• 496

Chương 114: Khi sư diệt tổ (thượng)


Vinh Tuệ Khanh chỉ ở kỳ Luyện Khí, La Thần lại hết mực che chở, đương nhiên phải do chính y thu làm đệ tử. Dù sao họ cũng là thân thích, biểu thúc làm sư phụ, phù sa không chảy ruộng ngoài.

Trương Lữ Y nhớ đến sư phụ của Vinh Tuệ Khanh chính là biểu thúc La Thần của cô bé, vội đằng hắng một tiếng, nghiêm mặt nói:
Thượng trưởng lão, dù La Thần là sư phụ trực tiếp của cô ta, nhưng tất cả đệ tử của Long Hổ Môn đều phải tôn Môn chủ làm sư tổ, ngài không quên chứ?


Trong lòng Thượng trưởng lão thầm quở một tiếng: Đương nhiên không quên, cho nên mọi người mới không muốn ngươi làm Môn chủ. Nếu không, một đám tu sĩ Kim Đan già khú phải gọi một tu sĩ Trúc Cơ làm sư tổ, nghẹn chết mất... Ngoài mặt lại cười ha ha:
Đương nhiên là không quên. Chuyện quan trọng như vậy sao lại quên được?
Nói rồi nháy mắt ra hiệu cho tu sĩ Kim Đan ở phía bên kia.

Những người này đều cúi thấp đầu nhịn cười.

Trương Lữ Y nhìn thấy hết vẻ mặt của bọn họ, chỉ cười lạnh trong lòng: Đợi khi ta tế Long Thần xong, Long Thần sẽ đáp ứng một yêu cầu của ta. Đến lúc đó, xem mấy lão già các người để mặt mũi đi đâu!


Nếu không quên thì ta cũng yên tâm.
Trương Lữ Y đi đến trước chiếc ghế màu vàng của Môn chủ, xoay người, phất ống tay áo một cái ngồi xuống, sai bảo:
Đi mời Mạnh tu sĩ đệ tử tục gia của Hoàng Vận Tự đến đây, có chuyện phải nhờ hắn ta giúp một tay.
Tiếp đó, lại giục giã Thượng trưởng lão:
Thượng trưởng lão mau đi đi.



Môn chủ không nói rõ ràng, thuộc hạ thật sự không nỡ xuống tay tàn nhẫn với đệ tử sơ cấp mới nhập môn.
Thượng trưởng lão chắp hai tay ôm lấy cái bụng to tướng của mình, nói rầm rì.

Trương Lữ Y nhướng mày, lớn tiếng:
Ta còn phải nói rõ ràng đến thế nào? Các người nghe cho rõ, Vinh Tuệ Khanh là kẻ đứng sau ngộ hại lão Môn chủ! Thủ đoạn cô ta cao siêu, Thượng trưởng lão còn không mau đi, nếu chậm trễ khiến cô ta nghe tin bỏ trốn, lẽ nào ngài cũng muốn nhận tội đồng mưu với cô ta?!


Thượng trưởng lão kinh hãi đến mức nhảy khỏi ghế trưởng lão, há to miệng kinh ngạc hỏi:
Sao lại như vậy? Lão Môn chủ cũng đã qua đời một tháng rồi, trước kia sao ta lại không nghe nói đến?



Thượng trưởng lão, trước kia Môn chủ vẫn ẩn nhẫn không hé lộ, đương nhiên là có lý do. Ngài đừng kéo dài thời gian nữa. Mau chóng bắt yêu nữ Vinh Tuệ Khanh lại, sau đó chúng ta lại đưa chứng cứ cho ngài xem, ngài thấy thế nào?
Hà Tân Tiên nắm lấy Ngũ Hổ Đoạn Môn Đao của mình, chầm chậm bước tới, đứng vững vàng trước mặt Thượng trưởng lão.

Thượng trưởng lão là tu sĩ Kim Đan, đương nhiên không sợ một tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ như Hà Tân Tiên. Nhưng nghĩ đến cái chết của lão Môn chủ sắp phơi bày chân tướng, ông cũng thu lại vẻ bất cần đời của mình, lớn tiếng nói:
Hà đường chủ đã nói như vậy, ta sẽ nể mặt Môn chủ. Đợi khi ta bắt được Vinh Tuệ Khanh, các người phải đưa ra được bằng chứng xác thực. Nếu không, đừng tùy tiện bắt đệ tử trong môn gánh nợ, khiến trên dưới Long Hổ Môn đều cảm thấy thất vọng!


Trương Lữ Y cười lạnh:
Đương nhiên ta hiểu điều đó. Còn không đi mau!


Thượng trưởng lão biến mất như một làn gió ở bên ngoài chính điện Môn chủ, trong giây lát đã đến trước động phủ của La Thần.


Hửm? Còn lập cả kết giới? La Thần đi đâu rồi?
Thượng trưởng lão gãi gãi mái tóc như tổ chim của mình, gọi một đệ tử sang hỏi chuyện.

Đệ tử đó cũng mù mịt:
La sư thúc? Không phải nên ở trong động phủ của y sao?



