• 1,361

Chương 553: Thủy Trung Hỏa Phát


Số từ: 4874
Nguồn: sstruyen.com
Ngoài cửa sổ tuyết vẫn nhẹ nhàng bay lất phất.
Mấy ngày gần đây khí trời trở lên ấm áp, bên ngoài có lẽ là những đợt tuyết cuối cùng của mùa đông ở Kiến Khang.
Bên trong trướng ấm áp như mùa xuân, không phải chỉ do hỏa bồn trong trướng mà còn do trong lòng Lưu Dụ đang tràn đầy cảm giác ấm áp.
Giang Văn Thanh cuộn mình trong lòng gã, chìm sâu vào giấc mộng, khuôn mặt nhỏ nhắn toát lên vẻ thỏa mãn, thần sắc có một chút tiếu ý ngọt ngào.
Trong lòng Lưu Dụ ngập tràn tình yêu thương vô hạn đối với vẻ đẹp quyến rũ đáng yêu của kiều thê, nhớ lại khoảng thời gian khi xưa nàng đột nhiên mất cha, đó cũng là lúc gã nản lòng nhất. Họ đã cùng nhau chống đỡ, vượt qua quãng đời gian khổ nhất của con người, bây giờ cuối cùng cũng có chút kết quả.
Hài tử đáng yêu bên trong nàng không chỉ là đại biểu cho tương lai của họ mà còn là đại biểu cho sự khảo nghiệm tình yêu sâu đậm của họ.
Lưu Dụ biết rõ, những ngày lặng lẽ yên bình chung quy đã trôi qua, gã hiện tại về sau cần an định hạ lạc, trân trọng những gì đã có.
Gã không hề cảm thấy do dự, mâu thuẫn nữa. Hạnh phúc đang nằm trong tay gã, chỉ xem gã sẽ giữ nó như thế nào.
Từ Biên Hoang tới Diêm Thành, từ Diêm Thành tới Kiến Khang tiếp theo là Hải Diêm, Quảng Lăng, Kinh Khẩu, đến bây giờ thân lại ở Kiến Khang, Lưu Dụ vẫn kiên trì ý chí phục thù, tất cả tinh thần khí lực, dùng hết tài trí, thủ đoạn, tận sức hết mình, tranh thủ thành tựu trước mắt, đã tạo ra kỳ tích không thể tưởng được.
Nhưng cái chết của Tạ Chung Tú, bất luận gã tự giải thích như thế nào, nhưng vẫn vô tình đẩy gã đến bên bờ sụp đổ, hoàn toàn thoái chí, cuộc sống không phải là bến bờ ngọt ngào. Cái gì là nam phương chi chủ cơ chứ? Đối với gã không một chút ý nghĩa gì cả.
Vào giờ khắc này, Giang Văn Thanh tới Kiến Khang, mang lại tin đại hỉ, xua tan đi sự chán nản, thoái chí trong lòng gã.
Không có thời khắc nào gã cảm thấy mình mạnh mẽ bằng thời khắc này. Dù trời sập, gã cũng thừa khả năng chống đỡ.
Vì Giang Văn Thanh, vì hài nhi của họ, vì việc giết Hoàn Huyền, gã sẽ cố gắng toàn tâm toàn ý đi làm tốt việc mà ở vị trí gã phải làm, không chút do dự, không chút chùn bước.
Ngửi thấy hương thơm từ tóc Giang Văn Thanh, gã quên đi tất cả.
Cao Ngạn không gõ cửa vui mừng bước vào trong phòng, vừa tung tăng nhảy vừa kêu to:
Đoạt được Kiến Khang rồi! Đoạt được Kiến Khang rồi!

Doãn Thanh Nhã bị giật mình tỉnh dậy, mơ mơ hồ hồ ngồi dậy, chăn trên người nàng tụt xuống, lộ ra phần thân trên vận đơn y mỏng manh.
Cao Ngạn nhào tới bên giường, đột nhiên hai mắt rực sáng, nhìn không rời chỗ lộ ra trên phần thân thể mềm mại của nàng.
Doãn Thanh Nhã kêu hứ một tiếng, thẹn thùng nhấc chăn lên che đi chỗ xuân sắc, mặt ửng hồng mắng:
Tiểu tử đáng chết! Có gì hay ho mà nhìn? Mới sáng ra tới bên giường của ta hò hét, có chuyện gì hay không?

