• 10,722

Chương 566: Ngoại truyện: đăng cơ


Sinh nhật một tuổi của hoàng trưởng tôn, Thái hậu nương nương bày yến tiệc tại cung Từ Ninh.

Ngụy Nguyên Kham bố trí8 họa sự đến vẽ tranh. Hân ca nhi ngồi trên đùi Thái hậu nương nương, tò mò nhìn họa sư đang bận bịu, thỉnh thoảng cậu bé cò3n vươn tay cậy cây kim tuyến trên y phục Thái hậu nương nương. Thái hậu nương nương cũng không để ý, còn để ống tay áo lại 9gần, mặc cho bàn tay nhỏ xíu của Hân ca nhi chơi đùa.


Hoàng hậu, Thái tử, Thái tử phi cũng đến đây.
Thái hậu nươn6g nương vẫy tay:
Các con cũng vào đi.


Hôm nay đến lượt người đấy.

Ôi dào, lúc nào cũng đẩy việc bẩn thỉu cho ta.
Nội thị nói rồi lập tức che miệng, sợ bản thân lỡ lời nói sai.
Thái thượng hoàng gầy trơ xương, lồng ngực phập phồng kịch liệt. Trong phút chốc, ông ta nhớ đến lúc bản thân đăng cơ, hăng hái, hăm hở ngồi trên long ý. Ông ta làm được rồi... cuối cùng cũng bò được lên vị trí đó rồi. Từ nay về sau, giang sơn Đại Chu đều nằm dưới chân ông ta. Thái thượng hoàng muốn ngẩng đầu nhìn thần tử của mình nhưng trước mắt ông ta tối đen như mực.
Trong phút chốc, ông ta như rơi xuống vực thẳm. Cảm xúc sợ hãi, bất an theo đó mà ập đến. Từng gương mặt lại hiện ra từ trong khoảng không tăm tối ấy, đám người kia há cái miệng to như chậu máu của mình cần về phía ông ta.
Ác mộng như thế lặp lại liên tiếp khiến ông ta không thở nổi.
Thái thượng hoàng không xong rồi.


Mau, mau mời thái y! Hôm nay tân để đăng cơ, không được để xảy ra chuyện gì!
Thái thượng hoàng siết chặt tay, dường như bên tai ông ta vang lên giọng nói của Ngụy thị:
Ông không muốn chết đúng không?

Lúc đó, ông ta không muốn chết, ông ta vẫn còn muốn sống, ông ta còn muốn khỏi bệnh rồi sẽ lấy lại đại quyền. Giờ ông ta không muốn sống nữa song chúng lại không cho ông ta chết.
Thái thượng hoàng cố hết sức giãy giụa, cuối cùng tiêu hao sạch khí lực. Lúc này thần trí ông ta bắt đầu tan rã, tất cả suy nghĩ trong đầu từ từ trở nên xa vời. Trong không gian tối tăm đột nhiên có một tia sáng, sau đó biến thành rất nhiều tia sáng, như trời đổ cơn mưa tuyết lớn, hoa tuyết bay khắp trời, rơi trên vai ông ta, sau đó ông ta nhìn thấy một cô gái. Cô mặc váy màu lam, múa kiếm dưới tuyết.
Tuyết rơi chậm đến vậy, rơi trên mũi kiếm cô, trên trán cô, trong nụ cười nhẹ của cô. Ông ta cứ thế mà yên lặng ngắm nhìn, cho đến khi mọi thứ đều nhạt dần đi... Ngụy thái hậu đang dự lễ ở điện Phụng Thiên, nội điện đi qua thấp giọng bảo:
Bệnh tình Thái thượng hoàng trở nặng rồi, viện sử Thải y viện đã đến châm cứu.
Ngụy thái hậu nói:
Có thể gắng gượng qua hôm nay không?

Nội thị đáp:
Có thể, có điều thải y nói... cũng sắp rồi.

Tứ đại đồng đường, người duy nhất không xuất hiện trong bức tranh là đương 5kim Hoàng đế.
Họa sự chỉ sợ Thái hậu nương nương mệt mỏi, rất nhanh đã phác thảo xong đại khái bố cục, tiếp sau đây ông sẽ lần lượt gặp các chủ tử để bổ sung thêm chi tiết. Hoàng để đời này tại vị nhiều năm, ông vẽ không ít bức tranh, duy chỉ có trong bức gia đình vui vẻ hòa thuận này, sự vui mừng đều thể hiện rõ trên khuôn mặt các chủ tử. Nếu ông vẽ tốt, đây chính là tác phẩm xuất sắc nhất trong cả cuộc đời ông,
Họa sư đi ra ngoài, Cố Minh CHâu bày đồ vật đã chuẩn bị lên giường cưới để Hân ca nhi chọn. Thái hậu nương nương thơm Hân ca nhi một cái, chỉ kim ẩn ở phía không xa:
Hân ca nhí đi lấy kim ẩn về đi.

Mọi người cùng nhau dùng tiệc, Ngụy Nguyên Kham và Cố Minh CHâu cáo lui về Đông cung, Ngụy hoàng bận nói chuyện với Thái hậu nương nương.
Thái hậu cười nói:
Hôm nay Hoàng hậu không bận ư?

Ngụy hoàng hậu gật đầu, nở nụ cười:
Phần lớn chính vụ đều đưa đến Đông cung rồi, con nhàn đi không ít.

