Chương 469: Chân tướng
-
Bỉ Ngạn Đơm Hương
- Vân Nghê
- 1623 chữ
- 2022-02-06 09:23:19
Chậu Trạch Kính không ngờ Phùng thông phản lại hỏi như vậy.
Phùng An Bình nhìn Châu Trạch Kính:
Thế nào? Châu đại nhân8 không tiện nói à? Vụ án Nhị hoàng tử đã sáu năm rồi nhỉ? Bản quan vừa vào kinh chưa lâu, không hiểu nội tình trong đó lắm vì 3vậy nên mới hỏi thăm. Nếu Châu đại nhân có đơn kiện hoặc là chứng cứ từng dùng minh oan cho Châu đại tiểu thư, bản quan có thể9 giao lại cho Phủ đài đại nhân, có lẽ trong lúc thẩm vấn sẽ cần dùng đến.
Thể tức là y đang đùa bỡn bọn họ, trong đầu Châu Trạch Thụy xuất hiện suy nghĩ như thế. Từ đầu đến cuối vị Phùng thông phán này đang cố ý gây sự với nhà họ Châu nhưng bây giờ thì làm gì được? Quản sự nhà họ Châu bị bắt ngay tại trận, cải thóp của bọn họ đang nằm trong lòng bàn tay người ta.
Phùng An Bình đứng dậy:
Không còn sớm nữa, bản quan cũng nên báo cáo lại với Phủ đài thôi.
Dường như bây giờ Phùng An Bình mới chợt nhớ đến việc chính cần làm:
Sao thế? Nói đến đâu rồi?
Cơn giận nghẹn lại ngay lồng ngực Châu Trạch Thụy, hóa ra vị Phùng đại nhân này chẳng nghe thấy gì cả. Châu Trạch Thụy mất kiên nhẫn:
Phùng đại nhân nói đến vụ án của chất nữ nhà ta, bọn ta sẽ giải oan cho chất nữ.
ô.
Phùng An Bình gật đầu:
Vụ án này do Bộ Hình điều tra lại, không liên quan gì đến nha phủ Thuận Thiên cá. Nếu các vị muốn nghe ngóng tình hình vụ án thì bản quan không biết gì đâu.
Châu Trạch Kính mím môi.
Phùng An Bình ngả người về phía trước:
Khi đó đại nhân không dám ra mặt, vứt bỏ Chậu đại tiểu thư, vậy sau này đại nhân có thử tìm kiểm chứng cứ không? Triều đình đang điều tra lại vụ án Nhị hoàng tử, bây giờ ngài có chứng cứ thì cũng được tính là lập được công lao.
Lần này Châu Trạch Kính không còn ý định nghe ngóng tin tức nữa. Phùng An Bình sắp sửa bước ra khỏi phòng, đi được hai bước lại chợt nhớ ra điều gì đó. Y quay đầu trở lại trước bàn, uống nốt chén trà còn lại.
Nhà họ Châu không sạch sẽ nhưng y không thể giận cá chém thớt sang nước trà được.
Châu lão phu nhân và hai vị lão gia nhà họ Châu ngây ra như phông. Khi nãy Phùng đại nhân còn hỏi dồn hết câu này tới cầu khác, bây giờ lại bảo chẳng liên quan đến y.
Phùng An Bình kiên nhẫn giải thích:
Bản quan chỉ xem xét vụ án hiện tại thôi.
Trà không tệ.
Phùng An Bình lên tiếng trong ánh mắt chờ mong của người nhà họ Châu, nói dứt lời y ngẩng đầu nhìn xung quanh phòng, bắt gặp những đôi mắt chứa đầy sự ngạc nhiên.
Khi đó vứt bỏ Châu đại tiểu thư là thế nào? Châu Trạch Kính nóng mặt, cứ như thế nhà họ Châu bọn họ lòng dạ xấu xa, đối xử khắc nghiệt với một đứa cháu gái mồ côi vậy.
Có điều muốn phản bác Phùng An Bình thì phải có chứng cử, Châu Trạch Kính không hề có chứng cứ gì cả. Sau khi Châu Như Quân chết, bọn họ đã quên béng chuyện này rồi, Ông ta biết triều đình điều tra lại vụ án nhưng ông ta không dự định ra mặt. Nói trắng ra, có thể lật lại vụ án là tốt, song cho dù thể thì việc đó cũng chẳng mang đến ích lợi gì cho ông ta cả. Nhỡ đầu không lật lại được thì sao? Chẳng phải nhà họ Châu và ông ta sẽ bị kéo xuống vũng bùn ấy sao? Ông ta không thể mạo hiểm được.
Uống no nước trà, Phùng An Bình thỏa mãn nghênh ngang rời đi. Cuối cùng, Châu lão phu nhân không nhịn được nữa liền lên tiếng:
Lão nhị, rốt cuộc là chuyện gì thế này? Vị Phùng thông phán này có lại lịch thế nào?
Châu Trạch Kính vẫn không động đậy, sắc mặt ông ta nặng nề, chứng tỏ là đang suy ngẫm nguyên nhân hậu quả của chuyện này. Ông ta phải dự tính tới trường hợp xấu nhất.
Cho dù y là Thông phản của phủ Thuận Thiên thì cũng không nên tùy tiện làm xằng làm bậy, tương lai có cơ hội thì để nhị ca vạch tội y.
Châu Trạch Thụy nói:
Nhị ca không tiện ra mặt thì đệ sẽ ra ngoài tìm người.