Cao Ngạn nuốt một ngụm nước miếng, nói:
Chúng ta đã đoạt được Kiến Khang!

Thân thể yêu kiều mềm mại của Doãn Thanh Nhã chấn động, thất thanh hỏi:
Chuyện gì?

Hai tay cùng tung chăn ra, lập tức xuân ý tràn ngập căn phòng.
Cao Ngạn không thể tự làm chủ được mình nữa, ngồi lên trên giường, ôm trọn ngọc thể nhu nhuyễn của nàng, nhẹ nhàng nói:
Chúng ta đã đoạt được Kiến Khang.

Doãn Thanh Nhã run run nói:
Không được nói bậy, chúng ta bị hãm ở đây, làm sao đoạt được Kiến Khang chứ?

Cao Ngạn ôm chặt lấy nàng, thở dài:
Ta rất hưng phấn! Chiếm được Khiến Khang là Lưu Dụ và Bắc Phủ binh đoàn của gã, tất cả đều là người mình, gã đoạt được Kiến Khang, chẳng phải cũng như chúng ta đoạt được Kiến Khang sao?

Doãn Thanh Nhã run giọng hỏi:
Gian tặc Hoàn Huyền đâu?

Cao Ngạn đáp:
Hình như đào thoát về quê cũ Giang Lăng. Lão Lưu được thật đấy, sau khi trở về Quảng Lăng không cần đến một tháng đã hầu như đánh cho Hoàn Huyền phọt cả ra. Lão Lưu phái người đến dặn dò chúng ta phòng thủ vững chắc Ba Lăng, các việc khác do gã phụ trách. Thật sảng khoái, chúng ta khỏi phải mạo hiểm đánh trận nữa!

Doãn Thanh Nhã mặt đầy nước mắt, thấm ướt cả vai Cao Ngạn, nức nở nói:
Cao Ngạn, Cao Ngạn! Những điều ngươi nói là thật sao? Không được đánh lừa người ta.

Cao Ngạn rời nàng ra một chút, tay áo đau khổ xoa đi xoa lại lau sạch lệ trên mí mắt nàng, nói:
Không được khóc! Không được khóc!
Nàng nên cười mới đúng! Việc này ta sao dám lừa nàng? Theo người ta nói, Lưu Dụ đã phái đại quân chinh tây truy kích tên gian tặc Hoàn Huyền đó, Hoàn Huyền sẽ không còn mấy ngày nữa đâu.

