng biết đã nhét vào đầu. Thật ra ổ khóa kiểu này hắn chỉ cần hơi mạnh tay là có thể giật ra nhưng có thể trong hộp này đựng đồ của Châu thị, xuất phát từ sự tôn trọng dành cho nàng, hắn vẫn phải giữ vật này nguyên vẹn.
Thôi Trinh hờ hững ra lệnh:
Tìm người mở khóa ra đi!
Một lát sau, quản sự dẫn người bước vào, người đó chỉ dùng hai thanh tre đã mở được ổ khóa, sau đó khom người lui ra ngoài.
Sau khi mất Du Lâm Vệ của Lâm Tự Chân, bọn họ muốn mưu đồ Bắc Cương thì phải giành được Đại Ninh, phủ Vĩnh Bình, Phủ Vĩnh Bình chỉ cách kinh sự năm trăm năm mươi dặm về phía Tây.
Trong đầu Thôi Trinh hiện ra địa đồ Bắc Cương, thế nên lần này vạch trần dã tâm tranh vị của Hoài vương là diệt trừ mối họa cho Đại Chu hay là khiển Đại Chu rơi vào một cục diện nguy hiểm hơn? Suy đoán như vậy thì người tiếp theo tiếp quản phòng ngự Đông Bắc là khả nghi nhất.
Thôi Trinh lại càng nhí5u chặt lông mày. Lúc xảy ra vụ án của Nhị hoàng tử, không ít quan viên trong kinh phải chịu ảnh hưởng, phe Quý phi thừa cơ trừ khử phía đối lập khiến lòng người hoang mang. Trong quân doanh kinh thành có mấy tướng lĩnh bị ép phải vùng dậy phản kháng. Bình thường hắn trấn thủ ở Đại Đồng, không hay về kinh nên không bị cuốn vào những cuộc tranh đấu ấy, Hoàng thượng mới lệnh cho hắn dẫn binh đi trấn áp phản loạn.
Thế nên cái chết của Châu thị có phần nguyên nhân do hắn sao?
Nhìn thấy đóa sen Phật này, trái tim Thôi Trinh cũng nghẹn lại, hắn vô thức sờ lên cổ mình.
Máu khắp người Thôi Trinh như chảy hết lên lồng ngực, trái tim hắn đập điên cuồng kích động, sau đó là tiếng thở gấp dồn dập.
Thôi Trinh lật sách, đập vào mắt hắn là chữ viết theo thể quản các, chữ này rõ ràng không phải là của Châu thị, hắn là từ cha Châu thị, trạng nguyên lang trẻ tuổi nhà họ Châu - Châu Trạch Thừa.
Cũng đúng, bọn họ vẫn chưa thành thân, nhà họ Châu không nên đưa đồ riêng tư của Châu thị tới nhà họ Thôi. Xem ra lúc ấy nhà họ Châu muốn dùng phẩm hạnh của người cha đã mất của Châu thị để lay động hắn, hy vọng sau này hắn có thể thích nàng.
Vốn dĩ hắn không nên tốn quá nhiều thời gian với một người đã chết nhưng cứ nghĩ đến tình cảnh bi thảm của Châu thị và Ngụy Nguyên Kham, hắn lại không khỏi nghĩ nhiều.
Thôi Trinh chợt nhớ ra sau khi nhà họ Thôi và nhà họ Châu đính hôn, nhà họ Châu đã gửi tới một vài thứ làm quà đáp lễ. Ma ma quản sự bảo hắn xem qua, hắn không có hứng thú gì với thứ đó, nhìn thấy trong đó có một hộp sách bền bảo quản sự giữ lại.
Lúc ấy hắn chỉ ứng phó qua loa với quân sự, hắn bận rộn quân vụ, lấy đâu ra tinh thần xem mấy thứ ấy, sau đó hắn cho người để lên giá sách. Sau khi Châu thị chết, hắn an táng Châu thị ở nhà họ Thôi theo lễ nghi, nhà họ Châu đương nhiên không thể nào lấy đồ về, vậy hộp sách kia đang ở đâu?
Thôi Trinh gỡ xuống bàn một cái, Vương Tinh lập tức bước vào phòng.
Gọi quản sự tới đây, ta muốn tìm mấy món đồ trong phủ.
Vương Tỉnh đáp dạ. Thôi Trinh lại dặn:
Đừng để kinh động đến những người khác.
Tránh để Thôi Vị phát hiện ra manh mối.
Đã qua ngần ấy năm, tìm một hộp sách trong Hầu phủ lớn thế này không phải là chuyện dễ, đã thế Hầu gia còn không nhớ cái hộp đó trông như thế nào.
Thôi Trinh xem hết một lượt từng quyển sách trong hộp, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở một cuốn sách liên quan tới triện khắc đá vàng do Châu Trạch Thừa viết. Phần đầu cuốn sách là lý giải tâm đắc của Châu Trạch Thừa về triện khắc đá vàng, phần sau là hình vẽ những hình dấu Châu Trạch Thừa từng khắc.
