Chương 193: Phong Thái Của Lãnh Đạo.
-
Bố Y Quan Đạo
- Tịch mịch độc nam hoa
- 4053 chữ
- 2020-05-09 12:18:18
Số từ: 4046
Nhóm dịch: Tepga
Nguồn: vipvandan
- Chào Nhị công tử, chào Tam công tử, nghe nói hôm nay là lễ mừng thọ của bí thư Hà, mạo muội đến bái kiến không khỏi có chút đường đột.
Trương Thanh Vân tiến lên chào hỏi, hắn nói một câu mở đầu khá khách khí.
- Thanh Vân, sao anh lại nói như vậy, anh đến đây làm chúng tôi rất vui, tôi thay mặt cha cám ơn anh!
Hà Tuấn cười nói, hắn tiến lên xiết chặt tay với Trương Thanh Vân, chỉ trong khoảnh khắc đã điều chỉnh tâm tình.
Trương Thanh Vân thầm gật đầu, đại công tử Hà gia quả nhiên có hương vị, câu trả lời rất khéo. Sau đó Trương Thanh Vân lập tức bắt tay với Hà Quyền, hắn nói:
- Nghe nói cậu đã tốt nghiệp đại học rồi phải không? Bây giờ đang giúp anh trai quản lý kinh doanh à?
Rõ ràng lòng dạ của Hà Quyền thấp hơn hẳn anh trai mình, trên mặt lộ ra chút lo lắng, Hà Tuấn bên cạnh lại cười nói:
- Đây là em trai của tôi, học không thành nên chuyển sang kinh doanh, tính tình rất nóng, cần phải gọt giũa.
Trương Thanh Vân cười cười nói thêm vài câu khách khí, sau đó đám người đi vào bên trong.
- Thanh Vân, bữa tiệc sắp bắt đầu, anh dùng trước chút điểm tâm nhé?
Hà Tuấn dùng giọng toan tính nói, Trương Thanh Vân liên tục gật đầu, hắn nói cứ để tự nhiên không cần quan tâm đến mình, chính hắn và Mộng Phi ở cùng một chỗ là được.
Mộng Phi không hỗ danh là thư ký bên cạnh lãnh đạo, người quen của nàng ở nơi đây rất nhiều, nàng liên tục giới thiệu giúp Trương Thanh Vân. Lúc này Trương Thanh Vân cũng tiến lên bắt tay từng người, cũng không tránh khỏi chào hỏi vài câu.
.......
Trương Thanh Vân cảm giác được ánh mắt của đám ngươi nơi này nhìn mình có chút khác biệt, trong đây đều là những cán bộ từ phó phòng trở lên, chỉ có mình hắn là phó phòng, hơn nữa tuổi lại rất trẻ. Trương Thanh Vân mơ hồ cảm thấy những người này là nhân mã của Triệu gia ở Giang Nam, rõ ràng thế lực Triệu gia đã có chút co rút lại.
Trương Thanh Vân không phát hiện ra một người nào thật sự có sức nặng, có ba người là phó chủ tịch thành pố nhưng còn chưa được vào thường ủy, rõ ràng năng lượng có hạn, những người còn lại căn bản cũng chỉ là cấp phó.
- Thanh Vân, còn nhận ra tôi không?
Trương Thanh Vân đang cùng chào hỏi một phó phòng sở văn hóa thì bên tai vang lên âm thanh quen thuộc.
Thanh Vân quay đầu, hắn chợt trở nên sững sờ, thì ra là Vương Trạch, là ông chủ Hồng Lâu Hội Sở. Trương Thanh Vân nói:
- À, giám đốc Vương, có thể được gặp anh đúng là niềm vui bất ngờ.
Hai người bắt tay nhau thật chặt, Vương Trạch nói:
- Tôi cũng rất bất ngờ, không ngờ cậu đã vào tỉnh thành.
