Chương 1140: Tức Giận Không Có Chỗ Phát Tiết
-
Bố Y Quan Đạo
- Tịch mịch độc nam hoa
- 2307 chữ
- 2020-05-09 12:24:02
Số từ: 2300
Nhóm dịch: Tepga
Nguồn: vipvandan
Trương Thanh Vân nhìn một danh sách tên người dày đặc mà cảm thấy rất đau đầu.
Danh sách này chính là của thường ủy bộ chính trị trung ương, bí thư ủy ban kỷ luật Hạ Dân Sinh đưa cho, danh sách này có một dãy tên người dày đặc, có rất nhiều người là lãnh đạo cũ của Trương Thanh Vân. Thường ủy tỉnh ủy Giang Nam, phó bí thư Cao Khiêm, thường ủy tỉnh ủy, trưởng phòng tuyên truyền Lâm Tắc Diêu, chủ tịch mặt trận tổ quốc Trần Chí Bảo, thư ký trưởng tỉnh ủy Mã Đào, phó chủ tịch tỉnh Mã Cát Lượng, Liêu Kiên Cường, chủ nhiệm ủy ban cải cách Ngô Quảng Vinh, trưởng phòng thương mại Phí Bác Minh.......
Tất cả đều là những cái tên quen thuộc, anh sách này của bí thư Hạ Dân Sinh cũng không phải đã chứng minh đám người bên trong có vấn đề, thực tế đây là danh sách các quan viên cao cấp của phái con nhà quan ở Giang Nam. Khi bí thư Hạ đưa danh sách cho Trương Thanh Vân thì không nói quá nhiều, chỉ nói cục diện Giang Nam ổn định là không dễ dàng, vì vậy nhất định phải bảo vệ.
Trung ương đưa ra quyết định kiên cương, Trương Thanh Vân cũng cần hạ quyết tâm.
Lời nói của bí thư Hạ rất hàm súc nhưng cũng rất rõ ràng, trung ương phải nắm giữ tình huống thái bình của Giang Nam, lúc này cục diện ở Giang Nam vẫn còn quá phức tạp.
Trung ương có thể tra ra vấn đề của Thang Vận Quốc, có phải sẽ dùng lão làm hạch tâm để mở rộng?
Vấn đề này bí thư Hạ chưa nói nhưng Trương Thanh Vân nghĩ lại và cảm thấy khả năng này là rất lớn, trung ương quyết định rõ ràng có ý thừa thắng truy kích, biết đâu đây là khoảnh khắc trung ương quyết định dạy cho các phe phái con nhà quan một bài học?
Trương Thanh Vân biết rõ phó chủ tịch Lương là người đặt nền móng quan trọng cho đất nước, bây giờ lão cũng sắp thối lui, bây giờ lại muốn giải quyết vấn đề Giang Nam trước khi rút lui, như vậy có phải là nguyên nhân quan trọng?
Trương Thanh Vân cho rằng thế lực của phái con nhà quan vẫn rất mẫn cảm, đồng thời cũng là chủ đề mà các lãnh đạo tiền nhiệm luôn né tránh. Bây giờ trung ương sắp đến thời điểm thay đổi thế hệ mới, nhiệm kỳ mới, trước đại hội đại biểu quốc hội mà tạo ra một hành động tích cực thì cực kỳ có ý nghĩa sâu sắc.
Trương Thanh Vân có thể thấy được trách nhiệm mà trung ương ủy thác, trong lòng vừa mừng vừa cảm thấy áp lực. Dù nói thế nào thì đại hội thứ mười chín của đảng cũng rất lớn, đây là đại hội mà trong ngoài nước đều chú ý, vì đảm bảo đại hội thuận lợi, vì kiến tạo đoàn kết thì yên ổn chính là nhiệm vụ quan trọng nhất.
Nhưng bây giờ Trương Thanh Vân lại có một nhiệm vụ khác cực kỳ quan trọng, nhiệm vụ này đi ngược lại sự đoàn kết và ổn định, vì vậy hắn cần nắm chắc cục diện, vừa hoàn thành ý đồ của trung ương, vừa tạo nên điều kiện tốt cho đại hội mười chín của đảng, đúng là khó khăn đến cực điểm.
Ở thủ đô bí thư Hạ cũng khong cho Trương Thanh Vân nhiều thời gian, nhiều nhất cũng chỉ cho hắn quyền lực và hạn định, nói cách khác thì Trương Thanh Vân phải hoàn thành công tác chuẩn bị trong kỳ hạn quy định, nếu không đúng thời điểm thì ủy ban kỷ luật trung ương sẽ trực tiếp kỷ luật Thang Vận Quốc.
Lúc này các loại công tác ở Giang Nam chưa làm tốt công tác bước đệm, một cục diện rối loạn như vậy có thể để Trương Thanh Vân nắm chắc hay không?
Nói thật ra thì Trương Thanh Vân không quá tin tưởng, dù sao Thang Vận Quốc cũng là một bí thư tỉnh ủy, người này bám rể sâu ở Giang Nam, nếu muốn nhổ bật gốc một cây đại thụ chọc trời mà không làm động đất thì rõ ràng là không thể.
