Chương 398: Bán Bả Tiên Thi
-
Biên Hoang Truyền Thuyết
- Huỳnh Dị
- 4192 chữ
- 2020-05-09 09:46:24
Số từ: 4187
Nguồn: sstruyen.com
Ba Lăng thành.
Nhiếp Thiên Hoàn đang ngồi thưởng thức trà thơm ở Động Đình lâu trứ danh thì Hác Trường Hanh mang tin tức mới nhận được từ Thọ Dương tới. Nhiếp Thiên Hoàn xem xong liền lộ thần sắc kỳ dị mà ngoài Hác Trường Hanh ra không ai có thể hiểu nổi, vô cùng phức tạp, vừa kinh ngạc lại pha chút mất mát, vui buồn khó phân.
Hác Trường Hanh thấp giọng:
Thật làm người ta không thể tin nổi. Từ tối hôm kia, Dĩnh Thuỷ bang mời thuyết thư tiên sinh đến Biên Hoang đại khách sạn mỗi tối phục vụ ba buổi kể câu chuyện ‘Cao tiểu tử hiểm trung mĩ nhân kế’, làm toàn thành bàn tán xôn xao. Quái chiêu của Hoang nhân quả là xuất mãi mà không hết.
Động Đình lâu được xây dựng sát bờ hồ, lâu cao hai tầng. Bàn hai người ngồi ở một góc trên lầu hai cạnh cửa sổ, nhìn qua cửa sổ có thể thu hết cảnh đẹp của Động Đình hồ vào trong tầm mắt.
Nhiếp Thiên Hoàn trầm ngâm không nói. Rõ ràng là nhất thời lão không thể tiêu hoá nổi sự thật mà tin tức này mang tới.
Hác Trường Hanh lại tiếp:
Nếu quả thực nội dung câu chuyện ‘Cao tiểu tử hiểm trung mĩ nhân kế’ mà có bảy phần là sự thật, thì đó là một thất bại lớn của Hoàn Huyền, lại có thể thấy Hoàn Huyền tuyệt không tin tưởng chúng ta, giấu giếm chúng ta đi cấu kết với Tiều gia Ba Thục. Nếu không phải thế thì con gái Tiều Túng là Tiều Nộn Ngọc tại sao lại làm việc cho hắn? Nhưng lần này Tiều Nộn Ngọc đã làm Tiều gia mất mặt quá rồi.
Nhiếp Thiên Hoàn gằn giọng:
Tiều Túng!
Hác Trường Hanh nói:
Không lạ tại sao Hoàn Huyền có thể dễ dàng khống chế Ba Thục. Tiều Túng là ông vua vô danh nhưng hữu thực của Ba Thục. Từ sau khi trừ khử Mao gia thì lão độc bá Thành Đô, thế lực mở rộng ra khắp đất Thục, khống chế huyết mạch kinh tế của toàn bộ khu vực. Hoàn Huyền có lão tương trợ đúng là như hổ thêm cánh, không còn phải lo lắng về mặt vật tư hàng hoá, lại khống chế hoàn toàn khu vực trung, thượng du Trường Giang, không thể coi thường được. Ài! Không tưởng nổi là thông tin quan trọng này lại do Hoang nhân khám phá ra.
Nhiếp Thiên Hoàn dường như không nghe hắn nói gì, lẩm bẩm tự nói một mình:
Không ngờ Cao tiểu tử gặp đại nạn mà không chết ư? Việc đó không thể nào, hắn thì có tài đức, năng lực gì? Lại có thể ứng phó được với kỹ năng dụng độc danh chấn thiên hạ của Tiều gia?
Hác Trường Hanh đáp:
Việc này thật khó tin, nhưng đệ tử cho rằng đó là sự thật vì nếu Cao Ngạn một mạng ô hô rồi thì làm sao có thể giấu người khác được?
