• 12,222

Chương 450: Hoàn trả


Lời nói của Thái hậu giống như một lưỡi dao sắc nhọn chầm chậm cửa vào trái tim Hoàng đế. Chính miệng ông ta cấm túc Ngụ8y thị trong cung Khôn Ninh, giờ lại phải đồng ý thả Ngụy thị ra ngoài.

Ngụy thị xử lý chuyện trong hậu cung thì3 Sách Bảo của Hoàng hậu vốn thuộc về nàng ta cũng phải trả lại.

Hoàng thượng
Hoàng Xương vội vàng chạy tới đỡ
Long thể quan trọng, Hoàng thượng nghỉ ngơi thêm một lát nữa đã.

Hoàng để nhìn về phía chính điện, như thể có thể xuyên qua tấm rèm quan sát Đức phi đang quỳ trên mặt đất. Hậu cung đã loạn thành thế này rồi, ông ta còn có thời gian mà nghỉ ngơi sao? Bọn họ có cho ông ta cơ hội để nghỉ ngơi không?
Nếu xử lý không khéo có thể sẽ xảy ra chuyện lớn, long thể không khỏe mạnh, sẽ có kẻ ôm tâm tư nghiêng lệch. Hoàng Xương căng thẳng lau mồ hôi trên mặt.
Thái hậu từ cung Vĩnh Xuân đi ra, bước lên kiệu, đi được một đoạn, Thái hậu nhỏ giọng hỏi Mạc Dương Minh đang đi bên cạnh:
Ai gia thấy Hoàng đế có gì đó không ổn lắm.

Còn chưa xem xong, bàn tay của Hoàng đế đã bắt đầu run rẩy. Một tên
Hùng quân sự
lại có thể khiến nha môn Thông Chậu âm thầm bảo tin, hắn chính là Trịnh Như Tông, tất cả những chuyện này đều là màu kể của Lương Vương, biết được càng nhiều thì những suy đoán lúc trước của Ngụy Nguyên Kham lại càng trở nên rõ ràng.
Hiện giờ đám người đó đang di chuyển về phía Tây Bắc, bước tiếp theo có lẽ là muốn vượt qua quan ải Vệ sở. Nếu tướng lĩnh trấn thủ Vệ sở có dây dưa với bọn chúng... cộng thêm binh mã của Đại Ninh, thì Bắc Cương nguy đến nơi rồi.
Hoàng đế nói:
Trần Tường ở Tư Lễ Giám chắc chắn đã truyền không ít thông tin ra bên ngoài, điều tra xem hắn từng có qua lại với những ai?

Hoàng Xương tuân lệnh, trong lòng ông ta cũng đã có cân nhắc, biết rõ trọng điểm điều tra là xung quanh Đàm thượng thư. Hoàng đế nhắm mắt lại ổn định tinh thần:
Đàm phủ vẫn không có động tĩnh gì à?

Lòng Hoàng để lại trùng xuống, hết chuyện này đến chuyện khác khiến ông ta không kịp thở.
Hoàng Xương dìu Hoàng đế ngồi lên giường, sau đó đưa mật tấu qua.
Hoàng để nói tiếp:
Áp giải Đàm Định Phương tới Đại Lý Tự, nếu hắn phản kháng thì cũng phải nghĩ cách giữ lại một hơi thở.
Ông ta vẫn còn rất nhiều điều muốn hỏi Đàm Định Phương.
Dặn dò xong xuôi những chuyện này, Hoàng đế giống như đã tiêu hao hết toàn bộ sức lực, trên trán ướt đẫm mồ hôi lạnh, ông ta thử cử động chân mình, nhưng cảm giác tê dại này lại hoàn toàn không hề mất đi.
Mạc Dương Minh vâng lệnh.
Thái hậu nhìn sang Cổ Minh Châu:
Nha đầu lát nữa lại tới cung Từ Ninh, ai gia sẽ tiếp tục trò chuyện với ngươi.
Nha đầu nhà họ Cổ này quả thật rất khá, nếu không nhờ có con bé thì vụ án hôm nay cũng sẽ không thuận lợi được đến vậy.
Hoàng Xương đáp:
Không có, Đàm Định Phương vẫn luôn ở trong phủ.