Trong chốc lát Châu Trạch Kính nói không nê6n lời, ý của Phùng thông phản rất rõ ràng, lời nói suông không đáng tin mà phải có chứng cứ mới được. Thể có vẻ không giống nh5ư là không hiểu nội tình mà giống cố ý gây chuyện thì đúng hơn.
Châu Trạch Kính bắt đầu nghi ngờ ý đồ của Phùng thông phán, lẽ nào ai đó đã xúi giục Phùng thông phản đến đối phó với nhà họ Châu sao? Châu Trạch Kính đáp:
Dù sao cũng có liên quan đến vụ án mưu phản, làm sao bọn ta dám tùy tiện ra mặt được? Ta thì không sợ rồi nhưng còn già trẻ lớn bé trong nhà và cả người trong tộc Châu thị nữa.
Đương nhiên phải tìm chứng cứ, nộp đơn kiện.
Chầu lão phu nhân vội vàng lên tiếng, bảo Châu Trạch Thụy dìu mình bước vào phòng:
Nhưng mà đơn kiện đó còn phải cân nhắc cho kỹ lưỡng. Quân nha đầu nhà chúng ta bị oan, ta... Lão thái bà cho dù có mất cả tính mạng cũng phải rửa sạch oan khuất cho nó.
Châu Trạch Kính chớp mắt, mẹ hơi nóng vội rồi, nếu bọn họ làm không tới có khi chuyện đằng sau lại càng rắc rối hơn.
Châu Trạch Kính nhìn tam đệ:
Đệ biết y từng điều tra vụ án ngựa chiến có nghĩa là gì không? Tức lày có quen biết với Ngụy Nguyên Kham.
Ngụy Nguyên Kham - Châu Trạch Thụy đã nghe qua cái tên này rất nhiều lần, năm xưa Ngô thị còn muốn nhờ bà mối đến nhà họ Ngụy làm mai. Thế nhưng nhà họ Ngụy là ngoại thích, địa vị chênh lệch với nhà họ Châu rất xa, chỉ đợi sau khi Như Quân gả cho Thối Trinh trở thành Định Ninh hầu phu nhân rồi bọn họ mới tính tới chuyện này. Sau đó xảy ra chuyện nên cũng đành thôi.
Châu Trạch Thụy nói:
Ngụy tam gia có quen biết với nhà chúng ta, năm xưa trên đường Ngô thị về kinh cũng được Ngụy tam gia quan tâm đến...
Nói đến đây, Châu Trạch Thụy nhìn Châu Trạch Kính với ánh mắt có phần ai oán:
Sao nhị ca không nói sớm? Khi nãy nếu như chúng ta nhắc đến Ngụy đại nhân có lẽ vấn đề hiện nay đã được giải quyết dễ dàng rồi. Ít nhất cũng có thể ép tên Phùng thông phán đó nói thật với chúng ta.
Châu Trạch Kính cười khẩy, nếu mấy ngày trước nghe được lời này của tam đệ có lẽ ông ta còn ôm ấp chút hy vọng, nhưng bây giờ ông ta chỉ cảm thấy cõi lòng buốt giá.
Những lời đã nói ra rồi thì giống như bát nước đổ đi, làm sao có thể thu lại được nữa?
Châu Trạch Kính đành phải gật đầu:
Mẹ nói rất phải.
Châu lão phu nhân không biết rốt cuộc Phùng thông phản đang suy nghĩ điều gì, vòng vo cả một hồi mà vẫn chưa nói vào chuyện chính,
Phùng An Bình nhở ra hình như loại trà này là Bạch Nha, lúc trước y đã từng uống một lần.
Cuối cùng, Châu Trạch Kính nới lỏng nút trên cổ áo quan phục ra:
Đệ có biết người đứng đằng sau y là ai không? Chắc mấy ngày nay đệ đã nghe nói đến Nghiêm Sâm rồi chứ hả?
Chẳng đợi Châu Trạch Thụy đáp lời, Châu Trạch Kính đã nói tiếp:
Y và Nghiêm Sâm là đồng môn, lại được điều vào phủ Thuận Thiên nhờ vụ án ngựa chiến.
Châu Trạch Thụy hỏi lại:
Thế thì làm sao?
Mấy đôi mắt trong nhà họ Châu đều tập trung vào Phùng An Bình, Phùng An Bình uống nửa chén trà, trà nhà họ Châu bưng lên khá được, loại trà này tên là gì nhỉ?
Phùng An Bình cau chặt mày suy nghĩ.
Lão nhị
Châu lão phu nhân lên tiếng:
Rốt cuộc có chuyện gì, con nói rõ ràng ra đi.
Mẹ,
Châu Trạch Kính nói:
Có lẽ nhà chúng ta đắc tội với người ta rồi, con đường làm quan của con không được bằng phẳng có lẽ cũng có liên quan đến chuyện này, còn cả việc tam đệ nhiều lần làm ăn vào giờ phút quan trọng đều gặp phải đủ loại bất trắc. Chúng ta còn tưởng là do vận may không đủ nhưng thật ra chưa hẳn vậy.
Châu lão phu nhân vốn đã lo âu vì chuyện hôm nay rồi, bây giờ nghe thấy thế lại càng thấy chân tay lạnh buốt:
Con nói đắc tội với ai cơ?
Châu Trạch Kính cụp mắt xuống:
Khi trước con nghe được một thông tin, bởi vì không có chứng cứ nên con cũng chẳng kể cho mẹ. Trải qua việc hôm nay... Con chắc chắn thông tin này có khả năng là thật.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.