Nhiếp Thiên Hoàn hít sâu một hơi, hai mắt lấp loáng thần quang, gật đầu:
Đúng! Cao tiểu tử đúng là mạng lớn. Rốt cuộc là chúng ta nên cao hứng hay là thất vọng đây? Nhã nhi sẽ có phản ứng thế nào đối với việc đó? Ài! Ta chửi mười tám đời tổ tông bọn Hoang nhân, ngay đổ ước giữa chúng ta và Yến Phi lại dám công khai cho thiên hạ biết, trở thành đả kích rất lớn đối với danh dự của chúng ta.
Hác Trường Hanh đáp:
Về mặt đó thì coi như Hoang nhân vẫn còn để lại chút tình, không hề đề cập đến việc Yến Phi thành công cứu người từ tay chúng ta nên mới thắng đổ ước đó……
Nhiếp Thiên Hoàn than:
Cái gì mà Yến Phi đại chiến với ta một trăm hiệp, không phân thắng bại rồi vì anh hùng trọng anh hùng nên ta sảng khoái đáp ứng không can thiệp vào chuyện tình giữa Cao tiểu tử và Nhã nhi nữa. Con mẹ chúng nó! Lại còn phóng đại chuyện đó lên tới mức đó nữa sao? Tin này mà truyền đến tai Hoàn Huyền thì hắn sẽ có phản ứng gì?
Hác Trường Hanh đáp:
Về mặt đó thì chúng ta ngược lại không cần lo lắng. Chỉ cần cái đầu của Hoàn Huyền không để ở sau đít hắn thì hắn sẽ biết đó là tác phong nhất quán luôn khoa trương của Trác Cuồng Sinh trong đám Hoang nhân. Hơn nữa, đó là do chúng ta thỉnh hắn làm thịt giúp Cao tiểu tử. Điều chúng ta lo lắng là Thanh Nhã sau khi biết việc đó thì sẽ nghĩ gì.
Nhiếp Thiên Hoàn lo lắng:
Trong lòng ta rất rối loạn. Ngươi nói xem ta phải làm sao?
Hác Trường Hanh đáp:
Tốt nhất là không cần nghĩ gì nữa.
Nhiếp Thiên Hoàn thất thanh hỏi:
Cái gì? Làm sao lại không nghĩ cách gì cho được?
Hác Trường Hanh cười khổ:
Sự tình đã phát triển đến mức không thể khống chế được nữa rồi, sức chúng ta không làm được gì. Chỉ hy vọng Thanh Nhã có thể hiểu tâm ý của bang chủ, không làm ra những việc khiến cho bang chủ khó chịu.
Nhiếp Thiên Hoàn muốn nói mà không biết nói gì.
Hác Trường Hanh lộ vẻ do dự, một lúc sau mới hạ quyết tâm hỏi:
Cao tiểu tử không chết, sai lầm lớn đã không xảy ra. Giả sử Thanh Nhã thật chui đầu vào lòng gã thì bang chủ có thể tiếp nhận được không?
Nhiếp Thiên Hoàn ngây người một lúc rồi đưa mắt nhìn hắn, chán nản:
Ta có thể làm gì đây? Nếu như có thể do ta quyết định thì đương nhiên là không thể chấp nhận. Nhưng con gái lớn rồi thì không ở trong nhà nữa. Ài! Ta làm sao nhẫn tâm mà trách mắng nó.
Hác Trường Hanh hỏi:
Giả sử Cao tiểu tử không phải là Hoang nhân thì bang chủ vẫn sẽ phản đối hai đứa chúng kết hợp sao?
Nhiếp Thiên Hoàn nói:
Không phải là vấn đề thân phận Hoang nhân, mà là vấn đề nhân phẩm. Tên tiểu tử đó nổi tiếng thích gái ưa rượu, trong đầu chỉ nghĩ đến sắc đẹp, sợ nhất là gã đùa cợt tình cảm của Nhã nhi. Người như thế làm sao là người chồng tốt được?
Hác Trường Hanh nói:
Nói đến chuyện thích gái ưa rượu thì chúng ta lăn lộn trong giang hồ có ai là không như thế? Hơn nữa, tiểu tử đó từng hai lần thả Thanh Nhã từ tay Hoang nhân đi, lại dám đến Ba Lăng, chắc là gã có thành ý.
