Chương 127: Kỳ Khai Đắc Thắng
-
Biên Hoang Truyền Thuyết
- Huỳnh Dị
- 4083 chữ
- 2020-05-09 09:45:02
Số từ: 4078
Nguồn: sstruyen.com
Đại quân Biên Hoang Tập hội sư ngoài Tây môn, tổng binh lực tới hơn bốn ngàn người, sĩ khí ngút trời. Trải qua một phen huyết chiến, giữa bọn họ không còn phân chia bang hội phái hệ gì nữa, mà là chiến hữu đồng bạn quăng bỏ sinh tử ngoài lề, sát vai nỗ lực quyết chiến để bảo vệ Biên Hoang Tập.
Hách Liên Bột Bột trùng chỉnh trật tự quân đoàn, đếm tính binh lực chỉ còn lại hơn bốn ngàn, tương đương với thực lực liên quân Biên Hoang Tập.
Tiếng hò reo biểu hiện sự trung thành của Dạ Oa Tộc với Kỷ Thiên Thiên từ trọng tâm của Biên Hoang Tập thấp thoáng truyền ra, khích lệ chiến ý và sĩ khí của liên quân một cách hữu hiệu hơn hết.
Yến Phi, Mộ Dung Chiến, Hô Lôi Phương và Trình Thương Cổ gò cương đứng ở tiền tuyến ngoài Tây môn, chiến sĩ hậu phương chia thành tám tổ, đại biểu tám thế lực Phi Mã hội, Bắc Kỵ Liên, Khương bang, Kinh châu quân, Hán bang, Phí Chánh Xương, Hồng Tử Xuân và Cơ Biệt của Biên Hoang Tập.
Mộ Dung Chiến liếc nhìn trận dịch, trầm giọng: Đối phương sĩ khí đã tan, bên ta khí thế phừng phừng, có nên thừa thẳng truy kích, đụng đầu chính diện với Hách Liên Bột Bột, trừ khử đại hoạn không?.
Yến Phi đáp: Đánh đương nhiên phải đánh, bất quá kẻ vội vã là đối phương mà không phải là bọn ta, Hách Liên Bột Bột cũng như bọn ta biết rõ hai ngàn tinh binh của lão Đồ bất cứ lúc này cũng có thể đánh tập hậu bọn chúng, chỉ cần bọn ta thủ chắc, có thể khiến cho bằng hữu Hung Nô của bọn ta lọt và đất vạn kiếp bất phục.
Hô Lôi Phương gật đầu đồng ý: Yến Phi nói đúng, mọi người đều mệt, bên dĩ dật đãi lao đương nhiên giành phần hơn.
Trình Thương Cổ nói: Chính diện giao phong ở vùng đồng trống, kẻ chịu thiệt khẳng định là bọn ta, bởi người Hung Nô từng trải chiến trận, lại chỉ trung thành với một người, không giống như bọn ta lần đầu hợp tác, trong sự phối hợp sẽ xuất hiện những vấn đề nhỏ có thể trở thành nhân tố dẫn dến thất bại.
Mộ Dung Chiến vui vẻ: Ta bị thắng lợi làm mù mờ đầu óc, đúng! Chiến lược cao minh nhất chi bằng dựa lưng vào Tập phòng thủ vững chắc, tường thành tuy bị tàn phá, với sự yểm hộ của tiễn thủ lại rộng rãi có dư.
Yến Phi nói: Bọn ta còn phải kéo dài trận chiến, lui tránh vào trong tường đổ, bắt đối phương lọt vào trong khổ chiến tiến thoái không được, tới lúc Dạ Oa Tộc đến chi viên, toàn diện phản kích, tất có thể đánh tan địch nhân mà bên ta không bị thương vong trọng đại.
Tùng! Tùng! Tùng!.
Tiếng trống trận bên địch vang vọng, tam quân tiền phương bắt đầu tiến tới.
Bốn người đưa mắt nhìn nhau, thần tình cổ quái.
