Chương 410: Xử lý
-
Bỉ Ngạn Đơm Hương
- Vân Nghê
- 1488 chữ
- 2022-02-06 09:17:50
Từ khi thầy thuốc bước chân vào cửa, sắc mặt Trương phu nhân dần dần trở nên cảnh giác. Nàng ta siết chặt khăn tay, nhìn 8Thôi Trinh.
Nàng ta hỏi:
Hầu gia muốn làm gì? Giờ Hầu gia muốn ra tay với đứa bé trong bụng thiếp?
Thân thể yế3u ớt của Trương thị run lên, nàng ta vươn tay kéo lấy cái ghế, bị thương mà nói:
Hầu gia, ngài nhẫn tâm vậy sao?
Thân 9thị thấy thì cũng cố gắng can ngăn:
Định Ninh hầu, chuyện còn cần phải điều tra kỹ càng. Sao Hầu gia có thể xử phạt tiể6u cô như vậy? Nhà họ Trương chúng ta sẽ không đồng ý đâu.
Trương phu nhân như bị thầy thuốc nói trúng tâm sự, sức lực giãy giụa yếu dần, cuối cùng bị bị ma ma quản sự ấn xuống ghế dựa.
Trương phu nhân kịch liệt thở dốc, đầu tóc rối tung, trang sức quý giá trên đầu cũng rơi mất hai cái. Đôi mắt nàng ta đỏ bừng, sắc mặt trắng bệch, trông vô cùng đáng thương. Đầu tiên nàng ta vô cùng hoảng loạn mà nhìn Thôi Trinh, sau đó thì nhìn chằm chằm vào từng động tác của thầy thuốc.
Thầy thuốc bắt mạch hồi lâu mới bẩm báo với Thôi Trinh:
Quả thật phu nhân có hỉ mạch.
Nghe thầy thuốc nói vậy, ánh mắt Thôi Trinh còn sâu hơn, Trương phu nhân trên ghế dựa kinh ngạc nhìn Thôi Trinh:
Hầu gia nghi ngờ cái thai trong bụng thiếp là giả?
Thôi Trinh nhìn thầy thuốc:
Bắt mạch cho Trường thị cẩn thận.
Thầy thuốc đáp một tiếng, lấy hòm thuốc trong tay đồ đệ rồi bước lên.
Nhân lúc chưa bị cưỡng chế đuổi đi, Thân thị mím môi, bước nhanh đến trước mặt Trương phu nhân:
Muội nói thật cho ta biết, có phải muội sai người giết đứa bé đó không?
Tinh thần của Trương phu nhân như bị rút ra khỏi thân thể. Nàng ta nhìn phương hướng Thôi Trinh và Trương ma ma rời đi, không nghe thấy câu hỏi của Thân thị.
Thân thị còn muốn nói gì đó với Thôi Trinh, nàng mở miệng ra nhưng không thể nói được gì. Định Ninh hầu giống như một khối bằng ngàn năm, dù nghe thấy thầy thuốc nói tiểu cô thực sự mang thai mà cũng không thấy cảm xúc hắn có bất kỳ thay đổi nào. Người như vậy một khi đã đưa ra quyết định thì sẽ không nể mặt ai.
Trương ma ma cũng bị bịt miệng kéo ra ngoài, hiển nhiên là để đợi nha môn đến thẩm vấn. Trước khi đi, Trương ma ma còn van nài nhìn Thân thị, ý tứ rất rõ ràng, đó là muốn Thân thị giúp Trượng phu nhân.
Trong lúc Thân thị hơi lơ đãng, ma ma đã kéo nàng ra xa,
Phu nhân, Hầu gia làm vậy là vì muốn tốt cho phu nhân. Người đừng giãy giụa nữa, đỡ làm đứa trẻ trong bụng bị thương.
Thầy thuốc thấp giọng nói:
Lão hủ hành y nhiều năm, tuyệt đối sẽ không làm hại đến mạng người, phu nhân cứ yên tâm đi!
Trương phu nhân đứng dậy kéo lấy Thân thị:
Đại tẩu, cứu muội với, đại tẩu...
Thân thị chưa từng gặp người nào tuyệt tình như Thôi Trinh. Nàng có lòng bảo vệ Trương thị nhưng lại bị mấy ma ma mới tiến vào kẻo lại. Ma ma này vô cùng khỏe, vai và cánh tay của Thân thị bị kéo đến phát đau, không thể cựa quậy được.
Trương phu nhân muốn nở nụ cười nhưng nụ cười của nàng ta bây giờ còn khó coi hơn cả khóc:
Muội cũng nghĩ vậy. Hầu gia không nỡ để người của nha môn đến thẩm vấn muội, ngài ấy biết muội sẽ không cố ý hãm hại người khác, muội sợ... Muội biết Trương ma ma làm vậy là vì muốn tốt cho muội, nếu giao Trương ma ma ra thì muội chẳng còn cái gì cả.
Muội không được Thái phu nhân yêu quý, không sinh được con cho Hầu gia, Nhị gia hồi phủ cũng ít nói chuyện với muội, muội sợ muội cũng sẽ giống như Châu thị, bị ném đến tổ trạch Thái Nguyên. Đám thiếp thất ở hậu viên kia ai cũng đẹp hơn muội, họ trẻ như thế, người ta nói hậu trách nhiều thiếp thất là do phu quân không thích chính thế.
