Chương 281: Gặp Lại Bạn Cũ (281-282)
-
Bố Y Quan Đạo
- Tịch mịch độc nam hoa
- 2449 chữ
- 2020-05-09 12:18:48
Số từ: 2442
Nhóm dịch: Tepga
Nguồn: vipvandan
Trong lúc vô tình đã qua năm mới, Trương gia tận tình hưởng thụ cuộc sống, Triệu Giai Ngọc dự báo thời tiết quả nhiên rất chuẩn, một đợt tuyết mới lại đổ xuống.
Hầu như mỗi ngày Trương Thanh Vân đều đưa Triệu Giai Ngọc đi ngắm tuyết, hai người đi Hổ Sơn ngắm cảnh, đi Nguyệt Toàn hoài niệm, đi đến khu Liên Hợp để gần dân. Càng ngày tình cảm giữa hai người càng nóng lên, không biết bao giờ đã bắt đầu nhưng hai người đã có thói quen nắm tay nhau.
Nhưng mỗi lần nắm tay Triệu Giai Ngọc thì Trương Thanh Vân cũng vô thức phải để ý, cũng không vì sợ Triệu Giai Ngọc rụt rè mà hắn sợ nha đầu này giấu ám khí. Triệu Giai Ngọc là người rất có tình cảm với băng tuyết, nhưng Trương Thanh Vân biết rõ nàng là người thấu hiểu tâm tình người khác, là người thông minh ôn hòa. Nếu có gì đó từ nàng liên quan đến băng tuyết thì chính là "trẵng nõn như băng, cực kỳ tinh khiết và thông minh", thậm chí những từ này cũng khó miêu tả được vẻ đẹp hình thể và tâm hồn của nàng.
Loại cảm giác này rất tuyệt, trong tất cả đàn ông trên thế giới chỉ có một mình Trương Thanh Vân hắn hiểu Triệu Giai Ngọc, nàng cũng ăn ý với hắn. Có những lúc hai người không mở miệng nhưng hoàn toàn có thể hiểu rõ ý nghĩ của đối phương, đây là một loại liên hệ từ tâm linh không thể dùng ngôn ngữ để biểu đạt.
Giữa hai người căn bản không cần phải nói những câu tình ý nhưng trong lòng cũng cảm giác được sự kiều diễm và lãng mạn, hai bên đều rất ăn ý không bàn đến những vấn đề mẩn cảm. Không nhắc đến Cảnh Sương, không bàn đến vấn đề Triệu Giai Ngọc phải đối mặt với anh ruột và chú bác như thế nào, hầu như tất cả mọi chuyện cũng có thể như nước chảy thành sông, trong lòng hai người đều có lòng tin vững chắc.
Hôm nay Trương Thanh Vân dừng xe bên bờ Thủy Hà, hai người đều lẳng lặng nhìn dòng sông cuộn chảy về phía đông. Trương Thanh Vân đã đứng ở nơi đây được ba lần.
Vũ Đức Chi tặng hắn câu "Nan đắc hồ đồ", lúc đó hắn đang uể oải và ảm đạm. Khi hắn còn đang công tác ở phòng giám sát thì cũng quay về nơi đây, trong lòng rất cảm khái, hào tình vạn trượng. Hôm nay hắn cũng đứng đây nhưng lại cảm thấy lãng mạn và ấm áp.
Cũng là một dòng sông nhưng đã cho Trương Thanh Vân những tâm tình khác biệt, thật ra đây chính là những tâm tình phát sinh từ chính bản thân hắn, tất cả đều có đạo lý về thành quả.
- Thanh Vân!
Sau lưng đột nhiên truyền đến một giọng nói trầm thấp, Trương Thanh Vân quay đầu nhìn lại thì thấy Vũ Đức Chi đang mỉm cười nhìn mình, bên cạnh lão còn có vợ, có vợ chồng Vũ Chí Cường.
- Tôi đang nghĩ sao cậu lại không đến đúng giờ, thì ra đang ở đây ngắm cảnh!
Vũ Đức Chi nói, Trương Thanh Vân vội vàng tiến lên phía trước bắt tay thật chặt.