Mộ Dung Chiến cười khổ: Bọn ta căn bản không có phương pháp chỉ huy bộ đội, không thể dùng tiếng trống và tiếng tù và chỉ huy toàn quân công thủ tiến thoái như đối phương.
Trình Thương Cổ tiếp lời: Bọn ta thiếu một vị thống soái ai ai cũng không dị nghị.
Hô Lôi Phương nói: Chỉ còn nước dùng phương pháp truyền tin nguyên thủy nhất, chia ra đi thông tri cho mọi người.
Nói xong liền quay đầu ngựa bỏ đi.
Mộ Dung Chiến nói: May là chưa xông pha ra giao phong, nếu không thật không biết kết quả ra sao.
Cũng quất ngựa ra đi.
Yến Phi và Trình Thương Cổ chia nhau hành sự.
Phi Mã hội Bắc Kỵ Liên một tổ, Hán bang là người của Hồng Tử Xuân, Phí Chánh Xương, Cơ Biệt một tổ, kéo ra hai cực Bắc Nam của Tây lăng, chiếm vị trí lúc nào cũng có thể ủng hộ Tây môn, theo hình thế có thể đột kích hai cánh của trận địch.
Kinh Châu quân của Âm Kỳ và chiến sĩ Khương bang của Hô Lôi Phương thoái sau tường đổ đến Bắc môn, bày ra chiến cục cố thủ.
Bên địch tiếng tù và vang lên, tam quân đằng sau trận bắt đầu di động, quân tiên phong hai cánh kéo ra, lấy quân bên cánh đông mạnh khống chế liên quân.
Yến Phi thoái đến phía Tây môn, Hô Lôi Phương và Âm Kỳ quất ngựa đến hai bên chàng, dõi nhìn địch nhân không ngừng ép tới gần.
Hô Lôi Phương quay sang Âm Kỳ nói: Bộ đội của Đồ lão huynh nếu có thể đến nơi ngay lúc này, phần thắng của bọn ta gia tăng hơn nhiều.
Âm Kỳ đang quan sát tình hình bên địch, nhìn thấy Hách Liên Bột Bột thân hành thống lãnh trung quân đằng sau ép tới cách Tập cỡ một ngàn năm trăm bước rồi ghìm cương dừng lại, hai cánh quân đằng sau tiếp tục tiến lên. Gã nghe tiếng liền tỏ ra tự tin tràn trề: Hô Lôi laĩo đại an tâm. Đồ lão đại tinh thông binh pháp, không những có thể kịp thời xông đến, hơn nữa sẽ chọn giờ phút thích ứng nhất mà xuất kích, trợ giúp bọn ta đánh giết địch nhân trở tay không kịp, không còn manh giáp.
Yến Phi lại thầm thở dài một hơi, mọi người tuy bề ngoài xem tựa nhẹ nhàng trấn địch, trên sự thật không có ai là không tâm tình trầm trọng. Chỉ là quân lực một bên Hách Liên Bột Bột đã đủ uy hiếp sự tồn vong của Biên Hoang Tập, cho dù có thể đánh lui gã, đã cật lực phi thường, hơn nữa mọi phương diện tinh thần, thể lực đều tổn hao nghiêm trọng, làm sao ứng phó địch nhân mạnh mẽ khó đụng vào còn hơn xa Hách Liên Bột Bột.
Cho dù Biên Hoang Tập thành cao tường day, sợ rằng vẫn không có cách cản trở địch nhân tiến công, huống hồ Biên Hoang Tập thiếu sót chỗ hiểm trở, mà Mộ Dung Thùy lại là thống soái vô địch oai vọng khiến thiên hạ cực kỳ hãi sợ.
Liên quân Biên Hoang Tập thiếu vắng một hệ thống tác chiến hoàn chỉnh, không có thống soái chỉ huy, không có binh chủng yểm hộ, nói khó nghe một chút là quân ô hợp. May là ai ai cũng võ công cao cường, thân trải trăm trận, dựa vào kinh nghiệm chiến đấu giang hồ để bổ túc cho sự không đủ kinh nghiệm chiến trường.
