• 910

Chương 111: Cuộc đời bị hủy diệt (3)


May mà vào lúc này thời gian Bách Hợp tới không tính là muộn, đúng lúc nguyên chủ muốn quay bộ phim đầu tiên, có lẽ lúc này là lúc nguyên chủ khó khăn nhất, cho nên nhiệm vụ của cô bắt đầu tại đây, dưới người không có cảm giác đau đớn, ngoại trừ bàn tay vừa mới lưu lại sờ đến còn làm trong lòng cảm thấy buồn nôn, thân thể cũng không có không khoẻ, cũng không có cảm giác khó chịu, đây là phim đầu tiên cô ấy làm, cũng chính bởi thế mà hãng phim cho giá cao mười vạn, hẳn là lúc này chính mình không có làm như vậy, nghĩ đến bản thân tự mình đưa cho Tống Thiên Tề nào sổ tiết kiệm, nào là thẻ, Bách Hợp không khỏi co quắp khoé miệng.

Cô từ dưới đất chậm rải bò dậy, nguyên chủ được trời ưu đãi có một đôi chân thon dài thẳng tắp, trong nội dung vở kịch, cô ngoại trừ có một khuôn mặt ngây thơ ra đây cũng là một trong những nguyên nhân giúp cô thành danh, lúc này chân đi trần, vừa mới theo quay phim từ bên trong đi ra giày của mình cô cũng không mang, toàn thân là một kiện áo khoát hết sức rẻ tiền, bên trong nội y đồ lót cũng đều không có, vô cùng keo kiệt.

Ngay cả trường cấp ba cũng không tốt nghiệp, cô gái dốc sức tại đây làm việc trong hơn bốn năm, gần hai vạn khối tiền, ngày thường nàng không nỡ ăn không nỡ uống, lại bị Tống Thiên Tề lừa đi, bên ngoài còn nợ tiền, theo trong nội dung vở kịch anh ta tìm cha mẹ cô mà lừa trả năm vạn, mà số tiền năm vạn đó của vợ chồng nhà họ Vương không chỉ là tích cóp cả đời mà còn có bán của cải ruộng đồng lấy tiền mặt.

Vương Bách Hợp vì cái tình yêu này, tình nguyện chính mình ăn mặc cũ nát, cũng muốn cho Tống Thiên Tề ăn mặc chỉnh tề, xinh đẹp, trên người cô quần áo tìm trong cửa hàng là có thể mua được, mà Tống Thiên Tề lại mua đủ loại quần áo, dù cho hiện tại anh ta cũng không nổi danh, thậm chí đã qua thời, nhưng anh ta vẫn như trước cũng chỉ mặc loại trang phục nhập khẩu nước ngoài, nghĩ đến những thứ này, Bách Hợp không khỏi càng có chút nghiến răng nghiến lợi… mà bắt đầu nhiệm vụ.

Đến đế đô vài năm, Bách Hợp ở thuê trong một tầng hầm, lúc này Bách Hợp không có đồng nào trên người lại bị đạo diễn đuổi ra, chân cũng đi trần, lúc này theo trí nhớ mà nghĩ tới nơi ở âm u kia, cũng đành phải kéo hai chân theo phương hướng đó mà đi. Cô kì thật đã xem là không tệ, so với nguyên chủ mà nói đã tốt lên rất nhiều lần, nguyên chủ lại là quay phim lần đầu tiên phá thân, cuối cùng tiền kiếm được trong thẻ bị Tống Thiên Tề lấy đi rồi, cô ấy cố nén toàn thân đau đớn mà trở về nhà, về đến nhà liền khóc hai ngày hai đêm, gọi điện cho Tống Thiên Tề nhưng anh ta căn bản không tiếp, mấy ngày sau khi cùng Vương Huệ Trân vuốt ve an ủi đã xong, muốn tới tìm cô tiếp tục quay phim, mới không cam lòng xuất hiện.

