Chương 427: Tầm Nhân Du Hí
-
Biên Hoang Truyền Thuyết
- Huỳnh Dị
- 4083 chữ
- 2020-05-09 09:46:35
Số từ: 4078
Nguồn: sstruyen.com
Tổng đường Đại Giang bang tại Đông đại nhai.
Những thành viên hội nghị Chung lâu tề tập trong Trung Nghĩa đường. Ngoài ra còn có Lưu Mục Chi, Phương Hồng Sinh và Vương Trấn Ác.
Nghe xong những tao ngộ vừa qua của Vương Trấn Ác, ai nấy đều biến sắc, đều biết trong cuộc đấu tranh với Hướng Vũ Điền thì Hoang nhân đã bị rơi vào thế hạ phong.
Sự phòng vệ Trung Nghĩa Đường do cao thủ Đại Giang bang phụ trách, chưa bao giờ nghiêm mật như thế để tránh khỏi bị Hướng Vũ Điền xuất quỷ nhập thần đến nghe lén cơ mật. Nếu bị hắn nghe được thì quả là nguy to.
Cuối cùng, Vương Trấn Ác tổng kết:
Bất luận võ công hay tài trí, Hướng Vũ Điền đều làm người ta cảm thấy đáng sợ. Nếu y kiên quyết truy sát Cao Ngạn, lại biết rõ mục tiêu thám thính của Cao Ngạn thì tuy rằng Cao thiếu gia từng có kỷ lục chưa từng bị ai truy sát thành công trong Biên Hoang, nhưng lần này rất nhiều khả năng là ngoại lệ.
Trác Cuồng Sinh thảm hại nói:
Nếu như để Hướng Vũ Điền rời khỏi Biên Hoang tập thì lần này Cao tiểu tử chết chắc rồi.
Mộ Dung Chiến nhíu mày nói:
Tại sao Trác quán chủ bỗng nhiên bi quan về vận mệnh của Cao thiếu gia như thế? Theo ta thấy thì hươu chết về tay ai vẫn còn chưa biết, thắng bại vẫn chỉ năm mươi năm mươi thôi.
Diêu Mãnh chán nản nói:
Nếu như chỉ là một mình Cao tiểu tử thì lý đương nhiên là như thế. Nhưng Tiểu Bạch Nhạn cũng cùng thất tung với Cao tiểu tử một lúc nên khẳng định tên tiểu tử đó sẽ không bỏ được Tiểu Bạch Nhạn đã mang nàng đi theo rồi.
Hồng Tử Xuân giật mình nói:
Tên tiểu tử đó thật chẳng tiến bộ gì cả, yêu đến mức đầu óc mụ mẫm cả rồi. Gã nếu không nghĩ cho mình thì cũng phải nghĩ cho Tiểu Bạch Nhạn mới đúng.
Thác Bạt Nghi trầm giọng:
Vì thế, chúng ta tuyệt không thể để Hướng Vũ Điền sống mà rời khỏi đây.
Gã lại cười khổ:
Nhưng thế lại trúng vào gian kế của Hướng Vũ Điền. Y muốn bức cho chúng ta không còn đường nào khác, phải lật nhào cả Biên Hoang tập lên để tìm y.
Phương Hồng Sinh mặt không còn chút máu, đưa mắt nhìn ra hoa tuyết đang không ngừng rơi bên ngoài, lắc đầu nói:
Mỗi khi gặp phải cơn mưa mùa hạ hoặc tuyết rơi thì cái mũi của ta lại không linh nữa. Trừ khi tuyết ngừng rơi, nếu không, ta quả không thể làm gì.
Hô Lôi Phương nhìn Lưu Mục Chi hỏi:
Lưu tiên sinh có chủ ý gì hay không?
Mọi người đều nhìn cả vào lão.
