• 12,222

Chương 392: Từ chối


Lâm phu nhân dẫn Cố Minh Châu, Cổ Minh Uyên vào phòng nói chuyện, lại cho người gọi cá Trâu Lâm thị và Trâu Tương tới.

Có lẽ là Tết đến náo n8hiệt, trong tinh thần Trâu Lâm thị tốt hơn trước rất nhiều. Mỗi ngày Lâm phu nhân đều cho người đến mời Trâu Lâm thị tới để tránh bà ấy và Trâu Tươn3g cảm thấy quá quạnh quẽ.
Cố lão phu nhân hơi lo lắng nhìn con trai mình. Hai huynh đệ này vòng vo Tam Quốc một hồi vẫn không chịu nói vào chuyện chính. Phủ Hoài vương thế nào bà ta không quan tâm. Vụ án của Sùng Văn và ca nhi nhà họ Đàm đã được điều tra rõ ràng rồi, giờ đến lúc bàn chuyện cưới hỏi mới đúng.
Chẳng trách Hầu phủ sa sút. Sùng Nghĩa này căn bản là không biết phân biệt chuyện nặng nhẹ.
Cố lão phu nhân họ một tiếng. Cố Sùng Văn nhìn mẹ một cái, lúc này mới ngập ngừng hỏi:
Đại ca, chuyện hôn sự của Minh Uyển mà lần trước ta nói với huynh, không ngờ lại gặp phải vụ án kia... Lùi lại cũng được một năm rồi, giờ huynh nói xem nên làm thế nào đây?

Cố Sùng Nghĩa chậm rãi cầm chén trà lên uống, sau đó mới bỏ chén trà xuống:
Minh Uyển còn nhỏ, ta cảm thấy chuyện hôn sự không nên quá vội vàng.

Cổ Minh Uyên đá5p một tiếng. Hạ nhân dựng bức bình phong lên và dẫn Phùng An Bình vào. Cổ Minh Uyên ngồi đằng sau bình phong thì chỉ thấy một người bước nhanh vào. Cổ Minh Uyên lờ mờ nhìn thấy người đó chỉ mặc một bộ trường bào không quá nổi bật liên thu ánh mắt lại.
Phải đến tám phần nhà Phùng biểu ca không ở kinh thành, nếu không sẽ không để ý một mình đến Hầu phủ để bái kiến. Chắc chắn gia thế của người thế này bình thường, không biết chừng còn chẳng bằng nhà họ Cố nhà họ nữa.
Cố Sùng Văn mím đôi môi khô nứt nẻ của mình:
Hay là chúng ta nghe lời đại ca đi. Đợi đến khi mẹ Đàm Tử Canh đến kinh thành rồi tính tiếp.

Cố lão phu nhân vội vàng ngồi xuống ghế, tức giận vì sự vô dụng của con trai mình. Bà ta nhìn Cố sùng Văn:
Uyển tỷ nhi có người cha như con đúng thật là...
Cố lão phu nhân còn chưa nói xong, nha hoàn hầu hạ Cổ Minh Uyên đã rụt rè lên tiếng:
Đại tiểu thư nói nếu không thể gả cho Đàm tam gia thì tiểu thư sẽ đi tu.

Đấy con xem xem!
Cố lão phu nhân đập tay lên bàn:
Uyển tỷ nhi đáng thương của ta.

Cố lão phu nhân không nhịn được mà nói:
Sùng Nghĩa à, cháu cũng có con gái nên hắn phải biết mối hôn sự này chỉ gặp được mà không thể cầu được. nữ quyến trong kinh nhiều như thế, nếu đã gặp được một mối hôn sự môn đăng hộ đổi như thế này thì đâu thể đợi được?

Cố Sùng Nghĩa không nói gì.
Cổ Minh Uyên nói:
Ngươi đi nói với cha, ta sẽ không cưới ai khác ngoài Đàm tam gia. Nếu cha tự đổi người ta quyết không nghe theo.
Cứ phải nói trước lời khó nghe đã, tránh việc cha bị Hầu gia thuyết phục.
Nha hoàn gật đầu rồi đi ra ngoài.
Cổ lão phu nhân đứng lên, còn muốn khuyên nhủ thì nghe thấy tiếng mở cửa phòng. Bà ta quay đầu lại, thấy Châu Châu chạy như bay vào trong.

Cha, yến tiệc đã được bày xong rồi. Cha có thể chơi bóng rồi với con và Tương ca nhi không?