Hai người cười ha hả, Trương Thanh Vân không biết rõ lai lịch của Vương Trạch, nhưng có thể kiến tạo được Hồng Lâu Hội Sở thì rõ ràng không phải tầm thường. Hơn nữa thương nhân trong phòng tiệc này cũng không nhiều, ngoài Vương Trạch thì chỉ còn lại Triệu Giai Ngọc, Đoạn Vĩnh Thuần cũng không đến.
Rõ ràng số người tham gia bữa tiệc quen biết Vương Trạch là rất nhiều, khi thấy Trương Thanh Vân và Vương Trạch quen biết và cảm tình rất tốt thì đều ghé mắt nhìn sang, rõ ràng đám người lại có thêm một phần suy đoán về thân phận của Trương Thanh Vân.
- Thanh Vân, giới thiệu với cậu, vị này chính là giám đốc đài truyền hình Giang Nam Liêu Vĩnh Hoa, các người cùng ở một thành phố, làm quen với nhau cũng rất tốt.
Vương Trạch cười nói, sau đó hắn chỉ tay sang một vị đàn ông trung niên hơn bốn mươi. Người này không cao nhưng tinh thần rất sáng láng, cặp mắt rất có thần.
Trong lòng Trương Thanh Vân khẽ động, đài truyền hình Giang Nam, đây không phải là phạm vi thế lực của Uông gia à? Vương Trạch và vị giám đốc Liêu Vĩnh Hoa này quan hệ với nhau rất gần, chẳng lẽ cả hai đều thuộc về Uông gia? Trương Thanh Vân vừa suy nghĩ vừa dấu diếm biểu cảm, hắn tiến lên khách khí bắt tay chào hỏi với Liêu Vĩnh Hoa, bộ dạng không kiêu ngạo không siểm nịnh.
Liêu Vĩnh Hoa híp mắt nhìn Trương Thanh Vân, hắn đã nghe tên Trương Thanh Vân từ trong miệng Uông Triết nhưng đây là lần đầu tiên tiếp xúc. Hắn cũng thừa nhận người trẻ tuổi trước mặt gây ra ấn tượng rất sâu nhưng trong lòng cũng không quá để ý, chỉ là một người tầm thường mà thôi.
Trương Thanh Vân nhìn ra sự thận trọng trong mắt Liêu Vĩnh Hoa, tất nhiên hắn hàn huyên vài câu rồi lấy cớ gật đầu với Vương Trạch chuẩn bị bỏ đi. Đúng lúc này đại sảnh chợt trở nên yên tĩnh, Trương Thanh Vân phát hiện ra tất cả mọi người đều nhìn về phía cửa phòng.
Trương Thanh Vân cũng vội vàng nhìn qua, hai cánh cửa đã mở, người tiến vào trước tiên chính là Hà Tuấn và Hà Quyền, phia sau là một ông lão gầy tong teo, hai má nhô cao đang cười rất tươi. Hà Khôn, đây chính là lần đầu tiên Trương Thanh Vân nhìn thấy lão.
Bên cạnh Hà Khôn là một người phụ nữ cũng đã có tuổi, chính là người phụ nữ trước đó đã nói chuyện với Triệu Giai Ngọc, bà đang cầm lấy tay Hà Khôn, tất nhiên đây là vợ Hà Khôn.
Nhân vật chính của bữa tiệc hôm nay đã xuất hiện, vì vậy mà những tiếng vỗ tay vang lên không ngớt, liên tục kéo dài. Hà Khôn tràn đầy nụ cười chắp tay thi lễ với mọi người từ rất xa, mọi người tất nhiên đều tản ra đứng thành hai hàng, rõ ràng không ai tập luyện nhưng đối với Trương Thanh Vân thì tập hay không chẳng quan trọng.
Lần đầu tiên Trương Thanh Vân biết được sự tiến thối của quan viên cao tầng, hắn cẩn thận phát hiện ra những người ở hàng đầu bên trái là quan viên cao cấp, hàng đầu bên phía tay phải chính là Vương Trạch, sau đó là Liêu Vĩnh Hoa.