Bởi vì bị chuyện hậu cung chậm trễ quá nhiều thời gian, tin tức Long Cấm Ủy đưa tới, Hoàng Xương còn chưa kịp trình lên Hoàng đế, Hoàng Xương nói:
Long Cấm Ủy dâng mật tấu tới.

Nhưng với tình thể hiện tại, ông ta lại không thể không thả Ngụy thị ra.
Triều đình trên dưới loạn trong giặc ngoài, không thể chịu đựng thêm sóng gió nào nữa, ông ta nhất định phải ổn định hậu cung, trước tiên làm rõ chuyện Bắc Cương, rồi mới từng bước chỉnh đốn từng người một. Thái hậu, Hoàng hậu, bao gồm cả nhà họ Ngụy lẫn nhà họ Quách.

Còn có bên trong Tư Lễ Giám,
ánh mắt Hoàng đế quét ngang mặt Hoàng Xương:
Còn bao nhiêu kẻ ôm lòng dạ khác đối với trẫm.

Nghe thấy lời này, Hoàng Xương vội quỳ sụp xuống:
Đều do nô tài thất sách, không hề hay biết Trần Tường che giấu lòng phản trắc.
Vụ án lần này rất rõ ràng, Trần Tường trước tiên bám vào Hoàng hậu, sau đó lại hướng mũi nhọn về phía Quý phi, hắn làm vậy là muốn khơi dậy tranh đấu trong hậu cung, loạn trong giặc ngoài khiến Hoàng thượng không còn thời gian đầu ổn định chính cục.
Thái hậu quay người rời khỏi phòng bên, cơ thể cố gắng chống đỡ từ nãy tới giờ của Hoàng đế hơi thõng xuống, hít thở khó khăn không kìm được lại họ lên một trang dài, đầu đau như thể bị rìu chém nứt, tầm nhìn cũng trở nên mờ mịt.
Khó khăn lắm Hoàng đế mới ổn định lại được nhịp thở, ông ta muốn đứng dậy đi ra ngoài, lại chợt cảm thấy trên chân tê dại, giống như không nghe theo sự điều khiển của ông ta nữa.
Hoàng đế nghĩ đến đây, ngước mắt lên nhìn Thái hậu:
Mẫu hậu nói chỉ phải, trẫm sẽ sai người tới cung Khôn Ninh truyền chỉ ngay đây.

Thái hậu gật đầu:
Như vậy là tốt nhất, có Hoàng hậu ở đây, ai gia cũng không cần phải nhọc lòng nữa.

Hi vọng Đức phi chỉ là nhất thời bị người ta lợi dụng.
Hoàng Xương gật đầu.
Thái hậu nói rồi đứng dậy, lo lắng nhìn Hoàng để:
Con là Hoàng đế của Đại Chu, phải chú ý giữ gìn sức khỏe của mình. Đại Chu từ trên xuống dưới đều cần có bàn tay Hoàng thượng xử lý, bách tính Đại Chu đều đang ngóng trông Hoàng thượng đấy.

Hoàng để đáp vâng.
Hoàng hậu và Quý phi thì cũng đành, nhưng Đức phi cũng như vậy...
Ánh mắt của Hoàng để lại khôi phục sự sắc bén như thường ngày:
Thẩm vấn kỹ càng từng người một trong cung Vĩnh Xuân, xem xem ngoài nữ quan đó ra, Đức phi có còn căn dặn người nào khác đi gặp thái giảm của Tư Lễ Giám không, nếu như có gặp thì đã nói những gì.

Nếu như chỉ là bị tức giận quá độ làm tổn hại tinh thần thì phải mau chóng bình phục mới phải, đằng này bộ dạng thậm thà thậm thụt của Hoàng đế khiến bà có cảm giác bệnh tình của Hoàng đế còn nghiêm trọng hơn bà nghĩ nhiều.
Mạc Dương Minh đáp:
Nếu nương nương lo lắng, chân nhân sẽ đi giúp Hoàng thượng châm cứu điều hòa giải độc.


