• 1,418

Q.1 - Chương 5: Trợn mắt tất báo.


Nguồn: 4vn.eu, vip.vandan.vn, luongsonbac.com
Hai người vội vàng quay đầu lại, chỉ thấy trước mắt một hán tử mặc trường bào màu xanh, đứng ngay ở trên sườn núi, dáng người gầy yếu, răng nanh lộ ra làm cho người ta trong lòng một phen hoảng sợ. Tiết Lương thất thanh kêu lên:
- Cửu gia.
Tiết Lương kêu lên, Đinh Hạo cũng nhanh chóng nhớ ra thân phận người này. Người này tên là Nhạn Cửu, là tổng quản nội vụ của Đinh gia đại viện, đừng nhìn hắn mặt đầy vết sẹo, mặc thanh trù cẩm y (áo gấm lụa màu xanh) cũng khó thể hiện vẻ khí phái mà khinh thường. Ngay cả Đinh lão gia Đinh Đình Huấn cùng hai mỹ thiếp như hoa như ngọc của mình nhìn thấy hắn cũng phải khách khí gọi một tiếng cửu gia, vì Nhạn Cửu đối với Đinh gia có đại ân, là một bầy tôi trung thành, các ghi chép ở Phách Châu phủ đều ghi chép việc trung nghĩa của hắn.
Lại nói tiếp, vẫn là chuyện mười tám năm trước, lúc đó phu nhân nguyên phối của Đinh lão gia ở nhà mẹ đẻ vừa mới sinh con, bị bọn trộm cướp đánh lén, Đinh phu nhân sau khi sinh yếu ớt, không thể chạy trốn được, liền để cho gia nô Nhạn Cửu ôm theo tiểu thiếu gia liều chết chạy trốn, còn mình vì bảo vệ sự trong sạch đã tự sát. Nhạn Cửu tuy thân phận là gia nô hèn mọn, nhưng thật ra cũng một lòng trung nghĩa, không ngờ mang theo nhị thiếu gia nhiều lần trải qua gian khổ, ngàn dặm xa xôi tìm về Đinh gia, dọc đường đi thật đúng là chịu nhiều gian khổ, mặt hắn như vậy chính là do ôm nhị thiếu gia chạy trối chết bị ngã lăn xuống sườn núi, do cây cỏ quệt vào làm hắn bị như vậy.
Đinh Đình Huấn có ơn báo đáp, cho hắn chức nội quản gia phái đi hưởng phúc, nhưng Nhạn Cửu này thật ra thông minh, vẫn tự mình theo hầu hạ nhị thiếu gia, đi theo làm tùy tùng, hỏi han ân cần. Nhị thiếu gia Đinh Thừa Nghiệp tuy là không có chút tình cảm chủ nhân, nhưng đối với trung thành của hắn cũng thập phần thân cận, đương nhiên cũng bởi vì Nhạn Cửu đối với việc ăn chơi đàng điếm, cờ bạc của hắn cũng không ngăn cản, còn giúp hắn che giấu lấm lếm.
Nhạn Cửu cười lạnh nói:
- Hai người các ngươi không có quy củ phép tắc gì cả, không ngờ dám lấy trộm đồ của nhà bếp ra chỗ này nướng ăn, phòng bếp này cần phải nghiêm trị.
Tiết Lương vẻ mặt đau khổ nói:
- Cửu gia, ngài hiểu lầm rồi, còn hẵng nhỏ này là chính con săn được.
Nhạn Cửu cười ha hả nói:
- Tiểu tử này còn muốn lừa ta, ngươi trong mắt ta chỉ như hạt cát nhỏ mà thôi, chính mình săn sao? Tốt, trở về cùng ta, tới trước mặt nhị thiếu gia nói chuyện.
Nhạn Cửu giải Tiết Lương cùng Đinh Hạo, dẫn theo con hoẵng nhỏ đã bị đốt trọi, đắc ý trở về trong phủ, hai người bị mang tới sân tam tiền viện vào trong tòa nhà chính, trong nhà chính sạch sẽ, các trụ đều là những cây lim chống phân hủy cùng phòng ngừa côn trùng, hai bên có tám hán thủ châm lửa, Đinh Thừa Nghiệp chân bắt chéo ngồi ở trên, môi mỏng, trên khuôn mặt anh tuấn mang theo vẻ tàn ác.
Tiết Lương quỳ trước mắt hắn giải thích nói:
- Nhị thiếu gia, nhị thiếu gia, con hoẵng kia thật sự ko phải là ăn cắp.