Trong lòng Trương Thanh Vân khẽ động, hắn đứng ở vị trí cuối cùng hàng bên phải, khoảnh khắc cuối cùng hắn lại phát hiện ra những người đứng ở hàng bên phải không phải là người Triệu gia. Trước tiên là Vương Trạch sau đó là Liêu Vĩnh Hoa, cả hai không phải là quan chức của thế lực họ Triệu, phía sau bọn họ là một đám người, tuy Trương Thanh Vân không biết rõ nhưng có thể nhạy cảm phát hiện ra sự cẩn trọng của họ, rất ít người đi qua lại chào hỏi, đa số đều tự lo cho chính mình.
Khi Hà Khôn đến gần đám người thì đã đưa tay ra từ rất xa, lão cứ dùng hai tay mà bắt vào tay của đám người đứng hai hàng trái phải rồi liên tục đi tới. Hà Khôn cũng không nói nhiều, những lời nói phần lớn đều rất khách khí.
Thật ra những người được phép xếp hàng cũng không nhiều, có lẽ chưa đủ tư cách để tham gia.
Ngay cả Mộng Phi cũng không được xếp hàng, những người phụ nữ thì đồng loạt hướng về phía vợ Hà Khôn.
Hà Khôn đi rất nhanh, khi bắt tay với Vương Trạch thì có hơi khựng lại, hai người nói vài câu khách khí, sau đó Hà Khôn mới cười ha hả đi ra phía sau. Trương Thanh Vân cảm giác được khoảng cách ngày càng gần mà có chút căng thẳng không hiểu nguyên nhân. Trương Thanh Vân cảm giác được khí thế và cách ăn nói của Hà Khôn thua kém Hoàng Tung Sơn rất nhiều, vì những hành động và cử chỉ của Hoàng Tung Sơn đều lộ rõ khí thế của người đứng trên cao. Hà Khôn thì khác hẳn, động tác bắt tay với đám người vẫn không lưu loát, nếu không phải thân phận của Hà Khôn rành rành trước mặt thì Trương Thanh Vân thậm chí sẽ không tin người này đứng chen chân trong quan trường.
Trương Thanh Vân không cảm nhận được chút dấu vết và khí thế khủng bố của quan trường trên người Hà Khôn, dù là đối nhân xử thế hay lời nói cũng không có gì đặc biệt, gặp người nào Hà Khôn cũng nói một câu, thổ âm rất nặng, nghe rất mơ hồ.
Đột nhiên Trương Thanh Vân cảm giác sau gáy hơi ngứa, hơn nữa còn ngửi thấy một mùi hương thơm ngát, hắn quay đầu mất tự nhiên rồi dùng dư quang khóe mắt nhìn qua vai. Hắn thấy những sợi tóc xanh và một người phụ nữ cao ngất, thì ra Triệu Giai Ngọc đang đứng phía sau hắn, hơn nữa khoảng cách lại rất gần, hơi thở của nàng hoàn toàn có thể phả vào gáy Trương Thanh Vân.
Trương Thanh Vân uốn vai cũng không dám quay đầu lại, hắn càng cảm thấy căng thẳng.
Cuối cùng Hà Khôn cũng đi đến, Trương Thanh Vân đứng ở vị trí cuối cùng, phía đối diện cũng không còn người, coi như là một người đứng ngoài vòng.
Bàn tay Hà Khôn rất ấm áp, Trương Thanh Vân nắm chặt tay lão một lúc, khi hắn còn đang chuẩn bị mở miệng nói vài câu chúc mừng thì Hà Khôn lại nói trước:
- Đúng là còn rất trẻ, rất đúng thời đại.