Thủ lãnh của bang hội nào phải là thống soái quân đội, hiện thời Biên Hoang Tập cần thiết nhất là một người có khả năng coi sóc thống lãnh toàn cục như Tạ Huyền hay Thác Bạt Khuê, Lưu Dụ e vẫn không đủ kinh nghiệm điều quân.
Hách Liên Bột Bột trận đầu thất lợi, lại mất đi sự nội ứng ngoại hợp của Tiểu Kiến Khanh và sự hô ứng của bộ đội phía Bắc, vẫn không sợ sự uy hiếp cậy mạnh tấn công của Đồ Phụng Tam, chính là vì đã nhìn ra nhược điểm của liên quân Biên Hoang Tập.
Đồ Phụng Tam có lẽ là người thích hợp làm tổng chỉ huy, bất quá thời gian y đến Biên Hoang Tập còn ngắn ngủi, ai ai lại đều biết y có dụng tâm bất lương, cho nên lấy oai vọng danh dự khó lòng phục chúng.
Bọn họ hiện tại đang trong hoàn cảnh xem xem chống được lúc nào hay lúc đó.
Nghĩ đến đây, chàng chợt động tâm: Bọn ta đánh trong hẻm.
Hô Lôi Phương và Âm Kỳ ngạc nhiên nhìn nhau, đồng thời thất thanh: Đánh trong hẻm?.
Yến Phi nói: Đúng ra là đánh trên đường, bọn ta mở Tây môn, dụ địch tiến vào sâu, rồi tụ lại tiêu diệt chúng, dù sao còn hơn là tử thủ Tây môn và phòng tuyến tường thành sụp đổ mặt Tây, bởi giá như địch nhân tập trung binh lực ồ ạt theo kiểu sóng trào xung kích, bọn ta hoàn toàn bị hãm vào tình thế chịu đòn. Trái lại nếu để địch nhân tiến vào Tây đại nhai, bọn ta liền có thể tận tình phát huy võ công tuyệt kỹ, hơn nữa do đối phương bị hai cánh quân hai bên bọn ta kềm chế, sẽ không dám tập trung toàn lực công nhập Tây môn, bọn ta có thể chúng nhào vào một thì chém một, nhào vào hai thì chém hai.
Âm Kỳ gật đầu: Kế hay! Thực lực của bọn ta quả không đủ để cứng đầu đón nhân công thế của địch nhân, như vầy trái lại có thể khiến cho địch nhân mất chỗ tiến thoái.
Hô Lôi Phương quay sang tả hữu phân phó: Lập tức thông tri cho huynh đệ hai cánh.
Thủ hạ nghe lệnh liền ra đi.
Lúc này thình lình tiếng sát sát vang trời ngoài Tập, mấy trăm kỵ binh địch đến gần khoảng tám trăm bước hết sức lao tới, chiến sĩ bên địch khoe khoang tài nghệ trên lưng ngựa, hai hàng chiến sĩ phía trước dùng mộc cao bảo vệ cả người lẫn ngựa, ba hàng kỵ sĩ đằng sau giương cung lắp tên, đang dùng thế lôi đình vạn quân tập trung lực lượng ồ ạt phóng tới Tây môn.
Hai cánh quân tiên phong của địch cũng tiến vào chiến tuyến của liên quân hai bên Nam Bắc, khiến cho bọn họ không có cách nào ủng hộ phòng tuyến của Tây môn.
Trung quân đằng sau của Hách Liên Bột Bột lại xua tới lần nữa, hai cánh bộ đội phía sau đồng thời tiến tới, uy thế ngùn ngụt, tuyệt không tỏ lộ ảnh hưởng gì từ sự thất bại của trận đầu.