Hơn nữa thời gian lại quá ngắn, chỉ có hai mươi ngày ngắn ngủi, Trương Thanh Vân sao có thể bố trí được nhiều?
Trương Thanh Vân dùng sức vỗ đầu, trong lòng hắn biết rất rõ, đây không phải là có vấn đề hay không, cũng không phải có tình nguyện hay không, đây là một nhiệm vụ phải hoàn thành, dù có thể hay không cũng phải hoàn thành.
- Cốc, cốc.
Tiếng gõ cửa cắt đứt dòng suy nghĩ của Trương Thanh Vân.
Người đến không phải là ai khác mà chính là Quý Đông Phương luôn phát triển tài hoa trong những tháng gần đây. Cửa mở, Quý Đông Phương đứng ở cửa mà chưa tiến lên, trên mặt tràn đầy nụ cười. Hắn dừng lại vài giây rồi tiến vào nói:
- Chủ tịch, lần này anh về thủ đô có thu hoạch gì chứ? Tôi nghĩ trung ương chắc chắn sẽ thỏa mãn với những biểu hiện của Giang Nam vài tháng gần đây, anh vội vàng gọi tôi đến, có phải có tin vui gì không?
Trương Thanh Vân đứng lên khỏi ghế, hắn đi qua bàn công tác bắt tay thật chặt với Quý Đông Phương. Hắn dùng sức lắc tay nói:
- Anh đoán việc như thần, thật sự có tin vui. Trung ương đưa ra đánh giá cao độ về công tác ở Giang Nam gần nửa năm qua, đặc biệt là tán thưởng chúng ta ở phương diện kinh tế. Phó thủ tướng Lăng nói, cứ theo đà này thì một năm sau Giang Nam sẽ ngồi ngang hàng với Giang Bắc mà không cần quá lo lắng.
- Ha ha.
Quý Đông Phương cười ha hả nói:
- Cái gì mà không lo lắng? Chúng ta nhất định phải vượt qua bọn họ, một năm sau chúng ta phải qua mặt Giang Bắc.
Quý Đông Phương vung tay rất có hào khí, Trương Thanh Vân thu lại nụ cười, hắn hạ giọng nói:
- Anh Quý, không gạt anh, tôi và phó thủ tướng Lăng nói như vậy, tôi xem anh và tôi là anh hùng cùng chí hướng.
Quý Đông Phương chợt sững sờ, hai người đưa mắt nhìn nhau rồi cười ha hả, lúc này tiếng cười càng lớn.......
Trương Thanh Vân nhìn Quý Đông Phương và thầm gật đầu, làm kinh tế, làm những công tác hiện thực thì Quý Đông Phương là một người có năng lực lớn. Khó trách người này rất có khí thế, có muột luồng khí chất cao ngạo, điều này là cực kỳ quan trọng.
Vì khí thế này sẽ quyết định sự quyết đoán của Quý Đông Phương, hắn ở trên chức vụ phó chủ tịch thường vụ tỉnh thì cần phải quyết đoán, trong đó có vấn đề về khu căn cứ sản nghiệp hoạt hình chuyển hình, Quý Đông Phương làm rất hiệu quả.
Thực tế thì những xí nghiệp nhà máy không thuộc sản nghiệp hoạt hình có thể trả thù lao cho bọn họ rời đi nhanh hơn, điều này đã tạo ra tranh luận lớn. Nếu không làm như vậy thì khu căn cứ sản nghiệp hoạt hình sẽ có một mớ xí nghiệp chỉ có hư danh, chẳng qua chỉ là một vài người có bối cảnh mở công ty để lừa gạt chính sách của chính quyền.
Những công tác như vậy chỉ có nước phát tiền giải quyết, để bọn họ ra đi nhanh hơn, Quý Đông Phương làm có thỏa đáng hay không?
Nhưng thái độ của Quý Đông Phương rất kiên quyết, hắn cường điệu thời gian quý giá, nói về vấn đề trước mắt thì sản nghiệp hoạt hình trong nước chỉ vừa phất lên nhưng đã phát triển thành khối.
Giang Nam nhất định phải đi đầu trong công tác này, phải cướp tâst cả tài nguyên của đối thủ, chỉ như vậy mới có cơ hội.
Quý Đông Phương tự mình tỏ thái độ với các đơn vị tương quan trong khu căn cứ sản nghiệp hoạt hình Giang Nam, để mọi người vung tay làm việc, nếu có trách nhiệm thì hắn sẽ hoàn toàn gánh chịu. Lúc đó Ân Bằng Phi còn có chút băn khoăn, còn đặc biệt báo cáo cho Trương Thanh Vân, vì vậy là lo lắng rơi xuống đầu.
Chỉ cần xét theo điểm này cũng thấy Quý Đông Phương là người có khả năng làm việc, dám ra tay làm việc, có khí thế và sức mạh. Vì vậy Trương Thanh Vân có chút nể nang đối phương.
