• 496

Chương 353: Đột phá


Thánh nữ nhớ tới việc này, lửa giận bừng bừng bốc lên, trừng mắt nhìn Vinh Tuệ Khanh, cả giận nói:
Quỳ xuống!


Sức uy hiếp của Thánh n8ữ còn chưa phóng ra, Vinh Tuệ Khanh đã không tự chủ được mà nhũn cả hai chân quỳ xuống rồi.
Vinh Tuệ Khanh hơi sững sờ, cũng không chớp mắt mà nhìn chằm chằm vào hai tròng mắt Thánh nữ, muốn tìm ra một chút manh mối.
Toàn thân Thánh nữ run lên, hai tròng mắt lại nhìn thẳng về phía trước, giống như xuyên qua Vinh Tuệ Khanh, nhìn về phía xa xăm.
Thánh nữ cười lắc đầu:
Xem dáng vẻ của con kìa, thật không biết con đã sống sót ở Ngũ Châu Đại Lục như thế nào.

Giống như pháo đốt, vừa châm đã nổ, nổ xong là tàn.
Vinh Tuệ Khanh cười khẽ, nhẹ giọng nói:
Con có thể sống sót đều dựa vào Thần thúc. Cho nên bất kể chàng ấy là gì, ma cũng được, người cũng được, yêu cũng được, nói tóm lại con đã nhắm chàng ấy, sống hay chết con cũng sẽ luôn ở bên chàng ấy.

Thánh nữ thu lại nụ cười, hai tròng mắt nhìn Vinh Tuệ Khanh chăm chú, đáy mắt nàng như đang nhớ lại những vật đổi sao rời trong quá khứ, vô số những vì sao long lanh sinh ra rồi lại rơi rụng nơi đáy mắt ấy, lại có chút giống với nơi thần bí mà thần hồn của Vinh Tuệ Khanh vừa mới đi qua kia.
Vinh Tuệ Khanh nắm chặt tay, trầm giọng nói:
Nếu người đã biết Thần thúc là người trong Ma giới, mọi người đã làm gì chàng ấy? Con phải đi cứu chàng ấy!

Thánh nữ tức giận nhưng lại bật cười:
Cứu y? Dựa vào con? Nếu con mà cứu được y thì tất cả những dị sĩ tài năng của thần điện Quang Minh này đều có thể đi chết được rồi
Nàng nói chắc như đinh đóng cột khiến nỗi sợ hãi trong lòng Vinh Tuệ Khanh càng tăng lên.

Con không muốn báo thù cho người nhà mình sao?
Thánh nữ thấy Vinh Tuệ Khanh không động tĩnh gì, lại tung mồi nhử.
Vinh Tuệ Khanh lắc đầu:
Con đã báo thù cho bọn họ rồi.

Nguyên khí đất trời ở đây quả nhiên vô cùng thích hợp cho cô tu luyện.
Có điều Vinh Tuệ Khanh nhớ tới La Thần, trong lòng lại trầm xuống.

Hắn nói gì?


Hắn nói, tuy Quang Minh xa xôi nhưng mãi mãi sẽ không biến mất…
Vinh Tuệ Khanh vô thức không nói ra câu đầu tiên mà giọng nói kia phát ra.
Đầu gối cô trước giờ rất cứng, chưa bao gi3ờ quỳ trước người khác.
Nhưng một ánh mắt của Thánh nữ, Vinh Tuệ Khanh chỉ có thể phục tùng.
Vinh Tuệ Khanh kinh hãi, nhìn lại mình, quả nhiên đã đột phá Kết Đan trung kỳ, trực tiếp tiến vào Kết Đan hậu kỳ đại viên mãn…
Đây là tiết tấu gì vậy?
Đây chính là sức ép tự nhiên của 9tu sĩ cấp cao đối với tu sĩ cấp thấp.
Vinh Tuệ Khanh không biết vì sao Thánh nữ lại bảo cô quỳ xuống, vẻ mặt ấm ức nói:
Dì à, con đã 6làm sai gì sao?


Ồ, đó là hắn nhận con là đệ tử của thần điện Quang Minh.
Thánh nữ thở phào một hơi, nét mặt tươi như hoa, nhìn Vinh Tuệ Khanh đến mức tim cô nhảy bình bịch.
Vinh Tuệ Khanh không để tâm, kiên trì nói:
Nếu Thần thúc bị bắt hoặc bị đuổi đi, con sẽ không ở lại thần điện Quang Minh.


Không, con có từng nghĩ, bọn họ còn kẻ thù khác không?

Vinh Tuệ Khanh có chút khó xử đi vòng quanh động phủ:
Người đã nói bọn họ vì con mới phế đi tu vi, lựa chọn trở thành người phàm. Theo như người nói, kẻ thù lớn nhất của người nhà con chính là con. Phải chăng người muốn bảo con tự sát để tạ tội?