Vị trí giả này vẫn giữ phong thái ung dung tự tại, dường như trong thiên hạ này không có việc gì có thể làm lão khẩn trương. Lão thản nhiên nói:
Lần này, Hướng Vũ Điền cố ý hiện thân gặp Vương Trấn Ác để hạ chiến thư đối với chúng ta. Đó vốn là một chiêu tuyệt cao minh. Nhưng y cũng là người chân tình chân, thêm vào đó, tài trí Trấn Ác cũng không kém y, vì thế y bất giác đã tiết lộ huyền cơ của bản thân mình. Đối với chúng ta mà nói thì lợi, hại ngang nhau.
Phí Nhị Phiết hỏi:
Cũng có thể là Trấn Ác chỉ tấu xảo gặp y. Còn việc công khai khiêu chiến thì là ý niệm nảy sinh ngay vào lúc đó của y. Tiên sinh làm sao nói một cách khẳng định như thế được?
Không ai cho rằng Phí Nhị Phiết cố ý bắt bẻ Lưu Mục Chi cả vì lời Phí Nhị Phiết cũng là nghi vấn trong lòng của đại đa số mọi người.
Lưu Mục Chi vuốt râu cười:
Từ khi Hướng Vũ Điền ám sát Cao Ngạn không thành ở Trấn Hoang cương, chúng ta đã thấy mỗi hành động của Hướng Vũ Điền đều là đã tính mưu trước rồi mới làm. Nếu y đạt được mục đích thì chúng ta sẽ rơi vào thế vạn kiếp bất phục. Lần này tưởng chừng như y tùy ý công khai tuyên chiến, nhưng lại rất hợp với phương châm của binh gia. Nếu như chỉ dựa vào sự xảo hợp mà làm thì Hướng Vũ Điền đó không phải là Hướng Vũ Điền ta đang lo lắng nữa. Y vốn cố ý ở Dạ Oa Tử để Trấn Ác bắt gặp, lại giả vờ tạo không khí uống rượu nói chuyện vui vẻ để thăm dò vị trí của Cao thiếu gia rồi mới quyết định có hạ chiến thư đối với chúng ta không.
Âm Kỳ kinh hãi thốt:
Đúng! Sau hoàng hôn hắn mới vào Tập. Vì tìm Cao tiểu tử không được nên mới bỏ qua tất cả, hiện thân gặp Trấn Ác. Con bà nó! Tên tiểu tử này đúng là to gan bằng trời.
Trình Thương Cổ nghiến răng nói:
Tên tiểu tử này thật thông minh, còn lộ cho Trấn Ác về quan hệ sư huynh sư đệ với Hoa Yêu làm Trấn Ác có cảm giác y đối với mình rất tin tưởng. Sau đó mới đơn đao đánh thẳng, đề cập tới Cao tiểu tử làm Trấn Ác nhất thời không đề phòng bị y khám phá ra đầu mối. Hướng Vũ Điền được lắm! Ta chưa từng gặp ai thủ đoạn hơn y.
Diêu Mãnh không hiểu hỏi:
Mục tiêu của y là ở Cao tiểu tử, sao không trực tiếp đi truy sát gã lại còn nán lại ở Biên Hoang tập đến mười hai canh giờ nữa?
Cơ Biệt mắng:
Tên tiểu tử ngươi làm bạn với Cao Ngạn nhiều quá rồi, gần mực thì đen, cũng biến thành ngu xuẩn như gã vậy. Chiêu đó của Hướng Vũ Điền gọi là một mũi tên bắn trúng nhiều con chim. Trước tiên, y muốn biết bọn ta bằng cách gì nắm được hành tung của y. Tiếp đó nếu chúng ta lật tung Biên Hoang tập lên để tìm y thì không những làm Biên Hoang tập nhân tâm hoảng hốt, dọa cho khách khứa khiếp sợ bỏ chạy hết, lại gián tiếp chứng thực Cao Ngạn không nấp ở xó xỉnh nào, mà quả thực là đã ra ngoài làm việc. Cuối cùng y có thể từ hành động truy tìm của chúng ta mà đưa ra phán đoán chính xác về khả năng động viên nhân lực của chúng ta trong Tập. Trong tương lai, nếu y muốn làm điên đảo nội bộ Biên Hoang tập của chúng ta thì sẽ biết thủ đoạn nào là hữu hiệu nhất.