Cút! Rõ cái mặt ngu ngốc! Long Hổ Môn ta sao lại thu nhận những đứa vô dụng thế này!
Thượng trưởng lão nhấc chân đạp vào mông đệ tử nọ, xong lấy hồ lô rượu treo bên hông ra mở nút, ngửa đầu rót vào trong miệng, sau đó phun một hơi vào kết giới bên trong động phủ.

Rượu mạnh cháy bỏng bắn lên phía trên động phủ.

Vinh Tuệ Khanh đang dụ dỗ Khẳng Khẳng ở trong động phủ của mình. Cô không muốn Khẳng Khẳng đi săn yêu với cô, sợ Khẳng Khẳng bị những người lòng dạ khó lường đục nước béo cò hại cho, Khẳng Khẳng lại khăng khăng muốn đi cùng cô.

Một người một sóc chuột mắt lớn trừng mắt nhỏ ở trong phòng.

Lúc rượu mạnh nóng cháy phun đến, Khẳng Khẳng phản ứng đầu tiên, chít chít kêu lên:
Kết giới bị phá rồi!


Vinh Tuệ Khanh kinh ngạc đến bên cửa sổ, vừa lúc nhìn thấy Thượng trưởng lão bước từng bước lớn đi tới.

Cả Long Hổ Môn, trừ La Thần, Vinh Tuệ Khanh quan hệ tốt với Thượng Gia Từ hơn cả, cũng không lạ lẫm gì Thượng trưởng lão, vội cười ra nghênh đón:
Thượng trưởng lão, có chuyện gì ạ? Thần thúc không ở đây, hay một chốc ngài lại tới?


Thượng trưởng lão trừng mắt nhìn Vinh Tuệ Khanh.

Vẫn chỉ là một cô nhóc, tuy mới chín tuổi nhưng dáng người rất cao, sắp cao gần bằng mình rồi. (Thượng trưởng lão tự động bỏ qua dáng người hình trụ chiều ngang hơn chiều dài của mình...)

Khuôn mặt nhỏ nhắn non mềm đến vặn ra nước, dù có vết sẹo thì cũng vừa đúng chỗ, chính là đồng chí hướng với chúng ta đây.

Không cần nói gì, đôi mắt to tròn nhấp nháy vài cái nhìn ngươi có thể khiến ngươi mềm nhũn cả đầu đến chân, lòng cũng mềm đi. Mi mày vừa đen vừa dài, mũi vừa cao vừa thẳng, cái miệng nhỏ nhắn xinh như hoa, lại thêm hai búi tóc buộc trên đầu. Nhìn thế nào cũng giống một cô nhóc không am hiểu sự đời hơn.

Sao lại là kẻ khi sư diệt tổ?!

Trong lòng Thượng trưởng lão vẫn không tin.

Nhưng Hà đường chủ và Môn chủ cũng không giống như đang nói đùa.

Thượng trưởng lão là tu sĩ Kim Đan, đã sống trên đời hơn hai trăm năm, đương nhiên hiểu rõ câu không thể trông mặt mà bắt hình dong.

Lòng đã kiên quyết, trên mặt Thượng trưởng lão vẫn treo nụ cười giống như Phật Di Lặc. Đôi tay to như quạt hương bồ đã cách không vươn đến, nắm lấy cổ áo Vinh Tuệ Khanh xách lên, thuận tay bịt miệng cô. Giống như đại bàng bắt gà con mà xách cô đến thẳng đại sảnh chính điện của Môn chủ.

Vinh Tuệ Khanh chỉ là tu sĩ sơ cấp Luyện Khí tầng sáu, trước đây ở trước mặt tu sĩ Trúc Cơ Mạnh Lâm Chân đã bị ức hiếp mà không cách nào chống đỡ. Bây giờ ở trước mặt tu sĩ Kim Đan, trừ chuyện ngoan ngoãn nghe theo, hoàn toàn không có lựa chọn khác.

Trong lòng Vinh Tuệ Khanh hận đến vỡ bờ, chỉ âm thầm thề rằng nếu cô có thể thoát được lần này, nhất định sẽ không để kẻ khác ám hại thêm một lần nào nữa!

Sao ban đầu cô lại phát điên mà muốn vào môn phái cơ chứ!

Trước kia, lúc thoát khỏi tay Ngụy Nam Tâm, cô nên trốn đi luôn là được rồi...

Vinh Tuệ Khanh vừa nghĩ vừa bị Thượng trưởng lão ném vào giữa đại sảnh chính điện Môn chủ như ném bao quần áo.

Trước mặt bao nhiêu người, Vinh Tuệ Khanh ngã sấp mặt xuống đất, môi trên bị răng dưới va phải mà chảy máu, đau đến xót ruột gan.

Vinh Tuệ Khanh chịu đựng đau đớn, định đứng dậy. Nhưng lại có người cố ý phóng ra uy áp của tu sĩ Trúc Cơ, đè lại cơ thể Vinh Tuệ Khanh vừa mới bò dậy xuống đất.


