Chương 271: Ngọc Thạch Câu Phần
-
Biên Hoang Truyền Thuyết
- Huỳnh Dị
- 4295 chữ
- 2020-05-09 09:45:45
Số từ: 4290
Nguồn: sstruyen.com
Thuyền của Đồ Phụng Tam lánh vào một nhánh sông của Đại Giang, thấy ba chiến thuyền diệu võ dương oai thuận dòng lướt xuống, rồi sau đó lại có thêm bảy chiến thuyền khác, tiến thẳng về hướng Kiến Khang ở hạ du.
Xem cờ xí thì biết đó là đội tiên phong do Dương Toàn Kỳ chỉ huy, trận chiến Kinh-Dương sẽ do đội thủy sư này mở màn.
Y không cần phải tận mắt nhìn thấy, cũng đoán được Kiến Khang thủy sư ở đâu đó dưới hạ du đang sẵn sàng ngênh chiến, Dương Toàn Kỳ có thể tiến thẳng tới Kiến Khang hay không, còn phải xem kết quả giao tranh trên Đại Giang của song phương ra sao.
Hành trình của y cũng bất đắc dĩ phải thay đổi để thích ứng với tình thế, phải bỏ thuyền lên bờ, dùng cước bộ đuổi theo tới Giang Lăng, bởi vì với tác phong của Hoàn Huyền, sẽ đồng thời cắt đứt giao thông thủy lộ giữa hai châu Kinh - Dương, Đại Giang càng là trọng điểm cần phải phong tỏa.
Từ khi Hoàn Huyền thay thế Hoàn Xung, trận chiến này đã không thể tránh khỏi.
Ai thắng ai bại, vẫn còn chưa nói được.
Mấu chốt nằm ở thái độ của Bắc Phủ Binh.
Lưu Dụ mỉm cười tràn đầy tự tin, tựa như đã hiểu rõ mọi vấn đề, lập tức làm giảm bớt không khí căng thẳng trong nghị đường.
Yến Phi lại đột nhiên cảm nhận được lạc thú của cuộc sống, trở thành người trong cuộc nhờ vui buồn sướng khổ do vinh nhục được mất, đặc biệt là chàng hiểu rõ tâm sự của Lưu Dụ, hiểu rõ nỗi thống khổ trong lòng gã. Nhìn thấy bằng hữu đã từng vào sinh ra tử với mình, từng bước trưởng thành qua mài giũa trong gian khó, cảm giác của chàng thật vô cùng phức tạp, bởi vì chàng biết Lưu Dụ vì chuyện này đã phải trả một giá rất đắt. Lưu Dụ không còn gì để mất nên gã không sợ, chỉ cố gắng tranh đấu tiến tới mục tiêu tối hậu. Bởi vậy ở thời khắc này, gã tận dụng hết năng lực, tựa như Tạ Huyền trong trận chiến Phì Thủy, thống lĩnh Hoang nhân tiến tới thắng lợi.
Lúc Lưu Dụ công hãm Biên Hoang tập, gã sẽ xác lập rõ ràng thân phận là người thừa kế Tạ Huyền, cho dù là phương Nam hay phương Bắc, sẽ không có ai dám hoài nghi năng lực của gã.
Thác Bạt Nghi trong lòng lại càng thêm mâu thuẫn, hắn cũng là một phần tử Hoang nhân, nên đặc biệt cảm thụ được mỵ lực lãnh tụ phi phàm đối với Hoang nhân của Lưu Dụ. Bởi vậy cái nhìn của Thác Bạt Khuê đối với Lưu Dụ là tuyệt đối chính xác, vấn đề là mình làm sao có thể làm kẻ tội nhân phá vỡ đại kế phản công Biên Hoang tập? Tình huống trước mắt hết sức rõ ràng, Lưu Dụ không nghi ngờ gì nữa đã trở thành thống soái tối cao, chỉ có dựa vào thiên tài quân sự thông suốt mọi chuyện, nhìn xa trông rộng của hắn, mới có thể tranh đấu đến cùng với địch nhân so ra cường mạnh hơn bọn hắn. Cũng như tuyệt chiêu hết sức cao minh bỏ rơi Biên Hoang tập này, hắn tự biết mình tuyệt đối không thể nghĩ ra được.