Diêu Mãnh không phục nói:
Ngươi không nên trút hết sự oán hận đối với Cao tiểu tử lên mình Diêu Mãnh ta. Gã là gã, lão tử là lão tử.
Giang Văn Thanh giận dữ la
Giờ là lúc nội bộ đấu đá sao? Mọi người hãy bình tĩnh lại. Việc quan trọng nhất trước mắt là chúng ta càng phải đoàn kết nhất trí hơn.
Đinh Tuyên chán nản nói:
Nhưng ta thực không nghĩ ra diệu pháp nào để giải quyết cả. Hướng Vũ Điền hiểu quá rõ chúng ta rồi.
Hô Lôi Phương nói:
Động không bằng tĩnh. Chúng ta có nên nhẫn nại chờ đợi khi tuyết ngừng rơi rồi bằng vào chiếc mũi của Phương tổng nhanh chóng tìm ra nơi y ẩn thân, rồi giống như đối phó với Hoa Yêu, nhất cử giết chết y?
Vương Trấn Ác lắc đầu đáp:
Thế chẳng khác gì chúng ta tự cho y biết chúng ta tìm hắn bằng mùi vị à. Nếu thế, chỗ khuyết trống trong bản Danh sách giết người của y sẽ do Phương tổng bù vào đó.
Phương Hồng Sinh lập tức hít một hơi khí lạnh. Dù trong nội đường có đốt hai chiếc hỏa lò, nhưng hắn vẫn thấy toàn thân ớn lạnh.
Thác Bạt Nghi hỏi:
Bản danh sách giết người của y phải chăng chỉ là do y bịa ra, là kế che mắt địch?
Mọi người đều nhìn Vương Trấn Ác vì chỉ có hắn là có tư cách nhận xét việc này.
Vương Trấn Ác trầm ngâm một lúc, nói:
Không biết có phải ta cảm giác sai lầm hay không, nhưng y không phải là người thích nói dối. Hắc! Có thể nói thế này, y thật ra rất tự phụ, căn bản không cần nói chuyện giả dối.
Lưu Mục Chi cười nhẹ:
Trước tiên chúng ta cần phân tích mức độ hiểu biết của y đối với chúng ta. Theo ngu kiến của ta thì những hiểu biết của y đối với chúng ta chỉ giới hạn trong những tin tình báo do người Yên cung cấp. Do thời gian đến Biên Hoang tập chưa nhiều nên y vẫn chưa thực sự nắm được tình hình của chúng ta. Nhưng mười hai canh giờ sau thì lại là chuyện khác. Tên đối thủ của chúng ta đó là người tuyệt đỉnh thông minh, biết làm thế nào để đấu trí mà không đấu lực. Nếu như ta đoán không sai thì y không sợ bị chúng ta tìm ra. Dù chúng ta nhiều người nhưng y vẫn có kế sách thoát thân. Thử tưởng tượng mà xem. Nếu như y giống như là một Yến Phi khác thì mọi người có thể hiểu được ý của ta.
Trong nội đường yên lặng đến nỗi cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy. Chỉ thấy tiếng hô hấp trầm trọng của mọi người.
Giang Văn Thanh nói:
Nói thế thì chúng ta không những bị hãm vào thế tiến thoái lưỡng nan, tuyệt đối bị động, lại còn ở vào thế tất bại sao?
Lưu Mục Chi ung dung đáp:
Nếu như giết không được y thì có thể coi là thất bại, chúng ta đúng là tất bại không thắng được. Nhưng thắng bại rõ ràng không giới hạn bởi cách đó. Chỉ khi Biên Hoang tập bị phá hủy triệt để thì chúng ta mới thực sự thua. Hiện giờ đối với chúng ta chỉ là được mất tạm thời mà thôi.
