• 1,361

Chương 196: Nhục Thể Giao Dịch


Số từ: 4217
Nguồn: sstruyen.com
Đồ Phụng Tam một mình tiếp kiến Mộ Dung Chiến trong nội đường.
Sau khi ngồi xuống, Mộ Dung Chiến thần sắc ngưng trọng nói: Ta vừa được tin Phù Kiên đã chết
Đồ Phụng Tam mỗi ngày đều đợi được nghe tin tức này. Hiện giờ chuyện đó cuối cùng đã lọt vào tai, nhưng hắn quả thực vẫn không kìm được giật mình một cái. Phù Kiên chết, tình thế Bắc phương ắt hẳn biến chuyển sang một tình thế khác, trực tiếp ảnh hưởng đến đại cục phương Nam. Thiên hạ sẽ không còn giống như lúc xưa nữa. Cái chết của Phù Kiên chính thật biểu hiện thiên hạ từ thống nhất phân thành loạn thế.
Mộ Dung Chiến tiếp tục thuật kỹ lại chuyện Phù Kiên do bị Mộ Dung Xung công hãm Trường An, đành phải chạy đến Ngũ Tương Sơn, cuối cùng dẫn đến việc bị Diêu Trường giết hại.
Đồ Phụng Tam trầm ngâm một hồi rồi nói: Gia tộc của Mộ Dung đương gia đã sớm ở Trường An. Quyền khống chế ở Quan Trung rút cục sẽ lọt vào tay tộc nhân của người. Sao đương gia lại ra vẻ lo lắng không nguôi như vậy?
Mộ Dung Chiến chán nản đáp: Cũng chính vì ta rất hiểu Mộ Dung Xung và tộc nhân của ta. Vì vậy ta cũng hiểu rõ rằng tình hình này rất không đơn giản. Đáng tiếc, Mộ Dung Hoằng đã bất hạnh chết trận trước khi tiến vào Trường An. Nếu không tình hình ở Quan Trung có thể sẽ hoàn toàn khác với hiện nay.
Đồ Phụng Tam lắc đầu nói: Ta thật sự vẫn chưa hiểu.
Mộ Dung Chiến tựa như chỉ cần tìm một người để trút tâm sự, chẳng màng chuyện giải thích nhiều: Chuyện này có thể nói là do bất đồng của chủ soái và bộ thuộc. Trước tiên là vì người kế tục Mộ Dung Hoằng lãnh đạo tộc nhân ta là Mộ Dung Xung, thủa thiếu niên từng thụ đại nhục của Phù Kiên, vì vậy mà nuôi hận trong lòng, bất cộng đới thiên. Sau khi hắn chiếm lĩnh được Trường An bèn buông thả cho thủ hạ chém giết bừa bãi khắp nơi, làm toàn thành tranh nhau chạy trốn. Quả thực là quá thất nhân tâm.
Đồ Phụng Tam ngây người nói: Mộ Dung Xung lại là kẻ ngu xuẩn như vậy sao? Quả thực khiến người khác không thể hiểu được. Như vậy làm sao có thể giữ được Trường An?
Mộ Dung Chiến thở dài: Cho dù không có chuyện xuẩn động đó của Mộ Dung Xung thì tộc nhân ta cũng không có lòng nào sống ở Trường An. Chuyện đó bắt nguồn từ ngày xưa khi Đại Yên tộc ta bị Phù Kiên phá diệt. Ngày đó Phù Kiên đem bốn vạn hộ, ước tính tới hơn hai mươi vạn người chuyển đến sống ở Quan Trung. Từ lúc đó, khát vọng lớn nhất của tộc nhân ta là có ngày được trở về sống trên cố địa ngày xưa, trùng kiến lại Yên Quốc. Với tộc nhân ta mà nói, Quan Trung chỉ là nơi để sống tạm bợ chứ không phải là nơi an cư lập nghiệp. Người người đều hy vọng trở về cố quốc, hoàn thành ước nguyện mong đợi bao năm. Trong tình huống đó mà Mộ Dung Xung lại sử dụng Trường An như một cứ điểm để tranh bá thiên hạ, sao có thể kéo dài được.