Trương Thanh Vân tự tay pha trà cho Quý Đông Phương, hắn mời đối phương ngồi xuống rồi nói:
- Anh Quý, hôm nay tôi tìm anh đến chủ yếu không bàn về công tác. Là thế này, sức khỏe của bí thư Thang dạo này không tốt lắm, chúng ta dù sao cũng phải đến thăm chứ?
- Tôi đi một người cũng cảm thấy không có không khí, hai người chúng ta sẽ cùng đi, anh thấy thế nào? Tối nay nhé, lúc này cũng không quá rảnh rỗi.
Quý Đông Phương có chút sững sốt, hắn gật đầu nói:
- Còn vấn đề quà cáp.......
Trương Thanh Vân khoát tay nói:
- Không cần phải chuẩn bị quá long trọng, vài thực phẩm dinh dưỡng có ích là được. Bình thường bí thư rất thích ăn uống, tôi nghĩ rằng những ngày này đến nhà bí thư sẽ có lộc ăn uống, vì vậy chúng ta đưa đến vài phần thực phẩm.
- Bí thư Thang không phải là người phàm tục, chắc chắn sẽ không chú ý những vấn đề này.
- Được, được, tất cả do anh quyết định, chỉ cần không làm bí thư khó xử là tốt.
Quý Đông Phương khoát tay nói.
Trương Thanh Vân cười ha hả, hắn biết giữa Quý Đông Phương và Thang Vận Quốc có chút khúc mắc. Trước nay Quý Đông Phương là người ngay thẳng, làm việc rất quyết đoán, thích những chính sách lớn gan.
Tính cách này của Quý Đông Phương hoàn toàn động chạm vào vảy nghịch của Thang Vận Quốc, bí thư trước nay luôn thích những cán bộ trưởng thành ổn định, nghiêm khắc một chút thì lão thích cán bộ bảo thủ một chút, vì vậy sẽ không vui với Quý Đông Phương.
Cũng vì nguyên nhân như vậy mà Quý Đông Phương tuy có lý lịch sâu nhưng không được phép tiến thêm một bước. Trước đây vài năm Thang Vận Quốc khống chế cục diện Giang Nam, Quý Đông Phương tất nhiên không có không gian phát triển, có vài lần cơ hội mở ra cho Quý Đông Phương nhưng Thang Vận Quốc lại ép đầu.
Cũng vì vậy mà khúc mắc giữa hai người bùng ra, bây giờ Quý Đông Phương được Trương Thanh Vân tán thưởng, công tác thuận buồm xuôi gió. Lúc này hắn không thèm nể mặt Thang Vận Quốc, vì vậy mà đến thăm thú cũng khó khăn.
Nếu không phải đó là ý của Trương Thanh Vân thì Quý Đông Phương nhất định sẽ nhã nhặn từ chối, bây giờ tuy hắn đồng ý nhưng trong ngôn từ lại tràn đầy ý vị châm chọc.
- Anh Quý, anh có biết không, gần đây chúng ta có vài hạng mục trọng điểm, có vài bộ phận tương đối khó khăn. Nói chung khó khăn chủ yếu nằm ở hai phương diện, một mặt đến từ bên trong sự không đồng nhất ý kiến của chúng ta, phương diện khác chính là áp lực từ bên ngoài. Vì vậy cũng khó thể lạc quan.
Trương Thanh Vân nói, hắn dời chủ đề.
Quý Đông Phương đứng lên nói:
- Tôi đang muốn báo cáo với anh vấn đề này, vì sao Giang Nam chúng ta phát triển đang ở vào giai đoạn mấu chốt mà ở hội nghị thường ủy lại có nhiều vấn đề khác biệt như vậy? Hôm nay Quý Vĩnh Thành và Tất Hải Đào ở Hành Thủy đã tìm tôi náo loạn, bọn họ nói có vài hạng mục không được chứng thực, chúng ta có vài quan điểm chưa thông, cho rằng có chướng ngại, điều này rõ ràng là càn rỡ.
- Thế nào? Anh không có biện pháp giải quyết sao?
Trương Thanh Vân híp mắt nói.
Quý Đông Phương trở nên thâm trầm, vẻ mặt có chút khó coi, hắn nói:
- Tôi cũng không rõ, tôi thấy hạng mục hai trạm thủy điện ở thành phố Hành Thủy nên khuếch trương, năm trước đấu thầu đã nhất trí thông qua, nhưng năm nay lại tiếp tục đấu thầu và có người nhảy ra phản đối.
- Tôi thấy lần này hành động đả kích công trình kiến trúc còn chưa triệt để, có vài người còn có những suy nghĩ trong đầu không đúng quan điểm. Những người không đạt được ích lợi lớn thì phá hư hoản cảnh.
Quý Đông Phương rất tức giận, giọng điệu rất nặng, nói chuyện không thèm che đậy miệng, nói rất trực tiếp. Rõ ràng trong lòng tràn đầy tức giận nhưng không có nơi phát tiết.