Chương 522: Không dám
-
Bỉ Ngạn Đơm Hương
- Vân Nghê
- 1618 chữ
- 2022-02-06 09:24:46
Vui mừng?
Hoàng để nghe nội thị nói liền rơi vào cơn mơ màng, miệng bắt đầu không chịu không chế mà run lẩy bẩy.
Một trận gió thổi qua, ông ta ngửi được mùi hương nhàn nhạt, rất gần mà tựa như rất xa. Một mùi hương mà ông ta không thể nắm bắt được.
Lúc đó ông ta thích Ngụy thị, nhưng giờ nàng ta thay đổi rồi.
Hắn không muốn nghĩ và cũng không muốn dính vào. Hắn chỉ muốn làm Hoài vương, cả đời làm Hoài vương, nếu không được, hắn có thể đi giữ lăng, có thể làm quận vương.
Hoài vương muốn rời đi nhưng tay ảo bị Hoàng để kéo lại.
Không, có lẽ là ông ta không nhìn rõ được bộ mặt thật của nàng ta. Nàng ta nào có thật lòng, nàng ta đã sớm mưu đồ tất cả, cố ý tiếp cận ông ta, phò tá ông ta lên ngôi rồi nàng ta sẽ dùng thân phận Hoàng hậu để nhúng tay vào chuyện triều chính.
Hoàng đế càng thở gấp hơn.
Thiếp và triều thần đều biết Hoàng thượng vui mừng, cá Đại Chu cũng đều như vậy.
Hoàng đế nằm trên giường bắt đầu giãy giụa. Ông ta muốn, đương nhiên là muốn rồi. Ông ta muốn con trai mình giết chết con ả độc ác Ngụy thị này. Giờ sức khỏe của ông ta thế này, ông ta sẵn lòng cho Hoài vương kế thừa hoàng vị.
Chỉ cần Hoài vương nghe lời, ông ta sẽ là Thái thượng hoàng.
Đó là Ng5ụy thị.
Hoàng đế đột nhiên nhớ lại hình ảnh năm xưa khi ông và Ngụy thị cùng cưỡi ngựa đến Ma Nhi Kham, vì tranh thủ thời gian nên họ phải đi trong đêm.
Tiếng bước chân6 từ xa vang lên, có người đứng bên cạnh ông ta.
Cùng với sự áp sát của bà, một mùi hương nhàn nhạt lướt qua mũi ông ta.
Vĩnh viễn như vậy là tốt rồi.
Hoài vương chạy trốn, Hoàng đế chỉ cảm thấy cơn giận bốc lên, cả người như sắp nổ tung đến nơi.
Lần này bất kể là ai, bất kể là tình hình thế nào cũng đừng hòng để hắn dính líu đến trữ vị. Hắn không có bản lĩnh ngồi trên hoàng vị, ngồi lên đó rồi chỉ có chuốc lấy đại họa thôi.
Bây giờ rất tốt, mẫu hậu giúp đỡ xử lý chuyện triều chính, tất cả đều bình yên.
Tiếng Ngụy thị vang lên rất gần ông ta.
Ngụy hoàng hậu nói rồi nhìn nội thị:
Đưa chiến báo cho Hoàng thượng xem.
Không ngờ Ngụy t8hị lại cho nội thị đổi trắng thay đen như vậy. Rốt cuộc nàng ta có ý đồ gì? Để người khác nghĩ đế hậu họ rất tình cảm? Tưởng rằng quyết định của3 nào của nàng ta cũng đều được ông ta cho phép?
Hoàng đế thở hổn hển, vô cùng kích động. Ông ta muốn giãy giụa đứng dậy, muốn vạch trần 9lời nói dối trá của Ngụy thị, muốn tru di toàn tộc Ngụy thị và nghiên họ ra thành trăm mảnh nhưng ông ta không làm được.