Ánh mắt đang hoang mang của Nhiếp Thiên Hoàn bỗng trở nên lợi hại, trừng mắt nhìn Hác Trường Hanh hỏi:
Ngươi lại nói tốt cho Cao tiểu tử, phải chăng muốn tác hợp cho chúng nó?
Hác Trường Hanh vội đáp:
Xin bang chủ minh bạch đệ tử chỉ vì nghĩ cho Thanh Nhã. Nếu nó đã quyết định việc gì thì ai cũng không cách gì thay đổi nó được.
Nhiếp Thiên Hoàn cười khổ:
Ngươi nói đúng lắm! Ài! Nhã nhi phải chăng đã nhìn trúng Cao tiểu tử rồi? Nó chẳng phải vẫn ghét nhất những nam nhân rượu chè, trêu hoa ghẹo nguyệt sao? Nếu nói về diện mạo thì Cao tiểu tử thật không đáng nói đến. Nếu như nó yêu Yến Phi thì ngược lại ta lại dễ chấp nhận. Luận võ công thì mười tên Cao Ngạn cũng không đánh lại Nhã nhi được. Đúng! Hắc! Vô cùng đúng! Tốt nhất là không nghĩ gì nữa. Thuận theo ý trời là biện pháp tốt nhất trong tình huống này.
Lão lại tiếp:
Bắc Phủ binh xuất phát rồi.
Hác Trường Hanh:
Như đã biết Bắc Phủ binh chia thành hai lộ nam hạ. Trận đánh mở màn sẽ xảy ra trong vài ngày tới.
Hai mắt Nhiếp Thiên Hoàn lấp loáng tinh quang lợi hại. Lão bình tĩnh nói:
Ta và Hoàn Huyền đã ước hẹn, khi tin tức về trận đại bại của Bắc Phủ binh truyền tới, thì cũng là lúc chúng ta sẽ diệt trừ Ân Trọng Kham và Dương Toàn Kỳ.
Hác Trường Hanh:
Chúng ta đã chuẩn bị đầy đủ rồi. Một trăm năm mươi chiến thuyền đang đợi lệnh. Chỉ chờ bang chủ ra lệnh một câu.
Nhiếp Thiên Hoàn nói liền hai tiếng
Hảo hảo
, đoạn từ từ nói:
Trường Hanh đi đi! Ta muốn ngồi yên tĩnh một mình một lát.
Tôn Ân phóng vọt ra từ nơi bí mật mà lão dùng để tiềm tu, chạy thẳng tới ghềnh đá cao sát bờ biển, tinh thần lên cao đến cực điểm.
Yến Phi cuối cùng cũng đến rồi.
Từ khi trở về từ Biên Hoang tập, Hoàng Thiên đại pháp của lão không ngừng đột phá cao hơn, đạt tới cảnh giới tối cao là thiên nhân giao cảm. Chỉ hận là lão cũng biết khi mình tiến bộ được một phân, thì lại cũng rời xa khỏi cơ hội khai mở Tiên môn một phân.
Đạo lý rất đơn giản. Chỉ khi Thái Dương chân hỏa và Thái Âm chân thủy lưỡng cực tương giao, thì năng lượng sinh ra mới có thể phá mở hư không, phi thăng bỏ đi, thoát khỏi tù ngục trói buộc của giấc mộng kiếp nhân sinh này.
Lão đã có Thái Dương chân hỏa đến mức cực hạn, có một nửa năng lực để phá không mà đi, nhưng vẫn còn thiếu nửa kia là Thái Âm chân thủy.
Nếu như lão có thể luyện lại từ đầu thì đương nhiên là sẽ không thiên lệch về một phía như thế. Đáng hận là không thể đảo ngược lại, lão có thể phế bỏ hết võ công để luyện lại từ đầu sao? Việc đó không thể vì tuổi tác lão không cho phép lão làm thế.
Bản thân Thái Dương chân hỏa cũng phân thành âm dương, tất cả đều tự cung tự cấp, nhưng nếu muốn khai mở Tiên môn thì lão hiện giờ chỉ có một nửa khả năng. Nửa kia là ở trên mình Yến Phi.