Nếu nói đánh bại liên quân Lưỡng Hồ và Kinh Châu là nhờ vào vận may, thì trong trận chiến trước mắt lại hoàn toàn bình đẳng, song phương chính diện giao phong về thực lực, chiến lược và mưu kế, trong đó không có chuyện may mắn thắng lợi. Hoang nhân vào giờ khắc này, so với bất cứ thời khắc nào trước đó lại càng cần Lưu Dụ ngồi vào vị trí thống soái trong lúc lâm nguy này.
Mọi người hiện ra thần sắc ưu tư, hiển thị trong lòng đều đang nghiền ngẫm phán đoán kinh thiên động địa của Lưu Dụ.
Cao Ngạn hít sâu một hơi nói: Địch nhân treo bảng dụ chúng ta vào bẫy thôi! Không nên thật sự bỏ rơi Biên Hoang tập.
Trác Cuồng Sinh cười khổ nói: Ta thấy Lưu gia thật sự phải bỏ rơi Biên Hoang tập. Biên Hoang tập sở dĩ hưng thịnh là vì buôn bán qua lại giữa hai miền Nam Bắc, giả sử địch nhân rút lui đến Tứ Thủy, kiến lập quân trại cạnh bờ sông, thì cũng như cắt đứt giao thông thủy bộ với phía Bắc của bọn ta, bọn ta chỉ có thể chịu khốn cùng đói khát ở Biên Hoang tập mà thôi, cuối cùng sẽ không ai ở lại, vì lưu lại chẳng có ý nghĩa gì. Con bà nó, chết chung một chỗ như vậy thì có gì mà phải lưu luyến chứ?
Cơ Biệt hỏi: Nếu thế thì coi như Mộ Dung Thùy và Diêu Trường thừa nhận không giữ nổi Biên Hoang tập, như vậy uy tín bọn hắn để đâu?
Yến Phi để tâm chú ý Lưu Dụ, gã đang chăm chú lắng nghe mọi người thảo luận lời qua tiếng lại, thần thái bàng quan vẻ tĩnh lạnh. Trong lòng Yến Phi nổi lên một cảm giác vi diệu khó diễn tả. Lưu Dụ tuy đã thành chủ soái chiến dịch phản công của Hoang nhân nhưng nói cho cùng gã vẫn là người ngoài vì sau khi thu phục được Biên Hoang tập gã cũng sẽ không ở lại Biên Hoang lâu để làm Hoang nhân, mà sẽ trở về Quảng Lăng tranh đấu cầu tồn. Hoài Thủy phía Nam mới là nơi gã an thân lập nghiệp. Chính kiểu tâm tình đã hoà nhập lại siêu nhiên này khiến gã khác biệt với những người ngồi ở đây, bao gồm cả mình trong đó, ít nhất cũng không ai nghĩ được tuyệt chiêu bỏ tập như vậy.
Bất quá Lưu Dụ cũng có điểm giống Hoang nhân là không thể thất bại. Thất bại là trắng tay, bao thành tựu có được sẽ mất sạch và vĩnh viễn không có cơ hội ngóc đầu dậy.
Bởi vậy Lưu Dụ trước mắt có vẻ khác thường hơn xưa, gã đang vắt óc suy nghĩ để đoạt lại Biên Hoang tập.
Thật hư, hư thật. Yến Phi có chút không rõ cái gì là thật, cái gì là giả.
Giang Văn Thanh tham gia vào hỏi: Nếu như địch nhân thật sự triệt thoái, bọn ta nên làm sao mới phải?
Nghị đường yên tĩnh lại.
Mọi ánh mắt nhìn về Lưu Dụ, xem gã trả lời ra sao.