Một đóa sen Phật, đóa sen còn chưa nở hết, trông cực kỳ đẹp.
Trong thư phòng chỉ còn lại một mình Thôi Trinh, Thôi Trinh mới chậm rãi mở nắp hộp.
Quả nhiên trong hộp đều là sách vở.
Thôi Vị ở lại bên cạnh hắn cũng là muốn thăm dò tình hình Đại Đồng và Vệ sở Bắc Cương, từ chuyện Thôi Vị lén qua lại với phó tưởng là đã có thể nhìn ra, Thôi Vị có ý định thay thế hắn tiếp quản Đại Đồng từ lâu.
Lâm Tự Chân cài cắm tai mắt ở Du Lâm Vệ, Thôi Vị nắm được Đại Đồng là có thể phối hợp với Lâm Tự Chân, nếu như có thêm tuyến đường Đông Bắc thì sẽ có được cả vùng Bắc Cương.
Ngụy Nguyên Kham
dưỡng bệnh
ở nhà là để âm thầm điều tra vụ án này. Hắn đứng trong bóng tối yên lặng theo dõi mọi việc thay đổi sẽ dễ dàng nhìn rõ toàn cục hơn.
Tính ra thì ít nhất kể từ vụ án của Triệu lão tướng quân, đám người kia đã bày binh bố trận hơn mười năm rồi, căn cơ sâu không lường được, bây giờ mà bứt dây đồng rừng thì ngược lại không thể nhổ cỏ tận gốc.
Thôi Trinh nói:
Lúc Hoài vương lệnh cho quan viên nói giúp ta, có lẽ trong lòng Hoàng thượng đã có ngờ vực rồi. Hiện giờ Thôi Vị lập được công lớn, Hoàng thượng sẽ càng nghi ngờ. Suy cho cùng cũng tại ta vô dụng, không bằng cả đệ đệ, lại không nhìn ra điểm khác thường ở Vệ sở Đại Đồng, còn cố ý lấp liếm che giấu cho Hoài vương.
Nghe vậy, Vương Tinh không khỏi căng thẳng:
Vậy Hầu gia phải làm thế nào?
Thôi Trinh hơi nhắm mắt lại, coi như hắn âm thầm buông tay điều tra Thôi Vị, để xem rốt cuộc bọn họ muốn làm gì.
Hầu gia.
Vương Tinh thấp giọng nói:
Hoàng thượng vẫn chưa truyền gọi ngài vào cung có phải là đã sinh lòng nghi ngờ ngài không?
Điền Mãng được dẫn xuống, Thôi Trinh nhìn về phía Vương Tinh:
Trước vụ án Nhị hoàng tử mưu phản, Thôi Vị bị thương ở Đại Đồng, ở lại trong kinh nghỉ ngơi tĩnh dưỡng nửa năm
Vương Tinh nói:
Sau khi Vị nhị gia nhập sĩ thì luôn đi theo Hầu gia, lần đó thời gian ở lại trong kinh có hơi dài thật.
Nói đến đây, Vương Tỉnh ngẩng đầu lên, dò hỏi:
Hầu gia nghi ngờ khi đó Nhị gia có suy nghĩ khác ư?
Thôi Trinh không thể khẳng định, có lẽ ngay từ trước đó rất lâu Thôi Vị đã có dự tính khác, chỉ là đang chờ đợi một cơ hội.
Thôi Trinh thản nhiên nói:
Trước khi về kinh ta đã viết một báo dâng lên Hoàng thượng, ta sẽ giao nộp binh quyền, xin Hoàng thượng âm thầm điều tra kỹ Vệ sở Đại Đồng. Sau khi vào kinh ta cũng làm như vậy. Có tấu chương dâng lên trước, Hoàng thượng sẽ không đến mức hoàn toàn mất đi tín nhiệm đối với ta. Chuyện ta muốn làm bây giờ chính là tra rõ vụ án này, lôi Thôi Vị và những người đó ra.
Nói xong, Thôi Trinh đứng dậy:
Đi thôi, đây không phải chuyện một sớm một chiều, phải nhìn rõ mưu đồ của bọn chúng mới có thể ra tay.
Nói đoạn, hằn hơi dừng lại:
Cho người điều tra sáu năm trước lúc Thôi Vị dưỡng thương ở kinh thành đã làm những chuyện gì, đi gặp những người nào.
Mấy quân sự không dám lớn tiếng, dứt khoát tự thân vận động, lật tung hết một lượt tất cả những nơi để sách trong Hầu phủ, cuối cùng tìm được chiếc hộp gỗ màu đỏ kia trong góc kho. Lúc tìm thấy, bên ngoài chiếc hộp đã phủ một lớp bụi dày, may mà không có dấu vết bị mối mọt chuột bọ đục khoét.
Đặt chiếc hộp gỗ đỏ xuống trước mặt Thôi Trinh, lúc này quản sự mới thở phào nhẹ nhõm:
Chiếc hộp bị khóa, trước giờ chưa có ai mở ra, không biết sao lại bị cất đi nữa.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.