Chương 555: Thái bình
-
Bỉ Ngạn Đơm Hương
- Vân Nghê
- 1994 chữ
- 2022-02-06 09:25:48
Dùng xong gia yến ở cung Từ Ninh, Thái hậu đã hơi mệt, Ngụy Nguyên Kham và Cố Minh CHâu cáo lui với Thái hậu nương nương, đưa Ngụ8y hoàng hậu trở lại cung Khôn Ninh.
Sau khi vào cung được nửa năm, ta chuyển đến cung Khôn Ninh.
Ngụy hoàng hậu nói với3 Cố Minh CHâu:
Khi đó trong viện trồng toàn hoa tường vi, sau đó ta chuyển mấy cây ngọc lan đến, lúc mang thai Kham ca nhi, ta 9còn đích thân trồng tử đảng.
Ngụy Nguyên Kham và Cố Minh CHâu im lặng lắng nghe Ngụy hoàng hậu nói chuyện, Hoàng hậu nư6ơng nương ở trong cùng phải xử lý việc triều chính cả ngày, rất ít khi tán gẫu với người khác, hôm nay bà vui nên mới nói hơi nhi5ều, bọn họ chỉ cần chú ý lắng nghe là được.
Ngụy hoàng hậu nói:
Các con vừa mới thành thân, đừng bận tâm đến mấy chuyện này, ta sẽ bàn bạc với Bùi đại nhân.
Nói chuyện xong, Ngụy Nguyên Kham và Cố Minh CHâu cùng ra khỏi cửa cung.
Ngồi lên xe ngựa, Cố Minh CHâu vén rèm cửa nhìn với ý ra hiệu cho Ngụy Nguyên Kham.
Chúng ta tới phố Tây.
Ngụy Nguyên Kham nói:
Đại nương mới nhận một đồ đệ, tiệm bánh đậu đỏ lại mở cửa rồi.
Cố Minh CHâu mừng rỡ gật đầu, đúng là Ngụy đại nhân hiểu cô.
Thôi Trinh dẫn Thôi Tương đi dạo trong thành, Thôi Tương tới kinh thành đã lâu nhưng vẫn chưa từng đi hết một lượt trong kinh. Phổ Tây bản toàn đồ chơi và thức ăn trẻ con thích, sau khi nhìn thấy, Thôi Tương vô cùng thích thú, cậu bé đi xem hết từng gian hàng một, nửa canh giờ vẫn chưa đi hết con đường.
Tới nếm thử bánh đậu đỏ nhà ta đi nào!
Nghe tiếng rao hàng, Thối Trinh quay đầu nhìn sang, trùng hợp quá, bất tri bất giác lại đi đến đây. Hắn quan sát xung quanh, hình như đây chính là chỗ hắn đã dừng chân lúc mới vào kinh năm ấy.
Cố Minh CHâu tò mò hỏi:
Chuyện gì thế?
Lô ma ma cười:
Cần phải chuẩn bị quần áo sạch sẽ cho Tam gia. Có khoảng thời gian cứ hễ đến điền trang ở ngoại ô kinh thành là Tam gia lại lén lút chạy đi bắt cá chạch với đám trẻ con nhà nông xung quanh.
Cố Minh CHâu hơi kinh ngạc, có điều nghĩ lại bản thân cô cũng từng chạy theo túm đuôi dê, Ngụy Nguyên Kham làm những việc đó cũng chẳng có gì lạ.
Trời không còn sớm nữa.
Ngụy hoàng hậu cười nói:
Cũng nên trở về rồi.
Ngụy Nguyên Kham và Cố Minh CHâu cùng hành lễ với Hoàng hậu.
Trước khi lui ra ngoài, Ngụy Nguyên Kham khẽ dặn dò:
Mẫu hậu phải giữ gìn sức khỏe, đừng nên lao lực quá nhiều, mẫu hậu phê chuẩn tấu chương của Khánh vương và tông thất xong, có chuyện gì con cũng có thể giúp đỡ.
Làm Thái tử là có thể chia sẻ một phần công việc triều chính.
Thôi Tương hơi lo lắng:
Cha, sắc mặt cha không tốt, có phải khó chịu ở đâu không?
Không sao.
Thôi Trinh cười nói:
Nghỉ một lát là ổn thôi.
Có lẽ vết thương của hắn vẫn chưa khỏi hẳn.
Không sao hết, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi. Thôi Trinh đưa tay xoa đỉnh đầu Thôi Tương, cho hắn thêm một ít thời gian nữa, hắn sẽ khôi phục lại như ban đầu.
Đến đó nàng sẽ biết.
Hắn vươn tay kéo lấy tay cô, hai người rảo bước ra khỏi phòng. Trong một góc yên tĩnh ở hậu viện nhà họ Ngụy có một gian thư phòng, Ngụy Nguyên Kham dẫn Cố Minh CHâu vào phòng, đóng cửa lại rồi kéo cô đi vào phòng trong. Trái tim Cố Minh CHâu đập rộn lên, không biết rốt cuộc Ngụy đại nhân định làm gì.