Thái hậu nói đầy thâm ý:
Hoàng thượng cẩm túc Hoàng hậu nhiều năm, nay coi như là tự cẩm túc chính mình, xem ra trên đời này thực sự có nhân quả.

Đại Chu, mùng bảy tháng sáu, hoàng đế đổ bệnh nặng, triệu kiến đại thần nội các, hạ lệnh truyền ngôi cho Thái tử Ngụy Nguyên Kham, Bộ Lễ lập tức chuẩn bị đại điển đăng cơ của tân đế. Hai mươi mốt tháng sáu, tân để tế liệt tổ liệt tông, sau đó lễ nhạc đăng cơ vang lên, tân để bước lên điện Phụng Thiên, đổi niên hiệu là: Thịnh Xương nguyên niên.
Thái thượng hoàng được đưa lên bộ liễn, đưa đến điện Dưỡng Tâm trong hậu cung. So với sự phồn hoa của Phụng thiện môn, điện Dưỡng Tâm lúc này trông lạnh lẽo đến lạ. Nội thị và cung nhân đặt Thái thượng hoàng lên giường. Dường như Thái thượng hoàng hiểu ra điều gì đó, đột nhiên ông ta phát ra tiếng ú ớ trong cổ họng.
Thái hậu đáp:
Là Thái tử thương mẫu hậu Hoàng hậu quả lao lực vì chúng, chúng đều nhìn thấy được, không nỡ để Hoàng hậu tiếp tục vất vả như vậy nữa.

Ngụy hoàng hậu cũng biết tâm tư của Kham ca nhi.

Hoàng hậu cũng suy nghĩ cho chúng, luôn cảm thấy làm thêm vài chuyện, cố gắng trói buộc chúng trong cung càng muộn càng tốt.
Thái hậu nương nương nghĩ đến đây, nụ cười càng sâu hơn.
Hân ca nhi bò cực nhanh, đầu tiên nhìn kim ấn, sau đó nhìn bút lông.
Cố Minh CHâu mím môi cười. Hân ca nhi thích nghịch bút lông, chắc chắn sẽ chọn bút lông.
Quả nhiên Hân ca nhi lấy bút lông, có điều cậu bé cũng quay đầu lại, lấy thêm kim ẩn nữa.
Tốt, chọn bút có tài năng, chọn ẩn có tiền đồ tốt.
Thái hậu nương nương cười nói, cử như nhìn thấy tương lai của Hân ca nhi vậy.
Ngụy hoàng hậu nói:
Người đang nghĩ gì vậy?

Thái hậu đáp:
Ai gia nhớ đến Tiên hoàng. Tiên hoàng luôn nói thiên gia không như người thường, không thể cưỡng cầu được tình phu thê, huynh đệ, con cái. Ngoài miệng ngài ấy nói vậy nhưng trong lòng vẫn luôn khát khao những tình cảm này. Tiên hoàng trên trời có linh, nhìn thấy các con thế này chắc chắn sẽ rất vui mừng.

Nói xong, Thái hậu nhìn cung điện nguy nga:
Đại Chu chưa từng có Thái thượng hoàng.
Càng chưa có hoàng đế thoi thóp nằm liệt giường nhưng vẫn không chịu chết, tất cả đều bị ông ta chiếm hết, đây cũng coi như là ông ta để lại một nét bút trong lịch sử Đại Chu.
Có điều cùng nhân không hề quan tâm, dù sao họ cũng không hiểu Thái thượng hoàng đang nói gì, chỉ cần cho Thái thượng hoàng uống thuốc, ăn cơm, lật mình, tắm rửa đúng giờ là được.

Thái thượng hoàng không đi ngoài mấy ngày rồi?

Vài ngày rồi.


Có phải lát nữa phải uống thuốc không?

Ngụy thái hậu nói:
Cố qua hôm nay là được rồi.


Thái thượng hoàng băng hà không ảnh hưởng đến chính cuộc, chỉ cần làm theo lễ là được.

Tân để đi từ cổng Phụng Thiên đến điện Phụng Thiên rồi ngồi xuống, thái giám Tỉ lễ đọc chiếu thư cho bá quan nghe, văn võ bá quan đều quỳ xuống hành lễ chúc mừng, đại điển đăng cơ chính thức kết thúc. Có điều quan viên Bộ Lễ không vì thế mà thở phào nhẹ nhõm. Thượng thư Bộ Lễ ngẩng đầu nhìn tần để ngồi trên ngự tọa. Tân để gật đầu:
Nghi thức sắc phong Hoàng hậu nương nương bắt đầu.
Sắc phong Hoàng hậu nương nương ngay trong ngày đăng cơ là chuyện chưa từng xảy ra, có điều Hoàng thượng kiên trì như vậy, họ cũng chỉ có thể làm theo. Ngụy thái hậu mỉm cười. Sau khi đăng cơ liền sắc phong Hoàng hậu ngay, đây là chuyện chưa từng có tiền lệ, có điều thứ gọi là
tổ chề
cũng là con đường tiền nhân mở mà thôi, ai nói người đời sau bắt buộc phải răm rắp nghe theo?

Văn võ bá quan nghe thấy giọng nói uy nghiêm của tân để:
Nghênh đón Hoàng hậu.


Tiếng lễ nhạc lại vang lên.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bỉ Ngạn Đơm Hương.