Nào ngờ Doãn Thanh Nhã càng khóc to hơn, dường như bao bi thương đau khổ trong lòng khóc một lần này cho hết.
Yến Phi ở Biên Hoang chạy như bay.
Chàng liên tục gấp rút lên đường hai ngày một đêm, hiện tại là đêm thứ hai sau khi li khai Thọ Dương.
Mưa tuyết ngừng vào lúc hoàng hôn, khí trời vẫn cứ lạnh lẽo, phía trước gió bắc thổi ào ào, băng lạnh thấu xương trước kia đã giảm một chút.
Chạy đối với chàng mà nói không chỉ là một loại tu luyện mà còn là một kiểu hưởng thụ không cách nào thay thế. Sau khi định rõ điểm đến, ‘thần thức’ của chàng lui về ẩn tàng ở nơi thâm sâu trong tâm linh, hòa hợp với ‘nguyên thần’ làm một, chẳng chút phân biệt, không có tí cảm giác nặng nề hay phiền muộn, thân thể cũng không cảm thấy mệt mỏi.
Đại địa dưới chân tựa hồ đã nối liền với huyết nhục của chàng, mỗi thân cây ngọn cỏ ở Biên Hoang toàn bộ như đã sống lại, biến thành những sinh mệnh có tâm tưởng có cảm giác. Yến Phi dùng tâm linh lắng nghe, tiếp xúc với chúng, không phân biệt với bản thân.
Yến Phi ung dung thoải mái chạy như bay, hai chân dường như không cần chạm vào tuyết trên mặt đất. Vầng trăng sáng trong treo chênh chếch trên bầu trời đêm đầy sao, thiên địa lấy chàng làm trung tâm, vì cuộc hành trình Biên Hoang của chàng hợp tấu một bản nhạc vĩ đại.
Vùng Bạch Tuyết sơn xuất hiện phía trước, tâm thần chàng cũng dần dần từ nơi sâu thẳm hiện ra.
Thiên huyệt sẽ mãi trường tồn cùng tuế nguyệt, nằm ở phía trong khu núi, cô đơn mà vĩnh hằng, lặng lẽ chứng kiến sự hưng thịnh và suy tàn của Biên Hoang. Người bất đồng sẽ sinh ra những cảm giác bất đồng, suy đoán bất đồng, cách nghĩ bất đồng, nhưng họ có lẽ sẽ vĩnh viễn không hiểu được chân tướng của thiên huyệt.
Ý nghĩ này khiến chàng sinh ra cảm giác bi ai, bi ai đối với đồng loại.
Lần này chàng phải đến phương bắc để cứu người chàng yêu thương nhất và tì nữ thân như tỷ muội của nàng từ trong ma trảo của Mộ Dung Thùy, thiên hạ không kẻ nào có thể ngăn cản được chàng nữa. Tất cả nỗ lực của chàng trong quá khứ đều vì mục tiêu này mà ra.
Chàng hoàn toàn hiểu được Lưu Dụ dồn hết tâm sức vào việc phục thù Hoàn Huyền. Để giết được Hoàn Huyền, Lưu Dụ khả dĩ sẽ trả bất cứ giá nào. Yến Phi chàng cũng giống như vậy, vì sự hội tụ với Kỷ Thiên Thiên, chàng cũng sẽ dùng bất cứ thủ đoạn, bất chấp mọi chuyện.
Chàng cảm ứng được An Ngọc Tình. An Ngọc Tình cũng cảm ứng lại được chàng.
Tất cả đều thuận theo tự nhiên, không cần cố sức miễn cường, tâm linh họ đã hòa hợp cùng một chỗ.
An Ngọc Tình xếp bằng ngồi trên một hòn đá lớn bị thiêu cháy bên cạnh thiên huyệt, không hề quay đầu lại nhìn chàng, đến khi Yến Phi ngồi xuống bên cạnh nàng, mới hướng về chàng biểu lộ khuôn mặt tươi cười ôn nhu, nhẹ nhàng nói:
Huynh đến rồi à!

Yến Phi có điểm muốn nói với nàng liên quan đến thắng lợi của Lưu Dụ, nhưng cảm thấy An Ngọc Tình thoát tục luôn đứng bên ngoài đấu tranh cừu sát, bèn đè nén xúc động nói:
Ngọc Tình bây giờ đang nghĩ gì vậy?

An Ngọc Tình mục quang hướng về thiên huyệt nói:
Muội nào có nghĩ gì, chỉ cảm thấy huynh đang không ngừng đến gần, đầu óc lại nghĩ lung tung. Muội nghĩ đến Yến Phi huynh, lại nghĩ đến Thiên Thiên tỷ, rồi lại nghĩ đến cha mẹ muội.

Yến Phi sinh ra cảm giác mỹ diệu vai kề vai nói chuyện bằng nhịp đập của trái tim, mỉm cười nói: Ta hiểu rõ loại cảm giác đó.
An Ngọc Tình như không hề nghe thấy chàng nói, lẩm bẩm:
Cha muội rất giống sư phó của ông ta, cả đời truy cầu bí mật phá không mà đi, nếu như không phải mẹ muội làm ông không cầm lòng được, khẳng định ông cả đời không lấy vợ, sẽ không có một nhi nữ như muội. Trong lòng ông là khổ não và mâu thuẫn, tình cảnh đó chàng chắc đã hiểu rõ.

