• 10,719

Chương 488: Phẫn nộ


Châu Trạch Kính đang cau mày suy nghĩ thì cửa thư phòng bị mở ra, tiếp theo đó quản sự bước vào.


Lão gia.
Quản sự khẽ giọng8 bẩm bảo:
Hẻm Cảnh Mạo không còn ai nữa.

Cái gì?
Đôi mày của Châu Trạch Kính dựng thẳng lên. Quản sự gật đầu:
Bên trong đã chuy3ển đi sạch sẽ giống như chưa từng có người ở đó.


Một tiếng
âm
vang lên trong đầu Châu Trạch Kính. Nhà họ Tào cho người bê9n trong hẻm Cảnh Mạo qua lại với ông ta. Bây giờ người của hẻm Cảnh Mạo chuyển đi hết cả rồi, đồng nghĩa với việc nhà họ Tào đã phủi6 sạch quan hệ với ông ta. Cho dù ông ta nói ra điều gì bất lợi cho nhà họ Tào thì nha môn cũng chẳng tìm ra được chứng cứ, nhà họ Tà5o sẽ bảo là ông ta vu oan hãm hại bọn họ.
Châu Trạch Kinh nghiến răng nghiến lợi kêu kèn kẹt.
Quả nhiên nhà họ Tào trở mặt không nhận người. Bao năm qua ông ta giúp đỡ bày mưu tính kể cho bọn họ ít lắm sao? Túc vương có được ngày hôm nay, một phần không nhỏ trong đó là công lao của ông ta, bây giờ chỉ gặp phải một chuyện cỏn con thôi mà nhà họ Tào đã lạnh nhạt như thế rồi.
Châu Trạch Kính chuẩn bị đến phủ họ Tào đích thân hỏi Tào đại học sĩ xem tiếp theo bọn họ định thu xếp ông ta như thế nào.
Ông ta vừa mới đẩy cửa ra đã nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng ầm ĩ.

Làm sao thế?
Châu Trạch Kính nhìn về phía quân sự, lại xảy ra chuyện gì nữa à? Cho dù nha môn điều tra án thì cũng chẳng nhanh được như thế, vả lại người nhà Châu tam đã bị bắt đi hết rồi mà? Lại đến phủ kì kèo cái gì nữa?
Quản sự vội vã cho người đi nghe ngóng, sau đó quay lại bẩm bảo.
Lão gia.
Quản sự nói:
Là người trong tộc tới rồi, mẹ của Nhụy Thanh cũng đang quỳ ở chính đường.

Lại nhớ đến Như Quân, nếu con bé Quân không chết, có khi bây giờ đã được gả vào nhà họ Ngụy. Sao nhà họ Ngụy giương mắt nhìn nhà họ Châu lâm vào bước đường thế này được?
Đáng tiếc, bọn họ đều không còn nữa, bây giờ người duy nhất bà ta có thể dựa dẫm vào được là Trạch Kính.
Châu lão phu nhân vừa chuẩn bị cho người đi gọi Trạch Kính đến thì nhìn thấy ông ta bước vào. Châu lão phu nhân không kìm được mà thầm vui mừng, đến thời khắc quan trọng Trạch Kính vẫn có thể chống đỡ được cái nhà này.
Châu Trạch Kính không muốn ra tiền viện nhưng trưởng bối trong tộc đến rồi, ông ta không thể không đi bái kiến.
Châu Trạch Kính xốc lại tâm trạng, ông ta cũng phải nghĩ tới đường lại cho bản thân, giúp đỡ che giấu nguyên nhân cái chết của trưởng tẩu có thể nghiêm trọng cũng có thể không. Trên người ông ta đã dính vết nhơ, tương lai không thể đến Lục Bộ nhậm chức được, con đường làm quan của ông ta cũng đã bị hủy, vả lại vô hình trung ông ta còn đắc tội với nhà họ Ngụy nữa.
Trở thành quân cờ bị vứt bỏ trong tay Túc vương, lại sứt mẻ tình cảm với nhà họ Ngụy...
Châu Trạch Kính cảm thấy lồng ngực như bị một hòn đá nặng đè chặt không buông.
Trưởng bối trong tộc Châu thị đang ngồi ở chính đường, hai vị lão thái gia trong tộc vẻ mặt nghiêm nghị, Châu lão phu nhân gắng gượng tinh thần nhưng trong đôi mắt lại toát lên sự u ám. Châu Trạch Sênh và nha môn phủ Thuận Thiên hành hạ như thế này, cũng chẳng biết lão tam có thể thoát khỏi đại lao không, vừa nãy lại bị trưởng bối trong tộc quở mắng một phen, chỉ cảm thấy bế tắc vô cùng. Chẳng chuyện nào giải quyết được, chẳng lẽ nhà họ Châu sắp bại trong tay bà ta rồi sao?
Châu lão phu nhân chợt nhớ đến đứa con trai lớn của mình, nếu Thừa ca nhi còn sống chắc chắn sẽ không có chuyện như thế này xảy ra. Thừa ca nhi là Trạng nguyên làm rạng danh tổ tông, người trong tộc từ trên xuống dưới đều phải nể mặt nó mấy phần.
Châu Trạch Kính bước vào chính đường hành lễ với các trưởng bối. Lão thái gia thường ngày sẽ trò chuyện với ông ta đôi ba câu cũng chỉ liếc mắt nhìn ông ta một cái rồi lạnh nhạt lên tiếng:
Trạch Kính đến rồi, đúng lúc lắm. Tất cả mọi người đều đã đến, chúng ta nghe chuyện của thế tử Trạch Thừa...