Vinh Tuệ Khanh có chút tiếc nuối. Nếu Khẳng Khẳng ở đây thì tốt rồi. Khẳng Khẳng có thể đánh bại bất cứ kết giới nào…
Bầu trời bốn phía đột nhiên yên tĩnh lại, Vinh Tuệ Khanh bay lượn giữa một đám mây, phát hiện đã càng lúc càng gần với nơi sáng nhất phía xa kia, càng lúc càng gần, gần đến mức cô cảm thấy đã sắp tới sát nơi đó rồi bỗng nơi đó lại giống như mây sao bùng nổ, phát ra tiếng vang long trời lở đất, một làn sóng chấn động phóng vút ra từ tâm sáng nhất kia.
Cả người Vinh Tuệ Khanh dâng lên lòng dũng cảm tột cùng, cô đứng bật dậy xông thẳng ra phía ngoài động phủ.
Thân hình Thánh nữ chớp nhoáng một cái đã đứng trước mặt Vinh Tuệ Khanh, thấp giọng mắng:
Quay lại quỳ! Con muốn đi đâu?

Vinh Tuệ Khanh phản ứng kịch liệt như vậy có chút ngoài dự đoán của Thánh nữ.

La Thần thật sự tốt với con vậy sao? Tốt đến mức con có thể từ bỏ tất cả?
Thánh nữ có chút ngạc nhiên hỏi. Tính cách nàng lạnh lùng thanh cao, lại do công pháp cao nên vô số nam tu tôn sùng nàng như nữ thần, không dám vượt quá giới hạn, nhưng ai nấy đều cam tâm tình nguyện nhảy vào nước sôi lửa bỏng vì nàng. Trước giờ chính bản thân nàng cũng chưa từng toàn tâm toàn ý tin tưởng một người như Vinh Tuệ Khanh.
Thánh nữ âm trầm nói:
Vì một người đàn ông, có đáng không? Ở lại thần điện Quang Minh, tu vi của con sẽ tiến triển rất nhanh, bản thân con biết mà. Con đến thần điện Quang Minh mới chỉ hai ngày mà đã đột phá Kết Đan trung kỳ, tiến vào Kết Đan hậu kỳ đại viên mãn. Ở đây, tương lai của con sẽ vô cùng tươi sáng.

Vinh Tuệ Khanh không hề quyến luyến, nhíu mày nói:
Con ở bên ngoài tu luyện cũng sẽ đột phá Kết Đan, thuận lợi lên Kết Anh, có điều thời gian sẽ lâu hơn một chút mà thôi, cũng đâu phải rời khỏi thần điện Quang Minh thì tu vi của con sẽ trì trệ không tiến lên đâu.


Ài, nguyên khí vừa bổ sung vào, vẫn cần một khoảng thời gian mới có thể hòa làm một thể với ta.
Thánh nữ khẽ thở dài một tiếng.
Vinh Tuệ Khanh cũng đoán được đại khái, vừa rồi trong lúc cô xúc động, lo lăng tức giận đã khiến nguyên khí đất trời ở đây gần như tiêu hao sạch mới thuận lợi thăng cấp.
Đi thẳng một mạch, dường như trong biển trời sao mênh mông, cô nhìn thấy mặt trời mọc lại lặn, trăng tròn rồi trăng lại khuyết, thấy các vì sao sinh ra từ nơi man hoang lại kết thúc nơi hố đen vũ trụ. Mà trong một góc của bầu trời mênh mông đó, có vẻ như cô nhìn thấy vô số những người khổng lồ đầu đội trời chân đạp đất, còn có vô số tia sáng xuyên qua không trung, giống như vô số sinh linh đang không ngừng chiến đấu.
Vinh Tuệ Khanh vô cùng tò mò, muốn tiến lại gần nhìn một chút, nhưng bên kia như có một kết giới vô hình cản trở bước chân cô.
Thánh nữ khôi phục linh lực, hai tay khua liên tục, sử dụng cả bảy đại thủ ấn, mở trận pháp kết giới ở đây ra.
Nguyên khí đất trời ở thế giới bên ngoài động phủ cùng nhau chen vào, bổ sung nguyên khí cho nơi này.
Thánh nữ hốt hoảng:
Vừa rồi thần Quang Minh giá lâm, hắn không nói chuyện với con sao?

Vinh Tuệ Khanh lắc đầu:
Hắn chỉ nói một câu không đầu không đuôi rồi biến mất.

Gò má Vinh Tuệ Khanh nhất thời đỏ như máu, toàn thân mất kiểm soát mà phình lên.
Thánh nữ kinh hãi, lập tức khoanh chân ngồi xuống, hỗ trợ thi pháp giúp Vinh Tuệ Khanh, chỉ huy nguyên khí đất trời theo tuần tự mà tiến vào huyệt Bách Hội của cô.
Thánh nữ lo lắng, lại tăng thêm một tầng kết giới trong động phủ rồi mới truyền âm nói với Vinh Tuệ Khanh:
Làm gì sa5i sao? Con lại kết thành bạn lữ song tu với một kẻ trong Ma giới! Con có cần mạng sống nữa không? Nếu việc này truyền ra ngoài sẽ hủy hoại hết mọi thứ của con!