Lúc này Bách Hợp vừa đi vừa bắt đầu muốn thử luyện Cửu Dương Chân Kinh, nhưng không biết có phải bởi vì võ công đã như ẩn như hiện hay không, cô bi ai phát hiện mình đã không nhớ được chỗ nào đó rồi, nghĩ đến đây, Bách Hợp quả thực có muốn xúc động xuất huyết, cô đành đem Cửu Âm Chân Kinh luyện thành trước.

So với Cửu Dương Chân Kinh, Cửu Âm Chân Kinh là công pháp thiên về âm nhu, Cửu Dương Chân Kinh khi bắt đầu luyện dễ dàng hơn nhiều, không đến nửa năm liền có thể học cấp tốc, nhất là mấy thứ chưởng pháp trong đó, càng lợi hại vô cùng, thế nhưng nhưng mà sau khi luyện xong có khả năng gặp phải một loại cải biến mà chính Bách Hợp không muốn phát sinh, nhất là muốn luyện tập Cửu Âm Chân Kinh, cần có chút hoàn cảnh hà khắc, hơn nữa bộ công pháp này dùng thủ đoạn công kích làm chủ, uy lực mặc dù cường hãn nhưng lại không giống Cửu Dương Chân Kinh luyện qua nội lực thâm hậu, nội tính đánh cho đầy đủ, đến lúc cuối cùng Bách Hợp thấy rằng Cửu Dương Chân Kinh luyện tốt hơn Cửu Âm Chân Kinh nhiều.

Nhưng mà lúc này cũng không còn biện pháp thay đổi rồi, cô chỉ đành phải luyện Cửu Âm Chân Kinh trước, rồi quay đầu lại nhìn hi vọng có thể hay không tìm cách phục hồi Cửu Dương Chân Kinh như cũ. Cô cuí thấp đầu một đường hướng cái nơi ở tạm thời âm u ẩm ước mà đi, đôi chân trần trụi trắng nõn, buớc chân lại không nhanh không chậm, thon dài thẳng tắp xinh đẹp kinh người, trên thân chỉ có một kiện áo khoác, mái tóc dài che toàn bộ khuôn mặt, phố xá xầm uất ồn ào làm cho con người ta sinh một loại cảm giác chán chường , cô lại giống như không để ý hết thảy, làm cho nhiều cỗ xe qua lại chú ý, có người lấy di động ra quay phim cô, một thanh niên trong xe màu đen sắc mặt nhợt nhạt vô tình hướng ra ngoài nhìn thoáng qua, rốt cuộc không thể dời mắt.

Thật vất vả trở lại căn phòng dưới đất, lúc này bởi vì Bách Hợp không có võ công, cho nên cũng cố hết sức mà đi, may mà điện thoại chìa khoá bên trong áo khoát không có ném đi, cô vừa móc chìa khoá ra mở cái cửa sắt cũ kỹ, điện thoại bên trong áo liền vang lên.

Cô lấy điện thoại ra nhìn, đây là một điện thoại kiểu dáng hết sức lỗi thời, bây giờ các cô gái trẻ tuổi xinh đẹp gần như đều đã đổi điện thoại thông minh, Vương Bách Hợp còn dùng đến điện thoại có bàn phím, bên trên hiển thị
Thiên Tề
, tiếng chuông không ngừng vang lên.