Đồ Phụng Tam ngạc nhiên nói: Đất đai của Đại Yên cũ hiện đều dưới cờ của Mộ Dung Thuỳ. Các ngươi sao có thể trở về được. Giờ Quan Trung lại bị Mộ Dung Xung làm cho loạn hết cả lên. Quả là tiến thoái lưỡng nan. Cũng không lạ khi lão ca ngươi nhăn mày nhăn mặt.
Mộ Dung Chiến đáp: Ở Biên Hoang này người hiểu ta nhất chính là ngươi, ta có được bằng hữu tri kỷ như ngươi quả thực sinh ra cũng không uổng. Tình thế hiện thời, Bắc phương có ba đại thế lực lớn nhất phân biệt là Mộ Dung Thuỳ, Diêu Trường cùng với Mộ Dung Xung của tộc nhân ta. Chiếu theo hình thế hiện tại phát triển lên, căn bản không có ai có khả năng tranh phong cùng với Mộ Dung Thuỳ. Bất luận nói đến thực lực hay chiến lược, Mộ Dung Thuỳ đều chiếm hết ưu thế.
Đồ Phụng Tam gật đầu: Ngươi biết rõ hình thế phương Bắc hơn so với ta, đưa ra kết luận như vậy đương nhiên là có lý.
Mộ Dung Chiến lại nói: Quang Trung chính là căn cứ địa của Tần Quốc. Phù Kiên tuy bị giết, nhưng thế lực của Tần Quốc vẫn còn. Ai muốn xưng vương ở Quan Trung, tất phải nhổ tận gốc rễ những thế lực đó. Nhưng chuyện đó đâu phải cứ muốn là được. Theo thanh danh mà nói, cho dù là Mộ Dung Xung của tộc nhân ta hay Diêu Trường của Khương tộc thì cũng còn xa mới được như Phù Kiên. Bởi vậy chỉ cần hậu nhân của Phù Kiên giương cao đại kỳ phục cừu cho Phù Kiên là có thể dễ dàng chiêu mộ quân binh Quang Trung. Mộ Dung Thuỳ biết rất rõ điểm này nên giữ trọng binh kiên thủ ở Quan Ngoại, chẳng những chặn đường hướng đông trở về cố quốc của tộc nhân ta, lại qua đó mà ép các thế lực trong Quan Nội tranh đấu sống chết với nhau. Cuối cùng vẫn là Ngao cò tương tranh, ngư ông đắc lợi mà thôi.
Rầm!
Đồ Phụng Tam đập bàn quát: Giỏi cho Mộ Dung Thuỳ. Đến giờ ta mới hiểu tại sao hắn không chịu tiến vào Quan Trung mà lại đóng quân ở Huỳnh Dương, từ xa khống chế Lạc Dương.
Sau đó hắn lại thở dài: Trong tình huống này, kẻ nào muốn tấn công Lạc Dương tất phải ứng phó với viện binh điều đến từ Huỳnh Duơng của hắn. Hà! Lão ca ngươi hiện tại tính toán thế nào?
Mộ Dung Chiến hạ thấp giọng: Sự thật ta vốn đã không có hảo cảm với Mộ Dung Xung. Nhưng cũng không ngờ hắn ta có thể làm những việc ngu xuẩn đến thế, hiện tại bại thế đã thành, chỉ xem xem có thể kéo dài bao lâu. Ta còn có thể làm được gì đây?
Đồ Phụng Tam trầm ngâm không nói gì.
Mộ Dung Chiến hạ giọng dò hỏi: Đồ đương gia có nghĩ ra được chuyện ta đang nghĩ trong đầu không?
Mục quang Đồ Phụng Tam sáng rực lên chăm chú nhìn hắn đáp: Ngươi có phải cũng đang nghĩ tới Thiên Thiên tiểu thư?
Mộ Dung Chiến tâm tình trầm trọng gật đầu nói: Cứ xem tình thế phát triển hiện thời, Mộ Dung Thuỳ không rảnh để đối phó với Biên Hoang Tập bọn ta, nhưng một khi hắn thu phục được Quan Trung cũng sẽ là thời khắc Biên Hoàng Tập đại nạn lâm đầu. Đó vốn là tác phong thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết của Mộ Dung Thuỳ. Bất quá trước khi hắn thống nhất Bắc phương, tình thế chưa vững vàng, bọn ta có lẽ vẫn còn cơ hội cứu hồi chủ tỳ Thiên Thiên.