Cố Sùng Nghĩa nói rồi nhìn Cổ Sung Văn:
Đệ cũng thấy tình thế trong kinh thành mấy hôm nay rồi đấy. Vinh hoa phú quý chẳng qua cũng chỉ thoảng qua như mây khói, quá vội vàng sẽ dễ xảy ra sai sót. Năm nay Tử Ngôn còn phải đến Công viên, trong nhà ổn định, Tử Ngôn mới có thể yên tâm được.

Cố Sùng Văn nói:
Đại ca nói có lý, nhưng đệ cũng không thể chỉ quan tâm bên này mà lơ là bên kia được.

Cổ lão phu nhân nói:
Cháu nghĩ mà xem, nếu là Châu Châu thì cháu sẽ làm thế nào?

Cố Sùng Nghĩa không hề do dự mà nói:
Nếu là Châu Châu, cháu càng không dễ dàng gật đầu, ít nhất phải đợi đến lúc mẹ Đàm Tử Canh đến kinh thành, bảo họ mời bà mai đến nhà thì cháu mới cân nhắc xem có nên đồng ý hay không.

Nghe vậy, Cố lão phu nhân thở dài:
Trời đông giá rét thế này sao có thể bắt bà ấy lặn lội đường xa lên kinh được?


Vậy thì tạm gác sang một bên.
Cố Sùng Nghĩa nói:
Chúng còn chưa lớn, chúng ta lại là nhà gái, không cần phải sốt ruột đến vậy. Không phải là cháu nói Đàm Tử Canh không tốt, trước đây cháu không hiểu cậu ta, lần này bị cuốn vào vụ án này, cháu cũng sợ cậu ta chỉ là loại hữu dụng vô mưu. Vị Minh Uyển, chúng ta quan sát cẩn thận hơn cũng không có gì là không ổn cá.

Đàm Định Phương biết ngày thường cha cố ý giả vờ hồ đồ. Trong vụ án ngựa chiến, manh mối của cha điều tra được giúp Ngụy đại nhân điều tra ra Lâm Tự Chân. Đàm Định Phương đang nghi ngờ cha có qua lại với nhà họ Ngụy.
Thực ra người điều tra vụ án với Ngụy đại nhân không phải cha cô mà chính là cô. Có điều Đàm Định Phương nghĩ cũng không sai vì suy cho cùng, ông ta là người có tâm tư kín kẽ, vô cùng thông hiểu lòng người. Người có cùng mục đích chắc chắn phải ở cùng nhau. Dù không có cô, Ngụy đại nhân cũng sẽ tìm cha vì vụ án ngựa chiến.

Chơi chứ.
Cố Sùng Nghĩa cười nói:
Nếu đã đồng ý với Châu Châu, sao cho có thể nuốt lời được?
Châu Châu đúng lúc cứu ông ra khỏi chỗ này.
Cố lão phu nhân định ngăn cản Cố Sùng Nghĩa nhưng ông đầu cho bà ta cơ hội, lập tức sải bước ra ngoài, để lại Cố lão phu nhân và Cổ Sùng Văn đối mặt nhìn nhau.
Cổ Minh Uyên càng nghĩ càng nóng ruột, đứng ngồi không yên. Cô ta quay đầu nhìn Cố Minh Châu, phát hiện Châu Châu không ở sau bình phong nữa mà chạy đến bên cạnh Lâm phu nhân, gặp đàn ông gia tộc khác.
Lâm phu nhân cũng không trách Châu Châu, lại còn vui vẻ nói chuyện với Phùng biểu ca nữa. Hầu phủ và Phùng biểu ca rất thân thiết với nhau ư? Cổ Minh Uyên càng nghĩ càng lo lắng. Cô ta cắn môi nhìn nha hoàn bên cạnh, nha hoàn hiểu ý ghé tai tới.
Cố Sùng Nghĩa sầm mặt, lộ ra vài phần uy nghiêm:
Thật sự muốn bàn bạc thì đây là ý ta. Sau chuyện hàng hóa kia đệ cũng nên rút kinh nghiệm đi. Bất kể làm gì cũng đừng cuống tay cuống chân. Lần này để có thể bình an ra ngoài nhưng nếu còn không thay đổi thì lần sau không chắc sẽ may mắn đến vậy đâu.

Cố Sùng Văn muốn sổ gạo kia nhanh chóng vào kinh nên mới phó thác hết mọi chuyện cho người chở hàng. Nếu ông ta tự giám sát thì làm gì có chuyện bị người ta lợi dụng sơ hở để vu vạ cho?
Sùng Nghĩa, cháu không thể nói vậy được.