Alô
Bách Hợp đưa điện thoại lên trả lời, đầu kia Tống Thiên Tề liền vang lên giọng nói như là có chút hổn hển:
Tiểu Hợp, hôm nay em không đến quay phim, vì sao hiện tại không có gọi điện thoại cho anh, trong thẻ cũng không có tiền? Anh đang chờ đây này, cuối cùng là chuyện gì xảy ra, có phải nhà làm phim đổi ý hay không? Em tranh thủ thời gian mau mau đi …
Anh ta la vô cùng lớn tiếng, âm thanh không những không mê người, ngược lại mang theo một cỗ hèn mọn bỉ ổi, không biết trước kia Vương Bách Hợp nhìn trúng người đàn ông này chỗ nào, Vương Bách Hợp năm nay mới hai mươi mốt, Tống Thiên Tề đã 37 rồi, lớn hơn cô gần mười sáu mười bảy tuổi, lớn tuổi không nói mà còn làm trai bao!
Theo như trong nội dung vở kịch, Tống Thiên Tề cũng không vì Vương Bách Hợp quay phim mà vội vàng gọi điện thoại đến an ủi cô, ngược lại còn làm cô thương tâm tuyệt vọng không thèm nghe điện thoại, cuối cùng trực tiếp cầm điện thoại lên tắt, Vương Bách Hợp thương tâm không biết tâm sự cùng ai, cô cũng không có bạn bè, cuối cùng chỉ có thể giam giữ chính mình khóc lóc vài ngày, Tống Thiên Tề đợi đến lúc cô khóc xong rồi, sau khi xuất hiện cho cô một chút dỗ dành, lại dụ dỗ cô ngoan ngoãn đi quay phim.

Huyết dịch trong cổ Bách Hợp lại bắt đầu khởi động, suýt nữa một ngụm phun tới, cô nghe giọng nói lo lắng của Tống Thiên Tề trong điện thoại, lạnh lùng ngắt lới anh ta mà nói:
Cái gì? Vừa mới không nghe thấy, tín hiệu không tốt
Cô nói xong, trực tiếp tắt điện thoại.

Trước kia tắt điện thoại thế chỉ có Tống Thiên Tề độc quyền, nếu như có lúc cô không cẩn thận mà cúp hơi sớm, một lần nữa gọi cho Tống Thiên Tề thì anh ta sẽ chẳng thèm nghe, Vương Bách Hợp phải tự mình không ngừng gọi điện thoại mới có thể dỗ dành anh ta hồi tâm chuyển ý, lúc này Bách Hợp vừa cúp máy, điện thoại lại liều mạng dốc sức vang lên.


Vương Bách Hợp, em đến cùng làm sao vậy? Em đừng có làm càng như vậy được không? Anh làm thế cũng vì suy nghĩ cho hai chúng ta thôi!
Tống Thiên Tề lúc này như là kiềm nén phẫn nộ cũng như bất mãn, anh ta sợ là cũng biết giọng điệu lúc nãy không tốt lắm, sợ làm cho cây sinh tiền trẻ tuổi xinh đẹp này nóng nảy, cho nên giọng nói lại hết sức êm dịu
Tiểu Hợp, cái này không phải đều vì tương lai chúng ta sao? Em nghĩ đi, về sau có tiền rồi, chúng ta mua một ngôi nhà xinh đẹp, lại sinh hai đứa trẻ, một trai một gái, trai thì giống anh, gái xinh đẹp như em…



Tôi sắp hết tiền điện thoại rồi, anh có chuyện khác muốn nói không?
Trán Bách Hợp nổi gân xanh, lạnh giọng nhắc nhở một câu, một lần nữa cúp điện thoại. Không có qua bao lâi, vậy mà có tiếng chuông báo tin nhắn tới, cô mở ra xem xét, tin nhắn nói cô được người khác chuyển 100 đồng vào điện thoại.

Trước kia Vương Bách Hợp là cái cây sinh tiền, Tống Thiên Tề tựa như Tỳ Hưu, chỉ để ý lấy tiền mà không hề nhả ra, lúc này lại nạp tiền điện thoại cho cô, Bách Hợp cảm thấy không biết nên khóc hay cười, thật sự nói không ra lời, Tống Thiên Tề lại không ngừng gọi điện, cô không nhận, ngày hôm nay vốn mệt mỏi, nên cô muốn nghỉ ngơi thật tốt một ngày, chẳng muốn cùng Tống Thiên Tề nhiều lời.

