Chương 228: Yêu hỏa
-
Bổ Thiên Ký
- Hàn Vũ Ký
- 2157 chữ
- 2022-02-04 04:20:04
Vinh Tuệ Khanh cảm nhận được nguyên khí đất trời bên trong trận pháp này bắt đầu biến động.
Là tiến về trước hay là lùi về sau, là được ă8n cả ngã về không hay là ẩn nhẫn chờ cơ hội, bản thân trận pháp này đã bắt đầu lựa chọn.
Hẳn là sắp đến rồi...
Ánh lửa tản đi, chỗ tu sĩ sư huynh đệ đứng vừa nãy chỉ còn lại một đống tro tàn.
Vinh Tuệ Khanh và tu sĩ áo lam phía đối diện nhìn nhau, trong ánh mắt đều tràn ngập kinh hãi.
Quái vật lửa này thật sự quá mạnh, chỉ trong một hơi thở mà đã tiêu diệt sạch sẽ hai tu sĩ Trúc Cơ, chỉ còn lại một đống tro tàn, ngay cả hồn phách cũng không chạy ra được.
Mỗi lần chân nó nện xuống đều làm đất rung núi chuyển, liên tục có cổ thụ cao vút bị tiếng bước chân nặng nề này làm chấn động tới đổ ngã, vô số hòn đá cũng ào ào lăn xuống từ đỉnh núi.
Mà khu vực chỗ bọn họ tựa như một vùng trời đất riêng biệt. Bọn họ cảm nhận được thế giới ngoài kia thay đổi nhưng lại không chạm được thế giới chân thực ấy.
Bọn họ ở trong thế giới trận pháp, Trận Pháp Sư nắm thóp phía sau mới là chúa tể thật sự.
Ba tu sĩ khác liền vội vàng học theo, tuy rằng không nhanh bằng Vinh Tuệ Khanh nhưng vẫn tránh được, chỉ là trên người bị hơi nóng tàn dư của ngọn lửa làm cháy sém.
Trời ạ, ngọn lửa này thật không hợp thói thường.
Vinh Tuệ Khanh thầm nghĩ không ổn, so với độ nóng của địa hỏa cô từng cảm thụ trong lò luyện đan ở phòng luyện đan của Long Hổ Môn, ngọn lửa này còn nóng hơn không biết bao nhiêu lần!
Không biết ngọn lửa này với thiên hỏa và cả yêu hỏa trong truyền thuyết, rốt cuộc cái nào lợi hại hơn?
Một dòng nước giáng xuống từ trên trời, tưới lên ngọn lửa trên đầu con quái vật kia.
Quái vật lửa như là bị bỏng, gào lên a a rồi nhảy tưng tưng tại chỗ.
Tu sĩ áo lam đối diện thấy thế cũng lấy mấy tấm phù lục hệ thủy ra mà ném sang.
Có chuyện gì thế?
Vinh Tuệ Khanh cả kinh, đưa cái dù đen vào tay tu sĩ áo lam, bản thân thì ra ngoài thăm dò thử xem.
Cảnh tượng bên ngoài làm cho cô thất kinh.
Chỉ thấy đám yêu thú tạp giao mới vừa rồi còn đang chém giết thảm thiết kia đã nhanh chóng lùi về phía sau rừng cây, mà từ con đường tối trong rừng kia lại vang lên tiếng trống càng ngày càng dồn dập, từng tiếp ập vào tai, làm cho trái tim người ta cũng giật thót từng hồi. Khi tiếng trống càng lúc càng nhanh, Vinh Tuệ Khanh cảm giác trái tim mình như muốn nhảy khỏi cuống họng.
Thứ này căn bản là một tinh linh lửa...
Vinh Tuệ Khanh đột nhiên nổi lên ý nghĩ ấy. Chẳng biết có phải là vì sinh ra từ trong lửa, cả người đều là lửa, cho nên khung xương của nó cũng không sợ lửa hay không.
Nói cách khác, một quái vật thông thường, bị lửa lớn như vậy bao quanh thì đã bị đốt thành tro tàn từ lâu rồi, đâu còn chỗ để nó nhấc roi tác oai tác quái chứ?!
Không xong! Đây là công kích bằng cách khống chế âm thanh, cùng loại với Sư Tử Hống của Phật tông!
Vinh Tuệ Khanh phát ra những tiếng huýt sáo, âm thanh vang tận mây xanh, ẩn chứa trong đó sự công chính bình thản, quả nhiên đã đè ép nhịp trống rào rạt như hạt mưa đập vào lá chuối tây kia xuống.
Hai tu sĩ phía ngoài nhìn thấy yêu thú tạp giao chém giết với mình đột nhiên thối lui, vốn là có hơi sững sờ, bị nhịp trống kia tấn công một kích, suýt nữa khí huyết trào ngược.
Vinh Tuệ Khanh lập tức phản ứng, lớn tiếng nói với tu sĩ áo lam đối diện:
Đi mau! Đã đến giờ!
