Chương 505: Chờ đợi
-
Bỉ Ngạn Đơm Hương
- Vân Nghê
- 1585 chữ
- 2022-02-06 09:24:16
Ngụy hoàng hậu mới nói xong, Long Cẩm Ủy đã dẫn Hoàng Xương và Đức phi qua, trên mặt Hoàng Xương tràn ngập vẻ phẫn hận, khô8ng cam lòng, còn Đức phi thì mặt như tro tàn, cung nhân kéo Đức phi buông lỏng tay, bà ta liền mềm nhũn ngã dưới đất.
3
Ngụy hoàng hậu dặn dò Bành Thời:
Trước tiên đừng để lộ thông tin Hoàng Xương đã bị bắt. Tại mắt mà Lương vương cài cắ9m trong cung không biết Hoàng Xương đã bị lộ, đám người này còn tiếp tục làm việc, chúng ta phải nhân cơ hội này để tóm gọ6n chúng.
Bành Thời nhận lệnh.
Hoàng để mấp máy miệng, trong cổ họng phát ra tiếng nói mơ hồ:
Con ả để tiện...
Người phụ nữ ông ta thích chỉ là một kẻ đê tiện. Nếu ông ta còn sức lực thì giờ ông ta đã nhào lên bóp chết bà ta rồi.
Nước mắt Đức phi thi nhau chảy xuống nhưng lần này không còn ai thương tiếc bà ta nữa.
Ngụy hoàng hậu dặn dò:
Đưa Hoàng thượng đi thay y phục, cũng đã đến giờ rồi, bãi giá đến Ngũ Phượng lâu.
Đương nhiên Đức phi biết tại sao Ngụy thị lại sắp xếp như vậy. Ngụy thị làm vậy là muốn bà ta trơ mắt nhìn con trai mình bị bắt.
Hoàng để được nội thị đỡ đi, Mạc chân nhân thở phào một hơi. Tuy bà từng trải qua không ít biến động nhưng chưa lần nào nghiêm trọng như lần này. Nương nương muốn thu phục Long Cẩm Ủy còn phải mượn danh nghĩa của Hoàng thượng, ngộ nhỡ chỗ nào xảy ra sai sót gì cũng sẽ đều phải đối mặt với nguy hiểm. Đi theo Hoàng hậu chuyến này, bà cũng khó tránh khỏi lo lắng.
Ngược lại thì Châu Châu vẫn như cũ, vài thời điểm then chốt phản ứng còn nhanh hơn cả bà, mấy nhát đánh vào ngực Hoàng đế vừa chuẩn vừa mạnh, không hề chần chừ và sợ hãi. Đứa nhóc này... Mạc Dương Minh nhìn Ngụy hoàng hậu. Trông tính tình có vẻ dịu dàng nhưng thực chất lại giống nương nương mấy phần, chẳng trách lúc này nương nương lại nhớ đến Châu Châu, dẫn Châu Châu theo bên cạnh.
Giọng nói của Nguy Hoàng hậu không cho phép bất kỳ ai nghi ngờ:
Tuy chúng ta bắt được người đưa tin của Hoàng Xương nhưng tâm tư ông ta chặt chẽ, người ông ta sai đi ra ngoài chắc chắn không chỉ có một. Lương Vương đã nắm rõ như lòng bàn tay tình hình trong kinh, lại thêm đảng Túc vương đang làm việc ở bên ngoài, chúng sẽ lan truyền tin Hoàng thượng băng hà khắp nơi, như vậy sẽ đại loạn. Muốn ổn định thể cục, Hoàng thượng bắt buộc phải xuất hiện ở Ngũ Phượng lâu, trấn áp loạn đảng trước mặt bàn dân thiên hạ.
Những lời này của Hoàng hậu nương nương khiến Bành Thời á khẩu. Bất kể là triều thần hay bách tính, điều họ mong được nhìn thấy nhất chính là Hoàng thượng bình an vô sự.
Tuy không nhiều người nhưng cũng có thể liều một phen.
Mong rằng sau khi đột phá được Thừa Thiên Môn và Đoan Môn vẫn còn lại một trăm người, như vậy có thể giúp y ổn định tình thế trong cung, đợi quân chi viện đến.
Ngụy hoàng hậu nói tiếp:
Bố trí binh lính ở Ngũ Phượng lâu để đốc chiến.
5Bành Thời nhìn về phía Hoàng thượng:
Nương nương, long thể Hoàng thượng...
Sắc mặt Hoàng thượng trắng bệch, trên vạt long bào thấm đẫm máu tươi, hình ảnh này quả thực khiến người ta phải lo lắng. Ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì thì phải làm sao?
Ngoài kinh thành, Túc vương dẫn người áp sát vào cung.
Binh lính của doanh trại trong kinh và người của Binh mã ti chặn đứng họ, khó khăn lắm y mới mở ra được một đường máu, dưới tay còn hơn hai trăm người vào cùng với y.
Hoàng đế đang định nhìn Hoàng hậu Ngụy thị, song không biết một bàn tay từ đầu vươn ra xoay đầu ông ta đi, sau đó ánh mắt ông ta rơi xuống người Đức phi.
Chỉnh xong đầu Hoàng đế, Cổ Minh Châu thả lỏng tay.
Mạc Dương Minh cảm thấy kỳ lạ, sao bà lại cảm thấy nương nương như đang dạy Châu Châu thế nhỉ?
Mạc chân nhân và Châu Châu cũng theo ta đến Ngũ Phượng lâu đi.