Nhạn Cửu liếc mắt nhìn Đinh Hạo một cái, cười lạnh nói:
- Không có quy củ gì cả, còn không mau quỳ xuống? Người là người ở của Đinh thiếu gia sao?
Đinh Hạo nhìn các đại hán khỏe mạnh ở bốn phía, vài tráng đinh đang giương mắt nhìn, âm thầm cắn răng, đại trượng phu có thể co có thể dãn, Hàn Tín có thể chịu nhục chui qua háng chẳng lẽ ta không nhẫn nhịn được nhất thời? hiện giờ thân phận đã như vậy, cứng rắng không được, Nhạn Cửu, Đinh Thừa Nghiệp, lão tử lần này quỳ, các ngươi cứ nhớ đấy.
Hắn cắn chặt răng, quỳ xuống bên cạnh Tiết Lương, Đinh Thừa Nghiệp quét mắt nhìn Đinh Hạo một cái, hai hàng lông mày kiếm chậm rãi nhướng lên, trên mặt hiện lên một chút cười lạnh ác động nói:
- Thật là to gan lớn mật, dám phá vỡ quy củ Đinh gia ta, lén lút hoạt động đã đành lại còn muốn hoa ngôn xảo ngữ lừa gạt bổn thiếu gia sao?
Tiết Lương vội vàng noi:
- Nhị thiếu gia, tiểu nhân và Đinh Hạo tuyệt đối không dám trộm cắp gì của quý phủ, con hoẵng này… đích xác là do tiểu nhân bắt được trong rừng ngoài trang.
Nhạn Cửu hắc hắc cười nói:
- Nhìn bộ dạng vụng về của ngươi, còn có thể bắt được thú sao? Tiết Lương, ở trước mặt thiếu gia, ngươi vẫn nên ngoan ngoãn nói thật đi.
Đinh Hạo vẫn thờ ơ lạnh nhạt, bởi vì hắn chưa làm qua hạ nhân, hiện giờ vẫn còn cảm thấy việc đó không quá lớn, dễ dàng bỏ qua mà thôi, hạ nhân một mực xin khoan dung, thiếu gia chắc cũng bỏ qua. Nhưng là Nhạn Cửu kia một mực chắc chắn bọn họ ăn trộm, mà Đinh Thừa Nghiệp tựa hồ cũng có tâm ý trừng trị bọn họ rốt cục cũng không nhìn được nói:
- Nhị thiếu gia, quý phủ đặt mua hàng hóa có bị mất đi hay không, tới người của phòng bếp hỏi thì chẳng phải sẽ biết ngay sao, Cửu gia đối với Đinh gia trung thành và tận tâm, không chấp nhận được có người ăn cây táo rào cây sung, chuyện này chúng tiểu nhân đều biết, chỉ sợ do trung tâm quá mà sơ suất, khó tránh khỏi có thời điểm không thề chu toàn hết được.
Không nghĩ tới Đinh Hạo thốt ra lời này, Đinh Thừa Nghiệp giận tím mặt:
- Dù thế nào? Bản thiếu gia làm việc còn cần các ngươi dạy sao? Các ngươi hai tên cẩu nô tài này, thật sự to gan! Hôm nay phụ thân ta không có nhà, đại ca cũng không có nhà, phủ Đinh này, là do nhị thiếu gia ta định đoạt, Nhạn Cửu, chấp hành gia pháp cho ta!
Vài tráng đinh đi lên đẩy hai người ngã rồi, cầm gậy lớn đánh liền. Bị gậy gộc đánh lên người, Đinh Hạo đau tới co người lại, hắn ôm bảo vệ lấy cái gáy yếu hại, cắn chặt răng phản kháng. Trong lòng nhớ tới lời Đổng gia nương tử đã nói qua, thì ra quả nhiên đinh nhị thiếu gia tướng mạo đàng hoàng quả nhiều có thù tất báo, mình đã làm hỏng chuyện tốt của hắn, có cơ hội, hắn liền bức tử mình.
Hơn mười côn đi xuống, hai người kêu rên thê thảm, nửa thân dưới cảm giác như đã không thuộc về mình nữa. Đúng lúc này chỉ nghe thấy một tiếng bi thương:
- Nhị thiếu gia, đừng đánh hắn, con ta không ăn cắp đồ đâu, con ta không ăn cắp đồ đâu.