Vẻ mặt Trương Thanh Vân trở nên trì trệ, giọng điệu của Hà Khôn tràn đầy thổ âm Vũ Lăng. Chỉ một câu đơn giản nhưng lạ có hai ý nghĩa rõ ràng, một là Hà Khôn biết rõ thân phận của Trương Thanh Vân, thứ hai là cảm tình của lão với mình cũng không tồi.
- Chúc bí thư sinh nhật vui vẻ, thọ tỷ nam sơn!
Trương Thanh Vân nói, hắn nói rất cung kính, hơn nữa còn cúi đầu rất thấp. Hà Khôn không bắt tay với người đứng ở hàng bên phải nên cũng cảm thấy có chút mất tự nhiên.
- Tốt, tốt!
Hà Khôn liên tục nói hai tiếng tốt, lão không có dấu hiệu cẩn trọng mà khách khí nói:
- Chắc là mọi người cũng đã đói bụng rồi, lập tức dùng cơm, nhớ uống nhiều rượu vào một chút.
Hà Khôn nói ra những lời như vậy làm Trương Thanh Vân cảm thấy rất quái lạ, rõ ràng chêch lệch quá lớn với hình tượng trong lòng Trương Thanh Vân, hắn nghĩ Hà Khôn tương đương với Vũ Đức Chi, là loại người lòng dạ sâu đậm.
Nhưng hai câu nói của Hà Khôn đã hoàn toàn phá vỡ hình tượng trong đầu Trương Thanh Vân, ánh mắt lão nhìn lên trên khá mơ màng, môi cũng không phủ hết răng, loại người này thường là không có chủ kiến, là loại bèo dạt mây trôi.
Nhưng Hà Khôn là như vậy sao? Lần đầu tiên Trương Thanh Vân ý thức được câu nói "Nhìn người không nên xem xét vẻ bề ngoài. Rõ ràng kiến thức của Trương Thanh Vân vẫn còn rất ít, một đại nhân vật thường đưa ra khuyết điểm của chính mình, điều này được thể hiện rất rõ trên người Hà Khôn.
Hà Khôn nắm tay Trương Thanh Vân sau đó quay đầu hành lễ với tất cả mọi người, đám người lập tức trở nên yên tĩnh, lão nói:
- Tất cả ngồi xuống, chuyện hôm nay tương đối nhiều, tôi đến chậm một chút làm mọi người phải đói bụng, lập tức dùng cơm.
Trương Thanh Vân trở nên bình tâm trở lại, khi hắn đang chuẩn bị nghe Hà Khôn phát biểu để cảm tạ mọi người thì nghe thấy một lời như vậy, mọi người cũng không dám ngồi xuống, Hà Khôn phải vẫy vẫy tay bắt mọi người an tọa.
Trong bữa tiệc có khá nhiều bàn tròn, rất nhiều người đều tự nhiên chọn chỗ ngồi xuống, Trương Thanh Vân cũng không dám đơn giản chọn chỗ. Khi hắn còn đang do dự thì phát hiện ra Triệu Giai Ngọc đang đứng phía sau không nhúc nhích, động tác của hắn cũng cứng đờ. Khi thấy Mộng Phi vẫy tay thì Trương Thanh Vân vội vàng cất bước về phía trước, không ngờ Hà Tuấn đã mỉm cười tiến lên chào đón.
- Thanh Vân, anh và Triệu tiểu thư ngồi ở bên này, vừa may bàn này cũng chưa đầy người.
Vẻ mặt Trương Thanh Vân khẽ động, hắn thấy Hà Tuấn chỉ vào vị trí bên cạnh Hà Khôn, đây là chỗ ngồi cho anh em Hà Khôn, Trương Thanh Vân hắn sao dám tự tiện?
Lúc này Hà Khôn cũng quay đầu nói:
- Anh làm người tiếp rượu cho bàn tiệc này, cần phải để mọi người uống sao cho cạn hứng.
Hà Khôn nói vậy thì Trương Thanh Vân mới do dự ngồi xuống, tất nhiên Triệu Giai Ngọc cũng đi đến ngồi ngay bên cạnh.