- Mỗi lần cậu về đều đến nhà tôi thăm hỏi, điều này làm tôi cảm thấy rất vui!
Vũ Đức Chi nói, sau đó lão nhìn thoáng qua Triệu Giai Ngọc mà ngây ngốc và có chút trầm tư.
- Ha ha, Giai Ngọc, đây là quan phụ mẫu ở Ung Bình, là chủ tịch Vũ Đức Chi!
Trương Thanh Vân cười nói, sau đó hắn chỉ tay vào Triệu Giai Ngọc:
- Chủ tịch Vũ, đây chính là giám đốc Triệu của công ty Thiên Hà đã xây cầu Cao Kiến Dụ, mọi người đã từng gặp mặt rồi.
- À!
Vũ Đức Chi chợt khựng lại, sau đó lão vỗ đầu rồi chợt như hiểu ra:
- À, thì ra lại thấy quen như thế, chào cô!
Triệu Giai Ngọc cũng nở nụ cười hiếm gặp, nàng lập tức tiến lên bắt tay thật chặt với Vũ Đức Chi.
- Chủ tịch Vũ, mỗi lần tôi đến đều phải bắt cả nhà chú ra đón, như thế này hình như có chút long trọng!
Trương Thanh Vân cười nói.
Vũ Đức Chi khoát tay, lão cũng không nói nhiều:
- Chỉ sợ cậu lại bị chặn ngoài cổng, cậu điện thoại đến thì tôi đã phòng ngừa chu đáo rồi.
Trương Thanh Vân khẽ híp mắt, hắn đùng giọng tràn đầy thâm ý nói:
- Thì ra là chú cố tình, xem ra năm nay nhà chú chặn người ngoài cửa còn nhiều hơn năm vừa rồi.
Vũ Đức Chi chợt ngẩn ngơ, lão chợt hiểu ra vấn đề mình được đề bạt làm chủ tịch huyện, hai người nhìn nhau rồi cười lên ha hả.
Trong suốt quá trình này Vũ Chí Cường không lên tiếng, hắn chỉ mỉm cười nhìn về phía bên này. Tuy hắn lớn tuổi hơn Trương Thanh Vân nhưng lúc này thân phận đã kém quá xa, Trương Thanh Vân cùng Vũ Đức Chi là một loại người, hai người mới là bạn cũ, điều này Vũ Chí Cường hiểu rất rõ.
Vũ Đức Chi và Trương Thanh Vân nói chuyện phiếm với nhau mà trong lòng không khỏi cảm thán, chính lão được đề bạt lên làm chủ tịch huyện đã nói rõ sự đặc biệt của tổ chức, nhưng Trương Thanh Vân còn trẻ tuổi mà đã là bí thư huyện ủy, điều này có thể giải thích thế nào đây? Hầu như mỗi lần gặp Trương Thanh Vân thì Vũ Đức Chi đều có một cảm giác mới, cảm giác lần này càng mãnh liệt.
Trương Thanh Vân biểu hiện rất mạnh, hắn khá nội tâm, biểu hiện rõ phong phạm của lãnh đạo, tùy tiện đứng đó mà giống như núi cao biển rộng. Năm xưa người này có vài phần cơ biến nhưng bây giờ lại có thêm sự trầm trọng, đã vượt xa cảm giác lông bông của thiếu niên năm xưa, mọi hành động đều làm người ta cảm thấy rất tự nhiên.
- Chủ tịch Vũ quả nhiên rất may mắn, mở cửa đã nhìn thấy dòng nước Thủy Hà cuộn chảy về đông, điều này làm người ta phải hâm mộ!
Trương Thanh Vân cười nói.
Vũ Đức Chi khẽ híp mắt, lão khẽ lộ ra nụ cười nói:
- Tôi và cậu đều là người uống dòng nước này mà lớn lên, cậu quay về xem nguồn nước, tôi lại ở bên cạnh dòng nước, đúng là không thể so sánh nổi.