Yến Phi trào lên một tư vị không thể hình dung, cảm thấy quan hệ cùng An Ngọc Tình so với trước kia tiến thêm một bước lớn. Nàng thường ít nói đến việc của gia đình nàng, giờ tự dưng phát sinh tâm sự kể cho chàng nghe.
An Ngọc Tình mắt rưng rưng nói:
Nhưng khi ông luyện thành Động Cực đan, lại xác thực biết rõ phá không mà đi không chỉ là vọng tưởng, lại đem bảo đan cho muội uống, tình yêu của ông đối với muôi làm muội…làm muội…

Yến Phi an ủi nàng:
Ngọc Tình bằng lòng tiếp nhận hảo ý của cha nàng, ông ấy nhất định hết sức vui mừng.

An Ngọc Tình nói:
Muội vốn không bằng lòng tiếp nhận bởi vì muội hiểu được ý nghĩa của bảo đan với cha. Bất quá cha đã nói một câu, khiến muội không có cách gì cự tuyệt ông ấy.

Yến Phi trong lòng hiếu kỳ nói:
Là câu gì mà lại có thể thuyết phục được Ngọc Tình?

An Ngọc Tình xúc động, nghẹn ngào nói:
Cha muội … cha muội nói, chỉ có làm thế này mới có thể biểu hiện tình yêu của ông với mẹ con muội.

Nàng còn chưa nói xong, nước mắt đã sớm đầm đìa mặt.
Yến Phi tự nhiên đưa tay ra kéo nàng vào trong lòng, trong lòng cảm khải, chàng minh bạch An Thế Thanh, minh bạch ông ta vì sao làm thế, bởi vì nếu như bản thân chàng rơi vào tình huống của ông ta cũng sẽ đưa ra một lựa chọn giống như thế. Chỉ hận lúc chàng rơi vào tình huống như vậy thì tịnh không được tự do lựa chọn, chỉ nỗ lực theo cách khác, may mắn hiện tại mọi chuyện khó khăn đều đã giải quyết, chỉ còn lại việc bồi dưỡng nguyên thần của Kỷ Thiên Thiên và An Ngọc Tình là việc khó khăn sau cùng.
Chàng càng vui mừng vì mình đã đề xuất đảm bảo với An Ngọc Tình cùng chàng và Kỷ Thiên Thiên rời đi, không những không phụ sự khổ tâm của An Thế Thanh với con gái, mà còn khiến chàng và An Ngọc Tình rơi vào bể tình, có được kết quả mỹ mãn. Ôm nàng trong lòng giống như ôm một khối năng lượng nóng bỏng làm tan chảy tâm thần chàng, trong chốc lát, ngoại trừ Kỷ Thiên Thiên, các sự vật khác chàng đều quên hết, giống như chúng từ trước đến nay chưa từng tồn tại.
An Ngọc Tình lặng lẽ rơi lệ, không biết đã bao lâu, An Ngọc Tình mới từ trong lòng Yến Phi ngẩng đầu, dịu dàng nói:
Khi lần thứ nhất muội nhìn thấy Yến Phi huynh liền cảm thấy huynh là hóa thân của Biên Hoang, huyết mạch trong cơ thể huynh giống như những dòng sông lớn nhỏ của Biên Hoang

Yến Phi thâm tình nói:
Muội yêu thích Biên Hoang sao?

An Ngọc Tình thẹn thùng lại một lần nữa giấu khuôn mặt vào vạt áo của Yến Phi đã bị thấm ướt bởi nước mắt nàng, nói giọng vo ve như muỗi kêu:
Muội yêu thích Biên Hoang, càng yêu thích Biên Hoang tập, đó là một nơi đẹp đẽ kỳ lạ. Dạ Oa Tử không tồn tại lúc ban ngày, chỉ có khi màn đêm dần buông xuống, Dạ Oa Tử mới xuất hiện từ trung tâm của Biên Hoang tập. Đến lúc ban ngày, Dạ Oa Tử lại tan biến giống như một giấc mộng đẹp, còn có nơi nào kì diệu hơn Dạ Oa Tử sao?

