• 495

Chương 261: “dị vật chí”


Vinh Tuệ Khanh thầm thở dài. Tu vi của cô vẫn quá thấp, trận kỳ luyện chế ra chỉ có thể giấu giếm được tu sĩ Nguyên Anh, nhưng vẫn kém8 hơn tu sĩ Hóa Thần một bậc.


‘Dị Vật Chí’ à? Ta thật sự chưa từng nghe qua.
Vinh Tuệ Khanh thành thật nói:
Nghe tên thì ch3ắc hẳn nó là một quyển sách ghi lại vài thứ kỳ lạ.

Nhìn nghiêng trông cô đúng là rất giống với Quản Khinh Sa, Thánh nữ của thần điện Quang Minh!
Cũng sống mũi thẳng nhỏ nhắn, cũng hốc mắt hơi sâu, hàng lông mày dài, thậm chí ngay cả cái xoáy nhỏ giữa cằm của cô cũng giống hệt.
Tư An khoanh tay, quan sát Vinh Tuệ Khanh từ trên xuống dưới:
Đã có người nào nói với ngươi rằng ngươi rất giống một người chưa?


Hả? Ta giống người nào vậy?
Chân mày Vinh Tuệ Khanh giãn ra:
Ngươi còn chưa trả lời ta, người Đông Đại Lục không thể có mắt màu xanh sao?


Người Đông Đại Lục có mắt màu xanh thì chắc chắn không phải là người địa phương mà là từ Trung Đại Lục di chuyển qua đây. Trên Trung Đại Lục có những người mắt xanh thẫm và xanh lục.
Tư An vừa nói vừa để ý quan sát gương mặt Vinh Tuệ Khanh.
Vinh Tuệ Khanh không hiểu Tư An đang nói gì, chỉ mờ mịt nói:
À, thì ra là vậy. Nhưng mà có liên quan gì chứ? Cây chuyển chỗ thì chết, nhưng người chuyển chỗ thì vẫn sống. Khi chán ở một chỗ cứ dọn nhà đi là được rồi.

Nếu quả thật hai người có quan hệ thân thích thì ít ra màu mắt sẽ không khác xa như vậy chứ?
Tư An nghĩ vậy nên quay trở lại chuyện chính:
Nói tới quyển ‘Dị Vật Chí’, năm đó chính nó là ngọn nguồn tội lỗi khiến Ma giới xâm chiếm Nhân giới. Sau đó, tu sĩ Nhân giới liên hợp với yêu tu phong ấn Ma giới lại, từ đó quyển ‘Dị Vật Chí’ này cũng biến mất. Các loại phiên bản ‘Dị Vật Chí’ được lưu truyền trong Ngũ Châu Đại Lục hiện giờ là do những người năm đó có cơ duyên được xem qua đã ghi lại, đương nhiên không thể so sánh với bản gốc được.

Hóa ra năm đó Ma giới xâm nhập là do tu sĩ Nhân giới tự làm tự chịu!

Sao trước đây ta chưa từng nghe nói về chuyện này vậy?
Vinh Tuệ Khanh suy nghĩ hồi lâu, vẫn cảm thấy nửa tin nửa ngờ.
Khóe miệng Tư An khẽ cong lên, lộ vẻ vui sướng nói:
Nói vậy cũng gần đún9g. Tuy nhiên, nếu để cho những người năm đó nghe được ngươi đánh giá quyển sách này như vậy, bọn họ chắc sẽ hận không thể đâm đầu ch6ết đi cho rồi.