Lần này bởi vì nguyên nhân không thể tu luyện Cửu Dương Chân Kinh được, cho nên Bách Hợp chuẩn bị luyện cổ thuật, cô suy nghĩ trong thủ đô nơi nào có nhiều rắn, côn trùng, chuột, kiến hơn, kết qủa bi ai phát hiện, đúng là mình thuê một nơi tiện nghi và âm u chính là nơi va chạm với những vật này đấy, cho nên một đêm nghỉ ngơi trước, ngày thứ hai bắt đầu bật đèn pin bố trí một ít hố bẫy để thu thập côn trùng đến.

Một đêm qua đi, Bách Hợp bắt đầu lúc sáng sớm, đang lúc cầm bình sắt muốn xem xét bên trong bao nhiêu côn trùng rồi, đột nhiên cửa sắt truyền đến thanh âm
bành bành bành
kịch liệt, Vương Bách Hợp không có bạn bè nào, bởi vậy lúc này đến tìm cô ngoại trừ Tống Thiên Tề, cô thật sự không có người khác rồi.

Quả nhiên, cô mở cửa phòng ra, Tống Thiên Tề hai mắt đỏ bừng thoáng cái tiến đến thò tay muốn bắt vai của cô, Bách Hợp hơi nghiêng người tránh qua, ngửa đầu nhíu mày nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang chật vật này.


Anh muốn gì?
Thái độ lãnh đạm của cô làm cho Tống Thiên Tề đột nhiên sửng sốt, sau khi phục hồi tinh thần lại là lúc nổi giận vô cùng:
Vương Bách Hợp, em có phải muốn nổi điên rồi hay không?Cả ngày hôm qua em căn bản không có quay phim?
Anh ta nói xong lại muốn thò tay tới bắt Bách Hợp, Bách Hợp lùi một bước, lại tránh được tay hắn.

Gian phòng ở tầng hầm này cửa ra vào có mấy bậc cầu thang, cô như vậy đứng tại cửa né tránh, Tống Thiên Tề căn bản không bắt được chỉ đành rơi theo xuống cầu thang, có chút ghét bỏ liếc nhìn xung quanh, giống như ngồi tù, hắn không bình tĩnh mà nói:
Tiểu Hợp, rốt cục em làm sao vậy? Chúng ta không phải bàn xong rồi? Em đi chụp ảnh kiếm tiền, sau này chúng ta mua phòng ở, ngày hôm qua em không có quay phim, sáng nay anh tới hỏi rồi, đạo diễn còn mắng anh một trận, đuổi anh đi ra.


Tống Thiên Tề nghĩ đến đây cố nén giận, anh ta thật sự không nghĩ tới bình thường Vương Bách Hợp nghe lời mình lại tạo phản không chịu quay phim, anh ta đã nghĩ kĩ cái mười vạn này bắt tới tay chính mình thế nào cùng Trân Trân ra ngoài chúc mừng một phen, hai người bọn họ chè chén say sưa hai ngày chúc mừng tiền tới tay, nhưng anh ta đợi lại đợi cả ngày hôm qua, âm thanh tin nhắn báo tiền đến không có, Vương Bách Hợp cũng không có gọi điện cho mình, cuối cùng Tống Thiên Tề ngồi không yên, tranh thủ thời gian gọi điện tới.


Tôi không có quay, hơn nữa cũng sẽ không quay phim.
Bách Hợp thản nhiên gật nhẹ đầu, nhìn Tống Thiên Tề bộ dạng lại muốn nổi giận, cười lạnh nói:
Kỳ thật anh cũng có thể đi chụp ảnh, tôi hỏi qua rồi, đàn ông chụp ảnh một lần 500, anh chụp mười lần có 5000, trăm lần liền có năm vạn, nếu như ngại thiếu tiền, cũng có thể đi trước làm
con vịt
, càng có thể bán thận, nếu như anh cần dùng gấp tiền…, dù sao tôi cũng không cần tiền gấp.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bia Đỡ Đạn Phản Công.