Trác Cuồng Sinh vỗ tay tán thưởng:
Nói rất tinh tế, làm bọn ta cảm thấy nhẹ cả người, thoát khỏi vũng lầy tiến thoái lưỡng nan.
Cơ Biệt nhíu mày hỏi:
Chúng ta phải chăng sẽ lấy bất biến ứng vạn biến?
Lưu Mục Chi ung dung đáp:
Dương nhiên không nên tỏ ra yếu kém như thế. Yếu chỉ của binh pháp là hai câu Tri kỷ tri bỉ, bách chiến bất đãi. Chúng ta hãy tạm để vấn đề an nguy của Cao thiếu gia sang một bên, nghĩ xem làm sao đùa giỡn một trận với Hướng Vũ Điền đây?
Trác Cuồng Sinh dụng thần ngắm nghía lão, nói:
Công phu giữ bình tĩnh của tiên sinh, không một ai trong số chúng ta có thể bì được.
Hồng Tử Xuân:
Mời tiên sinh chỉ điểm.
Lưu Mục Chi nói:
Trước tiên, chúng ta hãy giả thiết Hướng Vũ Điền lần này mạo hiểm mò vào Biên Hoang tập mục đích vẫn là để giết Cao thiếu gia. Phán đoán này của ta thật không sai quá xa vì Hướng Vũ Điền để lộ hành tung chính là vì để ám sát Cao thiếu gia. Có thể thấy y muốn sớm hoàn thành bản Danh sách giết người của y để trả lại hết nợ nần đối với Bí tộc, có thể phục hồi tự do không bị ràng buộc điều gì.
Mộ Dung Chiến khen lớn:
Phân tích hay lắm, đúng là làm người ta phát sinh cảm giác hiểu được địch nhân.
Lưu Mục Chi điềm đạm nói:
Khi y tìm không thấy Cao Ngạn, lại phát giác ra chúng ta tuyệt không biết y đã quay trở lại Tập. Vì thế y nghĩ chúng ta có thể là bằng vào mùi vị để nắm được hành tung của y. Ở một phương diện khác, y cũng đoán Cao thiếu gia không ở trong Tập, nhưng y vẫn không tuyệt đối khẳng định được. Vì Cao Ngạn cũng có thể trốn ở đâu đó trong Tập cùng với tiểu Bạch Nhạn hưởng thụ kiếp nhân sinh. Việc này phù hợp với ấn tượng mà Cao Ngạn tạo ra với người khác.
Thác Bạt Nghi vỗ trán nói:
Nói hay lắm! So với việc Cao Ngạn để Tiểu Bạch Nhạn ở đây, một mình đi đến Bắc tuyến làm thám tử thì việc gã dẫn mỹ nhân theo để làm một nhiệm vụ tối nguy hiểm sẽ làm người hiểu không sâu về Cao Ngạn không thể tin được. Hà! Nói như vậy thì Hướng Vũ Điền đối với việc Cao tiểu tử và Tiểu Bạch Nhạn cùng lúc thất tung, rốt cuộc là đến Bắc tuyến hay là lưu lại ở chỗ nào đó trong Tập, vẫn chưa hiểu rõ.
Trác Cuồng Sinh vỗ đùi than:
Những lời của tiên sinh quả thực làm người ta cảm thấy như xua tan u ám, lại nhìn thấy trời xanh vậy. Biện pháp ứng phó cũng từ đó hé mở. Hắc! đương nhiên ta vẫn chưa nghĩ ra được biện pháp nào khả thi để đối phó với tên gia hỏa đó, nhưng khẳng định là tiên sinh đã có mưu kế rồi đúng không?
Lưu Mục Chi vuốt râu cười:
Kế sách của ta chính là để đối phó với hạng người thông minh. Đối phương càng thông minh càng tốt, nhưng đối với người ngu xuẩn thì ngược lại sẽ không có tác dụng gì.