Song mục Đồ Phụng Tam chớp sáng. Hắn đồng ý nói: Chỉ cần Mộ Dung Thuỳ chịu ly khai Huỳnh Dương, cơ hội của bọn ta sẽ tới.
Sau đó hắn ngẩng đầu nhìn nóc nhà, nói tiếp đầy vẻ cảm xúc: Đồ Phụng Tam ta hiện tại không có mong muốn gì, chỉ hy vọng có thể an cư lạc nghiệp tại Biên Hoang Tập. Nếu như thật sự có khả năng Thiên Thiên tiểu thư trở về Biên Hoang Tập, ngươi nói xem phản ứng của Mộ Dung Thuỳ sẽ thế nào?
Mộ Dung Chiến không do dự đáp: Ta đã từng hứa với Thiên Thiên trừ phi ta chết, sẽ không cho phép ai làm tổn thương đến nàng. Vì vậy ta chẳng hề nghĩ ngợi, căn bản cũng không cần quan tâm đến hậu quả sẽ như thế nào.
Đồ Phụng Tam hân hoan nói: Quả là hảo hán! Dẫu Đồ Phụng Tam ta đem tính mệnh ra phụng bồi cũng quyết không hối hận. Bất quá tại Biên Hoang Tập, những người cùng ý tưởng đó như ta và ngươi theo thời gian càng ngày càng ít dần.
Mộ Dung Chiến đáp: Người khác nghĩ thế nào ta không có hứng thú quan tâm tới. Đây cũng là phương pháp duy nhất ta tận lực giúp tộc nhân. Không sớm thì muộn Mộ Dung Thuỳ cũng sẽ đến tấn công lại Biên Hoang Tập. Chuyện này là không thể tránh nổi, vậy thì cần gì phải bận tâm đến nó nhiều làm gì?
Sau đó Mộ Dung Chiến nói tiếp: Ta hiểu rất rõ bản thân mình, thường vẫn dựa vào tình cảm thích hay không thích mà quyết định hành sự. Nhưng ấn tượng về Đồ đương gia xưa nay vốn là người hành sự không hề dựa vào tình cảm, hiện tại lại vỗ ngực nói xả mệnh phụng bồi ta, quả là không giống với tác phong hành sự của Đồ đương gia!
Đồ Phụng Tam nhìn hắn hồi lâu, cuối cùng song mục chuyển thành ôn hòa, xạ xuất thần sắc hoài tưởng, bình tĩnh đáp: Ta cũng không tưởng nổi có lúc bản thân lại vì địa phương này mà thay đổi, cũng chưa từng nghĩ là sẽ vì một người mà biến đổi. Từ trước tới nay, Đồ Phụng Tam ta luôn hành xử theo luật cá lớn nuốt cá bé, vì chỉ quan tâm đến lợi hại mới có thể sinh sống trong thời loạn này. Nhưng ngày đó lần đầu tiên nhìn thấy Kỷ Thiên Thiên, nàng đã làm sống lại một cảm giác ta đã chôn sâu bao nhiêu năm nay. Tới tận giờ ta cũng không biết chuyện gì đã phát sinh trong tim ta lúc đó. Chỉ biết kể từ đó trở đi, tất cả đều đã khác trước. Trước kia không có gì có thể ảnh hưởng đến ta, bất luận là con người hay sự việc. Giờ ta cảm thấy bản thân thật sự có máu có thịt, thấy sinh mệnh tràn đầy ý nghĩa. Những lời này là những lời tận đáy lòng, trước kia ta chưa bao giờ có thể thổ lộ ra với ai.
Mộ Dung Chiến nhớ lại cảm giác lần đầu gặp Kỷ Thiên Thiên rồi gật đầu: Ta hiểu! Nhưng thay đổi triệt để như vậy, không phải cũng sẽ thống khổ lắm sao?