Sau đó cửa phòng tiệc được mở rộng, hai hàng nhân viên phục vụ xinh đẹp nối đuôi nhau tiến vào trong, trên tay là từng chồng bát đĩa, đồng thời còn có cả xe đẩy, trên xe là chiếc bánh sinh nhật cỡ lớn.
- Chào mừng tất cả mọi người.
Lúc này đã có người cầm micro nói chuyện, người này có vẻ cùng tuổi với Hà Khôn, Trương Thanh Vân không biết là ai. Khi Trương Thanh Vân đang bực bội thì Triệu Giai Ngọc mở miệng nói:
- Người đang phát biểu chính là trưởng phòng Trịnh phòng tổ chức.
Trong lòng Trương Thanh Vân khẽ động, hắc liếc sang Triệu Giai Ngọc, nàng đang dùng trà rất đoan chính. Trịnh Hoa là phó phòng tổ chức, là người thuộc thế lực Triệu gia, vừa rồi cũng không xuất hiện trong phòng, xem ra những cán bộ lãnh đạo đã được Hà gia sắp xếp.
Đêm nay Trịnh Hoa là người chủ trì, lão đưa mọi người cùng chúc rượu Hà Khôn, mà lúc này Hà Khôn vẫn là bộ dạng cười ha hả, lão chỉ nâng chén chúc rượu mọi người từ xa, hầu như không nói thêm điều gì giống như không phải nhân vật chính ngày hôm nay. Sau khi những nghi thức đầu tiên qua đi thì bữa tiệc chính thức bắt đầu, Trương Thanh Vân cảm thấy có chút thận trọng, hắn ngẩng đầu nhìn khắp xung quanh cũng không phát hiện ra người khác mạnh mẽ hơn bao nhiêu. Rõ ràng trên bàn tiệc hắn đang ngồi phần lớn đều là thân thích và người nhà của Hà gia, Trương Thanh Vân là người chúc rượu, thực tế chỉ là một danh ảo.
Bữa tiệc thế này có chút nằm ngoài dự kiến của Trương Thanh Vân, hắn tưởng rằng ít nhất Hà Khôn cũng phải nói vài lời gì đó, nào ngờ thực tế lại không phải. Hà Khôn chỉ chậm rãi ngồi dùng cơm, vợ lão ở bên cạnh giúp đỡ gắp thức ăn.
Trương Thanh Vân đột nhiên cảm giác được vị trí của mình có chút cao ngất trời, có vẻ chẳng ra thể thống gì. Mãi đến khi bữa tiệc chấm dứt thì Hà Khôn ngoài việc ngẩng đầu lên dặn dò vài câu thì không nói thêm lời nào.
Xử lý mọi vấn đề vẫn là Hà Tuấn và Hà Quyền.
Tất nhiên hai anh em nhà hạ Hà đều rất quan tâm đến các bàn tiệc, Trương Thanh Vân theo chân hai người đi uống vài ly, trong suốt quá trình mọi người tra đổi với nhau cũng rất hòa hợp giống như bạn bè bình thường.
Bữa tiệc mừng thọ buồn tẻ làm người khác cảm thấy khó chịu, Trương Thanh Vân cảm thấy sau lưng có bàn chông, hắn không thể rút ra, cảm giác rất đần độn và vô vị.
- Luận văn về chủ nghĩa xã hội khoa học của cậu ở trường đảng rất tốt, phòng giám sát không phát huy được năng lực của cậu nhưng hoàn toàn có thể rèn luyện tâm tình. Cậu là người cần đi đầu trong phát triển kinh tế.
Hà Khôn đột nhiên nói.