Khi tu vi võ công về Thái Dương chân hỏa càng thâm hậu, thì càng khó dùng lực Thái Âm chân thủy, vì hai lực lượng tương phản cực đoan này trong tình huống bình thường sẽ bài xích lẫn nhau. Một chút không hay là sẽ tẩu hoả nhập ma.
Nhưng lực lượng tương phản đó trong tình huống cực đoan nhất thì vật cực tất phản, sẽ biến thành hấp dẫn lẫn nhau, giống như tình hình lúc tam bội hợp nhất. Lực hút đó thì không thể có bất kỳ một lực lượng của thế gian nào có thể thay đổi nó hoặc cản trở nó.
Yến Phi tuy thân mang sự cân bằng vi diệu giữa chân hoả và chân thuỷ, nhưng vẫn chưa đại thành, chưa đạt tới năng lực có thể khai mở Tiên môn. Nếu như có thể phá huỷ chân hoả trong người Yến Phi, bức chàng phải toàn lực thi triển kỳ công Thái Âm chân thuỷ thì Tôn Ân có thể lợi dụng lực hấp dẫn kỳ dị ảo diệu giữa chân hoả và chân thuỷ để hút sạch toàn bộ chân thuỷ của Yến Phi làm của mình. Sau đó thuần hoá tu luyện thì việc khai mở Tiên môn là việc có thể mong đợi trong tương lai biết trước.
Yến Phi đang đến, không ngừng tiếp cận, mục đích là Kiến Khang.
Người duy nhất trên thế gian này có thể làm lão lại được nhìn thấy Tiên môn đã đến rồi.
Lão sẽ gửi chiến thư, hẹn kỳ quyết chiến với Yến Phi.
Thu thập xong Yến Phi thì thanh uy Thiên Sư quân sẽ đại chấn, coi như là một chút lòng tốt cuối cùng của lão đối với Thiên Sư quân do một tay mình sáng lập nên.
Bọn Mộ Dung Chiến, Trác Cuồng Sinh, Vương Trấn Ác, Cao Ngạn, và Diêu Mãnh đến vị trí ở Bắc môn đã thấy bọn Hồng Tử Xuân, Cơ Biệt, Âm Kì và gần năm mươi cao thủ đang đợi ở đó, người nào cũng trang bị đầy đủ, đại bộ phận mang theo tên cứng cung mạnh.
Họ tụ tập ngoài quảng trường dịch trạm. Hơn trăm chiến mã đã chuẩn bị sẵn sàng bên cạnh.
Trác Cuồng Sinh hỏi:
Phương tổng đâu?
Phương Hồng Sinh là nhân vật linh hồn của hành động lần này, nên không thấy hắn đương nhiên là lão cảm thấy kỳ quái.
Thác Bạt Nghi lưng đeo đại đao và đoản mâu vui vẻ đáp:
Đến rồi!
Được Giang Văn Thanh và Phí Nhị Phiết bảo vệ hai bên, Phương Hồng Sinh hăng hái tiến vào quảng trường, đi thẳng đến trước mặt mọi người, nói:
Khẳng định là y ẩn nấp ở một trong những toà nhà hoang phế góc tây bắc.
Góc tây bắc có đến hơn trăm gian phòng hoang phế đã bị tàn phá, Hoang nhân gọi là Bắc phế khu.
Mộ Dung Chiến hỏi:
Làm sao mà phát hiện tung tích địch?
Phương Hồng Sinh đáp:
Sau khi trở về, ta đã lượn một vòng bên ngoài Biên Hoang tập, đến Bắc phế khu thì đã có phát hiện. Vì sợ đánh cỏ động rắn, nên ta không dám vào trong đó tìm kiếm mà chỉ đi vòng quanh khu vực hoang phế đó, nhưng lại không ngửi thấy khí vị của địch nhân nữa. Ta khẳng định người đang nấp trong đó và thích khách ở Trấn Hoang Cương là một người.
Cao Ngạn nghiến răng:
To gan lắm. Sau khi chọc giận ta lại còn dám trốn vào trong Biên Hoang tập.
