Chương 295: Không buông tay
-
Bổ Thiên Ký
- Hàn Vũ Ký
- 2183 chữ
- 2022-02-04 04:21:52
Thế nhưng nếu như cô không làm như vậy, cô biết mình sẽ hối hận cả đời. Mà cả đời của cô có thể sẽ dài đến đằng đẵng, cô8 không muốn cả quãng đời còn lại đều dùng để hối hận tại sao mình không đập nồi dìm thuyền, buộc La Thần hiện thân!
Nếu như toàn bộ máu của ta đều chảy sạch, mà chàng vẫn không xuất hiện, coi như ta nhìn lầm người. Cũng tuyệt vọn9g rồi, đời này sẽ không cùng chàng có bất kỳ liên hệ gì nữa.
Giọng nói Vinh Tuệ Khanh tuy mềm nhẹ, nhưng rơi vào trong6 tai La Thần lại khó chịu đến tột cùng.
Hai người lặng lẽ đứng trong sơn động nhìn nhau.
Mà trong góc t5ối nơi sơn động, mặt đất Phù Đảo đang thong thả hấp thụ thân thể và tinh nguyên còn sót lại của tu sĩ Kết Đan.
Nhưng nếu chàng đụng ta, sẽ khiến ta ma hóa, chàng nhẫn tâm sao?
Vinh Tuệ Khanh cười như không cười hỏi.
Ta là ma, nàng chính là tiểu ma nữ, lẽ nào còn muốn chỉ lo thân mình sao?
La Thần nghiêm trang đàng hoàng mà nói.
Phụt!
Vinh Tuệ Khanh suýt chút nữa là phun ra ngoài!
Còn cả tiểu ma nữ, có cần phải buồn nôn như thế không?
Vinh Tuệ Khanh tỏ vẻ
chịu không nổi
, sau đó duỗi tay nắm lấy tay La Thần, xoay người kề vai đi cùng y ra khỏi sơn động.
La Thần liếc mắt nhìn Vinh Tuệ Khanh:
Bây giờ biết sợ rồi sao? Mới vừa rồi là người nào khóc đến sắp chết, sống chết cũng không cho ta đi?
Vinh Tuệ Khanh có đôi chút ngượng ngùng, lặng lẽ muốn buông tay y ra:
... Ta sai rồi, bây giờ chàng đi còn kịp đấy.
La Thần siết chặt tay cô, cúi người khẽ nói bên tai cô:
Muộn rồi, hiện tại đuổi ta đi, ta cũng không đi.
Giam cầm lập tức được cởi bỏ.
Ôi chao...
Ba người cùng kêu lên, ngã sấp xuống mặt cát.
Vừa rồi xuân phong nhất độ, cô đã cảm giác được ma khí của La Thần tiến vào cơ thể, chẳng qua Húc Nhật Quyết của cô cũng không có vẻ bài xích.
Xuân phong nhất độ: chỉ việc nam nữ giao hoan.
Có điều chuyện này không cần thiết cho La Thần biết.
Vinh Tuệ Khanh không nói gì, bởi vì chính bản thân cô cũng không biết là mình có tâm tình gì.
Rốt cuộc là thăm dò La Thần hay là mình thật lòng thật dạ, cô cũng không rõ ràng lắm.
Cô muốn làm như vậy liền làm như vậy, thậm chí còn chưa nghĩ đến hậu quả.
Vậy thì xem như nàng nhìn nhầm người đi. Chúng ta là người của hai thế giới, đau dài không bằng đau ngắn. Nàng quên ta đi!
La Thần từ tốn nói, xoay người rời đi, áo choàng dài khoác sau người không gió mà bay, chầm chậm lửng lơ.
Vinh Tuệ Khanh đau lòng đến tột cùng. Tại sao lại như vậy? Mỗi một lần cô cho là mình đã đến gần y, thì y lại đẩy cô ra, rốt cuộc là sai lầm ở chỗ nào?
Thần thúc!
Vinh Tuệ Khanh gọi đến tê tâm liệt phế, nỗi đau này thậm chí truyền tới chỗ xương sườn La Thần, từng hồi từng hồi đau nhức truyền đến, bước chân của y lảo đảo, bị vấp trúng hòn đá nhô lên ven đường.
La Thần nhìn thật sâu vào cô, ôm đầu cô vào trong lòng, hỏi một đằng, trả lời một nẻo:
Thân phận hiện nay của ta chắc nàng đã biết rồi. Nàng còn ở bên ta, sẽ bị ta ma hóa. Dù vậy nàng vẫn bằng lòng theo ta cùng đến Ma giới ư?
Nói xong lại bổ sung thêm một câu:
Đương nhiên là sau khi hoàn thành tâm nguyện của nàng.
La Thần biết Vinh Tuệ Khanh có một tâm nguyện. Mặc dù không biết khi nào cô có thể hoàn thành, hơn nữa y làm kẻ đứng đầu Ma giới, cũng không thể ở lại Nhân giới của cô. Chỉ là hiện tại y đã luyện hóa ấn ký ngôi sao sáu cánh, y có thể tự do xuyên qua cánh cổng giữa hai giới, không cần lo lắng xảy ra bất kỳ biến đổi kỳ lạ nào.