Mộ Dung Chiến thở ra nhẹ nhõm hỏi:
Ta giờ đã an tâm rồi, kế sách có thể đưa ra chưa?
Trác Cuồng Sinh cướp lời:
Trước tiên chúng ta làm hời hợt cho xong, giả vờ như đang tiến hành các kiểu điều tra trong Tập, cho thấy chúng ta căn bản không để tâm tới việc có tìm được y hay không. Đúng không?
Đại bộ phận mọi người đều gật đầu, tỏ ý đồng tình với ý kiến của Trác Cuồng Sinh vì đối phương đã là người thông minh thì có thể từ việc họ chỉ phô diễn điều tra sẽ khám phá Hoang nhân căn bản không nghĩ tới việc y có thể đi truy sát Cao Ngạn hay không.
Lưu Mục Chi không đồng ý, nói:
Kế sách của ta lại ngược lại vì nếu làm như thế thì quá lộ liễu, lại cho thấy chúng ta quá yếu kém. Phương pháp của ta là phải cho đối phương thấy chúng ta quyết tâm bất chấp tất cả tìm bằng được y, cho thấy uy lực của sự đoàn kết nhất trí, trên dưới một lòng khiến y mất hẳn ý đồ điên đảo nội bộ Tập. Vậy thì dù hắn một mình một ngựa hay là có một đám đông võ sỹ Bí tộc chờ y ra lệnh, nhưng nếu y muốn đường đường chính chính tấn công hay ngấm ngầm tập kích đều phải suy nghĩ rất kỹ mới dám làm.
Mọi người đều cảm thấy ngạc nhiên.
Phương Hồng Sinh chép miệng nói:
Nhưng mà quả thực là dưới tình hình hiện tại, ta không cách nào tìm ra y được.
Lưu Mục Chi hỏi:
Ở Biên Hoang tập ai là người vẽ giỏi nhất?
Mộ Dung Chiến đáp
Nói về người nổi danh về hội họa ở Biên Hoang tập thì ta lúc nào cũng có thể nói ra mười mấy hai mươi cái tên. Phải chăng tiên sinh muốn dùng chiêu tìm người theo ảnh?
Lưu Mục Chi nhìn Vương Trấn Ác.
Vương Trấn Ác tinh thần đại chấn:
Nét mặt Hướng Vũ Điền đặc biệt phi thường, thân hình lại đặc biệt cao lớn. Chỉ cần theo lời miêu tả của ta, vẽ ra năm, sáu tấm truyền thần thì khẳng định người nào lưu tâm chỉ cần nhìn một cái là có thể nhận ra y.
Lưu Mục Chi nói:
Biên Hoang tập chỉ là một địa phương nhỏ bé. Nếu như mỗi người đều biết thân hình, tướng mạo Hướng Vũ Điền thì y có thể trốn ở chỗ nào đây?
Giang Văn Thanh nói:
Như vậy thì sẽ động viên người trong toàn Tập, chỉ sợ sẽ dọa khiếp du khách đến Biên Hoang mất.
Trác Cuồng Sinh cười như nắc nẻ:
Lần này ta lại có thể thi triển sở trường rồi! Trác Cuồng Sinh ta cái gì không làm được chứ diệu tưởng thiên khai làm tốt nhất. Để ta biến việc xấu thành việc tốt được không? Chúng ta sẽ tổ chức một trò chơi trốn tìm, làm cả chủ và khách đều vui, lại chỉ nhấn mạnh mục tiêu là tìm kiếm chứ không phải giết người lung tung. Hà! Đã đủ hoang đường chưa?
Hồng Tử Xuân cười lớn:
Tinh tế! Con mẹ nó! Treo giải thưởng một trăm hai mươi lượng hoàng kim được không? Càng hấp dẫn hơn! Ai không mà muốn phát tài. Chỉ cần tìm thấy lão Hướng là chúng ta có thể bao vây y, người báo tin sẽ được một trăm hai mươi lượng hoàng kim.