Cùng lúc đó, cô đưa tay bóp nát tấm Thuấn Di Phù thứ nhất của mình.
Tu sĩ áo lam đối diện lại mở mắt trừng trừng, nhìn thấy trong khoảnh khắc Vinh Tuệ Khanh biến mất ấy, quái vật lửa kia vậy mà nhào về phía Vinh Tuệ Khanh, cùng biến mất với Vinh Tuệ Khanh ngay trước mắt mình.
Tu sĩ ao lam nhất thời ngây ngẩn cả người.
Bốn người tụ lại dưới tán dù, căng thẳng nhìn vào con đường tối tăm vì có ánh lửa nhưng trái lại càng thêm u ám kia.
Ầm! Ầm! Ầm!
Cuối cùng, một quái vật khổng lồ tựa như nặng cả vạn cân đi ra từ trong lối đi.
Một tiếng động vang giòn!
Quái vật lửa kia vung tay phải lên, cây roi đen trong tay nó chính xác quất vào trên tán dù mà đám người Vinh Tuệ Khanh đang ẩn nấp.
Oành một tiếng, ngọn lửa phụt lên, tán dù vừa rồi còn cản trở công kích giúp họ hai canh giờ bỗng chốc cháy hừng hực.
Phừng!
Quái vật trông thấy ngọn lửa mình phun ra lại không có hiệu quả ngay lần đầu tiên thì tức giận đến gào to, cây roi trong tay lập tức vung lên loạn xạ, giống như một đứa con nít xấu tính. Nó phát hiện mục đích của mình không đạt được thì tức giận đến giậm chân.
Vinh Tuệ Khanh và ba tu sĩ khác tách nhau ra mà hành động làm cho quái vật lửa này không biết theo ai. Dáng vóc của nó to lớn quá mức, cho nên có vẻ khó bề xê dịch được ở nơi nhỏ hẹp này.
Hóa ra là đệ tử Thái Hoa Sơn. Vinh Tuệ Khanh gật gật đầu:
Không cần cảm tạ ta. Chúng ta đi ra ngoài làm nhiệm vụ, giúp đỡ nhau là chuyện nên làm.
Tuy rằng giữa các tu sĩ có cạnh tranh, nhưng cũng không đến mức tầm nhìn hạn hẹp như vậy, trông thấy người khác có đồ tốt gì là lập tức muốn giết người cướp của.
Hai người vừa nói chuyện, vừa tính toán xem có cần gọi hai tu sĩ bên ngoài vào hay không.
Thùng thùng thùng thùng!
Vinh Tuệ Khanh mím môi, khóe môi toát lên vẻ kiên nghị.
Đó rốt cuộc là thứ gì? Hình như toàn thân đều là lửa!
Giọng nói của tu sĩ trung niên cũng run lên. Khó khăn lắm ông ta mới tu luyện đến tu vi Trúc Cơ, bước lên hành trình của tu sĩ, ông ta thật sự không muốn ngã xuống ở nơi này. Ai lại ngờ rằng, lần hành động săn yêu này lại đến nông nỗi này!
Đám người Vinh Tuệ Khanh đều siết chặt pháp khí của mình, chỉ chờ quái vật vừa ra khỏi con đường kia, bọn họ sẽ lập tức cùng nhau xông lên.
Vinh Tuệ Khanh trong lòng dâng lên một niềm thương cảm không tên, cô quát lên một tiếng với quái vật lửa kia, ném đến một nắm phù lục hệ thủy.
Cô trước nay tu luyện thiên hướng pháp thuật hệ hỏa, pháp thuật hệ thủy là mặt yếu của cô, cho nên vì cân bằng, cô chuẩn bị cho mình một số phù lục hệ thủy, không ngờ bây giờ lại hữu dụng.
Xèo!
Ngọn lửa lần này loáng thoáng mang ánh lam, thổi dồn về phía tu sĩ sư huynh đệ kia.
Lần này bọn họ cũng không may mắn như vậy.
Ngọn lửa mang theo ánh lam cuộn quét đến, bao vây bọn họ từ đầu đến chân.
Tu tuuuuu!
Một tràng tiếng tu huýt vang lên.
Phía ngoài chiếc dù đen vang lên tiếng rút lui như thủy triều.
Tất cả công kích dạng phù lục hay pháp bảo, chỉ cần có thì cứ bạt mạng ném ra là được. Có đôi khi, con kiến tuy nhỏ thế nhưng tích nhỏ thành lớn, cũng có thể cắn chết voi. Lượng biến sẽ dẫn đến chất biến, đó là chân lý không thể bàn cãi.
Mặt đất càng ngày càng lắc lư dữ dội, tần suất dao động như muốn khiến người ta choáng váng hoa mắt.
Vinh Tuệ Khanh phải nghiến chặt răng mới có thể kiềm nén cảm giác choáng váng muốn nôn ói, cô nhìn chằm chằm không chớp mắt vào quái vật lập tức sắp đi ra kia.
