Chương 123: Ở trong bệnh viện tâm thần (3)
-
Bia Đỡ Đạn Phản Công
- Hoàn Nhĩ wr
- 2304 chữ
- 2019-08-24 08:49:05
Lúc này Bách Hợp không khỏi nhớ đến lời cảnh báo của Lý Duyên Tỷ, kết thúc không hoàn thành nhiệm vụ cũng không quan trọng, trái lại có khả năng lại đánh mất bản thân, chắc là ý tứ này, nếu như cô trong câu chuyện phát điên, chỉ sợ lúc trở lại trong tinh không cũng phát điên, mà Lý Duyên Tỷ không cần một người bị điên, vậy thì cô sẽ bị phế đi, một khi bị phế đi, những cô gắng lúc trước của cô nhiều như vậy, cũng sẽ trôi theo dòng nước, Bách Hợp suy nghĩ cẩn thận, lúc này mới hiểu được lần này sự nguy hiểm của nhiệm vụ ở mức nào.
Chết cũng không sợ, đáng sợ là sau khi chết ngay cả ý thức của mình cũng biến mất không thấy!
Thuốc bác sĩ Vương cho cô uống rõ ràng đã gấp 5 lần đợt trước, nghĩ đến mình đã hai ngày không có bị điên khùng gaò
Quỷ đến rồi
cũng không hoa chân múa tay vui sướng, chắc khiến cho bác sĩ Vương này hoài nghi, trong lòng Bách Hợp đã cho rằng bác sĩ Vương có quỷ, nhưng vào lúc này thật đáng buồn khi nhìn thấy trước mắt là những y tá lực lưỡng này, rõ ràng nếu cô không uống thuốc sẽ phải bị cưỡng chế nhét vào cổ họng, càng có khả năng bị tiêm thuốc an thần, bản thân biết rõ bác sĩ Vương có vấn đề mà hết lần này tới lần khác không có cách gì đối phó được với hắn!
Làm nhiều nhiệm vụ như vậy, đây là lần đầu tiên khiến cho Bách Hợp cảm thấy có chút khó giải quyết, khó trách Lý Duyên Tỷ nói ai cũng không hoàn thành được nhiệm vụ này, trong lòng cô cười khổ, trên mặt lộ vẻ nghiêm túc, đã không có cách nào nữa rồi, cô cao ngạo hất cằm lên:
Đây là thuốc gì?
Thấy cô lộ ra thần sắc tỉnh táo, trong lòng bác sĩ Vương đang không ngừng tự suy đoán có phải bệnh của Bách Hợp đã dần tốt lên rồi không, rồi hắn nghĩ đến thế lực phía sau đại tiểu thư họ Dương, nghĩ đến việc lúc trước mình đã làm, trong mắt có chút bối rối, miệng lại vẫn cười nói:
Dương tiểu thư xin yên tâm, đây là thuốc rất hiệu quả với bệnh của cô, uống xong cô sẽ thấy tốt hơn.
Ông lừa ai thế! Đêm qua bổn tiểu thư mới xem thiên tượng được thần tiên truyền cho tôi một bộ võ công, có thể trừ tà tăng cường sức khỏe thân thể!
Trong lòng Bách Hợp lệ rơi đầy mặt, trên mặt lại càng lộ rõ vẻ nghiêm túc, một bên vừa đưa chân lên, vừa bày ra tư thế vận công, bàn tay đẩy mạnh về phía trước, trong thân thể bắt đầu thử luyện Cửu Dương Chân Kinh, ngoài miệng vẫn gào:
Tôi muốn luyện võ công!
Cô thật sự muốn luyện võ công, nhưng bộ dạng này lời nói ra, bác sĩ Vương nhanh chóng thở phào, cho rằng bệnh điên của cô nghiêm trọng thêm chút nữa, lúc này lại ảo tưởng muốn luyện võ công gì đó, nghĩ như vậy, bác sĩ Vương có chút khinh miệt động tác của Bách Hợp, cảm thấy động tác của cô như một con khỉ, trong lòng càng cảm thấy đại tiểu thư họ Dương thật sự bị điên không có thuốc cứu chữa, chỉ cần ở thêm nửa năm hay một năm nữa, chỉ sợ không cần mình tiêm thuốc, chính bản thân cô ta cũng sẽ không tỉnh được nữa.
Nghĩ đến bản thân mình đã từng nghi ngờ cô ta có khả năng đã tốt hơn, lúc này xem ra cô ta đã vào đây mà cũng muốn tốt, thì đó là nói chuyện hoang đường rồi.
Võ công của Dương tiểu thư thật sự uy phong, không biết tên gọi là gì?
Trong lòng bác sĩ Vương tuy đã cho rằng Bách Hợp bị điên nặng, nhưng trong miệng vẫn dò hỏi thăm dò:
Không biết có thể dạy tôi không?