Đến khi cửa sổ bị đẩy ra, Cố Minh CHâu mới nhìn thấy ngoài cửa sổ trồng mấy cây hoa đào và hải đường. Tuy đã bỏ lỡ thời gian đẹp nhất để ngắm hoa nhưng dưới ánh đèn lung linh, cảnh tượng vẫn vô cùng đẹp đẽ.
Nói xong, Thôi Trinh bỗng cảm thấy lồng ngực hơi nghẹn lại, vừa ê ẩm lại vừa bức bối, lại loáng thoáng mang theo sự chua xót.
Như thể Châu Như Quân trong giấc mơ của hắn đã bị người khác mang đi mất.
Chỉ là một giấc mơ thôi, vả lại người đó là Châu Châu cơ mà. Thế nhưng cảm giác đó vẫn xua mãi không đi, Thôi Trinh hít một hơi thật sâu, cố gắng xua tan ý nghĩa hoang đường trong đầu mình.
Ngụy hoàng hậu kéo tay Cố Minh CHâu:
Đi, đi làm dây kết với ta, lâu lắm rồi không làm, ta hơi ngửa tay rồi.
Chỉ chốc lát sau, Ngụy Nguyên Kham đã biết cái mà mẫu hậu nói tới chính là tháo dây kết, hai người bận rộn một hồi mới làm được một nửa.
Nguy hoàng hậu nhìn Ngụy Nguyên Kham:
Kham ca nhi có muốn thử một chút không?
Dạo này trong cung truyền ra tin tức, Ngụy Nguyên Kham... có lẽ lần sau gặp phải gọi hắn là Triệu Nguyên Kham rồi.
Đích trưởng tử của Hoàng thượng và Hoàng hậu, người thừa kế hoàng vị tương lai, với tầm nhìn của Ngụy Nguyên Kham, nói không chừng Đại Chu sẽ mở ra thời kỳ thịnh trị, như vậy Đại Chu sẽ có cơ hội đoạt lại lãnh thổ Đại Ninh và Liêu Đông.
Thôi Trinh vừa giật mình hoàn hồn khỏi mạch suy nghĩ, ánh mắt khẽ lướt qua thì vừa hay trông thấy Châu Chấu vén mù mành, bỏ một miếng bánh đậu đỏ vào miệng, sau đó hai mắt cô sáng lên, gương mặt ngập tràn ý cười.
Một dòng điện chạy qua não Thời Trinh, đầu óc hắn phút chốc trở nên trống rỗng, mất một lúc lâu mới lấy lại tinh thần. Có điều hắn vẫn còn thấy hơi mờ mịt, hình ảnh trước mắt và cảnh tượng hắn nhìn thấy năm đó dần chồng khít lên nhau.
Động tác đó của Châu Châu, nụ cười xinh đẹp của cô lại giống hệt với thiếu nữ trong ký ức của hắn.
Là trùng hợp hay là ký ức của hắn đã trở nên lộn xộn?
Gương mặt xinh xắn của Châu Châu khiến Ngụy Nguyên Kham không kiềm chế được nỗi lòng.
Ta dẫn nàng đến một nơi.
Ngụy Nguyên Kham xách ngọn đèn lồng lên.
Đầu thế?
Thôi Trinh ngẩn người nhìn về phía Cố Minh CHâu, có một số việc rõ ràng bày ra ngay trước mắt nhưng lại khiến hắn cảm thấy không thể nhìn thấu. Châu Châu nhón một miếng bánh đậu đỏ đưa lên miệng Ngụy Nguyên Kham, hai người mỉm cười trò chuyện với đại cương bán hàng, sau đó xách bánh đậu đỏ rời khỏi cửa hàng kia.
Cha.
Thôi Tương khẽ lay vạt áo Thời Trinh:
Cha sao thế? Đó chẳng phải là tiểu cô cô và cô phụ sao? Tại sao chúng ta không tới nói chuyện với họ ạ?
Thôi Trinh cúi đầu nhìn Thối Tương:
Có cô và cô phụ vừa thành thân, còn rất nhiều việc phải làm, chúng ta không đi làm phiền họ nữa.
Cánh hoa đào rơi lả tả, gió thổi qua một cái là tản ra khắp nơi.
Ngụy Nguyên Kham treo ngọn đèn lồng bên cạnh cửa sổ rồi vòng tay ôm lấy eo cô.
Hắn nói:
Sang năm chúng ta sẽ tới đây ngắm hoa sớm hơn.
Ngụy hoàng hậu nói tiếp:
Hồi đầu ở trong cung này, ta chỉ cảm thấy bí bách phiền muộn, về sau có Kham ca nhi, có thêm một việc cần bận lòng, cuộc sống cũng không đến nỗi khó chịu.