Hoài vương ngồi xuống ghế gấm, cẩn thận quan sát phụ hoàng của mình. Trong mắt phụ hoàng không có thần thái như ngày thường, miệng hơi méo, may mà dùng thuốc kịp thời, hầu hạ chu đáo nên trông chỉ hơi gầy hơn một chút so với trước đây thôi.
Lần cung biển này phụ hoàng bệnh nặng, sau khi nghe được tin tức, hắn sợ đến nỗi nửa đêm mất ngủ, chỉ sợ phụ hoàng xảy ra bất trắc gì. May mà Hoàng hậu nương nương lệnh cho ngày cứu chữa, phụ hoàng mới khỏe lên.
Hoài vương an ủi:
Phụ hoàng an tâm dưỡng bệnh. Ngày đã nói chỉ cần uống thuốc đều đặn, bệnh tình của phụ hoàng sẽ có chuyển biến tốt.
Hoàng đế trên giường bệnh trông hơi kích động, Hoài vương nhận lấy khăn từ tay nội thị lau khóe miệng Hoàng đế. Chính ngay lúc này, Hoàng để giãy giụa, kéo ống tay áo của Hoài vương, trong cổ họng phát ra tiếng ú ớ.
Mưu phản, hắn đã nhìn thấy, cung biển, hắn cũng đã gặp.
Bảo vệ, yêu thương của phụ hoàng dành cho mẹ con Đức phi, sự lợi dụng Quý phi, hắn đều chứng kiến cả. Phụ hoàng nói ra hai chữ này là có ý gì?
Hoài vương cắn răng, dùng sức gỡ ngón tay Hoàng đế:
Phụ hoàng nghỉ ngơi cẩn thận, hôm khác nhi thần lại đến thăm người. Người yên tâm, chính sự có mẫu hậu... trên thế gian này không có ai hiểu lòng người bằng mẫu hậu. Mẫu hậu chủ trì đại cuộc giống như người chủ trì đại cuộc vậy. Nhi thần sẽ nghiêm túc làm theo dạy bảo của người, chuyên tâm đọc sách.
Cuối cùng Hoài vương cũng gỡ được ngón tay của Hoàng đế, sau đó không hề quay đầu là một mạch rời khỏi nội điện.
Nghe nói cha và Ngụy đại nhân cùng về kinh, Cố Minh Châu đã dậy sớm chuẩn bị đi đón.
Lâm phu nhân không nhịn được nói:
Con xem con vội cái gì? Đợi cha vào kinh rồi con đi cũng không muộn mà.
Đứa bé Châu Châu này, lúc thì nói muốn chuẩn bị lương thực cho nạn dân, lúc thì nói muốn phụ Mạc chân nhân chữa bệnh cho thương binh, cả ngày không thấy bóng đầu.
Như một tia sét đánh ngang tại Hoài vương. Hoài vương run lẩy bẩy, vô thức lùi về sau.
Với hắn mà nói, hai chữ này quả đáng sợ. Đại ca, nhị ca, ngũ đệ, Lương vương, từng người, từng người thất bại trước mắt hắn, hắn cũng thoi thóp trốn thoát từ cái chết.
Nhiệt viêm của Hoàng để xộc lên, đầu óc ông ta
ông
một cái, suýt nữa là ngất lịm.
Hoài vương đến rồi, Hoàng đế có muốn gặp không?
Đứng dậy đi.
Ánh mắt Ngụy hoàng hậu trong suốt:
Nói chuyện với phụ hoàng, bản cung và các lão thần còn chính sự phải giải quyết.
Hoài vương không dám nhìn thẳng vào mắt Ngụy hoàng hậu, cung kính nói:
Phụ hoàng và cả Đại Chu đều dựa cả vào mẫu hậu, mẫu hậu đừng quá lao lực, nhất định phải chú ý giữ gìn sức khỏe.
Ngụy hoàng hậu mỉm cười, dẫn người đến trắc điện. Đợi Ngụy hoàng hậu đi khuất bóng, Hoài vương mới đứng dậy, đi đến bên giường bệnh Hoàng đế.