Thôi Trinh nhìn Thân thị:
Chuyện ban nãy nàng ta và 5nhũ mẫu đã nói, nhà họ Trương biết không?
Thân thị lắc đầu:
Tất nhiên là không biết rồi.
Đại ca và đại tẩu thành thân nhiều năm như vậy, đại ca có nạp thiếp không? Muối phải rộng lượng, chu đáo, không được có bất kỳ sự đố kị nào trước mắt Thải phu nhân và Hầu gia, nhưng sao muối không buồn cho được? Muội thích Hầu gia đến vậy, nhưng nhà họ Châu đã cho người đi thăm dò bệnh tình của muội rồi, đợi đến khi muội chết rồi, họ sẽ gả đứa con gái nọ vào để làm kế thất, thế là thấy được địa vị của muối trong lòng người khác, có bao nhiêu người đang chờ muội bị Hầu gia bỏ đấy.
Thân thị nghe đến đây thì ngắt lời:
Muội đừng nói lung tung.
Nàng ta hoảng hốt cười:
Trong lòng Hầu gia, thiếp là người như vậy sao? Giờ Hầu gia định xử lý mẹ con thiếp thế nào?
Sắc mặt Thôi Trinh không hề thay đổi, không nhìn ra bất kỳ vui buồn nào. Hắn thấp giọng dặn dò:
Trông chừng phu nhân cẩn thận, đợi người phủ nha Thuận Thiên đến.
Nói xong Thôi Trinh đi thẳng ra ngoài cửa.
Ngón tay Trượng phu nhân càng lúc càng siết chặt, cho đến khi thấy Thân thị gật đầu thì mở thở phào một hơi.
Thân thị nói:
Chắc chắn là vậy.
Môi Trương phu nhân run rẩy một lúc mới nói:
Muội chưa từng viết thư về nhà kể là vì sợ khiến nhà buồn phiền, nhưng muội thực sự rất sợ.
Trương phu nhân nói đến đây, từng giọt nước mắt nối tiếp nhau rơi xuống:
Đại tẩu, muội nhớ nhà lắm! Lúc chưa xuất giá, ở nhà không phải lo nghĩ gì, khi ấy tốt thật.
Thân thị vỗ nhẹ lên lưng Trương thị:
Muội nghỉ ngơi một lát đi. Ta về nói với cha và đại ca muội, để họ đến đây, nhà họ Trương sẽ không để muội chịu khổ đâu.
Thôi Trinh nhàn nhạt nói:
Nếu Trường đại phu nhân đã không biết gì hết thì có lập trường gì để nói đỡ cho nàng ta?
Trường thì nhất thời nghẹn họng.
Muội..
Thân thị kéo cánh tay Trương thị:
Muội không nói thì ta bảo đại ca muội giúp đỡ thế nào được? Muội không nghĩ cho bản thân thì cũng phải nghĩ cho đứa bé trong bụng chứ.
Đại tẩu.
Nghe thấy đứa bé, cuối cùng Trương thị cũng có phản ứng:
Ngài ấy không cần đứa bé này, tẩu đã nghe thấy chưa? Đứa bé mà muội liều mạng mới có được trong mắt ngài ấy không đáng một xu, muội luôn nghĩ rằng ngài ấy yêu thương muội...
Ánh mắt Trương phu nhân trống rỗng khi nhìn Thân thị:
Đại tẩu, tẩu nói xem, ngài ấy có yêu thương muội không? Hầu gia chỉ cáu giận trong phút chốc thôi đúng không? Trong lòng ngài ấy, muội vẫn rất quan trọng đấy. Đợi lát nữa trời trở lạnh, ngài ấy sẽ nhớ ra canh thất bảo mà muội đã nấu. Tuy Hầu gia là người luyện võ nhưng cũng không thể chịu được giá lạnh ban đêm, ngày nào muội cũng dặn ma ma quản sự để thêm lò sưởi trong thư phòng. Than trong lò sưởi do đích thân muội nhìn ma ma quản sự chọn. Và còn... ngày mai mặc bộ y phục nào, ăn cái gì, trong tủ còn để đôi giày mới làm cho Hầu gia, Hầu gia sẽ luôn phát hiện ra điểm tốt của muội, đại tấu nói xem có đúng không?
Trường đại phu nhân, nếu có thực sự muốn tốt cho Trường thị thì đừng ngăn cản.
Thôi Trinh nhàn nhạt nói:
Điều tra rõ ràng mọi chuyện tốt cho tất cả mọi người.
Ánh mắt Thôi Trinh sâu như hồ nước, Thân thị nhìn thấy ánh mắt ấy thì bất chợt run lên, luôn cảm thấy lời của Thôi Trinh có thâm ý khác, giống như là đang nhắm vào nàng, khiến nàng không nhịn được mà nghĩ đến nhà họ Thân, Nhà họ Thân rơi vào tình cảnh hôm nay cũng không điều tra rõ ràng được chuyện năm ấy. Thôi Trinh đang nhắc nhở nàng hay đang châm biếm nàng?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.