Lưu Dụ cười: Biên Hoang tập giữ không được! Chỉ cần bọn ta vây chặt rồi lập trại đắp lũy ngoài tập thì địch nhân trong tập có tới mấy vạn cũng không đất dụng võ một khi bị cắt đứt giao thông với bên ngoài. Quan trọng hơn nữa chính là lực lượng trên sông của địch nhân thua xa bọn ta, nếu Dĩnh Hà bị bọn ta phong tỏa thì mạch máu cuối cùng cho tập cũng sẽ bị cắt đứt. Bởi vậy với tài trí của Diêu Hưng, hắn tuyệt đối sẽ không để bản thân mình rơi hãm vào tuyệt địa như thế. Ngoài ra, kế sách hắn có thể ứng phó linh hoạt để trở thành hoặc là chủ động tấn công hoặc là triệt ly Biên Hoang tập, bọn ta trước tiên phải đoán được địch nhân thật sự sẽ chọn sách lược nào? Thỉnh mọi người cho ý kiến.
Mộ Dung Chiến thở dài nói: Bọn hắn nếu như chủ động đến tấn công thì bọn ta hoan nghênh còn không kịp, từ đó có thể đoán được rằng bọn hắn nếu như làm như vậy chỉ là hạ sách.
Âm Kỳ nói: Chuyện này cũng khó nói vì ai cũng có thể phạm sai lầm vì quá tự cao hoặc quá khinh địch.
Giọng Hồ Lôi Phương yếu ớt lên tiếng: Diêu Hưng không phải loại người này.
Mọi người đều mừng rỡ vì Hồ Lôi Phương đã nói ra mấu chốt này nghĩa là trí lực của hắn đã hồi phục. Thể lực và võ công đương nhiên không thể một một sớm một chiều trở lại như cũ vì điều này cần thời gian.
Trác Cuồng Sinh nói: Như thế sẽ đơn giản vô cùng, Diêu Hưng nếu biết dùng cái óc bã đậu của hắn thì phải hiểu bọn ta chiến mã sẵn sàng, binh tinh lương đủ, hơn nữa bọn ta lại thông thuộc Biên Hoang, kỳ binh chi kế gì của hắn cũng chỉ là trò đùa thôi. Bởi vậy hắn chỉ có một cách là triệt ly Biên Hoang tập, biến bị động thành chủ động, lúc đó sẽ đến phiên bọn ta không biết có nên trở về Biên Hoang tập vĩ đại của mình hay không.
Phí Nhị Phiết nói: Diêu Hưng cũng có thể có chọn lựa khác, đó là nhân lúc bọn ta cử đại quân tiến về Biên Hoang tập, chính diện đối đầu với bọn ta. Cho dù trận đầu thất bại, vẫn có thể rút lui cố thủ ở Dạ Oa Tử rồi sau đó mới quyết định có nên triệt thoái hay không.
Hơn nửa số người trong nghị đường gật đầu đồng ý.
Lưu Dụ hướng về Yến Phi hỏi: Ngươi thấy sao?
Yến Phi đáp: Tình huống thay đổi đã vượt ngoài sự tưởng tượng của Mộ Dung Thùy và Diêu Trường, khiến cho bọn hắn phải đối diện với vấn đề lớn về các mặt nhân lực và chi viện. Trước tiên đã bị bọn ta đi trước một bước phơi bày âm mưu tiềm nhập vào Biên Hoang tập của Di Lặc giáo, nên phần nào đã có chuẩn bị, lại hiểu rõ hoàn cảnh mà bỏ trốn, khiến địch nhân tính toán sai lầm, không thể theo bọn ta đuổi tận giết tuyệt.
Chàng không những đã tổng kết toàn bộ tình hình từ đầu đến cuối, kẻ hô người ứng cùng với phân tích của Lưu Dụ, lại khiến người ta thấy cách nhìn nhận của chàng không những độc đáo, mà còn tuyệt đối không có cảm giác đi lạc đề.