Tuy đã trải qua nhiều trắc trở như thế nhưng nghĩ kỹ lại, có như vậy bà mới có Kham ca nhi thì bà lại cảm thấy không có gì phải hối hận. Thật ra ông trời đối với bà không tệ, chuyện bà đau khổ nhất chính là cái chết của huynh trưởng.
Ngụy hoàng hậu ôn hòa nhìn về phía Ngụy Nguyên Kham và Cố Minh CHâu:
Lúc ở bên ngoài thay ta hiếu thảo với thái phu nhân, chăm sóc con cháu nhà họ Ngụy nhiều một chút, nhất là Đại bá mẫu của các con. Tẩu ấy đã hy sinh quá nhiều vì gia đình này, ta có lỗi với tẩu ấy.
Ngụy Nguyên Kham và Cố Minh CHâu cùng gật đầu.
Hôm đó hắn không hề quen biết thiếu nữ tới mua bánh đậu đỏ, không ngờ lúc hắn mê man bất tỉnh, cô gái đó lại bước vào giấc mộng của hắn.
Thôi Trinh đang định hỏi Thôi Tương có muốn ăn bánh đậu đỏ không thì thấy một cỗ xe ngựa dừng lại trước cửa hàng bánh kia.
Ngụy Nguyên Kham tung người xuống ngựa, sau đó vươn tay đỡ nữ quyến đội mũ mành từ trên xe ngựa xuống. Nhìn vóc dáng thì chắc nữ quyến đó chính là Châu Châu. Thôi Trinh ngẫm nghĩ, hôm nay là ngày thứ hai sau khi Ngụy Nguyên Kham và Châu Châu thành thân, chắc hẳn bọn họ vừa vào cung tạ ơn, giờ đang trên đường quay về nhà họ Ngụy.
Ngụy Nguyên Kham đứng dậy bước lại gần. Chỉ có nửa đoạn, muốn thất bên hông hắn đương nhiên vẫn thiếu. Ngụy hoàng hậu khẽ lắc đầu:
Eo Kham ca nhi thô quá, nếu là người khác chắc đã đủ rồi.
Cố Minh CHâu không khỏi bật cười, chắc đây là lần đầu tiên Ngụy đại nhân bị người khác chế là eo thô, thật ra Ngụy đại nhân vai rộng eo thon đấy chứ...
Nhớ lại cảm giác hông đau chân mềm nhũn của mình ngày hôm nay, cô vui vẻ cùng nương nương bắt nạt Ngụy đại nhân. Cố Minh CHâu xoa cầm nói:
Nương nương nói đúng, nhưng bây giờ chiều dài thắt lưng không đủ cũng không vội, lần sau vào cung con sẽ cùng nương nương tết thêm một đoạn nữa, hai bên móc thêm hai vòng ngọc rồi treo thêm ít tua rua là chắc chắn Tam gia có thể dùng được.
Ngụy hoàng hậu cười nói:
Được, vậy thì giữ lại lần sau tết tiếp.
Nữ quan nhận lấy sợi dây kia, nếu nhìn kỹ thì sợi dây thắt lưng này quả thực không thể nhìn nổi, làm người ta hoa cả mắt, không biết lần sau Hoàng hậu nương nương và Ngụy tạm nãi nãi còn nhớ dây kết này thắt như thế nào không..
Lô ma ma nói:
Lúc chơi thì cứ mặc kệ, nhưng lúc về thì phải thật sạch sẽ, quần áo trên người không được có một nếp nhăn.
Hai người đang nói chuyện thì Ngụy Nguyên Kham trở về từ thư phòng, Lô ma ma hành lễ rồi xin phép cáo lui.
Ngụy Nguyên Kham hỏi:
Đang nói chuyện gì thế?
Cố Minh CHâu nhìn dáng người nghiêm chỉnh của Ngụy Nguyên Kham, áo bào của hắn dường như không mảy may dính bụi, cô không khỏi bật cười:
Không có gì.
Đi.
Thôi Trinh kéo tay Thôi Tương:
Chúng ta đi dạo tiếp nào.
Sớm ngày xốc lại tinh thần, hắn còn phải dìu dắt Thôi Tương sống tiếp.
Bận rộn cả một ngày dài, cuối cùng Châu Châu cũng có thể ngồi xuống nói chuyện với Lô ma ma. Lô ma ma nói:
Hồi bé Tam gia rất dễ hầu hạ, không kén ăn không kén mặc, nhưng cần phải nhớ một chuyện.
Cố Minh CHâu khẽ gật đầu.
Nghĩ đến ngày sau, ánh mắt Ngụy Nguyên Kham hơi tối lại:
Nàng thích náo nhiệt, có điều...
Có điều chẳng bao lâu nữa, bọn họ sẽ phải tiến cung.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.