Vinh Tuệ Khanh đã3 là mặc trên người món hộ giáp có sức phòng ngự rất cao, vừa rồi chém giết ở bên ngoài hơn một canh giờ, chỗ yếu hại trên người cô cũng không bị9 thương, làm cho cô lại càng thêm tin tưởng vào hộ giáp của mình.
Nhưng còn chưa rõ con quái thú cuối cùng chờ đợi họ là gì, cô vẫn có h6ơi thấp thỏm lo âu.
Tu sĩ áo lam kia vận công xong, gương mặt hồng hào trở lại, đứng lên chắp tay nói cảm ơn với Vinh Tuệ Khanh:
Đa tạ 5Vinh đạo hữu trợ giúp. Ơn huệ này không lời nào cảm tạ hết được, ngày sau có việc cần Chiêm mỗ thì cứ mở miệng. Chiêm mỗ bất tài, bái làm môn hạ của Thái Hoa Sơn, luôn luôn kính trọng và ngưỡng mộ Thanh Vân Tông.
Một ngọn lửa hừng hực bỗng chốc tuôn ra từ trong con đường tăm tối.
Rào rào!
Một gã khổng lồ thân cao mười mấy trượng, cả người bốc cháy phừng phừng đứng trước mặt họ. Cái đầu của tên khổng lồ kia trông qua như đầu trâu, còn có hai cái sừng cong dài sọc cắm trên đỉnh đầu, cơ thể lại có hình người, có điều là do ngọn lửa tạo thành. Từ trong ánh lửa, còn có thể nhìn thấy khung xương cao to của nó.
Vẫn là tiếng huýt sáo của Vinh Tuệ Khanh cứu bọn họ.
Mau đến đây! Bên kia có nguy hiểm!
Tu sĩ trung niên ra sức vẫy tay.
Vinh Tuệ Khanh gọi tu sĩ áo lam cầm dù đen, nhanh chóng đến bên cạnh vị tu sĩ sư huynh đệ kia.
Trong lúc nhất thời, mưa to tầm tã, sương giăng mưa đá, tuyết lớn đổ ào đều giáng xuống trên người con quái vật lửa kia.
Một lượng lớn phù lục hệ thủy cuối cùng cũng dập tắt ngọn lửa trên người quái vật kia đi một chút.
Ngay trong nháy mắt đó, nguyên khí đất trời nơi này lại có biến động kì diệu. Thời gian của trận pháp đã hết.
Nhưng mà cũng vì nơi chốn nhỏ hẹp mà bọn người Vinh Tuệ Khanh sẽ không có chỗ chạy, phần lớn thời gian đều là ngươi tới ta đi vòng qua vòng lại.
Quái vật lửa thở hổn hển, chiếc roi trong tay liên tục vung lên, đồng thời phát ra một tiếng hét lớn kinh thiên động địa, lại hít mạnh một lần nữa, sau đó gồng người lên, truy đuổi theo một phương hướng nhất định rồi phun mạnh ra.
Phừng!
Lại một tràng tiếng trống vang lên.
Còn dồn dập kịch liệt hơn tiếng trống vừa nãy.
Âm thanh chém giết của những con yêu thú bên ngoài kia đột nhiên yên tĩnh lại.
Chỉ một nháy mắt, trong tay tu sĩ áo lam chỉ còn lại một cái cán dù trơ trọi, phần tán che màu đen đã bị đốt thành tro bụi.
Quái vật lửa kia hít sâu một hơi, lại phun mạnh về phía bọn họ.
Tách ra trốn đi!
Vinh Tuệ Khanh chỉ kịp hô to một tiếng là ôm đầu nhào xuống đất, liên tục lăn lộn tránh né ngọn lửa mà quái vật kia phun ra.
Cảnh tượng tu sĩ sư huynh đệ nọ bị quái vật phun trúng một ngọn lửa xanh rồi cả người hóa thành tro tàn, hồn phách câu diệt vừa nãy hắn vẫn còn nhớ rõ một một.
Tu sĩ ao lam chầm chậm đi đến chỗ Vinh Tuệ Khanh vừa mới đứng, cẩn thận kiểm tra. Trên mặt đất bên đó không có tí tro bụi nào, thậm chí ngay cả vết tích bị đốt rụi thường hay xuất hiện xung quanh quái vật kia cũng không có.
Một người một quái tựa như là bỗng nhiên biến mất vào hư không, rời khỏi nơi này vậy.
Tu sĩ áo lam nhìn xung quanh một chút, đột nhiên lại nghe thấy tiếng xèo xèo, y hệt như tiếng động lúc đám yêu thú tạp giao nọ xuất hiện.
Xem ra chúng nó thấy quái vật lửa đi rồi cho nên lại chạy về.
Tu sĩ áo lam nhanh chóng bóp nát Thuấn Di Phù của mình, về đến ngoài cổng thành của kinh đô nước Đại Sở, nhưng lại không thấy bóng dáng của Vinh Tuệ Khanh đâu.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.