Yến Phi chưa từng nghĩ đến An Ngọc Tình lại ôm ấp tình cảm sâu nặng với Biên Hoang tập như vậy, và đổi sang góc độ phân tích những lời vừa rồi của An Ngọc Tình, nàng chính đang dùng cách thức hàm súc riêng biệt của nàng, hưởng ứng tình yêu của mình một cách quanh co gián tiếp.
Sự khác nhau của nàng và Kỷ Thiên Thiên cũng ở chỗ này.
Kỷ Thiên Thiên nhiệt tình thoải mái, sự mạnh dạn thẳng thắn của nàng có thể khiến người ta tim đập dập dồn vì xấu hổ.
An Ngọc Tình lại nói:
Huynh hiện tại phải chăng muốn lên phương Bắc để cứu Thiên Thiên tỉ tỉ?

Yến Phi gật đầu xác nhận.
An Ngọc Tình nói:
Muội có dự cảm, Yến Phi huynh nhất định sẽ thành công. Muội sẽ trở về nhà bầu bạn với cha mẹ, chờ đợi tin tức tốt của hai người

Yến Phi ngẩn ngơ, nói không nên lời
An Ngọc Tình cười nhẹ:
Người ta không đi cùng thì huynh thấy kỳ quái sao? Nếu như Ngọc Tình cả một chút tâm ý của Yến Phi cũng không minh bạch thì làm sao xứng là hồng nhan tri kỷ mà huynh đã nói.
Yến Phi xấu hổ:
Huynh chỉ không muốn Ngọc Tình bị cuốn vào các việc xấu xa trong nhân gian, mà việc xấu xa nhất cũng không ngoài chiến tranh. Trên chiến trường, toàn bộ những người tốt hay nhìn lúc bình thường đều sẽ biến thành những kẻ giết chóc vô tình, bởi vì mình không giết người sẽ bị người khác giết, vào thời khắc như vậy, khía cạnh u ám của nhân tính khiến người sợ hãi nhất sẽ hoàn toàn bị vạch trần.

An Ngọc Tình nhẹ nhàng nói:
Người ta sớm đã minh bạch! Tại sao huynh vẫn muốn thao thao bàn luận vậy? Nếu như Ngọc Tình khăng khăng muốn đi theo huynh thì nói ra những lời hù dọa Ngọc Tình đó cũng chưa muộn.

Yến Phi cảm nhận được bên trong An Ngọc Tình luôn luôn ẩn tàng một bề mặt khác, trong lòng càng thêm yêu thương, nói:
Ngọc Tình không cần quay về Thọ Dương nữa. Hồ Bân sẽ sắp xếp để Chi Độn đại sư trở về Kiến Khang, bảo đảm đi đường bình an, bởi vì uy hiếp Ma môn không còn tồn tại nữa. Ha! Hồ Bân có một thỉnh cầu đối với Lưu Dụ, muội nói đó là thỉnh cầu gì?

An Ngọc Tình vô cùng hứng thú nói:
Đừng thách đố nữa, nhanh nói cho Ngọc Tình biết đi.

Yến Phi nói:
Tướng quân thỉnh cầu Lưu Dụ để tướng quân an nhàn, thoải mái làm thái thú Thọ Dương nốt những năm tháng còn lại.

An Ngọc Tình vui mừng bảo:
Nhìn Thọ Dương có vẻ tràn đầy sức sống, liền biết Hồ tướng quân đã có một chọn lựa sáng suốt, tướng quân cũng đã bị Biên Hoang làm cho mê say đến điên đảo.

Nàng lại hỏi:
Huynh có tâm sự sao? Sao không nói cho muội nghe. Sau khi muội thổ lộ tâm sự thì nhẹ nhõm cả người.

Yến Phi nhíu mày:
Tâm sự của huynh, muội phải biết rõ ràng chứ. A! Còn có tâm sự gì đây?

An Ngọc Tình tùy ý nói:
Nói về cha mẹ huynh đi! Muội chưa bao giờ nghe huynh nhắc đến họ.

Yến Phi trong lòng lập tức giống như mặn đắng chua cay dâng trào, đủ loại tư vị xuất hiện, cười khổ:
Đó đích thực là tâm sự của huynh, có thể vì huynh lựa chọn phương thức chạy trốn, cho nên không tâm sự về phương diện này được. Ôi! Huynh thực sự không biết nên nói từ đâu.

An Ngọc Tình nói:
Cũng không cần phải nói vội. Muội xin lỗi đã làm dấy lên tâm sự của huynh.