Vinh Tuệ Khanh trợn tròn mắt, con ngươi sáng ngời giống như loại đá Hắc Diệu có chất lượng tốt nhất, nhưng m5ơ hồ lóe tia xanh thẳm. Lúc đôi mắt đó nhìn chăm chú sẽ khiến người ta có ảo giác bên trong chứa đầy cảm xúc, nhưng khi cẩn thận nhìn kĩ thì trong đôi mắt kia lại hoàn toàn vô tình, không hề có chút tình cảm nào.
Nếu thật sự thích một người thì bất kể nàng tốt hay xấu, đẹp hay không đều không quan trọng.
Sự tồn tại của ngươi trong mắt người thật sự yêu ngươi chính là phép màu lớn nhất trong cuộc đời của hắn rồi.
Nhưng chỉ có bản thân hắn biết, từ trước đến nay hắn chưa từng thắng được tâm ma này... Cuối cùng hắn đã lựa chọn đồng hóa với tâm ma tình cảm.
Đúng vậy, Tư An đại nhân, tu sĩ Hóa Thần duy nhất trong vạn năm qua ở Ngũ Châu Đại Lục đã nhập ma.
Đa tình cuối cùng cũng bị vô tình làm cho buồn bực, nhưng cho dù là vô tình cũng có thể khiến người ta động lòng.
Rõ ràng là thân phận và biểu cảm hoàn toàn khác với người kia, nhưng không biết tại sao làm Tư An nhớ tới. Lúc này chắc hẳn là Quản Khinh Sa đang nắm giữ chức Thánh nữ hắc ám ở Thần điện Quang Minh.

Không thể nói như vậy được. Tu sĩ Nhân giới lén lút tiến vào Ma giới, chứ không gióng trống khua chiêng dẫn theo mấy trăm vạn ma quân xông qua cửa, đi tới Nhân giới trắng trợn giết chóc giống như vua của Ma giới.
Cho dù Tư An nhập ma nhưng hắn không hề có thiện cảm với người trong Ma giới. Dù sao hắn được nhận nền giáo dục chính thống của tu sĩ Nhân giới, có những quan niệm đã được khắc sâu, rất khó có thể thay đổi.

Tu sĩ Nhân giới lén lút tiến vào Ma giới vì quyển ‘Dị Vật Chí’ của vua Ma giới à?
Vinh Tuệ Khanh trợn mắt khinh thường. Tu sĩ Nhân giới tham lam khiến người tu hành ở vi diện khác khó mà đuổi kịp được:
Bọn họ cũng không suy nghĩ thử xem, tu sĩ bình thường có thể trộm được thứ mà vua Ma giới nắm giữ sao? Cho dù là dựa vào tu vi của Tư An đại nhân hôm nay cũng không thể là đối thủ của vua Ma giới đúng không?

Trái tim của Tư An đột nhiên đập loạn. Hắn cố ép kích động trong lòng xuống, tùy ý đi lại vài bước trong động phủ của Vinh Tuệ Khanh rồi đứng bên cạnh cô, giương mắt nhìn cô.
Tư An nhìn nửa bên mặt cô chợt phát hiện ra một điều.
Tư An không biết nói sao đành lắc đầu. Thôi đi, chắc chỉ là trùng hợp thôi, cô hoàn toàn không biết gì. Hơn nữa, nếu cô thật sự có địa vị lớn như vậy, có thể liên quan tới Thánh nữ thần điện Quang Minh thì trước đây đã không bị người ta đuổi giết suýt chết. Còn nữa, mấy năm trước Quản Khinh Sa có thu một đồ đệ ở Đông Đại Lục, nghe nói là con gái chị ruột của nàng ấy. Nhà họ Quản là một trong ba gia tộc lớn của thần điện Quang Minh, trong cùng lứa tuổi với Quản Khinh Sa cũng chỉ có hai chị em nàng, không có con cháu nào khác, cho nên có lẽ Vinh Tuệ Khanh chỉ hơi có nét giống mà thôi.
Tư An nhớ Quản Khinh Sa có đôi mắt màu xanh lục. Khi nàng ấy tức giận đôi mắt sẽ chuyển thành màu xanh thẫm, giống như ngọc bích sẫm màu vậy.
Tư An khẽ thở ra một hơi, thản nhiên nói:
Ta thực sự không phải là đối thủ của vua Ma giới, dù là bây giờ hay trước kia đều không thể... Nhưng ngươi phải biết rằng, nếu như muốn chiến thắng một tu sĩ không bắt buộc cứ phải có tu vi mạnh hơn, mà chỉ cần tìm được điểm yếu của hắn, thì cho dù là người bình thường không có tu vi cũng có thể giết chết một tu sĩ cao cấp. Con người trong sinh linh của ba giới được gọi là linh của vạn vật cũng không phải là không có lý do, bởi vì con người biết cách vận dụng đầu óc. Trong tu sĩ Nhân giới, loại chuyện lấy yếu thắng mạnh này thường gặp nhất. Đối phó với vua của Ma giới cũng giống như vậy, ngươi chỉ cần tìm được điểm yếu của hắn, vậy thì không chỉ có thể chiến thắng hắn, thậm chí còn có thể giết chết hắn.