Yến Phi nói tiếp: Sự tan vỡ và náo loạn của Di Lặc giáo là một đả kích nghiêm trọng cho sĩ khí của địch nhân, cũng tạo thành tổn thất thật sự trên mặt lương thực, nghiêm trọng hơn nữa là quân Kiến Khang vì tình thế ngày càng tồi tệ của Nam phương nên bị bức phải rút lui. Điều này càng làm cho Diêu Hưng và Mộ Dung Lân mất đi chi viện của Nam phương, chỉ còn lại nguồn lương thực từ phía Bắc. Muốn nuôi một đội quân hơn ba vạn người, lại phải liên tục không ngừng mang lương thực từ xa hơn trăm dặm tới, cho dù trong thời bình cũng là một việc hao công tốn sức, huống chi hiện tại Mộ Dung Thùy và Diêu Trường đều đang triển khai hành động quân sự trên nhiều chiến trường? Bởi vậy chỉ cần bọn ta lộ rõ tư thế trường kỳ đấu tranh ở đây, lại chọn chiến thuật du kích, đột tập đội ngũ vận chuyển lương thực của đối phương, đổi là Diêu Trường hoặc Mộ Dung Thùy đích thân trấn thủ Biên Hoang tập, cũng phải không đánh mà tan.
Giang Văn Thanh gật đầu đồng ý: Đây là tình huống địch ta đều hiểu rõ, đám người của Diêu Hưng phải biết không có cách gì giữ được Biên Hoang tập.
Trác Cuồng Sinh nói: Đây chính là tác dụng của Biên Hoang, trước trận chiến Phì Thủy, mỗi lần Phù Kiên phái người Nam hạ tiến đánh Tấn thất, Tạ Huyền đều là chọn sách lược như vậy, lại bằng thủy sư cường mạnh, tránh nặng tìm nhẹ, một mặt khiến địch nhân không có cách gì chính diện giao tranh, mặt khác lợi dụng địa thế độc đáo vô phương bổ túc vật tư tài nguyên của Biên Hoang, cắt đường lương thực, kết quả mỗi trận đều thắng và quân đội của Phù Kiên vì hao binh tổn tướng mà thoái lui. Đương nhiên ngược lại, mỗi lần Nam nhân Bắc phạt, quân lương cũng không cung ứng liên tục được phải rút lui, tóm lại, địa thế độc đáo của Biên Hoang khiến các thế lực Nam Bắc không ai làm gì được ai.
Yến Phi nói: Dựa theo giọng điệu cuộc nói chuyện của Diêu Hưng và Mộ Dung Lân mà ta nghe được lúc đó, biểu lộ bọn hắn không những sẽ không bỏ rơi Biên Hoang tập, mà còn đã có sẵn kế hoạch trong lòng, tựa như nắm chắc có thể ứng phó bọn ta. Hiện tại nhờ Lưu gia của bọn ta nhắc nhở, cuối cùng đã hiểu được đối sách của bọn hắn, là trước tiên bỏ rơi Biên Hoang tập, mới có cơ hội giữ được Biên Hoang tập.
Diêu Mãnh hít vào một hơi lãnh khí nói: Đúng rồi! Nếu như bọn ta thừa dịp bọn hắn triệt thoái mà tiến chiếm Biên Hoang, tình thế sẽ đảo ngược trở lại.
Hồng Tử Xuân nhíu mày nói: Địch nhân cho dù rút lui đến Tứ Thủy, thu ngắn đường lương thực rất nhiều, nhưng không thể trường kỳ ngồi ở đó. Mà bọn ta lại có thể thủ vững Biên Hoang tập, lương thực trong thời gian một năm sáu tháng sẽ không thành vấn đề, bọn ta so với đối phương có thể giữ được.
Yến Phi nói: Hách Liên Bột Bột từng đề nghị với ta sách lược tối hảo công đánh Biên Hoang tập, đó là tốt hơn nên cắt đứt đường vận chuyển lương thực từ mạn Bắc của đối phương, lúc đó ta cảm thấy hắn không có ý tốt, có thể thấy bên phía Diêu Hưng đã có phương pháp ứng phó với tình huống này.
Mộ Dung Chiến nói: Biên Hoang là đất của bọn ta, ngoại trừ một chiêu triệt thoái đó, tuyệt đối không có phương pháp nào ứng phó chiến thuật du kích đột chiến của bọn ta. Bởi vậy ta đồng ý với nhận định của Lưu gia.
Trác Cuồng Sinh cười ha hả nói: Trước khi ta vào họp hội nghị đã không nghĩ có thể định liệu được một sách lược đối phó địch nhân, hiện tại lại có một cảm giác khoan khoái phi thường như đi guốc trong bụng địch nhân, đạt đến được tình cảnh biết mình biết ta. Các vị! Bọn ta hãy thỉnh Lưu gia nói ra đại kế phản công Biên Hoang tập của huynh ấy ra sao?