Đồ Phụng Tam thở dài: Vì vậy ta mới nói có máu có thịt. Hành động hy sinh bản thân mình của Kỷ Thiên Thiên, đã tác động sâu sắc đến ta, làm cho ta mở mắt. Trước kia người ta tôn kính là Hoàn Xung, giờ người ta tôn kính nhất là Kỷ Thiên Thiên. Biên Hoang Tập quả là phi thường cổ quái, ai ai cũng có tâm thái sống ngày nào lo ngày đó, nhưng loại cảm giác như mộng như say lại có thể được duy trì vĩnh viễn. Làm người tất phải có một mục tiêu rõ ràng thì cuộc sống mới có ý nghĩa. Trước khi đến Biên Hoang Tập, mục tiêu của ta là giúp Hoàn gia trở thành chủ nhân của thiên hạ. Nhưng Hoàn Huyền đã làm ta thất vọng. Hiện tại ta đối với hắn đã tâm nguội ý lạnh. Mục tiêu hiện giờ của ta là làm đối thủ của Mộ Dung Thuỳ. Hắn mang chủ tỳ Thiên Thiên đi phải không? Ta sẽ nghênh đón họ quay trở về. Điều đó làm tăng thêm ý nghĩa cho Biên Hoang Tập, cũng làm cho ta sống ở Biên Hoang Tập thêm thống khoái.
Mộ Dung Chiến phá ra cười đáp: Ngươi thì thất vọng với Hoàn Huyền. Ta thì thất vọng với Mộ Dung Xung. Hiện tại chỉ còn Biên Hoang Tập. Sống chết, vui buồn của ta và ngươi sẽ gắn liền với Biên Hoang Tập, mà vinh nhục của Biên Hoang Tập nằm ở chỗ có thể mang chủ tỳ Thiên Thiên bình an trở về hay không. Chuyện này chẳng phải là rất thú vị sao?
Đồ Phụng Tam trầm giọng nói: Hiện tại bọn ta chỉ có thể bình tĩnh chờ đợi, chuẩn bị mọi thứ thật tốt. Khi cơ hội tới, bọn ta nhất kích phải tất thắng.
Mộ Dung Chiến song thủ vươn tới nắm chặt lấy hai tay của Đồ Phụng Tam.

Yến Phi cúi đầu ngắm khuôn mặt mình phản chiếu dưới dòng suối, gần như cũng không còn nhận ra chính mình.
Chỗ này cách Huỳnh Dương chưa đến nửa canh giờ đi bộ. Tâm tình chàng cũng không kềm được mà khẩn trương trở lại. Từ Bình Thành đến đây, bất tri bất giác đã đi được hơn mười ngày đường. Khuôn mặt anh tuấn của chàng râu đã mọc dài ra phủ kín cả khuôn mặt, biến thành thứ che dấu tốt nhất cho chàng. Kể cả gặp người biết chàng, cũng chưa chắc đã nhận ra.
Từ Cao Ngạn, chàng đã biết rõ Huỳnh Dương đang ở trong trạng thái thiết quân luật cao độ. Chỉ cho phép người dân có giấy thông hành chứng nhận được phép ra vào. Những người khác bất kể vì lý do gì cũng phải đứng ngoài cổng thành. Vì vậy chỉ còn cách lẻn vào thành.
Bằng vào thân thủ của chàng, muốn tiến nhập trọng trấn quân sự có tinh binh Yến quốc canh giữ, thành cao tường dày, lại thêm hộ thành hà (kênh bọc quanh thành) vây quanh, cũng là một chuyện đau đầu nhức óc. Thêm vào ngoại hình thần thái của chàng đều khác người thường, kể cả có được giấy thông hành, chỉ sợ cũng không có cách nào lọt quá được cổng thành.
Chàng vùi đầu vào trong dòng nước. Cảm giác băng lạnh làm tinh thần chàng tỉnh táo, bất quá vẫn không cách gì làm nhẹ bớt cảm giác lo lắng tìm cách nhập thành của chàng. Xem ra sau khi hiểu rõ tình huống, thì đi đến đâu tính đến đó..

Mộ Dung Thuỳ cười nhẹ nói: Tình trạng của Thi Thi đã cải thiện rất nhiều. Ta thấy chỉ cần nghỉ ngơi cho tốt, cô ấy sẽ nhanh chóng phục nguyên.