Phụ hoàng.
Giây phút Hoài vương rời khỏi điện Dưỡng Tâm, một cơn gió thổi qua. Lúc này Hoài vương mới phát hiện ra y phục mình ướt đẫm. Hắn rùng mình một cái.
Đáng sợ quá! Hắn vẫn nên đóng chặt cửa, không quan tâm đến chuyện bên ngoài thì hơn.
Hoài vương cẩn thận nghe, trong những âm thanh quái dị kia, dường như Hoài vương nghe được hai từ
Hoàng vị
.
Hoàng vị.
Hoàng vị của ông ta không đứa con trai nào muốn.
Không ngờ Hoài vương lại sợ Ngụy thị đến vậy. Chẳng lẽ giang sơn Đại Chu thực sự rơi vào tay Ngụy thị rồi sao?
Nội thị đáp một tiếng, vội vàng tiến lên.
Hoàng thượng mở to mắt, thấy lờ mờ có mấy bóng người đung đưa.
Lâm phu nhân nghĩ đến nhà họ Ngụy thì không nhịn được mà thở dài:
Con đã là đại cô nương rồi, phải chú ý đến lễ tiết một chút, biết chưa?
Nói thì nói vậy, nhưng lễ tiết... cũng chỉ thế thôi, Châu Châu tự do quen rồi, đột nhiên quán thúc, bà vẫn không nỡ.
Nếu nhà họ Ngụy không đồng ý thì càng tốt, bà cũng không cần buồn phiền nữa.
Nguy Hoàng hậu dặn dò:
Truyền Hoài vương vào đi!
Nội thị đáp một tiếng, một lúc sau, Hoài vương tiến vào nội điện.
Phụ hoàng, mẫu hậu.
Hoài vương quỳ xuống hành lễ.
Ngụy thị biết ông ta không nhìn thấy, làm vậy là cố ý làm nhục ông ta.
Ngụy hoàng hậu nói tiếp:
Ngụy tướng quân bắt sống Lương vương. Nếu Hoàng thượng khỏe thì tốt rồi, có thể đích thân khao thưởng tướng sĩ chinh chiến trên sa trường. Họ đều là công thần của Đại Chu, không có họ, con dân Đại Chu sẽ rơi vào khói lửa chiến tranh.
Đầu Hoàng đế nóng lên, trước mắt hoàn toàn tối sầm lại.
Mau mời thải y, mau mời thải y!
Lồng ngực Hoàng đế nghẹn lại, bảo ông ta đi khao thưởng ai? Ngụy Nguyên Kham sao? Hoang đường! Ngụy thì đừng hòng lợi dụng ông ta làm bất kỳ chuyện gì. Nghĩ đến đây, trong cổ họng của Hoàng để lại phát ra một vài âm thanh mơ hồ.
Đại Chủ thắng trận rồi, Thối Trinh và phò mã Hoài Nhu đang cùng chống địch ở phủ Vĩnh Bình. Chắc chắn rất nhanh sẽ có tin thắng trận truyền về kinh. Đại Chu lai có thể khôi phục cuộc sống bình yên rồi.
Ánh mắt Ngụy hoàng hậu quét qua Hoàng để trên giường bệnh:
Thiếp biết tấm lòng của Hoàng thượng Thiếp sẽ sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện giúp ngài. Thưởng công thần, diệt trừ gian thần, giúp Đại Chu hưng thịnh, con dân có cuộc sống yên ổn, tất cả đều là nguyện vọng của Hoàng thượng.
Đi thôi!
Lâm phu nhân không biết nên làm sao:
Cẩn thận một chút, đợi ở trong thành.
Cố Minh Châu đáp một tiếng. Cô muốn ra khỏi thành để đón, ít nhất là phải đi mười dặm. Lâu lắm rồi cô không gặp cha, đương nhiên là còn phải gặp Ngụy đại nhân nữa.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.