Vinh Tuệ Khanh từ trong lòng La Thần ló đầu ra, khẽ mỉm cười:
Chỉ cần chàng không đụng đến ta, ta sẽ không bị chàng ma hóa.
Vừa ra khỏi sơn động, dáng vẻ La Thần lập tức thay đổi.
Tóc vấn lên đỉnh đầu, một thân trường bào đen biến đổi thành đạo bào màu xám, nhìn thoáng qua chỉ là một tu sĩ dáng vẻ vô cùng tuấn tú mà thôi.
Chỉ là sát khí giữa chân mày quá nặng, vừa nhìn liền thấy rõ đây không phải là người dễ trêu vào.
La Thần đỡ vai Vinh Tuệ Khanh, nhìn cô một hồi, truyền âm hỏi cô:
Nàng thật sự muốn đi theo ta sao? Cho dù ta đi nơi nào, nàng cũng đều theo ta?
Vinh Tuệ Khanh lắc đầu:
Không phải là ta theo chàng, mà là chúng ta cùng nhau. Chờ ta làm xong chuyện ta cần làm, ta liền đi theo chàng, chàng đi đâu, ta liền đi đến đó. Nhưng bây giờ, chàng phải đi cùng ta.
La Thần kinh ngạc nhướng mày, qua một hồi lâu, mới nhẹ nhàng thở dài một tiếng, tiếp tục truyền âm nói:
... Không có ta, nàng vẫn sẽ sống tốt, đúng không? Nàng sẽ không tìm đến cái chết? Vừa rồi chẳng qua là nàng chỉ thăm dò ta mà thôi.
Vinh Tuệ Khanh nghiêng đầu nhìn dáng vẻ La Thần một chút, lo lắng hỏi han:
Bọn họ sẽ phát hiện thân phận thật sự của chàng sao?
Nếu thật sự bị phát hiện, bọn họ cũng chỉ có thể bỏ mạng nơi thiên nhai, hoặc là dứt khoát trốn tránh đến Ma giới, sau này không thể xuất hiện nơi Nhân giới nữa rồi.
Thế nhưng tu vi Hóa Thần của cô thì sao? Nếu như cô đến Ma giới, còn có thể tu luyện đến Hóa Thần sao?
Nước mắt vốn có chút nhiệt độ, thế nhưng vẫn không đến mức nóng hổi.
Nhưng La Thần lại cảm thấy tựa như bị bỏng rát, cánh tay trái sờ soạng về phía sau, kéo Vinh Tuệ Khanh từ sau lưng sang, ôm chặt cô vào trong lòng, cúi đầu hôn lên đỉnh đầu cô một cái, trầm giọng nói:
Khóc trong lòng ta, sau đó ta sẽ thi triển pháp lực, để nàng từ nay về sau không còn nhận ra ta nữa...
Vinh Tuệ Khanh trong lòng y càng khóc lóc thảm thiết hơn, nắm chặt vạt áo La Thần, khóc đến sắp ngất đi, lại không rên không la một tiếng, chỉ yên lặng chảy nước mắt.
Kẻ nào cố định lão tử?! Nếu để lão tử biết được, lão tử không để yên cho hắn đâu! Dám động vào ông Lang Thất của ngươi, chán sống sao! Biết ông Lang Thất của ngươi là ai không hả? Bây giờ lão tử là chồng của nàng tiên cá nhé! Là con rể Hải Long Vương nhé! Nói ra hù chết ngươi!
Lang Thất cằn nhằn càu nhàu, không ngừng chửi bới.
La Thần truyền âm nói với Vinh Tuệ Khanh:
Con sói này vẫn cứ lắm mồm như vậy.
Vinh Tuệ Khanh hé miệng cười, trả lời:
Nó chỉ lắm mồm mà thôi, tâm tính vẫn rất tốt.
Vừa dừng bước trong chốc lát, Vinh Tuệ Khanh đã từ đằng sau xông đến, ôm lấy tấm lưng của La Thần, đầu tựa trên lưng y, nghẹn ngào nói:
Vậy hãy để ta khóc trên lưng chàng một lần nữa, có được không? Một lần cuối cùng, khóc xong chàng liền thi triển pháp lực với ta, hoàn toàn dứt bỏ chàng ra khỏi trí nhớ của ta, có được không? Như vậy ta sẽ không nhớ đến chàng nữa, cũng sẽ không quen biết chàng. Chúng ta từ nay về sau chỉ là người qua đường của nhau, có được không?
Tấm lưng La Thần cứng đờ, không nhúc nhích đứng yên nơi đó, ánh mắt sâu thẳm nhìn về phía vùng biển xanh thẳm bên ngoài sơn động, tựa hồ đang suy nghĩ về tính khả thi của đề nghị này.
Nước mắt Vinh Tuệ Khanh từng chút một thấm ướt áo ngoài của y, ướt đẫm đến trên tấm lưng y.
Kiểu lặng lẽ khóc không một tiếng động này càng khiến người ta không chịu nổi.