Kỷ Thiên Thiên kề vai hắn bước khỏi nội đường, thần sắc bình tĩnh đáp: Làm phiền Đại Vương phải quan tâm, Thiên Thiên cũng có thể chiếu cố tốt cho Tiểu Thi được. Ồ!
Mục quang của nàng chạm phải một chiếc ngũ huyền cổ cầm đặt trong góc nội đường. Đàn này hình dáng đặc biệt, thớ gỗ đã lên nước bóng, lại như ẩn hiện sắc đỏ. Tuyệt diệu nhất là chất gỗ thuần nhất, mang đến cho người ta một cảm giác phối hợp tuyệt diệu, vừa nhìn đã biết không phải đồ thường.
Mộ Dung Thuỳ hân hoan nói: Đàn này có tên ‘Lưu Thuỷ’, bắt nguồn từ tên một u cốc. Ta lấy được trong thâm cung nội uyển ở Lạc Dương. Theo người ta nói thì đàn này là kiệt tác của Cầm sư Thúc Thái nổi danh Đại Hán. Thiên Thiên về phương diện này so với kẻ ngoại nhân như ta chắc là rõ hơn.
Kỷ Thiên Thiên cảm khái thốt lên một tiếng, đi tới bồ đoàn trước cây đàn, đưa ngọc thủ xinh đẹp nhẹ nhàng định cầm lấy cổ cầm, hai tay bỗng nhiên thu lại, mục quang quay sang nhìn Mộ Dung Thuỳ ở một bên của cổ cầm, nhẹ nhàng hỏi: Cơ hội thống nhất Bắc phương hiện tại đã xuất hiện trước mắt Đại Vương, Đại Vương sao không để tinh thần vào việc quốc gia đại sự, lại vì Thiên Thiên mà phí sức?
Mộ Dung Thuỳ một chút cũng không cảm thấy bị xúc phạm, nhẹ nhàng đáp: Với Mộ Dung Thuỳ ta mà nói, đại nghiệp thống nhất và có được Thiên Thiên là hai thứ không thể chỉ có một. Mục tiêu đó vĩnh viễn không thay đổi. Thiên Thiên sao không thử chơi một khúc, xem xem cổ cầm do Thúc Thái chế tạo có thật xứng với mỹ danh hay không?
Kỷ Thiên Thiên đưa mắt nhìn xuống, u buồn đáp: Thế chẳng phải là khổ sở sao? Thiên Thiên từng hứa với hoang nhân vì họ mà tấu một bản. Vì vậy bản đàn Thiên Thiên lần tới sẽ chơi chỉ có thể tấu lên ở trên Chung Lâu mà thôi.
Mộ Dung Thuỳ nhíu mày, hai mắt phát xạ thần quang lấp lánh, lời nói lại rất điều hoà bình thản: Những điều Mộ Dung Thuỳ ta nói mà sau này lại không làm được, chẳng phải sẽ làm trò cười cho Thiên Thiên sao?
Kỷ Thiên Thiên đưa mắt nhìn thẳng vào mục quang của Mộ Dung Thuỳ rồi đáp: Đại vương tức giận rồi!
Mộ Dung Thuỳ lắc đầu đáp: Ta có thể nổi giận với Thiên Thiên sao? Ta chỉ muốn hỏi một câu, giả thiết ta lần thứ hai chinh phục được Biên Hoang Tập. Thiên Thiên có khẳng định sẽ vì ta mà diễn tấu một khúc trên Chung Lâu chăng?
Kỷ Thiên Thiên thở dài: Nếu như Biên Hoang Tập một lần nữa rơi vào tay Đại Vương, cũng tương đương với việc tuyệt hết mọi hy vọng của Thiên Thiên. Thiên Thiên không còn lý do nào để tồn tại nữa, chỉ còn cách tự đoạn tâm mạch, chết cùng với Biên Hoang Tập.
Thân hình hùng vĩ của Mộ Dung Thuỳ khẽ run. Hắn ngoảnh đầu nhìn hoa viên tràn ngập ánh sáng mặt trời, ngữ khí không ngờ vẫn vô cùng bình tĩnh chậm rãi nói: Muốn tự đoạn tâm mạch không phải dễ dàng. Thiên Thiên có biết công pháp đó chăng?