Lúc này trong lòng Bách Hợp suy nghĩ muốn chết cũng có, cô đang luyện võ công, nhưng hôm nay không thể giả ngây giả dại, đường đường Cửu Dương Chân Kinh, lại trở thành cái tên cho kẻ điên đùa giỡn, hết lần này tới lần khác cô còn phải giả bộ bị điên rất nặng, cô làm nhiều nhiệm vụ như vậy, trừ lúc ở trong Tiếu ngạo giang hồ chính thức bị mất đi chỉ số thông minh lúc đó ngốc nghếch gây ra bao chuyện cười, đã nhiều năm như vậy cô chưa làm qua việc mất mặt thế này, lúc này nghe bác sĩ Vương đặt câu hỏi, cô tức giận:
Cửu Dương Chân Kinh, ông có thể hiểu được sao?
Họ Dương chỉ là một gia đình thương nhân bình thường, tổ tiên cũng không có ai là tài ba dị sĩ, nếu không vị Dương tiểu thư này lại ở đây, bác sĩ Vương rõ ràng không tin thật sự có Cửu Dương Chân Kinh, nhưng mà hôm nay nhìn thấy Bách Hợp bộ dạng thần trí mơ hồ, trong lòng cũng yên tâm, cũng không cưỡng ép Bách Hợp uống thuốc đã chuẩn bị trước, dù sao thì Bách Hợp cũng không có bản lĩnh chạy thoát khỏi bàn tay của mình, đời này cô ta đã vào bệnh viện tâm thần, thì vĩnh viễn đừng mong ra ngoài, dù là giả ngây giả dại về sau cũng phải ở yên trong này cả đời!
Nghĩ như vậy, bác sĩ Vương cười hai tiếng, liếc mắt với các y tá một cái, mọi người đều đi ra ngoài, cửa lúc này đã khóa.
Bách Hợp không biết mình có nên vì đời sống bi thảm tiếp theo của mình mà khóc rống lên không, lúc này đã bị Lý Duyên Tỷ lừa rồi, tên kia nhìn tiên khí đầy mình, không nghĩ cũng làm cái việc lừa người này, lần tới nghe thấy nếu anh ta nói là muốn giúp đỡ mình thì không thể lại bị lừa được, bất kể thế nào nhiệm vụ lần này có thể hoàn thành hay không, nhất định cô phải duy trì thần trí thanh tỉnh, nếu không bản thân kiếm củi ba năm thiêu một giờ rồi!
Nhưng cũng không phải không có tin tốt, tin tốt chính là cô có thể quang minh chính đại luyện võ công, trước camera đi tới đi lui, ngồi xuống luyện công, có thể trong mắt người giám thị cô thì cô đã bị điên không có thuốc chữa, không chỉ bác sĩ Vương nghĩ cô đã điên rồi mà ngay cả lão Lưu đến thăm cô, cũng lắc đầu thở dài nói Bách Hợp điên rồi!
Mẹ nó bị đám người tâm thần chỉ vào mình rồi nói mình bị điên, cảm giác này Bách Hợp thật sự muốn giết người rồi.
Thời gian đã trôi qua nửa tháng, bác sĩ Vương có vẻ đã gọi điện thoại cho người nhà họ Dương, nửa tháng nay cũng không có ai đến thăm cô, mà ngay cả Dương Tĩnh Như cũng không xuất hiện, bác sĩ Vương cũng để cho người giám thị cô cả ngày lẫn đêm mấy ngày, phát hiện cô đều gào thét luyện công gì đó, từ đó cũng mặc kệ cô luôn rồi, cũng bởi vì Bách Hợp bị điên nặng, dường như người ta cũng quên tiêm thuốc an thần cho cô, cũng khiến cho Bách Hợp thở phào.
Không nghĩ tới giả ngu giả điên có thể tránh thoát được cửa ải này, thời gian một tháng đã qua, cảm tạ lúc trước cô có dự kiến nâng điểm võ công trước, vốn là mất đến hai tháng mới có thể tìm được cảm giác chân khí, cuối cùng cô cũng đã tìm được!
Tuy không có không gian riêng, nhưng lúc Bách Hợp luyện công cũng không có ai đến làm phiền cô, quả thực so với những nhiệm vụ lúc trước phải lén lút luyện cộng còn tự tại hơn, một khi đã tìm được cảm giác cuả khí, cảm giác nội lực chạy trong cơ thể, tuy chỉ là bé như hạt gạo nhưng cũng khiến Bách Hợp thỏa mãn, Cửu Dương Chân Kinh lúc mới bắt đầu luyện cũng không chỉ là uy lực cường đại, mà càng về sau càng lợi hại, cô chỉ cần luyện một năm, đến lúc đó cô cũng thể đi ra bệnh viện tâm thần, phải rời khỏi nơi quỷ quái này, cũng là kết thúc nhiệm vụ để cho Bách Hợp cũng có thể thả lỏng.
Tiểu Hợp.
Ngoài cửa sổ lão Lưu vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn Tiểu Hợp xếp chân ngồi một tư thế cổ quái, lắc đầu thở dài:
Ăn thịt nướng nào, đừng luyện võ công gì đó, lúc này lão Tiền đang muốn nướng lỗ tai đấy…
Lông mày Bách Hợp dựng lên, mặt không biểu cảm không để ý đến cô ta, cô cũng không suy nghĩ là lỗ tai từ đâu mà có, bộ dạng lãnh đạm này trong mắt nhiều người giám thị cô trở thành trò cười, cảm thấy cô thật sự bị điên rồi, trái lại so với trước khi cô luôn mồm kêu
Có quỷ
càng làm cho người ta tin rằng cô bị điên thật rồi….