Yến Phi thầm nghĩ Hách Liên Bột Bột không thể không liều xả láng một phen, lợi dụng bộ đội của Đồ Phụng Tam còn chưa kịp đến tiếp viện, chiến sĩ Dạ Oa Tộc còn chưa nhập chiến, nhất cử đánh tan phòng tuyến của liên quân, mà kế đánh hẻm của chàng chính là kế có thể thực hiện nhất đối phó lại chiến lực dựa vào sức mạnh của Hách Liên Bột Bột.
Bắn tên!.
Chiến sĩ liên quân trấn thủ phòng tuyến Tây môn nhất tề bắn cả ngàn mũi tên về phía địch nhân.
Hô Lôi Phương rút cung lớn trên lưng, thủ pháp thuần thục rút tên từ trong túi tên giắt bên hông ngựa, bắn liên châu.
Tiếng trống rền vang, tiếng chém giết chấn động trong ngoài Tây môn Biên Hoang Tập, tuy có kỵ binh của địch nhân trúng tên rớt ngựa, nhưng đại bộ phân đều có thể dùgn mộc dài gạt đỡ tên.
Hự!.
Một chiến sĩ liên quân từ trên tường thành trúng tên rơi xuống, bình một tiếng phơi thây bên chân nhân mã phía địch.
Hô Lôi Phương bắt đầu cảm thấy mưu kế của Yến Phi có lý, bên địch tinh thông, kỵ chiến, dùng uy thế như vầy xung kích phòng tuyến, khẳng định bên mình sẽ chịu đòn chia tách tan tành, cho dù ngăn chặn được một lượt xung kích, lượt sau làm sao đây?
Hô Lôi Phương và Âm Kỳ chia nhau truyền lệnh, la lớn thuật ngữ để thủ hạ chiến sĩ hiểu rõ chiến lược.
Chiến sĩ trấn thủ Tây môn liền thoái sang hai bên, dựa vào lầu phòng hàng quán hai bên, còn có người leo lên mái nhà hay lui vào trong nhà.
Kỵ binh địch xem ra cứ bận bịu lao thẳng vào.
Bọn ba người Yến Phi và hai mươi mấy chiến sĩ ghìm ngựa thoái đến bên Tây môn, đợi gần ba trăm binh đối phương lọt vào trường nhai, Yến Phi quát lớn: Các huynh đệ, bọn ta giết bọn chúng không để tên nào còn manh giáp.
Quất ngựa phóng tới trước, Điệp Luyến Hoa toàn lực thi triển, không ngờ không đụng phải trở ngại gì, bằng vào sức lực một mình chém giết giữa lòng địch như xắt rau.
Bọn Hô Lôi Phương nào dám chậm trễ, theo sau ngựa cùng chàng xung sát, cứng cỏi đánh đội hình địch nhân tán loạn.
Chiến sĩ trấn thủ sau tường đổ đồng thời bung ra, vọt ra ngoài thành giao chiến với địch.
Chiến tranh Tây tuyến toàn diện triển khai, chỉ còn đội quân của Hách Liên Bột Bột còn chưa chui vào chiến sự.
Hách Liên Bột Bột vốn mừng rỡ trong lòng, nghĩ người ở Tây môn vì cố thủ không nổi mà bị nhân mã bên mình đột phá, đến lúc phát giác quân mình bị cắt thành hai đoạn, bộ đội vào thành biến thành đơn độc tác chiến, mới biết không hay, hoang mang lãnh quân ùa tới Tây môn.
Lúc này chiến đấu trong Tây môn đã rõ thắng bại.
Do binh Hung Nô bị chặn ngoài Tây môn thực lực bạc nhược, không đến ba trăm, bị liên quân từ tường thành đổ ùa ra ép đánh, để bọn cao thủ như Yến Phi, Hô Lôi Phương và Âm Kỳ phân thân quay đầu đánh về trong Tập, địch quân nhập Tập biến thành mục tiêu bị vây diệt, chỉ một phía tiễn thủ chỗ cao trên lâu phòng đã đủ làm cho bọn chúng thương vong nặng nề.