Trương Thanh Vân cảm thấy đỏ mặt, hắn đột nhiên cảm thấy áp lực rất lớn trong lồng ngực. Lời nói của Hà Khôn quá mức đột ngột, nếu có thể suy xét thì Trương Thanh Vân có thể suy ra được mười loại ý nghĩ khác nhau. Lão phê bình mình chỉ biết lý luận suông? Nói mình làm ở phòng giám sát không được xuất sắc? Nói mình tính tình nóng nảy? Hay là hắn biết rõ đề cử của Cao Khiêm?
Tất cả mọi ý nghĩ đều hoàn toàn có thể, vì vậy mà khoảnh khắc này Trương Thanh Vân không biết trả lời thế nào cho phải. Hà Khôn lại nói:
- Tuấn Nhi tuổi lớn hơn cậu, lòng dạ cũng không đủ rộng, cậu cũng không cần phải học tập theo nó.
Những lời này Trương Thanh Vân cũng nghe thấy rất rõ, tất nhiên Hà Khôn đang nhắc đến vụ việc liên quan đến làng giải trí vừa rồi. Chỉ là một câu nói hời hợt nhưng đã bao quát tất cả, giúp Hà Tuấn giơ cờ trắng đầu hàng, đồng thời cũng có chút ý nghĩa khuyến khích Trương Thanh Vân.
Lời nói không đề cập đến vấn đề nhưng lại giống như hào phóng thả đường cho Trương Thanh Vân, đồng thời Trương Thanh Vân còn mơ hồ cảm thấy Hà Khôn là trưởng giả quan trọng nhất và có kỳ vọng nhất đại biểu Triệu gia ở phía sau mình ở Thành Đô. Nhưng tất cả chỉ là vẻ bề ngoài, rốt cuộc Hà Khôn đang suy nghĩ điều gì thì Trương Thanh Vân căn bản không thể biết.
Trương Thanh Vân vội vàng nói vài câu khách khí nhưng trên lưng đổ mồ hôi lạnh, hắn cảm thấy xương sống lạnh băng. Cuối cùng hắn cũng được nhìn thấy lãnh đạo, hắn cảm thấy bội phục đám thư ký như Mộng Phi, hắn không dám nghĩ nếu chính mình trở thành thư ký của những lãnh đao thế này sẽ có bao nhiêu vấn đề xảy ra.
Những vụ việc phát sinh đều có thể hiểu được tinh thần của lãnh đạo, tiếp thu ý đồ của lãnh đạo, đây là những gì mà Trương Thanh Vân tự nhận chính mình là cao thủ. Nhưng hôm nay Trương Thanh Vân căn bản thấy được những gì mình thấy chỉ là da lông, ít nhất hắn cũng cảm thấy không thể đảm nhiệm chức vụ thư ký cho Hà Khôn. Trước đây hắn cho rằng Hà Khôn là người bị động nhưng lúc này ý nghĩ trên đã hoàn toàn bị phá vỡ, những gì hắn suy nghĩ trước đó quá ngây thơ và đáng cười. Hà Khôn là quan lớn, những vụ việc vừa rồi căn bản là quá nhỏ, người ta căn bản chỉ nghĩ đến những vấn đề quốc gia đại sự, lão không có hứng thú đối đầu với những đứa nít ranh.
Khoảnh khắc này Trương Thanh Vân cảm thấy chính mình và Hà Tuấn giống như những đứa trẻ ba tuổi đang chơi đùa với nhau, sau đó chạy đến méc với người lớn, lúc này người lớn cho hai đứa trẻ vài viên kẹo bọc đường, đồng thời dạy bảo hai đứa cần phải học tập thứ này, thứ nọ.v.v.
- Đây mới thật sự là lãnh đạo!
Trương Thanh Vân thầm nghĩ, lần này hắn đã hoàn toàn biết được phong thái của lãnh đạo cấp tỉnh, trước kia hắn đã từng gặp bí thư Hoàng nhưng chưa có những cảm ngộ sâu sắc như lúc này. Lúc này Trương Thanh Vân gặp mặt Hà Khôn, hắn chính thức cảm giác được núi lớn chắn ngang trước mặt.