Ăn lỗ tai, tai nhỏ mùi thơm thơm…
Lão Lưu thấy Bách Hợp không thèm nhìn mình, vừa ở phía sau lưng sờ sờ lôi ra một bình thuốc nhỏ, bên trong không biết có viên thuốc gì màu đen, cô ta đổ ra như nhai kẹo rồi như nuốt xuống rồi, vừa hào phóng đưa về phía Bách Hợp:
Em có muốn hay không?
Lúc này Bách Hợp mẫn cảm phát hiện được có một chuỗi tiếng những bước chân đang đi về phía bên này, nghe tiếng động có vẻ có khoảng 7-8 người, trong đó có một tiếng là thuộc về bác sĩ Vương, còn vài tiếng kia thì không biết, hẳn là không phải người bệnh trong bệnh viện này, hướng họ đi cũng là căn phòng này của mình!
Đây là một bệnh viện tâm thần loại nhỏ của tư nhân, bên trong người bệnh cũng không nhiều lắm, nhưng địa vị của mỗi người cũng không hề kém, kém nhất là gia thế của lão Lưu cũng là xuất thân từ gia đình phú quý, còn có cao hơn là giống như Dương Bách Hợp là con gái của Dương Thiên Thành người nổi danh của tỉnh, những tiếng bước chân đến thăm bệnh trước đây Bách Hợp gần như nhận ra được, lúc này cô thấy tiếng bước chân đi về phía mình, cô vội vàng vẫy tay với lão Lưu, trong lòng suy đoán có phải là mấy anh nuôi của Dương Bách Hợp, lúc này cô còn chưa đủ thực lực để chống lại, nếu bị nhìn ra chỗ kỳ lạ, nghĩ đến kết quả kia, Bách Hợp vội vàng gào lên:
Vì gìn giữ hòa bình thế giới và vũ trụ, lão Lưu, cô có nguyện đi theo tôi, bước chân vào cuộc hành trình này!
Vừa nói xong, bản thân Bách Thân cũng không nhịn được mà toàn thân run rẩy, nhưng mà nghĩ đến người tới không biết là ai, lưng lại thẳng lên chút, lộ ra dáng vẻ nghiêm túc.
Lão Lưu ngẩn ngơ, trên gương mặt thanh tú lộ ra vẻ khiếp sợ:
Hả, chắc rồi, em, em chính là truyền thuyết sao….
Đúng vậy!
Bách Hợp không đợi cô ta nói xong, đã cắt ngang lời lão Lưu nói…rất sợ khi lão Lưu vừa nói xong bản thân mình không nhịn được mà muốn ra tay đánh chết cô ta….
Như là đã nhận được câu trả lời thuyết phục, ánh mắt lão Lưu sáng chói, bỗng nhiên ngay lúc đó che miệng lại, nước mắt chảy ra, Bách Hợp đã thấy vẻ mặt kinh hỉ này của cô ta, mặt không khỏi đen đi một nửa, lão Lưu này ngày thường tự nhân mình là đàn ông, chỉ đổ máu đổ mồ hôi quyết không đổ lệ, đương nhiên gần đây trên người cô ta đều là máu và mồ hôi của người khác, thế mà lúc này lại bật khóc, đang có chút nghi hoặc, bỗng nhiên Bách Hợp thấy lão Lưu xoay người bỏ chạy, vừa chạy vào rú lên:
Đã tìm được Thánh Chủ rồi, tìm được Thánh Chủ rồi, mấy tên đần này, còn nướng lỗ tai làm gì? Tranh thủ thời gian cầm lấy vũ khí, chúng là vệ sĩ vũ trụ, bảo vệ hòa bình và Trái Đất!
….
Bách Hợp nhìn chằm chằm vào bóng lưng biến mất, nói không nên lời.
….
Một đám người vừa mới đi tới mở cửa ra, cũng là trầm mặc.
Trong phút chốc mặt Bách Hợp đỏ bừng, mặc dù có lúc thầm nghĩ bản thân mình còn phải điên hơn để qua được cửa ải này, nhưng thật sự bị người nhìn thấy mình
không phải là người
, cô vẫn cảm thấy xấu hổ không ngẩng đầu lên được.
Tiểu Hợp, em, em còn nhận ra anh sao?
Đứng trước mặt bác sĩ Vương là một người đeo kính, ăn mặc một bộ trang phục thuần màu trắng thoải mái, tuổi khoảng hai mươi lăm, gương mặt nho nhã nở nụ cười lễ phép, ánh mắt nhìn Bách Hợp có chút lo lắng cùng có chút kìm nén, dáng người cao lớn ngăn cản bác sĩ Vương to béo, anh ta tựa vào bên cạnh cửa ra vào, có chút thương cảm nhìn Bách Hợp.