Liên quân hai cực Nam Bắc của Tây lăng vì đều biết chiến lược của Yến Phi, chỉ lo thủ mà không công, vừa có thể giảm bớt thương vong, lại có thể ủng hộ chi viện tuyến phòng thủ Tây môn bất cứ lúc nào.
Chìa khóa thắng bại quan hệ tới có thể nào ngăn chặn bộ đội Hách Liên Bột Bột thân hành thống lãnh không.
Bất chợt trên Tây đại nhai tiếng vó ngựa rầm rập, cả ngàn chiến sĩ Dạ Oa Tộc như mưa rào từ đường lớn lẫn ngõ hẻm lao ra, khí thế không thể nào ngăn cản nổi, chiến sĩ Hung Nô đã suy sụp không còn đội ngũ từ sớm lập tức bị đánh té ngửa lật nhào khỏi lưng ngựa, toàn bộ không còn sức đối kháng.
Yến Phi quát lớn: Bọn ta xông ra Tây môn đi.
Hơn hai ngàn chiến sĩ do Dạ Oa Tộc từ một bên theo sát người bọn họ, nghe tiếng càng tăng thêm uy thế hùng dũng bất khả kháng, nhất tề hò reo, theo sau ngựa của bọn Yến Phi chém giết ra ngoài Tập, chính diện nghênh kích bộ đội của Hách Liên Bột Bột đang tận lực vọt tới.
Cũng cùng một lúc, tiếng tù và vang lên trong sơn lâm mặt Bắc ngoài Tập, Kinh Châu quân của Đồ Phụng Tam từ khu rừng thưa hầm hầm xông ra, cắt đứt đường sau của địch nhân.
Hách Liên Bột Bột thấy tình thế không hay, kéo đầu ngựa vọt về khu đất hoang hướng bắc bỏ chạy, chỉ tội thủ hạ của gã chạy không kịp, bị liên quân như nước thủy triều nuốt gọn tàn sát.
Trận đánh gian khó đầu tiên của Biên Hoang Tập, bởi chút sai lầm của Hách Liên Bột Bột mà tòan quân cuối cùng bị diệt, đây là kết quả chiến trận huy hoàng không ai dự liệu được, bất quá nguy cơ của Biên Hoang Tập chỉ vừa mới bắt đầu.
Lưu Dụ rùng mình hai lượt, ngã quỵ dưới đất, không ngừng thở hổn hển.
Nơi đây cách Dĩnh Thủy cả ba mươi mấy dặm, sau khi vội vàng lên đường, cả canh giờ, gã không còn chi trì chịu đựng được nữa.
Tự mình biết chuyện mình, gã không những nội thương chưa thuyên giảm, hồi sớm còn lặn dưới Dĩnh Thủy gần nửa dặm, thêm vào tâm tình uất ức chìm đắm, chạy bộ như vầy, khiến cho nội thương của gã càng trầm trọng, còn bị cảm nhiễm phong hàn.
Kế thông minh là tìm một địa phương trốn tránh gió mưa để trị thương, nhưng tâm tình của gã lại không cho phép gã làm như vậy.
Lòng của gã không có cách nào an tĩnh lại, tựa hồ có thể làm tổn thương mình trái lại làm cho gã giảm bớt cảm giác thống khổ và giải thoát.
Chết phứt đi cho xong.
Ài!
Yến Phi cho dù chết chắc, Kỷ Thiên Thiên và Tiểu Thi sao lại phải chịu mênh vận đáng sợ này?
Lưu Dụ miễn cưỡng bò dậy, tiếp tục hành trình chạy tới Quảng Lăng.
Thuyền đội của Đại Giang bang lần theo Dĩnh Thủy lên phía Bắc, nếu y theo tốc độ hiện thời, có thể đến Biên Hoang Tập trước hoàng hôn.
Giang Hải Lưu chắp tay sau lưng đứng trên vọng đài, chỉ có thủ hạ đắc lực Hồ Khiếu Thiên đứng hầu bên cạnh, các đầu lãnh khác đã phân tán qua các thuyền, có thể ứng phó bất kỳ nguy cơ thình lình xuất hiện nào.