Trác Cuồng Sinh nói:
Đó gọi là nghề cao mật lớn. Nếu chúng ta có thể tìm thấy y trước khi y hồi phục tà công thì sẽ tiết kiệm được rất nhiều sức lực. Vì thế hành động cần nhanh chóng không được chậm trễ. Mời Chiến soái hạ lệnh.
Mộ Dung Chiến đưa mắt nhìn đám chiến mã nói:
Tiếng vó ngựa sẽ làm địch nhân cảnh giác, nên chúng ta không dùng ngựa nữa. Ta và Phương tổng, Thác Bạt đương gia, Trác quán chủ, Hồng lão bản năm người vào tìm người. Những người khác do đại tiểu thư chỉ huy phân phối, cần phải bao vây khu vực hoang phế đó mưa gió không lọt. Người đó giống như là một Hoa Yêu khác, hoặc có thể là nhân vật lợi hại nhất của Bí tộc là Mặc Sĩ Minh Dao nên chúng ta tuyệt không thể coi thường.
Mọi người không dám lơ là, gật đầu đáp ứng.
Vương Hoằng đi rồi, Tư Mã Nguyên Hiển thần thái tưng bừng đến.
Trải qua chiến dịch tối qua, ít nhất thì ngoài mặt hắn và Tống Bi Phong không còn khúc mắc nữa, nên gặp nhau lúc này đương nhiên sẽ không xuất hiện tình huống sượng sùng.
Tư Mã Nguyên Hiển ngồi xuống xong liền hưng phấn nói:
Can Quy lần này đúng là hại người không được thành ra hại mình, tự chuốc hại vào thân. Chúng ta lại quét sạch một đám tai mắt lợi hại của Hoàn Huyền. Cha ta không biết là cao hứng đến thế nào mà nói, nhưng cũng kỳ quái sao các ngươi lại có thể nắm được một cách chính xác hành động của Can Quy như thế. Không cần nhìn ta như thế. Ta không hề tiết lộ bí mật về Nhậm Thanh Thị với ông ta đâu. Ồ! Chút nữa thì quên mất, cha ta hỏi ta trong số Kiến Khang lục hữu có bao nhiêu tên gian tế, ta nói cần phải hỏi Lưu huynh thì mới biết được.
Lưu Dụ sinh cảm giác cổ quái coi Tư Mã Nguyên Hiển như là bằng hữu, thản nhiên:
Trong bọn họ không có gian tế.
Tư Mã Nguyên Hiển vô cùng ngạc nhiên.
Đồ Phụng Tam giải thích:
Can Quy từ một kênh khác mà biết được tin mọi người gặp mặt. Chỉ nghĩ tới việc hắn dùng thuỷ pháo để phun độc thuỷ là biết. Nếu hắn phun thẳng vào vị trí sương phòng thì sẽ trúng phải tất cả mọi người trong đó, mà phạm vi phun nước độc ra của thuỷ pháo này có thể điều chỉnh được. Bọn ta tìm thấy thuỷ pháo dưới đáy sông, thấy nó được điều chỉnh có thể bao trùm phạm vi lớn nhất. Từ điểm này mà đoán thì mục tiêu của Can Quy là tất cả những người trong sương phòng. Nếu trong số đó mà có người của hắn thì hắn làm sao làm thế được?
Tư Mã Nguyên Hiển gật đầu:
Các ngươi suy nghĩ thật chu toàn.
Tống Bi Phong hỏi:
Tình hình tù binh thế nào?
Tư Mã Nguyên Hiển đáp:
Bọn người của Can Quy đều là loại hung hãn không sợ chết. Nếu Tống thúc không tự thân xuất thủ thì chỉ sợ không còn lại tên nào sống sót. Hiện giờ chỉ có ba người bị thương chưa chết. Đợi khi tình trạng chúng tốt lên thì cha ta sẽ phái chuyên gia thị hầu bọn chúng, đừng hòng có thể giấu giếm nửa câu. Cha ta thường nói con người không thể nào chịu nổi nghiêm hình bức cung, chỉ coi lúc nào thì tinh thần tan rã, khuất phục thôi!