Yến Phi nói:
Không sao đâu. Từ sau khi ra đời, huynh chỉ có mẹ mà không có cha. Mỗi lần nhìn thấy sự ưu sầu và tịch mịch trong mắt mẹ, trong lòng huynh lại thống hận việc cha mình vô tình với mẹ. Nhưng hiện tại suy nghĩ của huynh đã thay đổi, cha đối với mẹ tình thâm như bể, ánh mắt khi cha nhìn huynh tuyệt không phải là lừa dối người. Ôi! Huynh có chút nói lộn xộn rồi, Ngọc Tình nhất định càng nghe càng hồ đồ. Tình huống là thế này, gần đây huynh mới hiểu thời thiếu niên đã gặp một người, người đó nhất định là cha huynh. Ôi!

An Ngọc Tinh ôm chặt lấy chàng nói:
Không cần phải kể lại làm gì, huynh đã tự nói lên những tâm sự của mình, Ngọc Tình quả là rất cảm động.

Yến Phi nói:
Nếu có cơ hội huynh sẽ kể cho Ngọc Tình nghe chuyện về phụ mẫu của mình. Hiện tại có một việc khẩn yếu là huynh phải liên kết tâm linh với Thiên Thiên để dễ dàng biết rõ được tình hình và vị trí hiện tại của nàng. Việc này quan trọng đối với thành bại của hành động giải cứu bọn họ sắp tới, thực ra sẽ sử dụng nhiều đến phần nhiều tâm lực của Ngọc Tình, sợ Ngọc Tình sau một thời gian ngắn cũng khó mà phục nguyên được.

An Ngọc Tinh vui vẻ:
Có thể vì Thiên Thiên tỷ tỷ mà ra sức, Ngọc Tình làm sao không cao hứng chứ! Sao huynh còn phải nói những lời khách khí vậy chứ?

Yến Phi cười:
Nếu Thiên Thiên đang ngủ thì hiệu quả sẽ càng lí tưởng hơn nhiều.

An Ngọc Tình êm ái nói:
Vậy để Ngọc Tình đưa huynh đi một đoạn, để huynh có thể tiến nhập vào thế giới mộng của Thiên Thiên tỷ tỷ. Muội chưa bao giờ lại nghĩ cuộc sống lại có thể đầy ngẫu hứng như thế, Yến Phi huynh đã chuẩn bị chưa?

Yến Phi đề tỉnh nàng: Phải nhớ khi nào thì dừng lại, quá lạm dụng sức mạnh của tâm linh sẽ gây ra thương hại vĩnh viễn cho muội đó.
An Ngọc Tình giận dỗi: Biết rồi mà! Trước tiên Chí Âm của muội sẽ kết hợp với Chí Âm của huynh, sau khi tiến nhập vào cảnh giới Chí Âm Vô Cực, Âm cực Dương sinh, Chí Dương chi khí của huynh sẽ cường đại lên, làm cho nguyên thần của huynh có thể bao trùm mọi nơi xa xôi. Khi tâm linh của huynh và Thiên Thiên tỷ kết hợp làm một, Chí Âm chi khí của bọn ta liên thủ, sẽ giúp ích cho nguyên thần của tỷ ấy, bổ sung tinh thần lực đã bị hao tổn, sẽ làm cho truyền tin giữa hai người không còn khó khăn nữa.
Yến Phi chấn động nói: Chậm đã!
An Ngọc Tình từ trong lòng chàng ngước mắt nhìn lên, ngạc nhiên hỏi: Huynh đang nghĩ đến chuyện gì vậy?
Yến Phi lộ ra thần sắc trầm tư, nói: Huynh nghĩ đến nguyên thần bao gồm cả âm dương của các muội, chính là phương pháp này.
An Ngọc Tình thân hình mềm mại chợt thẳng lên, ngây ra nhìn chàng.
Yến Phi nhìn nàng hồi lâu, nói: Mấu chốt là ở hai câu Âm cực Dương sinh, Dương cực Âm sinh.
An Ngọc Tình lắc đầu nói: Muội vẫn chưa minh bạch.
Yến Phi nói: Đạo gia kì thư Tham đồng khế mà An công giao cho huynh trong đó đã chỉ ra: trong âm vĩnh viễn ẩn chứa một điểm chân dương, trong dương cũng vĩnh viễn ẩn chứa một điểm chân âm, chỉ là không hiện ra mà thôi! Huynh nghĩ đến phương pháp làm nhen nhóm điểm chân dương này trong Chí Âm của Ngọc Tình. Có thể thành công hay không, chúng ta lập tức sẽ có được đáp án.