Vinh Tuệ Khanh kinh ngạc:
Dì… Sao người biết?
Tiêu rồi, có phải La Thần đã…
Vinh Tuệ Khanh không giải thích được, nhìn phía sau mình, đâu có ai chứ.
Quay đầu lại, cô nghe thấy một âm thanh hoàn toàn khác phát ra từ miệng Thánh nữ.
Vinh Tuệ Khanh cắn răng, soạt một tiếng lấy ra Nhật Nguyệt Song Câu, nói với Thánh nữ:
Nếu không cứu được con sẽ chết cùng chàng ấy cho xong!

Thánh nữ cười nhạt:
Cùng sống cùng chết? Một dư nghiệt Ma giới, đáng lẽ ra nên hiến tế cho thần Quang Minh!

Vinh Tuệ Khanh quát to một tiếng, mở mắt, phát hiện mình vẫn ở trong động phủ của Thánh nữ.
Nguyên khí đất trời ở đây như bị cô khuấy động trống rỗng, mỏng manh đáng sợ, còn vẻ mặt Thánh nữ tái nhợt, khoanh chân ngồi bên cạnh cô, lắc lư sắp ngã.
Nếu ở đây không chấp nhận La Thần, cô cũng sẽ không ở lại đây nữa.

Thánh nữ đại nhân, con phải đi gặp Thần thúc. Xin người nói con biết chàng ấy ở đâu.
Vinh Tuệ Khanh khôi phục dáng vẻ tao nhã lễ độ, không còn dáng vẻ thân thiết đến không giữ lễ tiết với Thánh nữ như vừa rồi nữa.
Toàn thân Thánh nữ lại run rẩy một hồi, nàng tỉnh lại nhíu mày hỏi:
Con đang làm gì vậy?
Giọng nói đã khôi phục bình thường.
Vinh Tuệ Khanh nghi ngờ nhìn nàng:
Vừa rồi người sao vậy? Giọng nói đột nhiên trở nên rất kỳ lạ, người như không phải là người nữa.


… Cuối cùng ngươi cũng tới. Tuy Quang Minh xa xôi nhưng mãi mãi sẽ không biến mất…


Người nói gì?
Vinh Tuệ Khanh tiến hai bước tới gần Thánh nữ, ghé lỗ tai vào trước mặt nàng mà hỏi.
Vinh Tuệ Khanh một lòng chú ý tới Thánh nữ, đợi nàng hồi phục lại mới lo lắng hỏi thăm:
Tại sao nguyên khí đất trời ở đây lại trở nên mỏng manh như vậy? Thế này sao được? Phải bổ sung ra sao?

Thánh nữ mỉm cười, phóng ra thần thức cảm nhận một chút liền vui mừng nói:
Con đấy, con đã là Kết Đan hậu kỳ rồi, con không phát hiện ra sao?

Vinh Tuệ Khanh hoảng hốt nhìn cảnh tượng phía xa, trong lòng chỉ có một suy nghĩ: nguy rồi, là ai đâm trời thủng một lỗ…
Làn sóng phóng tới bên cạnh Vinh Tuệ Khanh, mạnh mẽ gạt bay cô ra khỏi vùng trời đó.
Vinh Tuệ Khanh vội vàng thu lấy Nhật Nguyệt Song Câu trên tay, đỡ Thánh nữ dậy, không chút do dự mà truyền linh lực của mình cho nàng, sau đó còn cho Thánh nữ dùng một viên Dưỡng Linh Đan thất phẩm do mình tự luyện chế.
Thánh nữ không kháng cự lại Vinh Tuệ Khanh, nhanh chóng dùng linh đan, bắt đầu luyện hóa.
Đây là khúc nhạc dạo đầu của kỳ Kết Anh sao…
Vinh Tuệ Khanh nhất thời ngây ra.

Không!
Vinh Tuệ Khanh điên cuồng hét lên một tiếng, linh lực toàn thân lưu chuyển, đột nhiên đạt đến mức độ cân bằng với nguyên khí đất trời trong động phủ của Thánh nữ.
Vô số nguyên khí đất trời nhất thời giống như vòng xoáy, vây lấy Vinh Tuệ Khanh làm trung tâm, rót thẳng xuống đầu cô.
Năm giác quan, sáu ý thức của Vinh Tuệ Khanh giống như bị đóng lại, cô không nhận thức được hơi thở và phản ứng ở thế giới bên ngoài, chỉ rong chơi trong biển nguyên khí ấm áp như gió xuân.
Thần hồn của cô xuyên qua biển nguyên khí vô biên, bay về phía sáng nhất nơi xa.
Vinh Tuệ Khanh phải bày tỏ cõi lòng trước mặt người ngoài thì có chút ngượng ngùng, thế nhưng nghe giọng nói Thánh nữ có chút hòa hoãn hơn, vội vàng bày tỏ:
Bởi vì chàng ấy có thể bỏ mặc tất cả vì con, đương nhiên con không thể làm ít hơn chàng ấy.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bổ Thiên Ký.