Khoảng cách giữa Trương Thanh Vân hắn và Hà Khôn là quá xa, nếu không phải hắn là người thuộc thế lực họ Triệu, hơn nữa còn có quan hệ với Triệu Truyền thì Hà Khôn cần gì phải quan tâm đến một con tép nhỏ? Trương Thanh Vân biết mình không nên kích động, nhưng từ giờ khắc này hắn lại rất kích động, giống như hắn thấy được mình rất may mắn, rất may vì được nói vài lời với lãnh đạo.
Lúc này Trương Thanh Vân mới biết được sự uy nghiêm của lãnh đạo cũng chưa hẳn dừng lại ở cử chỉ và lời nói mà giống như vô hình. Anh thấy người ta rất tầm thường, nhưng chỉ tiếp xúc mới biết được nóng lạnh.
Sau khi bữa tiệc kết thúc thì khách đều tụm năm tụm ba rời đi, anh em Hà Tuấn đứng ngay cửa chào khách. Trương Thanh Vân phát hiện ra tình hình giữa mình và Triệu Giai Ngọc hôm nay rất căng, hắn không nói lời nào với nàng nhưng cảm thấy thân thể cứng đờ.
- Thanh Vân, anh có đi xe đến không? Nếu không thì tôi sẽ gọi người tiến anh về.
Hà Tuấn cười với Trương Thanh Vân, ánh mắt lại không nhịn được phải nhìn Triệu Giai Ngọc.
- Không có gì, tôi có xe, đã dựng ngay ngoài cửa, hôm nay cũng phải cảm tạ sự chiêu đãi nồng hậu của anh.
Trương Thanh Vân cười nói.
Hà Tuấn cười cười, sau đó hắn quay đầu kêu lên:
- Tiểu Phương, Tiểu Phương, anh đến đây, anh tiễn Triệu tiểu thư về dùm tôi.
Trương Thanh Vân nhịn không được phải cười thầm, Hà Tuấn này nói đi nói lại một lúc lâu, thì ra mục đích cũng chính là Triệu Giai Ngọc, lòng dạ hẹp hòi chết người.
- Không cần, tôi ngồi xe trưởng khoa Trương về cũng được.
Giọng nói nhàn nhạt của Triệu Giai Ngọc vang lên sau lưng Trương Thanh Vân.
Vẻ mặt Trương Thanh Vân chợt biến đổi, Hà Tuấn cũng xấu hổ. Khoảnh khắc sau Trương Thanh Vân lại kinh ngạc, hắn hiểu rõ ý nghĩ của Triệu Giai Ngọc, người phụ nữ này rõ ràng đang đưa hắn lên đầu sóng.
Trương Thanh Vân cố nặn ra nụ cười, sau đó nói vài lời chào Hà Tuấn, Triệu Giai Ngọc đi theo phía sau không nhanh không chậm.
Trương Thanh Vân giúp Triệu Giai Ngọc mở cửa xe, khi đang chuẩn bị nhận một động tác nhíu mày thì ngạc nhiên khi thấy nàng không có phản ứng gì. Triệu Giai Ngọc nói:
- Tôi ngồi ghế lái phụ!
Trương Thanh Vân kéo cửa trước tiến vào.
Trương Thanh Vân chợt ngẩn ngơ, hắn nhịn không được phải quay đầu nhìn về phía cổng khách sạn. Lúc này Hà Tuấn đã đi xuống tiễn khách, nhưng dư quang nơi khóe mắt lúc nào cũng chĩa về phía bên này. Trong lòng Trương Thanh Vân chợt sinh ra một ý nghĩ, rõ ràng hắn đã trở thành đồ tể.
Triệu Giai Ngọc không biết quan hệ lúc này giữa Trương Thanh Vân hắn và Hà gia rất mẩn cảm sao? Lúc này nàng đổ dầu vào lửa, nếu Hà công tử giận quá hóa liều thì thế nào?