Cổ Minh Uyên nghĩ đến lời giới thiệu về Phùng biểu ca của Lâm phu nhân với cô ta, trong lòng thấy hơi căng thẳng. Có khi nào Hầu phủ cảm thấy mối hôn sự với nhà họ Đàm không tốt nên mới đẩy Phùng biểu ca cho cô ta không?
Hay có khi nào nhà họ Cổ cảm thấy Đàm tam gia quả tốt nên... động lòng muốn hứa gả Châu Châu cho Đàm tam gia. Châu Châu khỏi bệnh rồi, khó đảm bảo Hầu gia và phu nhân không có tư tâm. Chẳng có nhà nào là muốn cưới một tiểu thư từng mắc bệnh ngốc về cả. Ngộ nhỡ bệnh di truyền cho con thì làm sao? Khó khăn lắm mới có gia tộc như nhà họ Đàm, bỏ lỡ rồi thì Châu Châu còn có thể tìm được mối hôn sự tốt hơn ư?
Nếu Đàm Định Phương lôi kéo cha thì có thể sẽ nghe ngóng được tin tức của nhà họ Ngụy. Như vậy, nhất cử nhất động của họ sẽ bị Đàm Định Phương nằm trong lòng bàn tay. Đàm Định Phương muốn làm gì? Đàm Tử Canh là đồng đảng hay chỉ là con tốt bị Đàm Định Phương lợi dụng mà thôi? Cố Minh Châu nhìn Lâm phu nhân, nói:
Mẹ, con đi mời tổ mẫu qua đây. Một lát nữa là bữa tiệc bắt đầu rồi.
Tránh việc cha bị họ quấn lấy, làm khó quá lâu. Lâm phu nhân gật đầu:
Đi đi.

Trong gian chính.
Cổ Minh Uyên hơi thở phào, trong đầu hiện lên khuôn mặt hơi gầy của Đàm Tử Canh. Đàm tam gia mới ra khỏi đại lao đã tìm cha, quỳ xuống không ngừng xin ông.
Thực ra Đàm tam gia có sai gì đâu? Đàm tam gia cũng bị người khác mưu hại thôi mà. Nếu Đàm tam gia không sớm nhận ra điểm đáng ngờ, tiếp tục đào sâu điều tra thì triều đình cũng sẽ không thể nhanh chóng điều tra rõ ràng vụ án này đến vậy.
Trâu Lâm thị mới ngồi xuống thì nghe thấy ma ma quản sự bẩm:
Phùng gia đến rồi ạ.

Lâm phu nhân cười nhìn9 Cổ Minh Uyên:
Phùng gia cũng là thông gia với nhà họ Cổ. Trước đây An Bình làm thông phán ở phủ Thái Nguyên, giờ còn được giữ lại phủ Thuận Thiên 6nữa. Sự phụ thằng bé là Tiết lão thông phán nổi tiếng của phủ Thuận Thiên. Lần đầu cháu gặp cậu ấy, gọi biểu huynh là được.

Đàm tam gia không những không sai mà còn có công nữa là. Tại sao mọi người không nhìn thấy những điều này mà cứ trách tội ngài ấy? Chỉ cần nghĩ đến khuôn mặt trắng bệch của Đàm tam gia là Cổ Minh Uyên vô cùng buồn bã, chỉ muốn ở bên cạnh chăm sóc y. Cô ta đã quyết tâm rồi. Kể cả Hầu gia không chịu ra mặt giúp cô ta
có giá
hơn, chỉ cần trưởng bối của Đàm tâm gia đến cửa cầu thận, cô ta sẽ bảo cha đồng ý ngay mối hôn sự này. Cô ta không thể chờ thêm một giây, một phút nào nữa.
Cố Minh Châu nhìn biểu tỷ tràn ngập lo lắng như ngồi trên đống lửa đằng sau bình phong. Xem ra vị Đàm tam gia kia rất có thủ đoạn, nếu không y cũng không thể khiến biểu tỷ sống chết vì mình như thế được. Cô vẫn luôn suy nghĩ, không biết mục đích nhà họ Đàm tổn hết công sức để kết thân với với nhà họ Cổ là gì?
Cổ Sùng Văn không biết nên dỗ mẹ thế nào thì nhìn thấy Châu Châu ló khuôn mặt nhỏ nhắn vào trong:
Yến tiệc đã xong, mẹ đang ở phòng khách đợi tổ mẫu và thúc thúc ạ.


Cố lão phu nhân đang chuẩn bị phát hỏa, nghe thấy vậy chỉ đành nén giận vào trong. Ở dưới mái hiên nhà người ta không thể không cúi đầu, chỉ đáng thương cho hai đứa trẻ mà thôi.

Cố lão phu nhân nhìn Cổ Sung Văn một cái:
Rồi con sẽ hối hận.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bỉ Ngạn Đơm Hương.