Vinh Tuệ Khanh im lặng một lúc mới nói:
Có người tìm ra được điểm yếu của vua Ma giới này sao?

Không một ai biết về bí mật này.
Tư An nhìn chằm chằm vào Vinh Tuệ Khanh rồi đột nhiên nói:
Trong mắt ngươi có màu xanh, ngươi không phải là người của Đông Đại Lục.

Tư An cười nói:
Ngươi không thể kỳ thị người trong Ma giới như vậy. Bọn họ giống như chúng ta vậy, cũng có một thế giới riêng của mình. Hơn nữa, quyển ‘Dị Vật Chí’ này vốn do vua của Ma giới viết ra, là một trong những bảo vật trấn giữ của Ma giới. Theo lời đồn, trong ‘Dị Vật Chí’ ghi chép lại lối đi tắt từ Ma giới thông lên trời. Sau khi tu sĩ Nhân giới biết được tin tức này thì mừng như điên, nhiều nhóm tu sĩ không ngừng tiến vào Ma giới, muốn lấy trộm nó.


Hả?! Sao có thể như vậy được? Nếu thế chẳng phải là tu sĩ Nhân giới xâm phạm Ma giới trước à?!
Vinh Tuệ Khanh buột miệng nói ra, cô đột nhiên cảm thấy xấu hổ khi mình là tu sĩ Nhân giới.
Lời của hắn rất trực tiếp, không hề có ý thăm dò mà nói thẳng ra phán đoán của mình.

Người Đông Đại Lục không thể có mắt màu xanh sao?
Vinh Tuệ Khanh nhíu mày. Cô đã từng soi gương, mắt cô chỉ có một chút màu xanh, không giống mẹ cô có đôi mắt màu xanh thật sự.
Gương mặt của Vinh Tuệ Khanh đúng là rất đẹp, khách quan mà nói thì thậm chí còn đẹp hơn Quản Khinh Sa.
Nhưng trong mắt người đang yêu, nếu không phải là người trong lòng hắn thì cho dù đẹp đến mấy đi chăng nữa cũng chẳng có ích gì.

Đúng vậy. Một nữ tu Nhân giới lén vào Ma giới đã tìm được điểm yếu của hắn, sau đó đưa quyển ‘Dị Vật Chí’ tới Nhân giới, mới dẫn đến việc Ma giới xâm nhập vào vạn năm trước.

Vinh Tuệ Khanh nghe được câu chuyện này thì thiếu chút nữa muốn ngất đi.
Qua nhiều năm như vậy, trải qua bao nhiêu long đong, tu vi của hắn không ngừng tăng lên, nhưng nàng ấy vẫn là trở ngại không thể vượt qua được trong cuộc đời hắn.
Ngay cả sư phụ của hắn cũng cho rằng hắn đã chiến thắng được tâm ma tình ái, thành công bước vào Hóa Thần.
Vinh Tuệ Khanh thấy ánh mắt Tư An trở nên nóng bỏng thì khó hiểu quay đầu nhìn, vẻ mặt dò hỏi.
Tư An vừa nhìn thẳng vào gương mặt Vinh Tuệ Khanh lại có cảm giác như bị một chậu nước tuyết lạnh lẽo dội từ trên cao xuống, khiến tim hắn lạnh giá.

Một quyển sách mà có thể dẫn đến Ma giới xâm chiếm à?
Vinh Tuệ Khanh cảm thấy điều này thật kỳ lạ:
Người trong Ma giới cũng biết đọc sách sao?
Ở trong ấn tượng của Vinh Tuệ Khanh, cô luôn cảm thấy mọi người trong Ma giới đều có hình dáng kỳ lạ giống như những yêu thú vậy, chỉ biết cướp đoạt và giết chóc.
Vinh Tuệ Khanh rất khó liên tưởng đọc sách là việc làm của những người văn hóa với người trong Ma giới.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bổ Thiên Ký.