• 31

Chương 3: khởi đầu mới( ngày đầu đi làm).


Sáng hôm sau Thóc thức dậy từ rất sớm, bên cạnh hắn là Nhà với khuân mặt hạnh phúc đang ngủ đồng thời nở nụ cười. Nhìn ngắm khuôn mặ đó một lúc, Thóc liền từ từ ra ngoài đình, nhìn lên bầu trời hắn quyết định từ nay hắn có một cái thân phận mời cuộc sống mới với cái tên- Hàn Nhật.
Chạy vào trong trấn Hàn Nhật rất nhanh tìm được một quán trà nhỏ. Nơi đây số người uống trà cũng tương đối nhiều, người qua lại cũng không ít. Hàn Nhật không đi vào phía cửa ngay mà lại đi thêm một đoạn nữa nơi có một cánh cửa khác nhưng nhỏ hơn. Lúc này hắn mới mở cửa bước vào.
Bên trong đây là nơi sau quán trà kia, ở đây chỉ có một cái căn bếp tương đối lớn bên trong có người đang bận bịu gì đó.
Lúc Hàn Nhật còn đang ngắm nhìn thì có một bóng người chắn qua mặt hắn. Hàn nhật nhìn người này là một thanh niên mặc quần áo tiêu nhị. Người này nói với hắn:
-Ngươi có phải người mà hôm qua lão bản nhắc tới, là người làn mới không.
-Phải, giờ lão bản đâu tôi muốn biết mình làm gì.
-Không cần giờ lão đang bânj trong kia, ngươi hôm nay chỉ cần trẻ xong hết đóng củi bên kia rồi nghỉ.
Không để Hàn Nhật nói gì tiểu nhị nói xong liền chạy vội vào trong.
Hàn Nhật cũng không phàn nàn gì mà trực tiếp đi vào phía đống củi. Đây là một đống củi khá lớn đủ để một thanh niên trẻ nửa ngày mà lạu cho một tiểu hài tử như Hàn Nhật làm quả thật hơi khó. Vì hôm qua hắn đã nói với lão bản là mình có thể làm được việc nặng như thanh niên rồi, với chỗ củi này chắc là do lão đã có lòng tốt lắm rồi.
Đi sang bên cạnh cầm chiếc rìu sắt Hàn Nhật bắt đầu công việc.
Buổi trưa Hàn Nhật bổ xong nửa đống củi khiến cho lão bản rất mừng liền cho hắn ăn cơm. Nhân tiện Hàn Nhật còn cố xin lão bản có thể chỉ trả một đồng mỗi ngày nhưng bù lại sau mỗi bữa hắn được mang theo một bát cơm về. Thấy hắn như vậy lão bản cũng thông cảm mà đồng ý.
Vì buổi chiều phải làm ngay vì vậy Hàn Nhật tranh thủ thật nhanh đưa ít cơm về cho Nhà làm cô bé vui tít mắt.
Một ngày cứ vậy mà qua đi, sau khi trẻ xong hết đống củi thì cuối cùng Hàn Nhật cũng nhận được một đồng đầu tiên và còn được ông chủ cho thêm ít cơm nữa.
Trên đường về Hàn Nhật vui vẻ nhảy chân sáo trên đường, Tay phải cầm túi cơm, tay trái hắn cầm đồng tiền. Tuy sau buổi đầu tay hắn gần như vô lực nhưng cầm những thứ này thì vẫn được.
Lúc đang về bỗng Hàn Nhật dừng lại bên cửa hàng ven đường rồi mua một món đồ.
Chưa về đến chiếc đình cũ kia thì Hàn Nhật đã để ý ở đó có một bóng hình quen thuộc. Người đó sau khi cũng nhìn thấy Hàn Nhật thì chạy thật nhanh về phá hắn. Khi đến gần thì ôm chặt lấy người Hàn Nhật giọng vui vẻ nói:
-Cuối cùng ca ca cũng về.
-Muội đợi huynh lâu chưa. Từ lần sau không phải đợi nữa đâu.
-Có gì mà lâu đâu muội thích thế mà.
-Vậy thôi chúng ta vào ăn thôi.
Đoạn nói Hàn Nhật dơ túi cơm lên, cứ thế hai người vui vẻ tiến vào trong.
Vào chỗ thường ngày hai người ngồi Hàn Nhật bất ngờ phát hiện ở chỗ đó tự dưng lại có thêm nửa chiếc bánh nữa.
Nhìn chiếc bánh lại nhìn vào góc tường bên kia lờ mờ có thể thấy bốn tên ở đó.
Hàn Nhật giờ mới nhớ lúc trưa về không thấy những tên này khả năng đi đâu đó nên không biết hắn có công việc. Hắn từ từ nhặt nửa chiếc bánh lên tay lại dắt theo nhà đi về phía đó.
Tối nay trong khu đình rách nát này lại xuất hiện những tiếng nô đùa vui vẻ của trẻ con, khung cảnh thực hạnh phúc.
Lúc đang ngủ thì Nhà chợt bị tỉnh giấc bởi có ai đó đang lay người cô. Khi mở mắt thì tự dưng nghe thấy tiếng của Hàn Nhật bên tai:
-Ra ngoài đi huynh có cái này co muội coi.
Nhà vẫn không hiểu chuyện gì thì đã bị Hàn Nhật kéo ra ngoài.
-Ca có chuyện gì vậy sao tự dưng lại kéo muội ra đậy.
Khi ra bên ngoài sân thì Nhà tự dưng hỏi, tại cô thấy ca lạ quá ra đến đây mà cứ đứng im cúi xuống đất là sao.
Bị hỏi vậy Hàn Nhật lại càng rối hơn hắn không biết mình bị gì nữa, có lẽ đây là lần đầu hắn làm việc này.
-Ca không nói là muội vào đó nhé.
Đoạn Nhà đang đi vào thì bị một cánh tay giữ lại. Quay lại thì Hàn Nhật tay kia đang chìa cái gì đó, nhìn kĩ thì ra là một chiếc kẹp tóc hình hoa mai.
Lúc này Hàn Nhật đã ngẩng mặt lên nói giọng có vẻ lạ:
-Tặng muội nè.
Cầm chiếc kẹp tóc trên tay Hàn Nhật, Nhà nói:
-Ah, thật là đẹp ca nhặt nó ở đâu vậy.
Nghe xong vậy Hàn Nhật đang ngượng tí đập đầu xuống đất, trừng mắt nhìn Nhà còn đang ngây ngô ngắm chiếc kẹp:
-Muội nghĩ gì vậy đây là ta mua cho muội đó, nếu không thích thì trả lại đây.
Hắn vừa nói vừa đưa tay về phía chiếc kẹp thấy vậy Nhà đột nhiên rụt tay lại vội nói:
-Muội bảo không thích bao giờ, ca đã cho rồi còn đòi lại gì nữa.
Hàn Nhật nghe xong nguôi giận một chút, lại nghe Nhà nói:
-Ca đeo giùm muội đi.
-À... được...được.
Các bạn đọc xong nhớ like và "cảm ơn " nha
 
1 bộ truyện hay về binh đoàn , tác trâu, mời các bạn nhập hố Siêu Thần Cơ Giới Quân Đoàn
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bổ Thiên Quyết.