Thác Bạt Nghi gật đầu:
Chỗ tinh diệu nhất của phương pháp đó là vốn là một việc quấy nhiễu dân chúng trở thành một trò bất kể quân hay dân đều có thể tham gia. Giữa thanh thiên bạch nhật, Hướng Vũ Điền càng khó trốn tránh. Nếu bỗng nhiên tuyết ngừng rơi thì y càng trốn không thoát khỏi cái mũi linh diệu của Phương tổng.
Mộ Dung Chiến nói:
Chúng ta chỉ cần chuẩn bị một đội cao thủ đủ lực giết chết Hướng Vũ Điền là có thể ngồi chờ thu thành quả.
Hồng Tử Xuân quát:
Cứ thế mà làm. Thông qua kế hoạch.
Lưu Mục Chi cười nhẹ:
Đó chỉ là một nửa kế sách, còn một nửa nữa.
Mọi người vô cùng ngạc nhiên, yên tĩnh lại để nghe lão nói.
Lưu Mục Chi tiếp:
Chúng ta phải chế tạo ra một ấn tượng giả là Cao thiếu gia và Tiểu Bạch Nhạn vẫn còn trong Tập. Đó cũng là một cái bẫy, nếu như Hướng Vũ Điền quá đề cao bản thân thì rất nhiều khả năng trúng kế.
Mọi người đã hiểu rõ.
Trác Cuồng Sinh suy nghĩ:
Nếu như Cao tiểu tử muốn tìm nơi nào đó để trốn cùng với Tiểu Bạch Nhạn chung giấc đêm xuân thì gã sẽ chọn chỗ nào đây?
Diêu Mãnh đáp:
Khẳng định là chỗ an toàn nhất trong Tập.
Cơ Biệt nói:
Chỗ an toàn nhất chính là chỗ này. Nếu không, Lưu tiên sinh đã phải ở chỗ khác rồi.
Trác Cuồng Sinh nói:
Nhưng chỗ này quá nhiều phòng, về mặt phòng thủ tuyệt không dễ dàng.
Hồng Tử Xuân nói:
Có thể tính như thế này được không? Cao tiểu tử vì muốn an tâm hưởng một đêm ôn nhu không hề có nguy hiểm nên mới đến chỗ này của đại tiểu thư tá túc một đêm. Tiếp đó, Trấn Ác gặp phải Hướng Vũ Điền, vô cùng kinh hãi lập tức chạy ngay đến đây cảnh cáo Cao tiểu tử, đồng thời triệu tập chúng ta đến thưong lượng đại kế. Được sự đồng ý của mọi người, chúng ta lập tức triển khai hành động truy tìm đại quy mô, đồng thời đem Cao tiểu tử và tiểu Bạch Nhạn đến một nơi an toàn hơn để gã không bị nguy hiểm. Nơi mà an toàn hơn cả chỗ này, chỉ sợ là chỉ có…..Hắc! Chỉ có….
Trác Cuồng Sinh, Âm Kì và Đinh Tuyên đồng thanh nói:
Chung lâu!
Hồng Tử Xuân vỗ đùi:
Khẳng định là Chung lâu.
Mộ Dung Chiến tổng kết:
Giờ chỉ còn mười một canh giờ nữa thôi, chúng ta sẽ diễn một trò vui cho lão Hướng xem, để y biết chúng ta có phương thức chơi đùa đặc biệt. Cho y thấy Biên Hoang tập của chúng ta chẳng những nhân tài đông đảo, lại có năng lực động viên kinh người và hiệu suất cực cao. Bất kể là y có trúng kế hay không cũng làm y nghi thần nghi quỷ, sinh tâm do dự không dám quyết định hành động.
Giang Văn Thanh hỏi:
Chúng ta có nên cử một đội quân khác đi tiếp ứng Cao tiểu tử không?