Ba người đều thấy ớn lạnh, không phải vì Tư Mã Đạo Tử dùng thảm hình tàn khốc mà là vì cách nhìn người của lão, cho thấy lão là người có thiên tính tàn nhẫn lạnh lùng thì mới có ý niệm như thế.
Đặc biệt là Tống Bi Phong đã nhiều năm sống trong cảnh thơ rượu phong lưu ở Tạ gia, càng khó thi triển hình phạt thảm khốc đối với những người đang sống sờ sờ ra đó, có máu có thịt.
Tư Mã Nguyên Hiển nói:
Lần này, trong một thời gian ngắn như vậy mà giết chết được Can Quy, cha ta cao hứng vô cùng, đang nghĩ xem trọng thưởng cho các ngươi như thế nào. Ta nói cho ông biết các ngươi muốn có cơ hội lập công với triều đình, cha ta đáp ứng sẽ xem xét tích cực, còn mời Lưu huynh, Đồ huynh và Tống thúc hôm nay vào Hoàng cung dùng cơm trưa với ông ấy. Ta sẽ đi cùng ba vị, phụ trách dẫn đường.
Lưu Dụ và Đồ Phụng Tam ánh mắt giao nhau, đều cảm thấy thành quả trước mắt đạt được không phải dễ dàng. Từ Biên Hoang đến Hoàng cung, trong đó đã trải qua biết bao sóng gió, con đường dài đó gian nan biết chừng nào.
Đương nhiên không thể loại trừ khả năng Tư Mã Đạo Tử với bản tính sài lang, thỏ hết thì giết chó săn, nhân cơ hội này làm thịt bọn gã. Nhưng nếu tầm nhìn của Tư Mã Đạo Tử chỉ ngắn hẹp như vậy, cho rằng Can Quy là con thỏ còn quan trọng hơn hai con thỏ khác là Hoàn Huyền và Tôn Ân thì họ chỉ còn cách chịu chết. Họ không thể không mạo hiểm. Nếu không, mọi nỗ lực trong quá khứ sẽ trôi tuột về biển đông mất.
Khả năng lớn nhất là Tư Mã Đạo Tử đã thay đổi cách nhìn đối với bọn gã, cho rằng bọn họ trung thành làm việc cho lão. Ít nhất thì cho tới trước lúc Hoàn Huyền và Tôn Ân mất mạng, lão vẫn có thể lợi dụng bọn gã, dùng uy thế hoàng cung chấn nhiếp chế phục họ, dùng vinh dự của Hoàng triều để lung lạc họ. Đó là cách giải thích hợp lý nhất.
Tư Mã Nguyên Hiển bỗng nhiên thấp giọng thì thào:
Có một chuyện ta vốn không định nói cho các ngươi biết, nhưng ta quả thực coi các ngươi là chiến hữu và bạn tốt, nếu giấu các ngươi thì đâu còn nghĩa khí giang hồ gì nữa.
Lưu Dụ ngạc nhiên:
Rốt cuộc là chuyện gì vậy?
Đồ Phụng Tam và Tống Bi Phong đều tập trung tinh thần lắng nghe. Cả hai đều thấy khẩn trương.
Tư Mã Nguyên Hiển nói:
Cha ta hiện giờ hoàn toàn yên tâm về các ngươi vì một người như Hoàn Huyền, nhất định sẽ báo thù các ngươi đã làm thịt thủ hạ đại tướng xuất sắc nhất của hắn. Vì thế, chúng ta hiện giờ biến thành ngồi chung một thuyền, cùng chung vinh nhục.
Lưu Dụ nhẹ cả người, thuận miệng hỏi:
Nếu là như thế, Vương gia tại sao không tin tưởng Lưu Lao Chi? Lão chẳng phải đã giết Vương Cung sao?
Tư Mã Nguyên Hiển lạnh lùng:
Các ngươi làm sao lại giống tên tiểu nhân phản phúc vô thường đó? Hắn có thể phản bội Hoàn Huyền, thì cũng có thể phản bội triều đình. Hơn nữa hắn không hề báo cáo bất cứ tình hình gì cho cha ta. Cha đối với hắn không còn hy vọng gì nữa.