Hai người lại nở nụ cười, ý nghĩ lời không cần quá mức suy xét cũng hiểu rõ, tất cả có vẻ đều giống như hóa thành trần ai, chỉ là một câu nói của Vũ Đức Chi mà tóm gọn hết tình cảnh của hai người vào lúc này. Trương Thanh Vân vừa mới bắt đầu mà Vũ Đức Chi đã tiến đến đỉnh điểm, hai người có chút trùng hợp, đứng bên dòng nhìn nước chảy, tất nhiên tâm tình sẽ có chút khác biệt.
Ngay sau đó Trương Thanh Vân chào hỏi vợ Vũ Đức Chi và vợ chồng Vũ Chí Cường, lúc này cũng không còn ai quá giữ khoảng cách, thời gian nước chảy đá mòn, khoảng cách khó nối gần nhưng nếu cố ý gần hơn cũng không đẹp.
Triệu Giai Ngọc vẫn đứng bên cạnh Trương Thanh Vân rồi dùng giọng khách khí chào hỏi mọi người mà không có ý lôi kéo làm quen. Lúc này vợ Vũ Đức Chi cũng không dùng những từ ngữ khoa trương khen bạn gái của Trương Thanh Vân quá đẹp. Trương Thanh Vân và Vũ Đức Chi là hai người đồng cấp, nhưng trong mắt bà thì Trương Thanh Vân còn cao hơn ông nhà mình một bậc, tất nhiên gặp mặt nhau phải có chút cung kính và trang trọng.
Khi vào nhà thì hai người cùng nói chuyện phiếm, Vũ Đức Chi pha trà thơm, hai người trò chuyện rất vui.
Trương Thanh Vân đến thăm hỏi Vũ Đức Chi cũng có một ý đồ, đó chính là hòa hoãn mối quan hệ Tang Ung, giữa hai huyện Tang Ung không nên có sự kỳ thị lẫn nhau.
Vũ Đức Chi cũng rất đồng cảm với ý nghĩ này của Trương Thanh Vân, hai người lập tức xúc tiến các biện pháp bình thường hóa mối quan hệ Tang Ung. Hai huyện liên hợp tổ chức đại hội thể dục thể thao cho học sinh các cấp, thôn xóm hai huyện tìm hiểu và khảo sát lẫn nhau, tiến hành những công trình thủy lợi ở vùng giáp ranh giữa hai huyện.
Khi thấy phản ứng của Vũ Đức Chi sảng khoái như vậy thì Trương Thanh Vân không khỏi híp mắt nói:
- Xem ra tôi đã tìm đúng người, đến Ung Bình làm việc còn phải tìm lãnh đạo, xem ra cũng khó tránh phiền toái.
Vẻ mặt Vũ Đức Chi chợt biến đổi, hắn nghe ra hương vị trong lời nói của Trương Thanh Vân, người ta đang mỉa mai mình ép bí thư nắm quyền độc tài sao? Vũ Đức Chi nghĩ đến đây thì khoát tay nói:
- Tang Ung, Tang Ung, mấy trăm năm nay hai huyện chúng ta cùng liên kết với nhau. Những năm vừa qua huyện Ung Bình sở dĩ phát triển được chính là lãnh đạo các ban ngành đều nhớ rõ một câu "Trách nhiệm lớn nhất là ổn định", đây cũng là nguyên nhân kéo căng tinh thần.
- Tôi chân thành hy vọng trong quá trình trao đổi hợp tác giữa Tang Ung thì chúng ta có thể học tập lẫn nhau, cùng nhau cầu tiến!
Trương Thanh Vân nhấp một ngụm trà mà thiếu chút nữa đã phun ra, hay cho Vũ Đức Chi nói ra cẩn thận trước sau như một, ngay cả lời mỉa mai cũng đường hoàng như thế. Mình nói lão dè ép bí thư nhưng lại bị ném sang vấn đề suy xét tính ổn định, chính mình cải cách ở Tang Chương lại bị Vũ Đức Chi cho rằng làm dao động đại cục.
Còn những lời học tập lẫn nhau, cùng nhau cầu tiến, lời nói này trước tiên là hữu nghị nhưng sau đó lại đấu tranh.