Trác Cuồng Sinh nói:
Nếu làm thế thì kế che mắt địch sẽ không linh nghiệm nữa. Chỉ cần bị Hướng Vũ Điền phát giác chúng ta thiếu đi mấy người thì tất cả kế hoạch sẽ trở thành phí hết tâm cơ.
Tiếp đó, mục quang lão nhìn ra hoa tuyết đang bay phấp phới bên ngoài nói:
Cao tiểu tử là người giỏi thuật tiềm tung ẩn tích nhất trong số chúng ta. Gã lại càng để ý lo lắng cho Tiểu Bạch Nhạn hơn bất kỳ ai trong chúng ta, gã sẽ có đảm lượng mang Tiểu Bạch Nhạn trở về. Chúng ta miễn cưỡng giúp gã chỉ làm hỏng việc. Chỉ cần Hướng Vũ Điền vẫn hoài nghi về hành tung của họ là họ có thể thoát khỏi đại nạn, lại hoàn thành nhiệm vụ, làm chúng ta có thể đại phá sự phong tỏa của Yên binh. Thời gian làm việc đến rồi, xin Chiến gia phân phối công tác.
Mọi người hô vang hưởng ứng, sỹ khí dâng lên cực cao.
Yến Phi đang lướt đi trên khu bình nguyên hoang dã.
Tối nay không hề có trăng sao, trên trời mây mù dày đặc.
Giả sử mình trở thành người trường sinh bất tử thì đã trở thành Địa tiên như người thường vẫn nói.
Ài! Làm tiên thì sẽ thế nào? Phải chăng vẫn tràn đầy khổ não? Nhưng chàng cũng không thể phủ nhận là bản thân mình thực đã biến thành một dị vật khác hẳn với người thường. Chàng không còn cách nào trở lại làm một sinh vật là
Người
như trước đây nữa.
Nếu chàng thực sự biến thành một Người dạng Địa tiên thì còn một Địa tiên nữa là Tôn Ân, vị Thiên Sư danh chấn thiên hạ. Lão không những cũng có linh giác giống như chàng, lại cùng chàng có nhận thức giống nhau, biết nhân thế chỉ là một trường ảo mộng, bên ngoài cõi mộng đó còn có một nơi chốn khác. Còn chỗ đó là Động thiên phúc địa hay là Tu la địa ngục thỉ chỉ có ông trời mới hiểu.
Yến Phi trong lòng cười khổ. Chàng thực không hiểu Tôn Ân tại sao vẫn nhìn không thấu? Đối với Tôn Ân mà nói, chẳng có việc gì quan trọng hơn là phá không mà đi. Nghĩ đến đây, trong lòng Yến Phi chợt động, dừng hẳn lại trên một đỉnh đồi nhỏ. Bốn bề là khoảng không đen tối vô tận.
Đúng! Tôn Ân là người có trí tuệ, tuyệt sẽ không làm những việc vô vị. Nếu đã như thế, lão ước hẹn cuộc chiến với mình khẳng định là có liên quan đến tiên môn.
Nghĩ tới đây, Yến Phi chút nữa thì toàn thân toát mồ hôi lạnh.
Chàng cuối cùng cũng khám phá được động cơ Tôn Ân ước hẹn cuộc chiến với chàng, đồng thời nắm được yếu quyết đánh bại Tôn Ân.
Bỗng nhiên chàng cảm ứng thấy đang bị người nào đó nhìn. Người kia ở một nơi cao cách đây bảy, tám dặm đang nhìn chàng tràn đầy vẻ thù địch.
Với công phu tu dưỡng của Yến Phi mà trong lòng cũng thấy ớn lạnh.
Đối phương khẳng định không phải Tôn Ân, nhưng cũng là cao thủ hiếm có gần bằng Tôn Ân.
Người này là ai?
Chú thích
Diệu tưởng thiên khai: Chỉ những ý tưởng kỳ cục, khác người.