Nói rồi, lão thái gia trong tộc nhìn về phía Châu lão phu nhân:
Nhà họ Châu bị bà quản lý thành cái dạng gì rồi? Tương lai bà còn có mặt mũi nào đi gặp Đắc Sơ?

Nghe đến tên của người chồng đã mất, Châu lão phu nhân siết chặt chiếc khăn tay, cúi đầu xuống.

Nhụy Thanh?
Châu Trạch Kính nhất thời không nhớ ra Nhụy Thanh là ai.

Chính là người hầu Nhụy Thanh của đại tiểu thư.
Quản sự đáp:
Chẳng biết trong tộc nghe được điều gì mà áp giải cá mẹ của Nhụy Thanh qua đây rồi.

Châu Trạch Kính thở dài một hơi. Châu Trạch Sênh không hành hạ nhà bọn họ đến tan nát thì không dùng mà. Không ngờ y mời người trong tộc đến thật.
Lão thái gia ngừng một lát rồi tiếp tục nói:
Nha môn vẫn đang điều tra vụ án của thế tử Trạch Thừa, hiện tại vẫn chưa có kết quả. Nhưng bọn ta lại nghe nói được một chuyện khác.

Châu lão phu nhân lại giật mình thon thót.
Lão thái gia nhìn thẳng về phía mẹ của Nhụy Thanh đang quỳ trên mặt đất:
Ngươi nói đi!

Lão thái gia trong tộc hỏi lại:
Làm việc gì?

Bà ta đáp:
Nhụy Thanh đi tìm Định Ninh hầu, bảo là đại tiểu thư hẹn gặp mặt Định Ninh hầu, Nhụy Thanh cũng hồ đồ, chỉ vì nghe lời biểu ca của nó nói là chỉ cần giúp được việc này cho Thổi nhị gia, biểu ca nó có thể làm việc bên cạnh Thôi nhị gia. Tương lai có thể lập được quân công, cất nhắc lên Bách phu trưởng rồi thì sau này cũng có thể đường hoàng đón Nhụy Thanh vào nhà.

Lão thái gia nhà họ Châu tiếp tục:
Như Quân hẹn gặp mặt riêng Định Ninh hầu?

Mẹ Nhụy Thanh ngẩng đầu nhìn lão thái gia, rồi lại nhìn Châu Trạch Sênh đúng cách đó không xa. Vị Thất lão gia ấy đưa bọn họ vào trong rồi từ đầu đến cuối chẳng nói lấy một lời, nhưng bà ta có thể cảm nhận được ánh mắt sắc bén như dao của của Châu thất gia chưa hề rời khỏi người bà ta lấy một lần. Nhụy Thanh chết đã năm sáu năm rồi, bà ta cứ tưởng chuyện đó cứ qua đi như thế, nào ngờ vẫn bị Thất lão gia biết được.
Trên đường từ trong tộc đến kinh thành, bà ta vẫn luôn nghĩ cách đối phó, đến nhà họ Châu nhìn thấy đống hỗn độn này bà ta cũng chẳng muốn vùng vẫy nữa. Nhà họ Châu đã thành ra thế này rồi, một kẻ tôi tới như bà ta có thể làm được gì?

Là Nhụy Thanh có lỗi với Châu đại tiểu thư.
Giọng nói bà ta khàn đặc:
Nhụy Thanh cũng hồ đồ nên mới bị Từ Quý dụ dỗ gặp Thôi nhị gia của phủ Định Ninh hầu, giúp Thôi nhị gia làm việc.

Mẹ Nhụy Thanh trả lời:
Đúng thế, đúng thế, Châu đại tiểu thư hoàn toàn không biết chuyện này, chỉ có Nhụy Thanh tự đi làm thôi. Sau này Nhụy Thanh hiểu rõ, có lẽ Định Ninh hầu không thích những việc âm thầm gặp gỡ như vậy, hắn ngài ấy sẽ cảm thấy phẩm hạnh của đại tiểu thư không đoạn chính. Cho nên... sau việc ấy, đại tiểu thư đến nhà họ Thôi, Định Ninh hầu đều không hề nhìn thẳng vào đại tiểu thư.


Nói tới đây, mẹ Nhụy Thanh cúi thấp đầu:
Tất cả là do Nhụy Thanh hại đại tiểu thư.


Lão thái gia nhà họ Châu nhìn về phía Châu lão phu nhân:
Bà không phát hiện ra biểu hiện kì lạ của Định Ninh hầu à?


Châu lão phu nhân nhìn chằm chằm mẹ Nhụy Thanh, trong đôi mắt tràn ngập sự phẫn nộ:
Thảo nào... Thảo nào... Nhà họ Thôi lại tỏ vẻ như thế, thì ra là do các ngươi âm thầm làm khó dễ! Con bé Như Quân quay về còn bảo dường như Định Ninh hầu không thích nó. Ta còn tưởng sau này thành thân là được thôi... Như Quân đáng thương của ta!


Châu lão phu nhân vừa lớn tiếng khóc than, giọng nói của Châu Trạch Sênh liên vang lên:
Cho dù biết rồi bà cũng sẽ tiếp tục hôn sự này, dù sao thử bà muốn cũng chỉ là đứa cháu rể Định Ninh Hầu mà thôi.


Châu lão phu nhân định phản bác, Châu Trạch Sênh lại tiếp tục:
Nếu bà quan tâm đến Như Quân thì cũng chẳng đến mức vứt bỏ con bé trong đại lao chẳng thèm lo đến.
Châu lão phu nhân muốn nói tất cả đều là vì tộc Châu thị nhưng dưới tình hình thế này, bà ta lại chẳng nói nên lời.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bỉ Ngạn Đơm Hương.