An Ngọc Tình nhíu mày đáp:
Hiện giờ việc đang gấp, không phải chàng đang muốn cùng Thiên Thiên tỷ tỷ tâm linh liên kết sao?

Yến Phi nói:
Hai việc tịnh không xung đột nhau. Khi Chí Âm chi khí của chúng ta dung hòa gắn bó nhau, Thái Dương chân Hỏa của huynh tự nhiên phát sinh trong chân Âm, cái này là nguyên lý của thiên địa tự nhiên, không thể đột nhiên mà đi ngược lại.

An Ngọc Tình nói:
Nhưng Thủy trung Hỏa phát, Hỏa trung Thủy sinh, không chỉ là trạng thái đi ngược tự nhiên mà còn là việc làm nghịch thiên, nguyện vọng của huynh có nhiều khả năng không thực hiện được.

Yến Phi nói:
Cái đó thực sự nên đạ tạ người sáng tác
Tham đồng khế
là Ngụy Bá Dương. Ông ta ở phần thứ ba đã sớm đề xuất quan hệ của tiên thiên Bát Quái và hậu thiên Bát Quái, càn khôn nghịch chuyển, tiên thiên là cái vốn có, hậu thiên là cái để sử dụng. Cái gọi Vô Cực là Thái Cực, Thái Cực sinh Lưỡng Nghi, Lưỡng Nghi sinh Tứ Tượng, Tứ Tượng sinh Bát Quái, tất cả biến hóa của thiên địa đều ở trong đó. Chúng ta đang muốn nghịch thiên trở về trước trạng thái hỗn độn của tiên thiên, chúng ta cần thuận theo đạo của tiên thiên mà không phải đạo của hậu thiên.

An Ngọc Tình trầm ngâm:
Nhưng dù cho huynh có thể khiến Thủy trung Hỏa phát, nhưng chân dương đó chỉ là chân dương của huynh, cùng với muội tịnh không có quan hệ

Yến Phi mỉm cười nói:
Nếu như chân dương của huynh phát sinh ở nơi trùng với điểm chân dương trong Chí Âm của Ngọc Tình thì như thế nào?

An Ngọc Tình thân mình mềm mại đột nhiên run rẩy, con ngươi xinh xắn trở lên sáng ngời.
Yến Phi nói:
Ngọc Tình chính là Chí Âm chi khí, thay đổi kinh mạch sau khi Động Cực đan cải tạo, do hậu thiên chuyển hóa trở thành tiên thiên, cố gắng luyện thành Chí Âm Vô Cực.
Vấn đề ở điểm Âm trung chi Dương đó của Ngọc Tình vẫn ở trạng thái hậu thiên, cho nên không thể kết hợp cùng tiên thiên chi Âm, sinh ra kì sự Thủy trung Hỏa phát.
Điều huynh phải làm chính là khiến Âm trung chi Dương của Ngọc Tình từ hậu thiên chuyển hóa thành tiên thiên, khiến việc không thể biến thành có thể. Thời gian này Ngọc Tình có thể còn có một đoạn đường không thể không đi.

An Ngọc Tình hô lên: Yến Phi à!
Yến Phi lại ôm nàng vào trong lòng nói:
Hành trình tâm linh kì dị coi như bắt đầu. Ngọc Tình không cần xấu hổ, huynh cần nàng toàn tâm toàn ý, tâm linh kết hợp không được có bất kỳ do dự nào, giữa hai người cũng không có bất kỳ giới hạn nào. Khi muội thành ra huynh, huynh thành ra muội, huynh mới có thể nắm bắt được Âm trung chi Dương đó của muội, lại càng có thể cải tạo và dẫn phát. Ngọc Tình càn phải ghi nhớ bài vè tứ cú, đó là Thái Cực đồ trung nhất khí toàn, Lưỡng Nghi Tứ Tượng Ngũ Hành toàn, tiên thiên Bát Quái hồn luân cụ, vạn vật hà thường xuất thử quyển. Tất cả tính khả thi, không có gì không bao hàm trong đó.
An Ngọc Tình dùng hết sức lực ôm lấy chàng, trong lòng mãn nguyện nói:
Yến Phi à! Thân Ngọc Tình giao phó cho huynh đó.