Hồ Khiếu Thiên nói: Hiện tại hành trình chỉ còn hơn hai canh giờ, Tôn Ân nếu muốn mai phục, chắc ở đoạn sông này.
Giang Hải Lưu thở dài: Ta có phải đã đi sai một nước cờ không?.
Hồ Khiếu Thiên đầu óc mù mờ hỏi: Ý lão đại là nước cờ nào?.
Giang Hải Lưu lắc đầu thở dài, tựa như không muốn nói tiếp, chợt lại nói: Ta chưa từng hối hận quyết định của mình, nhưng không biết sao lại luôn luôn cảm thấy có phụ lòng An công.
Hồ Khiếu Thiên chưa từng thấy qua Giang Hải Lưu tràn trề cảm xúc như vầy, cảm thấy bất an, trầm giọng: Lúc đó ai đoán được Tạ Huyền sẽ toàn thắng trong trận chiến Phì Thủy, nếu Kiến Khanh bị phá, Nam quận công sẽ thành hy vọng duy nhất của phương Nam, đổi lại là tôi, cũng sẽ bỏ An công mà chọn Nam quận công.
Giang Hải Lưu nhíu mày: Nhưng ta đã biểu thị lòng trung với Nam quận công, y sao lạ bỏ ta mà giữ Đồ Phụng Tam?.
Hồ Khiếu Thiên trầm ngâm: Có lẽ y chỉ tín nhiệm Đồ Phụng Tam thôi.
Giang Hải Lưu lắc đầu: Điều đó không thể thành lý do, thế lực Đại Giang bang của bọn ta thâm căn cố đế ở Trường Giang, bất kể Đồ Phụng Tam ngon lành tới đâu, thủy chung không thể thay thế ta, y lại dùng Đồ Phụng Tam đến bài xích ta, không hợp lý.
Hồ Khiếu Thiên nghĩ ngợi, giật mình thốt: Tôi đã minh bạch! Nam quận công sợ lão đại người có giao tình với Tạ gia, một khi có chuyện sẽ ngáng giò y.
Giang Hải Lưu lắc đầu: Nếu luận về giao tình, ta và Tạ gia sao thâm sâu bằng uyên nguyên với Hoàng gia, ta là do Hoàn Ôn cha của Nam quanạ công một tay đề bạt lên, với Hoàn Xung lại như huynh đệ ruột thịt.
Hồ Khiếu Thiên bối rối, lắc đầu: Quả là không hợp lý.
Giang Hải Lưu thở dài: Vốn ta nghĩ không thông, không biết tại sao vừa nãy lại chợt hiểu rõ. Ài! Giang Hải Lưu ta thật là tri giác chậm chạp.
Hồ Khiếu Thiên kinh ngạc: Lão đại nghĩ thông gì vậy?.
Giang Hải Lưu sắc mặt âm trầm, gằn từng tiếng: Hoàn Huyền chột dạ.
Hồ Khiếu Thiên ngạc nhiên: Chột dạ?.
Gió sông thổi xộc vào mặt, hai người y phục phần phật. Dòng sông dài yên tĩnh an tường, bất quá chỉ thấy giao thông trên Dĩnh Thủy đã đoạn tuyệt, biết liền lộ số đằng trước không tốt đẹp gì.
Giang Hải Lưu nói: Ta vốn không hoài nghi đối với cái chết của Đại tư mã, đều là vì Hoàn Huyền luôn luôn đối với đại huynh kính trọng như thần minh, cho nên ta còn biện hộ cho y trước mặt An công. Nhưng tự Hoàn Huyền vượt ngoài sở liệu của mọi người hướng về triều định cự tuyệt ngồi lên ghế Đại tư mã, lại tiếp thu binh quần Kinh Châu, từ đó không ngừng xa rời ta, đến mức muốn đoạt đi sức ảnh hưởng của ta ở Biên Hoang Tập, ta nếu không sinh lòng nghi hoặc thì thật là ngu xuẩn.