Kỷ Thiên Thiên nhẹ nhàng đáp: Võ công của Thiên Thiên trong mắt Đại Vương đương nhiên không có gì đáng để ý. Bất quá công pháp đó Thiên Thiên học được từ mẫu thân. Khi tim không còn thiết sống, tâm mạch đặc biệt yếu ớt. Lúc đó chỉ cần đem nội khí phân ra chạy thuận nghịch, giao kích với nhau ở tâm mạch. Tâm mạch nhân vì không chịu nổi hai cỗ chân lực trùng kích, sẽ bị đứt đoạn thôi.
Mộ Dung Thuỳ cuối cùng cũng biến sắc, bởi vì biết Thiên Thiên không phải nói đùa.
Mục quang hai người chạm nhau, không ai nhường ai. Giọng nói mềm mại của Kỷ Thiên Thiên lại cất lên: Đại vương không nguyện nên sẽ thi hành thủ đoạn cấm chế với Thiên Thiên. Phải không?
Mục quang Mộ Dung Thuỳ chăm chú nhìn nàng, bỗng nhiên chuyển chủ đề nói: Bình Thành bị Thác Bạt Khuê và bằng hữu Yến Phi của nàng liên thủ công hạ rồi.
Kỷ Thiên Thiên bất ngờ khi được nghe thấy tên Yến Phi. Thân hình tuyệt đẹp giật mình, thất thanh nói: Yến Phi!
Mộ Dung Thuỳ làm như không thấy phản ứng của nàng, ngẩng đầu trầm ngâm: Ta sớm đã biết Thác Bạt Khuê không phải người an phận thủ thường. Hắn vượt qua Trường Thành công thành chiếm đất, uy hiếp Trung Sơn, quả là tự chuốc lấy diệt vong. Còn một việc nữa cáo tố với Thiên Thiên. Nếu như ta tính không sai, Yến Phi đang một thân một mình trên đường tới đây.
Kỷ Thiên Thiên lập tức mất hết cả bình tĩnh, run rẩy hỏi: Sao Đại Vương lại biết rõ như vậy?
Mộ Dung Thuỳ cười nhẹ: Nắm vững quân tình là việc luôn phải đặt ở vị trí đầu tiên. Từ khi Yến Phi ly khai Bình Thành, người của Di Lặc Giáo đã xuất ra tìm diệt Yến Phi. Theo lộ tuyến đào tẩu của hắn mà nhìn thì thấy đích đến của hắn chính là Huỳnh Dương.
Thần sắc của Kỷ Thiên Thiên đã khôi phục lại vẻ bình tĩnh, thầm hạ quyết tâm phải thiết lập tâm truyền liên lạc với Yến Phi, cảnh cáo không để cho chàng rơi vào bẫy giăng sẵn. Nàng hỏi: Đại Vương chuẩn bị đối phó với chàng thế nào?
Mộ Dung Thuỳ để tâm nhìn nàng, trên mặt bỗng nhiên lộ ra một nụ cười khổ đáp: Bất luận là Thác Bạt Khuê hay Yến Phi cũng đều là uy hiếp nghiêm trọng đến đại nghiệp thống nhất thiên hạ của ta. Thiên Thiên thử đoán xem ta sẽ đối phó với họ thế nào?
Kỷ Thiên Thiên rất muốn nói với hắn rằng nếu Yến Phi chết, nàng cũng không thiết sống nữa, nhưng nàng sợ kích khởi lòng ghen tuông của hắn thì hậu quả thật khó lường, đành phải nuốt lời nói đó, lắc đầu đáp: Thần cơ diệu toán của Đại Vương, Thiên Thiên có thể đoán ra được sao?
Mộ Dung Thuỳ như đã hạ quyết tâm nói: Thiên Thiên có dám làm một giao dịch với Mộ Dung Thuỳ ta không?