Ngụy hoàng hậu nói:
Y thuật của chân nhân cao minh, Hoàng thượng còn cần chân nhân chăm sóc.
Ngụy hoàng hậu nói xong thì nhìn Cố Minh Châu:
Châu Châu đi theo bên cạnh ta đi!
Cổ Minh Châu hành lễ nhận lệnh.
Mạc Dương Minh nhìn Ngụy hoàng hậu kéo Châu Châu đi, nghi ngờ trong đầu bà càng ngày càng sâu.
Khương quý phi đang ở trong nội điện đợi tin tức. Nghe thấy cung nhân nói người của Hoàng hậu và Ti lễ giám, Cẩm vệ đánh nhau, bà ta biết ngay trong cung có biến, e rằng có liên quan đến mẹ con Đức phi. Quả nhiên cung nhân truyền tin đến:
Long Cẩm Ủy phụng lệnh Hoàng thượng, Hoàng hậu bắt người khắp nơi, không ít nội thị của Thập nhị giảm đã bị đưa đi, rối loạn trong cung bị áp xuống rồi. Nghe nói
Hoàng Xương là tai mắt của Lương Vương, Túc vương và Đức phi cũng nghe lời cổ vũ của Hoàng Xương mà khởi binh mưu phản.
Khương quý phi ngạc nhiên. Bà ta không thể ngờ được Hoàng Xương lại có liên quan đến Lương Vương, Tân tranh đấu này còn nghiêm trọng hơn rất nhiều so với tưởng tượng của bà ta. Nhưng điều làm bà ta bất ngờ hơn cả là Hoàng thượng và Ngụy thị bắt tay với nhau, nhanh như vậy đã bình ổn được nội loạn.
Vài thái y vội vàng đến điện Dưỡng Tâm. Để giấu giếm bệnh tình của Hoàng thượng, Hoàng Xương đã cho nội thị dưới trướng mình trói Viện sứ Thái Y Viện lại, vì thế bọn họ không hề biết bệnh tình của Hoàng thượng. Bây giờ nhìn thấy tình hình của Hoàng thượng thì tất cả đều sợ đến hồn bay phách lạc, vội vàng tiến lên bắt mạch.
Uống xong một bát thuốc, trông Hoàng thượng hồng hào hơn rất nhiều.
Bành Thời hành lễ, đưa người đi làm việc.
Tay Hoàng để hơi run lên như muốn kéo Bành Thời lại, nhưng ông ta quả thực là kiệt sức rồi, thân thể ông ta giống như giang sơn Đại Chu vậy, dần dần thoát khỏi khống chế của ông ta.
Khoảnh khắc nhìn thấy Đức phi, mặt Hoàng đế đỏ au, ánh mắt như sắp phun lửa.
Sắc mặt Đức phi còn khó coi hơn, muốn nói gì đó nhưng lại không thể thốt nên lời. Bất kể bà ta có muốn nói gì đều vô dụng. Hoàng để biết sự thật rồi, họ lại rơi vào tay Ngụy thị... bà ta sợ rằng sẽ không còn cơ hội để sống tiếp nữa.
Thừa Thiên Môn đã ở trước mặt rồi.
Thừa Thiên Môn mà Túc vương trông mong vẫn đang mở, chắc chắn đây là sắp xếp của mẫu phi và Hoàng Xương.
Không đúng, tim Khương quý phi nhảy lên một nhịp. Hoàng thượng vẫn luôn đứng đối lập với Ngụy thị, e rằng trong đó còn có ẩn tình gì khác. Nhưng bất luận là ẩn tình gì, bây giờ trong cung đã nhanh chóng được ổn định lại, bà ta sợ sẽ không còn cơ hội chen một chân vào thêm nữa, hơn nữa một khi bà ta có động thái gì, chắc rằng Thái hậu ở cung Từ Ninh sẽ duỗi tay ra.
Khương quý phi mím môi, muốn mưu tính thì phải tính kế lâu dài.
Còn về sau này Hoàng thượng thể nào, trong lòng nhiều người, điều này không hề quan trọng. Dù họ biết Hoàng thượng mắc bệnh nặng không thể chủ trì đại cuộc, người ta chú ý thực sự là Hoàng hậu nương nương, nhưng chỉ cần ổn định thể cục kinh thành, vượt qua cửa ải trước mắt thì sẽ chẳng ai mở lời chất vấn cả.
Sau trận chiến này, Hoàng hậu nương nương lập uy tín, dù Hoàng thượng có khỏi hẳn bệnh thì ông ta cũng khó có thể tiếp tục chèn ép nhà họ Ngụy. Bành Thời thầm thở dài, tuy ông rõ ràng kết quả nhưng không thể thay đổi được gì. Kể từ giờ, tất cả thần tử trung thành với Hoàng thượng sẽ làm việc cho Hoàng hậu nương nương.
Túc vương hơi yên lòng, người bên cạnh y thấy cảnh này, lòng quân cũng phấn khởi.
Túc vương mang chiếu thư ra, lớn giọng nói:
Phụ hoàng truyền ta vào cung, kẻ ngăn cản giết ngay tại chỗ!
Thừa Thiên Môn có cầm quân xông ra ngoài, Túc vương rút trường kiểm bên hông ra, dặn dò mọi người:
Xông thẳng vào.
Một đội nhân mã thuận lợi tiến vào Thừa Thiên Môn rồi lại xông về Đoan Môn. Lúc này, Túc vương cảm thấy hơi bất thường, không biết từ bao giờ, Thừa Thiên Môn đằng sau y đã đóng chặt lại, con đường dẫn vào cung yên tĩnh hơn mọi ngày
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.