Trong lòng Yến Phi bùng cháy ngọn lửa tình yêu, đó không chỉ là tình yêu với Kỷ Thiên Thiên và An Ngọc Tình mà còn là một loại tình yêu rộng lớn, tình yêu sâu nặng với thiên địa vạn vật, một tình yêu vô cùng vô tận.
Thiên huyệt bắt đầu trở lên mơ hồ
Yến Phi nhắm mắt, lui vào nơi thâm sâu của tâm linh, cảm thấy nội thể tan biến, chỉ còn lại xúc cảm tâm linh.
Ở nơi cực lạc thần bí này, An Ngọc Tình đang đợi chàng, đang mong mỏi chàng.
Từng bước tụ hợp với nguyên thần An Ngọc Tình, Yến Phi đem chí âm chân khí trút vào trong Chí Âm Vô Cực mà nàng đang toàn lực vận chuyển, như trăm ngàn con sông tuôn trào vào biển lớn.
Tâm linh hai người cùng kết hợp chặt chẽ, khó phân biệt được nữa, điều giúp đỡ họ chính là tình yêu nồng nàn như liệt hỏa.
Cũng không biết đã qua bao lâu hay chỉ là quang cảnh trong chốc lát, một cổ lực lượng hoàn toàn tương phản ở nơi trung tâm cuồn cuộn âm khí này bốc lên, lập tức kích khởi như từng trận nước xoáy, từ trong ra ngoài lan rộng mênh mông.
Thiên địa lay động xoay chuyển, hai con tim họ hợp nhất bay lượn trong thế giới động nhân này, một cổ nhiệt hỏa vô danh như mặt trời vừa lên, đánh tan màn đêm tối tăm, chiếu sáng vạn vật, mang lại sức sống vô hạn cho khắp mặt đất.
Sâu trong tâm linh An Ngọc Tình vui mừng nói:
Yến Phi! Chúng ta đã thành công. Sự việc huynh dự đoán đã phát sinh như huynh dự liệu.

Yến Phi hưởng ứng nói: Ngọc Tình khoan khoái không?
An Ngọc tình cười nói:
Ngọc Tình chưa từng thử qua cảm giác thỏa mãn cùng khoái lạc, làm muội không còn cầu cái khác, không nghĩ việc khác. Sự kết hợp của Chí Âm và Chí Dương,tưởng như tâm linh kết lại, bản thân đã mộng mị vô biên mà lại cùng một người nào đó trong mộng kết mộng tưởng, mọi cái đều động nhân,đó quả là hoàn mỹ vô khuyết.

Yến Phi kêu:
Ta cần đi tìm Thiên Thiên. Ngọc Tình phải loại bỏ ngàn vạn tạp ý, không nghĩ đến bất kỳ điểm nào khác để bảo vệ một điểm dương hỏa không mờ nhạt, ta tự hiểu làm sao mượn được Chí Âm Vô Cực của Ngọc Tình.

An Ngọc Tình hớn hở:
Yến lang yên tâm đi đi! Ngọc Tình toàn tâm toàn ý ủng hộ huynh.
Yến Phi cảm thấy tình yêu của An Ngọc Tình với chàng không hề giữ lại chút nào. Đó là một tình yêu không dừng lại ở tình nam nữ, vượt quá thất tình lục dục của nhân loại, một loại tình yêu cuồng nhiệt đối với sinh mệnh và tồn tại.
Trong âm thanh An Ngọc Tình thân thiết gọi chàng là Yến lang, Yến Phi hóa thành một cỗ năng lượng, vượt qua hắc ám mênh mông, đi tìm một tâm linh khác khác cùng chàng có quan hệ thân mật bị cách xa muôn núi ngàn sông.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Biên Hoang Truyền Thuyết.