Kỷ Thiên Thiên ngạc nhiên nhìn hắn, trong lòng biết rõ hắn phản ứng lại với chuyện mình đối với hắn vô tình, nhưng không cách nào đoán được giao dịch hắn nói là giao dịch gì? Nàng cũng không kìm được sự cảm khái trong lòng. Với quyền thế hiện tại của Mộ Dung Thuỳ, muốn gió có gió, muốn mưa có mưa, vậy mà đối đãi với nàng bằng một tình cảm sâu sắc, vẫn nhẫn nhịn chịu đựng tìm cách khuất phục nàng, vì vậy trước đây nàng mới nói với hắn
Thế chẳng phải là khổ sở sao?
. Nàng yếu ớt hỏi lại: Thiên Thiên chính thật đang ở trong tay Đại Vương, Đại Vương sao lại nói chuyện giao dịch với Thiên Thiên? Thiên Thiên căn bản không có tư cách ra điều kiện.
Mộ Dung Thuỳ ung dung cười nói: Thiên Thiên đương nhiên có đủ điều kiện và tư cách. Giao dịch đó đơn giản phi thường. Chỉ cần ta bắt được Yến Phi, thỉnh Thiên Thiên nàng ngủ cùng với ta một đêm, Mộ Dung Thuỳ ta sẽ phóng tha hắn.
Kỷ Thiên Thiên nghe vậy phát nóng cả da đầu, mặc nhiên không nói gì.
Mộ Dung Thuỳ chính là đang phản kích.
Phản kích đó của hắn nhằm chống lại uy hiếp
tự đoạn kinh mạch
của nàng, cũng thể hiện hắn đã mất kiên nhẫn, nên đành phải trước tiên chinh phục thân xác nàng trước, sau đó mới chinh phục đến trái tim nàng. Thành thật mà nói Mộ Dung Thuỳ đích xác là một nam nhân có sức thu hút, nàng cũng không tránh khỏi có lúc rung động. Nếu phát sinh quan hệ với hắn, lại không phải trong hoàn cảnh bị cưỡng bức, bản thân nàng có thể kìm chế được không? Sau khi chuyện đó xảy ra, nàng và Yến Phi sẽ ra sao?
Mộ Dung Thuỳ áy náy nói: Khẳng định Thiên Thiên đang nghĩ ta là người ti bỉ vô sỉ, không ngờ lại mang thủ đoạn đó ra mạo phạm Thiên Thiên. Chỉ hận là trong tình huống trước mắt chỉ có lý do đó mới có thể khiến ta tha cho Yến Phi.
Kỷ Thiên Thiên có thể khẳng định là Mộ Dung Thuỳ đã bố trí thiên la địa võng chỉ đợi Yến Phi rơi vào mà thôi. Hắn nói với vẻ chắc chắn như vậy, chứng tỏ đã có kế hoạch chu toàn. Tin tức tình báo của hắn có thể đến trực tiếp từ yêu nhân của Di Lặc giáo. Rất có thể hắn đã liên thủ cùng với Di Lặc giáo để đối phó với người trong tim của nàng. Nàng thở dài đáp: Đại Vương bảo Thiên Thiên phải hồi đáp lại như thế nào?
Mộ Dung Thuỳ cười dài đáp: Thiên Thiên không cần phải trả lời ta lúc này. Đợi khi Yến Phi thật sự bị ta bắt rồi chúng ta lại bàn đến giao dịch này sau.
Sau đó hắn khởi thân rồi cười lớn: Chỉ hy vọng Thiên Thiên đừng trách ta vì ta không còn lựa chọn nào khác. Cũng giống như trong trận chiến ở Phong Minh Hạp với Yến Phi ngày trước, ta đã bất đắc dĩ phải dùng Thi Thi để uy hiếp Thiên Thiên. Bởi vì ta tuyệt không thể để mất nàng. Mong Thiên Thiên hiểu cho.
Nhìn bóng Mộ Dung Thuỳ khuất dần ngoài cửa, Kỷ Thiên Thiên thu lại tâm tình, tập trung tưởng nhớ tới hình bóng của Yến Phi. Trời đất bỗng nhiên quay cuồng. Kỷ Thiên Thiên ngã gục vào cổ cầm. Một sợi dây đàn lập tức đứt đoạn, phát ra một tiếng
tinh
ghê người.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Biên Hoang Truyền Thuyết.