Đồ Phụng Tam nói:
Công tử có thể hoàn toàn tin tưởng bọn ta. Chúng đều nói tới nghĩa khí giang hồ, là thứ vĩnh viễn không thay đổi.
Lưu Dụ hiểu rõ Đồ Phụng Tam tuyệt không nói hoang, chỉ là hắn không nói ra dự đoán về cuộc kháng chiến với Hoàn Huyền là trước bại rồi sau mới cầu thắng, khi đó thì triều đình Đại Tấn sớm đã kết thúc rồi, căn bản không tồn tại vấn đề lời hứa nữa. Gã cũng thầm nghĩ nếu như sau này có thể giữ được mạng Tư Mã Nguyên Hiển thì mình sẽ làm. Đó chính là nghĩa khí giang hồ.
Tư Mã Nguyên Hiển than:
Tối qua ta hưng phấn đến nỗi không thể chợp mắt được. Lần này so với lần ứng phó với Hác Trường Hanh trên Đại Giang kích thích hơn nhiều. Tuyệt diệu nhất là tất cả đều dựa vào dự đoán, cho đến ngay trước khi hành động vẫn không hề có đầu mối rõ ràng. Cho tới phút cuối cùng mới mạo hiểm bắt đầu nắm được hành tung địch nhân. Cả quá trình quả thực kinh tâm động phách, giống như là cao thủ quyết chiến phân thắng bại trong chớp mắt. Cảm giác này quả là làm người ta cảm thấy dư vị lạ thường.
Tống Bi Phong vỗ vai hắn nói:
Toàn là nhờ có công tử lãnh đạo.
Sắc mặt Tư Mã Nguyên Hiển đỏ bừng lên nói:
Trước mặt các ngươi ta làm sao dám tự xưng là anh hùng đây? Nhưng quả thực ta đã học được rất nhiều điều. Chỉ cần các ngươi khẳng khái ra sức vì triều đình, thì Tư Mã Nguyên Hiển ta đảm bảo triều đình sẽ không bạc đãi các ngươi.
Lưu Dụ nghĩ tới việc ước hẹn gặp mặt với Lý Thục Trang tối nay, tiện dịp liền hỏi:
Cao môn Kiến Khang có phản ứng thế nào đối với chuyện tối qua?
Tư Mã Nguyên Hiển đáp:
Đương nhiên là rung động toàn thành. Buổi triều sớm nay, rất nhiều đại thần đã hỏi cha ta đó là chuyện gì. Cha chỉ nói một nửa sự thật, đương nhiên là không tiết lộ quan hệ giữa Can Quy và Hoàn Huyền, càng không đề cập tới các vị một chữ, chỉ nói ta thành công bắt giết được một tên đại đạo đã gây hoạ cho Ba Thục nhiều năm, lại chỉ rõ Can Quy là hung đồ chủ yếu trong việc giết hại Mao gia ở Tứ Xuyên. Lại đem xác hắn bêu tại Ngọ môn thị chúng ba ngày.
Tống Bi Phong lắc đầu than:
Không tưởng nổi Can Quy đã tung hoành bao năm lại kết thúc như thế.
Lưu Dụ lại hỏi:
Đại lão bản của Hoài Nguyệt lâu có phản ứng gì không?
Hai mắt Tư Mã Nguyên Hiển sáng bừng lên, đáp:
Tối qua, ta tự thân bồi bạn với nàng ta, lại đáp ứng sẽ tu bổ tầng năm lầu đông cho nàng. Chi bằng hôm nào bọn ta đến tầng năm lầu đông hưởng phong lưu khoái hoạt, hồi tưởng lại tráng cử chém chết Can Quy được không?
Ba người không biết nói gì. Càng hiểu sâu sắc hơn về sức ảnh hưởng của Lý Thục Trang ở Kiến Khang.
Chú thích:
Lưỡng cực tương giao: hai thứ cực đoan giao hoà