Trước tiên là Cao Ngạn vỗ tay cổ vũ, tiếp theo là Diêu Mãnh phụ họa, sau đó tiếng vỗ tay hoan hô tràn ngập nghị đường.
Yến Phi nhìn qua hướng Lưu Dụ vừa lúc Lưu Dụ quay lại nhìn, ánh mắt hai người tiếp xúc nhau đồng thời hiện ra thần ý vui vẻ, tự hiểu nhau trong lòng.
Lưu Dụ đứng thẳng dậy, mọi người lập tức im lặng, nín thở nghe gã nói.
Lưu Dụ bước đến giữa nghị đường, nói: Quân hai bên giao chiến thì sách lược song phương sẽ tùy theo tình thế mà biến hóa. Giả như bọn ta hiện tại đại cử phản công thì khẳng định địch nhân sẽ hoan nghênh hết mức, chờ bọn ta đường xa lặn lội đến để đưa vào chỗ chết. Nhưng nếu bọn ta cải biến sách lược cắt đứt đường lương thực của đối phương, địch nhân sẽ lập tức triệt thoái. Sở dĩ Hách Liên Bột Bột chỉ cho Yến huynh công kích đường lương thực của đối phương, ngoài mặt nghe như là ý tốt, thật sự lại là có ác ý trong lòng vì hắn hy vọng bên phía Diêu Hưng dùng sách lược tiêu thổ đối phó với bọn ta. Hách Liên Bột Bột chính là loại người quỷ quái không ăn được thì đạp đổ này. Ta đang nói đến chính là Biên Hoang tập.
Trác Cuồng Sinh là người đầu tiên có phản ứng, kinh hoàng biến sắc thất thanh nói: Chiến lược tiêu thổ?
Lưu Dụ vốn quay lưng về phía Trác Cuồng Sinh, nghe nói quay phắt lại, trầm giọng nói: Đây là sách lược cao minh nhất, là thượng thượng chi kế. Đã giữ không được Biên Hoang tập, lại bị bọn ta cắt đứt liên lạc với Nam phương, chiếm lĩnh một cái tập chết thì có ý nghĩa gì, sao không ngọc đá đều tan, đem Biên Hoang tập san thành bình địa, phá hủy hết thảy nhà cửa, đốt sạch mọi thứ, nhân lúc tuyết tan thiêu huỷ rừng núi ruộng đồng xung quanh, đem tàn tro đổ về Dĩnh Thủy, khiến nước sông dâng cao, gặp thêm mưa xuân có thể nhấn chìm toàn tập. Cuối cùng giật sập Chung Lâu, mang chuông cổ tượng trưng cho Biên Hoang tập của bọn ta làm chiến lợi phẩm, rút về Bắc phương, như vậy Mộ Dung Thùy trước mặt Thiên Thiên có thể diệu võ dương oai. Lúc đó Biên Hoang sẽ thật sự biến thành biên hoang, nếu không mất vài năm thời gian, bọn ta chớ nghĩ có thể khôi phục lại sự huy hoàng của Biên Hoang tập. Không làm ăn sinh sống thì bọn ta trụ được bao lâu? Huống chi lúc đó tình hình phương Bắc cũng sẽ ổn định rõ ràng, nếu lúc đó Mộ Dung Thùy muốn lấy lại Biên Hoang tập, bọn ta chỉ còn cách đem thành quả có được hai tay dâng lên cho người ta. Đây là sách lược tất thắng của địch nhân, bởi vậy Diêu Hưng và Mộ Dung Lân mới tự tin, vậy nên Diêu Hưng đi trước một bước đuổi Hách Liên Bột Bột đi là vì bọn hắn căn bản không sợ Hoang nhân, không sợ chiến thuật du kích của bọn ta.
Sau Trác Cuồng Sinh, mọi người nghe xong mặt xám như tro, tựa như bị từng gáo từng gáo nước lạnh dội lên đầu, nhiệt huyết nguội lạnh.