Hồ Khiếu Thiên biến sắc: Lão đại hoài nghi Đại tư mã không phải bị bệnh mà chết?.
Giang Hải Lưu từ từ thốt: Ngươi không cảm thấy được cái chết của Đại tư mã rất xảo hợp sao? Lúc đó triều đình không có hơi sức lại không dám lo chuyện Kinh Châu, Hoàn Huyền liền có thể giơ tay che trời, tự tung tự tác. Người khác không rõ y là người ra sao, nhưng làm sao qua mắt được ta. Đại tư mã hồi sinh tiền đã từng tận miệng nói với ta sợ rằng Hoàn Huyền khó lòng kiềm chế.
Hồ Khiếu Thiên nói: Cho dù Đại tư mã bị Hoàn Huyền hại chết, nhưng chỉ có mình Hoàn Huyền biết, y xa rời bọn ta, đối với y có ưu điểm gì?.
Giang Hải Lưu trầm giọng: Tục ngữ có câu giấy mỏng không kềm được lửa, ta với Đại tư mã quan hệ mật thiết, mà thủ đoạn Hoàn Huyền hại chết Đại tư mã không ngoài cách hạ độc. tỳ bộc trong nhà Đại tư mã hơn trăm người, dù sao cũng có chút tơ mạng nhện dấu vó ngựa có thể truy tìm, Hoàn Huyền cũng không dám giết hết người trong phủ Đại tư mã, làm vậy có khác gì là phơi bày xấu xa. Khi có kẻ sinh nghi, người đầu tiên người ta muốn tìm để thương nghị chính là Giang Hải Lưu ta, cho nên Hoàn Huyền làm sao mà không cố kỵ đối với ta được?.
Hồ Khiếu Thiên thở ra một hơi, thấp giọng hỏi: Vậy lão đại có tính toán gì?.
Giang Hải Lưu ngửa nhìn bầu trời trong lành, mắt dâng ánh lệ, buồn bã thốt: Ta sao lại có thể sai lầm nữa cho được, ta phải điều tra cho rõ sự mù mờ trong cái chết của Đại tư mã, nếu chứng thực cách nhìn của ta, ta sẽ bắt Hoàn Huyền nợ máu trả bằng máu. Hoàn Huyền đã phái Đồ Phụng Tam đến Biên Hoang Tập, y và ta ân tiêu nghĩa tuyệt, ta không còn ủng hộ y, nếu có bất cứ một ai có thể đả kích được y, ta sẽ tận lực phù trợ.
Hồ Khiếu Thiên nói: Ở phương Nam, e rằng chỉ có bên Tạ Huyền có thể ép giữ được y.
Giang Hải Lưu thốt: Quả là như vậy, bọn Tư Mã Đạo Tử và Vương Quốc Bảo căn bản không phải là đối thủ của y, Tôn Ân tà ác khó lường, giúp họ Tôn chỉ là nuôi hổ mang họa. Cho nên ta đã thỉnh Lưu Dụ thế ta truyền lời với An công, biểu thị với An công ý trung của ta. Nếu Tạ Huyền có chí lật đổ Tư Mã Diệu, ta sẽ trung thành theo đuôi.
Hồ Khiếu Thiên trong lòng cuồn cuộn sóng dữ, Đại Giang bang bao năm nay khống chế thủy vận Trường Giang, có tác dụng then chốt đối với các thế lực phương Nam, Giang Hải Lưu nếu quay đầu hướng về phía Tạ gia, thêm vào Bắc Phủ binh của Tạ Huyền, dưới hình thế bên này yếu bớt bên kia mạnh hơn, Hoàn Huyền sẽ lọt vào thế kém.
Đội tuần vệ trên đỉnh cột buồm lớn tiếng cảnh cáo, biểu thị tiền phương có địch nhân.
Giang Hải Lưu trấn định tâm thần, phát ra mênh lệnh, chín chiếc Lưỡng đầu thuyền đồng thời tiến vào trạng thái chiến tranh.