Thiên gia!
Hoàng Xương cuống quýt nói:
Người... vẫn nên cho gọi thái y vào đi thôi!

Hoàng thượng nói:
Người của Quý phi và Thái hậu đều đang ở bên ngoài... Đi... đi bằng cửa sau về điện Dưỡng Tâm trước đã.
Hoàng Xương gật đầu, sắc mặt lại càng thêm khó coi. Hoàng thượng không muốn truyền ngày trước mặt những người đó, cũng tức là... Hoàng thượng cảm thấy bệnh tình của mình đã rất nghiêm trọng rồi.
Ngụy Tòng Thịnh chết đã sáu năm, ông ta không n9hững không thể phế hậu, mà còn phải đưa Ngụy thị quay trở về bảo tọa Hoàng hậu.
Lục phủ ngũ tạng của Hoàng để n6hư bị lửa thiệu đến bức bối. Nếu sớm biết có ngày hôm nay thì lẽ ra ông ta không nên thủ hạ lưu tình, phải dứt khoát tr5ừ khử luôn Ngụy thị trong vụ án của Nhị hoàng tử mới phải. Cho dù vụ án được lật lại điều tra thì ông ta cũng có thể cho Ngụy thị chút thể diện, khôi phục lại ngôi vị Hoàng hậu của nàng ta. Ông ta có thể khoan dung với một người đã chết, vì dù sao thì người chết rồi cũng không làm gì được nữa, nhưng giờ đây Ngụy thị còn sống sờ sờ bước ra ngoài, không biết ngày sau sẽ còn biết bao nhiêu mưu kể nhắm vào ông ta.
Không thể tiếp tục đợi nữa, Hoàng để ra lệnh:
Bảo Thôi Trinh tiếp quản Vệ sở Đại Đồng, điều động thêm binh mã cho phò mã của công chúa Hoài Nhu, đem ý chỉ của trẫm tới phủ Tuyên, dặn tổng binh phủ Tuyên tử thủ quan ải.

Nếu như có thể ổn định Bắc Cương thì bước tiếp theo sẽ tra xét Đại Ninh và Liêu Đông, ông ta muốn xem xem liệu có phải Lương vương thật sự đang trốn ở đó không.

Đứng dậy đi.
Hoàng đế nói:
Nếu không tin tưởng người thì giờ ta đã bảo Long Cẩm Ủy lội người đi thẩm vấn rồi.

Mồ hôi ướt đẫm ngực áo Hoàng Xương.
Thái hậu lắc đầu:
Hoàng để giờ đây đã không còn tin tưởng ai gia, ngươi có đi cũng chỉ uổng công một chuyển, thôi bỏ đi!
Hiện giờ xem ra Hoàng đế vẫn chưa hoàn toàn mất kiểm soát, có lẽ vẫn có thể xử lý tốt những chuyện này. Nó làm Hoàng đế đã bao nhiêu năm, giờ là lúc cần đến nó nhất, nếu nó còn dẫn tới loạn lạc gì thì cũng chỉ khổ bách tính vô tội mà thôi.
Thái hậu nói xong lại dặn dò Mạc Dương Minh:
Ngươi dẫn theo nha đầu nhà họ Cổ tới cung Khôn Ninh thăm Hoàng hậu đi.

Cung Khôn Ninh.
Hoàng Xương dẫn theo người tới truyền chỉ, trả lại bảo tỉ và sách thư của Hoàng hậu, còn bạn thưởng thêm không ít tặng phẩm. Nguy Hoàng hậu nhìn có vẻ cực kỳ thản nhiên, biểu cảm cũng chẳng khác gì mấy so với lúc bị cấm túc trong cung Khôn Ninh.
Nữ quan nhận lấy đồ rồi ban thưởng lại cho Hoàng Xương.

Hoàng Xương khom lưng nói:
Nô tài xin được chúc mừng nương nương.
Hành lễ qua lại mấy lần rồi mới dẫn người rời đi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bỉ Ngạn Đơm Hương.