Trương Thanh Vân nghĩ đến đây thì khoát tay cười lớn nói:
- Nan đắc hồ đồ, đúng là quá khó! Năm đó chú tặng tôi bốn chữ này vẫn được khắc vào sâu trong lòng, hôm nay cùng chú nói chuyện lại có thêm cảm ngộ mới. Tang Ung hoàn cảnh khác biệt, quả nhiên khó thể so sánh được.
Vũ Đức Chi gật đầu, lão lại nâng ly trà lên nhấp một ngụm, Trương Thanh Vân có cảm ngộ mới, chính lão lại không sao? Trương Thanh Vân rời khỏi Ung Bình như rồng ra biển lớn, lúc này hắn quay lại thì rộng rãi, mạnh mẽ, ý chí đã mạnh mẽ hơn trước đó cả vạn dặm.
Vũ Đức Chi lão tặng cho bốn chữ vốn đã mọc rễ trong lòng Trương Thanh Vân, rõ ràng bây giờ đã khai hoa kết quả. Lúc này chính Vũ Đức Chi lão không ngờ vẫn còn xem xét những điều kỳ ảo bên trong, ít nhất hôm nay nói chuyện với Trương Thanh Vân thì cảnh giới của lão cũng nâng lên một bậc.
Người ta không phải không thấy mà bắt buộc không nên thấy, người ta không phải không khôn khéo mà bắt buộc không khôn khéo.
Trương Thanh Vân ở Ung Bình vài ngày, đến mùng bốn thì hắn cùng Triệu Giai Ngọc đi Thành Đô. Sau đó lại là những ngày chúc tết, Vi Trung Quốc, Dương Hân, Hoàng Tân Quyền, còn có một người là Hà Khôn.
Trương Thanh Vân đến nhà Hà Khôn thì không có mặt Hà Tuấn, khi Trương Thanh Vân đưa Triệu Giai Ngọc đến thì vẻ mặt Hà Khôn có lóe lên chút cảm giác mất tự nhiên rồi biến mất, sau đó mới mời hai người ngồi xuống.
Hà Khôn vẫn dùng những lời nói chất phác trước sau như một nhưng rõ ràng đã cơ bản khẳng định công tác của Trương Thanh Vân ở Vũ Lăng, đồng thời cũng phê bình Trương Thanh Vân không chụp mạnh vào vấn đề xây dựng kinh tế. Hà Khôn là người phụ trách kinh tế, trong đầu có rất nhiều số liệu, tổng thu nhập bình quân theo đầu người ở Tang Chương đã rơi xuống mức thấp nhất Giang Nam. Đồng thời lão cũng tùy tiện nói ra một vài số liệu làm Trương Thanh Vân cảm thấy hỗ thẹn.
- Thanh Vân, cậu là bí thư được tỉnh ủy trực tiếp đề bạt, nói thật ra thì vụ việc lần này bí thư Hoàng có tư tâm. Tang Chương là quê hương của anh ấy, anh ấy chọn cậu cũng coi như xem trọng. Nếu cậu không thể tạo dựng tương lai cho Tang Chương thì cũng đừng phụ lòng kỳ vọng của lãnh đạo.
Hà Khôn dùng giọng chất phác nói.
Trương Thanh Vân vội vàng cung kính xưng vâng nhưng trong lòng thầm nghĩ Hà Khôn rốt cuộc đã thở mạnh rồi sao? Hay là có mưu đồ gì khác? Nhưng dù thế nào thì những lời nói vừa rồi tuyệt đối có ý nghĩa khuyến khích, trong lòng Trương Thanh Vân cũng thầm cảm thấy bội phục.
Đại lãnh đạo quả nhiên khác biệt, không phải không dùng lời nói sắc bén mà người ta không muốn. Đường đường chính chính là bộc trực thế nào? Đề bạt cán bộ chính là khôn sống bống chết, Trương Thanh Vân đã hiểu ý nghĩ của Hà Khôn. Nếu mình không tạo ra thành tích ở Tang Chương thì lão sẽ tuyệt đối không nương tay, mà Trương Thanh Vân cũng cảm thấy Hà Khôn quá giỏi ở điểm này. Chỉ là vài câu nói thẳng thắn không chút giấu diếm mà tạo ra cho người ta áp lực muôn vàn, thế này còn mạnh hơn nhiều so với đòn vu hồi.