Một nữ nhân xông vào trong phòng, lập tức nhào lên người Đinh Hạo. Trang đinh kia thu côn không kịp, vội vàng đổi lực, sượt qua cái trán của bà, đánh thẳng vào vai, thân hình bà đau tới mức run mạnh lên, sau khi ngăn trở tráng đinh kia xong, lập tức chạy bổ nhào xuống dưới chân Đinh Thừa Nghiệp ôm lấy chân hắn đau khổ cầu xin nói:
- Nhị thiếu gia, con ta oan uổng mà, hắn từ nhỏ đã thành thật, tuyệt không ăn trộm đồ đâu.
Đinh Hạo kinh ngạc nhìn nữ nhân đột nhiên xông tới này, nhìn một dòng máu đỏ sẫm từ trên trán bà chảy xuống ròng ròng, nhưng bà phảng phất như không cảm thấy gì, ôm chân Đinh Thừa Nghiệp cầu xin cho mình, trong lòng không khỏi run lên.
- Nhị thiếu gia, Tô quản gia, con ta xưa nay thành thật, các vị đều biết mà, nó tuyệt đối sẽ không ăn cắp đồ gì đâu, con ta nhất định oan uổng, nó vừa mới lành bệnh mà, sao chịu nổi bị đánh, nhị thiếu gia muốn đánh vậy thì đánh ta đi, Dương thị nguyện thay con chịu đòn…
Đinh Hạo mũi trở lên cay cay, trước mắt hắn bỗng nhiên trở lên mơ hồ.
- Nhị thiếu gia!
Hắn đột nhiên gào lên, cắn răng khởi động cơ thể cơ hồ đã tê cứng, lắc lắc thân thể đứng lên lớn tiếng nói:
- Nhị thiếu gia, chúng ta đều là người của Đinh gia, ngườithiếu chủ nhân của Đinh gia coi chừng tài sản của nhà mình không có sai. Nhưng là, ta tuy là một hạ nhân, cũng không thể vô cớ chịu oan uổng, người nói đồ vật này ta ăn cắp, thì nên xuất ra chứng cớ. Chỉ bằng một câu nói của Nhạn Cửu… Nhạn tổng quản liền định tội ta, ta không phục!
Đinh Thừa Nghiệp giận tím mặt, một cước đá văng Dương thị, nhảy dựng lên nói:
- Hỗn đản, cho dù ngươi như thế nào đi nữa? ở trong mắt ta ngươi ngay cả một con chó cũng không bằng, đánh chết ngươi bất quá cũng nhét vào trong chiếu ném ra bãi tha ma, nhị thiếu gia ta xử phạt nô tài trộm cắp trong nhà mình, quan phủ quản ta cũng không được…
- Ta, không, có, ăn, cắp, đồ, gì, của, Đinh, gia!
Đinh Hạo cắn răng nói từng từ từng chữ.
Tiết Lương nằm úp sấp ở bên cạnh, khiếp đảm nhìn ông quần hắn, Đinh Hạo trong mắt như phun hỏa, hung hăng trừng mắt nhìn Đinh Thừa Nghiệp.
Đinh Thừa Nghiệp nở nụ cười nói:
- Ngươi không ăn cắp? Vậy sao, có mẹ trộm cắp, còn không có đứa con ăn trộm sao? Đánh, đánh cho ta, đánh tới khi hắn phục mới thôi!
Tráng đinh hai bên lại đi lên bắt người, Dương thị cuống quít gọi Đinh Hạo phía trước, bị một gia đinh ngăn trở, lảo đảo ngã xuống mặt đất. Đinh Hạo trông thấy một cỗ hỏa khí vô danh trong người hừng hực cháy lên. Cái gì gọi là thân nương? Đây mới chính là thân nương! Lão tử là một hán tử không thể nhịn! đáng chết không chết, vốn là phúc khí, cần gì phải sống như vậy, còn không thống khoái bằng chết đi. Lão tử là bị lão Từ đập vào đầu nên xong rồi, mấy việc nặng ngày nay coi như cho ta thêm chút đi.
Hắn suy nghĩ, con ngươi mở ra định liều mạng, lúc này ngoài cửa đột nhiên truyền tới một thanh âm khiển trách, như châu rơi xuống bàn ngọc, mãnh liệt thanh thúy:
- Đủ rồi! Đinh Thừa Nghiệp, ngươi có uy phong quá nhỉ, trên có phụ thân, dưới có đại ca, khi nào tới phiên ngươi làm chủ?
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bộ Bộ Sinh Liên.