Yến Phi cảm thấy chính mình cũng rơi vào cảm giác đó, nếu như ép địch nhân dùng sách lược tiêu thổ, thì mọi thứ sẽ chấm hết, không những không có cách gì tiến hành đại kế giải cứu Kỷ Thiên Thiên, Thác Bạt Khuê cũng sẽ bị Mộ Dung Thùy tiêu diệt, Lưu Dụ sẽ mất đi vốn liếng Biên Hoang tập, Hoang nhân sẽ biến thành vô gia cư.
Không một ai nói gì cả, chỉ có tiếng hô hấp năng nề.
Tư Mã Đạo Tử ngồi trong góc đại sảnh trầm tư, nghe thấy tiếng bước chân mới ngẩng đầu lên, thấy Tư Mã Nguyên Hiển đang đi tới.
Tư Mã Nguyên Hiển thần thái hưng phấn, hướng tới Tư Mã Đạo Tử thỉnh an, báo cáo: Hài nhi may mắn không nhục mệnh, Lưu Lao Chi đã quyết định đứng về phía chúng ta, mạng Vương Cung không còn dài nữa.
Tư Mã Đạo Tử nói: Ngồi đi!
Tư Mã Nguyên Hiển ngồi xuống ghế bên cạnh, đợi chỉ thị của y.
Tư Mã Đạo Tử trầm ngâm giây lát, nói: Ta vừa nhận được tin, quân tiên phong do Ân Trọng Kham chỉ huy trước khi trời sáng sẽ cưỡi chiến thuyền thuận dòng tiến tới đây.
Tư Mã Nguyên Hiển hưng phấn nói: Hài nhi nguyện dẫn quân tác chiến.
Tư Mã Đạo Tử không bị tâm tình của Tư Mã Nguyên Hiển làm ảnh hưởng chút nào, trả lời: Cha đương nhiên sẽ tận lực cho con cơ hội rèn luyện, cha đã phái xuất Vương Du dẫn thủy sư cố thủ thượng du, cộng thêm giữ vững Thạch Đầu thành, chỉ cần Lưu Lao Chi lại giúp, đương nhiên có thể hóa giải nguy cơ này.
Đáp xong y lại hỏi: Bắc Phủ Binh đối với cái chết của Hà Khiêm phản ứng ra sao?
Tư Mã Nguyên Hiển đáp: Kế sách đem bao nhiêu tội trạng đổ hết lên người Vương Quốc Bảo của cha đã có hiệu quả, Lưu Lao Chi phủ dụ trấn an đã làm thủ hạ của Hà Khiêm dịu xuống, quan trọng hơn nữa là Lưu Lao Chi đã biểu lộ với người của phe Hà Khiêm là sẽ kế thừa chí khí Hà Khiêm, thề sẽ bảo vệ Đại Tấn ta, khiến Bắc Phủ Binh không bị chia rẽ trở lại.
Thần sắc của Tư Mã Đạo Tử vẫn còn nghiêm trọng nhưng gật đầu: Con làm tốt lắm, không hổ là con trai của ta.
Tư Mã Nguyên Hiển ít khi được phụ thân tán thưởng, vui mừng: Hài nhi biết mình còn chưa đủ sức, sẽ cố gắng học tập.
Tư Mã Đạo Tử cuối cùng cũng lộ nét vui vẻ, cười to: Không phải dạy con cần phải có người ngoài giúp sao? Lúc trước ta mỏi miệng dạy dỗ, nói hết cả lời, mắng tới mắng lui không biết bao nhiêu lần, ngươi cũng chỉ có gây chuyện phiền phức, rượu chè trai gái. Nhưng chỉ ở với đám Biên Hoang cường đồ Yến Phi có một đêm, lại tựa như thoát thai hoán cốt biến thành một người khác, ta có nên cảm tạ bọn hắn không đây?
Tư Mã Nguyên Hiển ngượng nghịu nói: Làm sao mà lời dạy của cha lại không có tác dụng được? Tác dụng lớn nhất của bọn Yến Phi là đã kích thích con, khiến con cảm thấy địch nhân lợi hại như vậy, nếu con vẫn không trưởng thành, sẽ có ngày lại bị bắt làm tù nhân của địch nhân.