La Thần vô thức ôm Vinh Tuệ Khanh chặt hơn nữa, một tay không kiềm chế được nâng khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy nước mắt của cô lên, không do dự mà cúi đầu hôn lên.
Đôi môi ấm áp dạo quanh trên má Vinh Tuệ Khanh, hết lần này đến lần khác, tựa như không thể hôn hết những giọt nước mắt của cô vậy, nhưng nước mắt của cô nhiều đến thế, hôn thế nào cũng không hôn hết.
Tâm tình Vinh Tuệ Khanh đột nhiên hăng hái hẳn lên.
Nhìn lên trời, bầu trời cũng tựa như trong xanh, ngay cả mây đen đang nhanh chóng bay qua tựa hồ cũng khảm lên một ánh vàng, cô nhìn thấy mà tràn ngập hi vọng, lòng đầy vui sướng.
Hai người tay nắm tay, không đi bao lâu, dường như đã đi ra khỏi vùng mê chướng này, về đến chỗ vừa nãy Vinh Tuệ Khanh bị bắt đi.
La Thần nhíu mày, ra vẻ sầu tư không thôi, ngửa đầu nhìn đỉnh sơn động, lẩm bẩm:
Chuyện này thì khó rồi. Nếu không đụng nàng, vậy ta đi đụng ai đây?... Nữ tu tu luyện mị thuật vừa nãy tựa hồ cũng không tệ...
Còn chưa dứt lời, Vinh Tuệ Khanh đã che cái miệng y lại, hung dữ nói:
Còn dám nói?! Muốn chạm người khác? Chàng đừng có mơ!
Hai hàng lông mày của La Thần hạ xuống, khóe môi khẽ nhếch lên:
Ta không động vào người khác, thế nhưng nàng không cho ta đụng cũng không được.
Ai biết bọn họ lại bị đóng băng thời gian ở nơi này.
Tại sao lại như vậy?
Vinh Tuệ Khanh đưa tay ra trước mũi A Quý, Mão Tam Lang và Lang Thất thăm dò hơi thở.
La Thần phất phất tay.
La Thần không thể làm gì khác hơn ngoài lắc đầu, cuối cùng chịu thua mà nói:
... Được rồi, đừng khóc. Ta không rời khỏi nàng là được.
Vừa dứt lời, tiếng khóc của Vinh Tuệ Khanh hơi ngừng lại, chỉ còn thi thoảng nức nở lên.
La Thần đột nhiên đẩy thân thể Vinh Tuệ Khanh ra, thấy một nụ cười giảo hoạt trên khóe miệng cô còn chưa kịp biến mất, lại phát hiện mình không giận cô chút nào.
Những gì ta vừa làm, đều là thành tâm thành ý. Chàng tin cũng được, không tin cũng được, nói chung chỉ cần có một chút hi vọng, ta cũng sẽ không để chàng đi.
Vinh Tuệ Khanh vươn hai cánh tay, ôm hông La Thần, tựa đầu nơi ngực y. Một lát sau ngẩng đầu cau mày nói:
Trái tim của chàng đi đâu rồi?
Trong lòng La Thần trầm xuống. Y không có tim, thế nhưng nơi ngực của y, vẫn có một thứ gì đó không ngừng đập như cũ, ngoại trừ người áo đen cầm lưỡi hái lần nọ, cũng không ai biết y không có tim. Tu vi Vinh Tuệ Khanh thấp, làm thế nào cô biết?
Trái tim của chàng đi đâu rồi?
Vinh Tuệ Khanh cố chấp hỏi lại.
A Quý, Mão Tam Lang, còn có Lang Thất vẫn duy trì tư thế cũ, không thay đổi chút nào, tựa hồ như thời gian bị ngưng đọng lại.
Vinh Tuệ Khanh kinh ngạc há hốc mồm. Tại sao có thể như vậy? Cô nhớ rõ, lúc cô bị bắt đi, bên tai còn nghe thấy tiếng rống giận của A Quý, Mão Tam Lang và Lang Thất cơ mà.
Cô còn cho là bọn họ đang tìm kiếm cô khắp nơi.
La Thần nhìn về phía A Quý:
Vị này là ai? À, thì ra là tộc Hải Xà.
rồi gật đầu với hắn, xem như là chào hỏi.
A Quý liếc mắt thấy La Thần nắm tay Vinh Tuệ Khanh, nhảy dựng lên hỏi:
Ngươi là ai? Ngươi nắm tay nàng làm cái gì?!
Mão Tam Lang vừa nhìn thấy La Thần xuất hiện, khuôn mặt liền trắng bệch. Cậu nhận ra La Thần, kẻ này chính là người trong lòng Vinh Tuệ Khanh.
Y không phải đã chết sao? Còn ngủ trong quan tài thủy tinh... Bọn họ ra khơi chính là để tìm kiếm quan tài thủy tinh kia.
Lẽ nào Vinh Tuệ Khanh đã tìm được y? Đã vậy y còn sống lại?
Vậy mình nên làm gì bây giờ?
Lòng Mão Tam Lang rối loạn, không biết nên làm thế nào cho phải.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.