Để ta xem, nghịch tặc khi sư diệt tổ, gan lớn tày trời rốt cuộc là ai?
Một giọng nói mang ý cười nghe có phần quen thuộc vang lên bên tai cô, còn mang theo cả luyến âm và âm rung thành thục.

Vinh Tuệ Khanh ngây người, sau đó cảm thấy da đầu râm ran. Búi tóc bên trái bị người ta kéo lấy, Vinh Tuệ Khanh bị ép ngẩng đầu, ánh lên trong mắt cô là gương mặt còn xinh đẹp hơn cả mỹ nữ của tên biến thái chết tiệt Mạnh Lâm Chân.


Nhân yêu chết tiệt! Hừ!
Vinh Tuệ Khanh nhổ vào mặt Mạnh Lâm Chân, trong nước miếng dính theo máu vừa mới cắn phải môi, phun vào một bên mặt Mạnh Lâm Chân.

Mạnh Lâm Chân không ngờ Vinh Tuệ Khanh thoi thóp rồi còn có thể phản kháng, không khỏi nổi giận, ra tay giáng hai cái bạt tai khiến cô ngất đi.

Thượng trưởng lão không nhịn được, đưa tay ngăn lại, kéo Mạnh Lâm Chân lên, cười ha hả:
Tiểu Mạnh à, người của Long Hổ Môn ta không tới lượt người của Hoàng Vận Tự các vị dạy dỗ đâu nhỉ?


Tu vi Mạnh Lâm Chân không bằng Thượng trưởng lão, lại ngại bộ dạng lôi thôi của Thượng trưởng lão, lùi vội ra sau mấy bước, thuận tay lấy khăn ra lau nước và máu trên mặt, lạnh giọng:
Tiện nhân khi sư diệt tổ hạng này, ngài còn xem cô ta là đệ tử? Không sợ sau này cô ta cắn ngược các vị, kéo tất cả Long Hổ Môn xuống nước hay sao?!


Trương Lữ Y chung quy cũng là phận nữ, nhìn Vinh Tuệ Khanh như vậy, hồi lâu không thốt lên lời nào.

Hà Tân Tiên đứng bên khẽ ho một tiếng, xoay người chắp tay hành lễ với Trương Lữ Y:
Môn chủ, có phải nên bắt đầu thẩm vấn rồi chăng?


Trương Lữ Y tỉnh táo lại, gật đầu:
Gọi cô ta tỉnh dậy đi.


Thượng trưởng lão điểm nhẹ lên đầu của Vinh Tuệ Khanh, rót vào một luồng linh lực nhu hòa.

Vinh Tuệ Khanh mở mắt, cảm thấy hai má nóng bừng, trước mắt vẫn còn sao bay vòng vòng, trong ruột có chút buồn nôn, không nhịn được mà nôn ọe cả ra.

Có lẽ bị hai cái tát của Mạnh Lâm Chân làm cho não bị chấn động rồi...

Vinh Tuệ Khanh hoảng hốt nhớ lại, ngồi thẳng dậy, lại không còn sức lực đứng lên.

Mạnh Lâm Chân ghê tởm nhìn Vinh Tuệ Khanh, lui về sau một bước.

Đệ tử hầu hạ ở bên vội vàng đi sang dùng thuật Tịnh Trần dọn dẹp sạch sẽ những thứ Vinh Tuệ Khanh nôn ra.

Trương Lữ Y uy nghiêm đứng trên hỏi:
Vinh Tuệ Khanh, ta hỏi ngươi, vào đêm yêu thú tập kích tháng trước, ngươi ở nơi đâu?


Lòng Vinh Tuệ Khanh nặng trĩu. Cô không ngờ những người này bắt cô đến đây là để hỏi chuyện này!


Ở đâu? Nói mau!
Hà Tân Tiên sẵng giọng hỏi lại.

Sát khí của Sát Lục Chi Đạo cuồn cuộn hướng về phía Vinh Tuệ Khanh.

Vinh Tuệ Khanh cảm thấy không thở nổi, lại không chịu cúi đầu nhận thua, giãy giụa hồi lâu mới có thể ngẩng đầu, đúng mực hỏi lại:
Ta còn muốn hỏi người, vì sao yêu thú lợi hại nhất vào đêm đó lại đi đến động phủ của ta trước?!



Phải, vì sao yêu thú lợi hại nhất lại đi đến động phủ của ngươi đầu tiên? Có phải các ngươi vốn là đồng bọn, quen biết nhau, cho nên mới đến động phủ của ngươi trước?
Mạnh Lâm Chân phe phẩy chiếc quạt, cười đến vân đạm phong khinh.

Vinh Tuệ Khanh tức giận, nhưng nghĩ đến mình sơ sót đã nói ra lời nói mang hàm ý, chỉ đành đè nén cơn giận trong lòng, nghiêm túc trả lời:
Yêu thú kia chọn động phủ của ta vừa đánh vừa phá, còn muốn lấy mạng ta! Xin hỏi nếu ta quen biết với nó, vì sao nó lại san bằng động phủ của ta? Còn truy sát ta khắp núi?!
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bổ Thiên Ký.