Lại nói: Lần này có Bắc Phủ Binh đứng bên chúng ta, sao mình không thừa thế đánh thẳng đến Kinh Châu, nhổ tận gốc rễ của Hoàn gia?
Tư Mã Đạo Tử nói: Con so với lúc trước đích thực đã biết dùng đầu óc, chỉ từ ngữ khí của ta mà biết được ta không có ý này. Nếu như tình thế cho phép, cha chịu bỏ qua cho Hoàn Huyền sao? Chỉ tiếc đó là hạ sách, thượng sách là hóa giải thế lực của Kinh Châu mà không tốn một giọt máu, lợi dụng mâu thuẫn giữa đám Hoàn Huyền, Ân Trọng Kham và Dương Toàn Kỳ, phân hóa bọn hắn. Đây là sách lược quản lý thiệt hại cao minh nhất, cần phải đợi Hoàn Huyền thấy không làm được gì mà lui, cha tự có chủ trương, con không cần phải lo lắng chuyện này. Hiện tại nhiệm vụ trọng yếu nhất của con là huấn luyện một cánh quân tinh nhuệ thế chỗ Bắc Phủ Binh.
Tư Mã Nguyên Hiển hỏi: Cha có sợ Tôn Ân thừa cơ làm loạn không?
Tư Mã Đạo Tử đáp: Tôn Ân đương nhiên là một nhân tố nữa mà ta phải xem xét, trọng yếu hơn nữa là không để Bắc Phủ Binh vì Hoàn gia sụp đổ mà lớn mạnh lên, lại nữa Hoàn gia ở Kinh Châu đã thâm căn cố đế, chiếm hữu lợi thế thượng du, Lưỡng Hồ bang không thể không liên thủ với Hoàn Huyền làm bậy tiến đánh Kinh Châu, chỉ có khiến Kiến Khang lâm vào hiểm cảnh. Bởi vậy ta nói chỉ là hạ sách.
Tư Mã Nguyên Hiển đỏ mặt, ngượng ngịu nói: Hài nhi hiểu rồi!
Tư Mã Đạo Tử lại trở về thần thái tâm sự trùng trùng, thở dài một hơi.
Tư Mã Nguyên Hiển không nhịn được, lấy làm lạ hỏi: Mọi chuyện đều như tính toán của cha, sao cha vẫn còn đầy tâm sự?
Tư Mã Đạo Tử nhìn hắn đáp: Ta vừa nhận được tin tức, một khối hỏa thạch từ trên trời rớt xuống, rơi vào ngay khu Bạch Vân Sơn của Biên Hoang tập, phá Ngọa Phật tự thành tro tàn, khóet một lỗ to đường kính khoảng nửa dặm.
Tư Mã Nguyên Hiển biến sắc nói: Lại có chuyện dị thường như vậy sao?
Tư Mã Đạo Tử thở dài: Trời giáng xuống tai họa dị thường, là điềm báo bất tường. Các đời quân chủ lúc trước, mỗi lần gặp phải điềm hung như vậy, phải hạ chiếu nhận tội, để an định nhân tâm. Chúng ta vốn cũng có thể làm vậy, nhưng vào lúc Hoàn Huyền tạo phản như bây giờ, làm như thế chỉ làm giảm đi uy tín của Tấn thất, con nói tâm tình ta hiện tại làm sao tốt cho được?
Tư Mã Nguyên Hiển hiện xuất thần sắc thì ra là vậy.
Hắn bỗng hiện lên vẻ thần tình chấn động, nói: Mình có thể dùng chuyện này để khoan dung cho Hoàn Huyền không?
Tư Mã Đạo Tử trầm ngâm giây lát, hốt nhiên vỗ ghế đứng dậy, nét trầm ngâm trên mặt biến mất hết, cười to: Nhờ một câu nói của con cảnh tỉnh, khiến kế phân hóa của ta càng có thể danh chính ngôn thuận thi hành. Lúc Hoàn Huyền tiến thoái lưỡng nan, chính là lúc Đại Tấn ta hạ chiếu xá tội, nguy cơ tự giải, nhân tâm cũng sẽ an định trở lại.