Chương 345: Gặp Lại Uông Phong (345-346)
-
Bố Y Quan Đạo
- Tịch mịch độc nam hoa
- 6400 chữ
- 2020-05-09 12:19:16
Số từ: 6393
Nhóm dịch: Tepga
Nguồn: vipvandan
Ngày xuân vẫn còn vương vấn, hôm nay thủ đô được trang hoàng khá lộng lẫy, khắp nơi đều là biểu ngữ, truyền thông trong nước và thủ đô tụ tập càng làm bầu không khí trở nên trang trọng.
Đoàn đại biểu nhân dân tỉnh Giang Nam do bí thư tỉnh ủy Lưu Trắc Nhiên dẫn đầu, đoàn người đã đến thủ đô vào ngày hôm trước, ngủ lại ở khách sạn Giang Nam.
Khách sạn Giang Nam chính là cơ cấu của tỉnh Giang Nam ở thủ đô, khi đoàn đại biểu quốc hội đến đây thì khách sạn Giang Nam giăng đầy biểu ngữ chào đón, ngoài khách sạn lót thảm đỏ để chào đón xe lãnh đạo, hai bên là những nhân viên quan hệ xã hội. Đồng thời cũng có rất nhiều phóng viên, ánh đèn lóe lên liên tục làm người khác khó thể mở lớn mắt.
Các đại biểu nối đuôi nhau đi vào, cửa ra vào của khách sạn có sẵn các nhân viên tiếp tân đứng tặng hoa, đây cũng là lần đầu tiên Trương Thanh Vân trải qua khung cảnh thế này, trong lòng vừa hưng phấn vừa kích động. Đây là đám người cùng hiến kế cho đất nước nên được đãi ngộ rất cao.
Đến tối thì đoàn đại biểu quốc hội Giang Nam mở cuộc họp báo trả lời các vấn đề của phóng viên, vì không có truyền thông nước ngoài nên áp lực không lớn.
- Chào bí thư Trương!
Trương Thanh Vân quay đầu nhìn lại, thì ra là người quen, là Bạch Cốt Tinh đài truyền hình Phượng Hoàng.
- Bí thư Trương, tôi đặc biệt đến tìm anh để tìm hiểu đoàn đại biểu Giang Nam, anh có thể nói rõ những kỳ vọng của mình đối với đại hội lần này không?
Bạch Cốt Tinh chào hỏi, nàng đã tiến vào trạng thái công tác, tay cầm micro, phái sau là nhân viên quay phim đã bấm máy.
Bạch Cốt Tinh không hổ danh là Bạch Cốt Tinh, tràn đầy tinh lực, vành mắt đen sẫm chứng tỏ gần đây mất ngủ, xem bộ dạng thì vội vội vàng vàng, có lẽ đã chạy loạn khắp nơi.
Trọng tâm của đại hội lần này chính là thảo luận về vấn đề tam nông, gia tăng cải cách công tác khám chữa bệnh ở nông thôn, đồng thời cũng nâng mức dân sinh lên tầm cao mới. Hơn nữa chế độ mở rộng và cải cách thể chế cũng rất nóng, Trương Thanh Vân đã có kinh nghiệm công tác ở nông thôn, lúc này là phó phòng tổ chức, vì vậy hắn rất được chờ mong trên cả hai phương diện, cho nên trả lời câu hỏi của Bạch Cốt Tinh khá dễ dàng.
Mà Bạch Cốt Tinh cũng không phải đến đây để làm khó dễ, vì vậy trong lúc phỏng vấn hai người một hỏi một đáp, phối hợp rất vui vẻ.
Sau khi phỏng vấn xong thì Trương Thanh Vân cười nói:
- Đồng chí phóng viên nên giữ gìn sức khỏe, hai ngày nữa sẽ bắt đầu mở đại hội, còn chưa đến lúc đó mà đã có mắt gấu mèo, như vậy sao có thể kiên trì được?
Bạch Cốt Tinh chợt trở nên ngây ngốc, nàng quay đầu lại xem thì thấy máy quay đã tắt, vì vậy mà nói bằng giọng có chút tiếc nuối:
- Đáng lý nên đợi một chút nữa rồi hãy tắt máy, đại biểu quốc hội quan tâm đến phóng viên, đây cũng là một đề tài rất tốt.
Vẻ mặt Trương Thanh Vân chợt biến đổi, lúc này hắn mới biết mình gặp một cô phóng viên làm việc điên cuồng, cũng vì nguyên nhân thân phận mà hắn biết mình không thích hợp để tán dóc với nàng. Đúng lúc này có rất nhiều phóng viên khác đi đến mà Bạch Cốt Tinh cũng muốn đến phỏng vấn những đại biểu khác, hai người bắt tay nhau rồi kết thúc phỏng vấn.
Sau một đêm không nói chuyện, sáng ngày hôm sau Trương Thanh Vân mới biết mình cần phải để ý cả cách ăn mặc, đeo huy hiệu đại biểu màu đỏ trước ngực, ăn mặc đơn giản, sau đó xuống lầu cùng mọi người đi đến hội trường.
Trương Thanh Vân cảm thấy dù là đại biểu cũ hay đại biểu mới thì ngồi trên xe với tâm tình rất kích động, bầu không khí yên tĩnh. Hôm nay thủ tướng sẽ báo cáo về những công tác đầu năm, đến lúc đó tất cả các lãnh đạo trung ương đều có mặt, tiếp xúc gần với lãnh đạo cấp cao như vậy thì ai chẳng kích động?
Khi đi vào hội trường thì Trương Thanh Vân cảm thấy một bầu không khí trầm trọng và trang nghiêm đập vào mặt. Đại biểu quốc hội là cơ quan có quyền lực cao nhất, dù là ai cũng cảm thấy từ sâu trong đáy lòng sinh cả cảm giác kính sợ.
Đại hội bắt đầu, chủ tịch quốc hội và các thành viên cục chính trị xuất hiện, hội trường vang lên những tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
Trương Thanh Vân lẳng lặng nhìn những vị lãnh đạo, trong lòng có chút kích động, cơ thể giống như có chút thăng hoa. Đám người bên trên là đầu não của quốc gia, mình là đại biểu quốc hội cũng có quyền lên tiếng trong vấn đề sửa đổi bổ sung chính sách, rõ ràng có chút quyền lợi quyết định hướng đi của dân tộc.
Khi thủ tướng chính phủ báo cáo công tác đầu năm thì quốc hội cũng chia tổ thảo luận, Trương Thanh Vân tất nhiên cũng chìm đắm vào trong những vấn đề này, những đại biểu khác cũng rất chuyên chú.
Trước kia đọc báo cáo đều nhanh như gió nhưng bây giờ mọi người lại thấy khá chậm, bọn họ vừa xét duyệt vừa học tập vừa tìm hiểu. Phân tổ thảo luận của tỉnh Giang Nam nằm dưới sự quản lý của phó thủ tướng Liên, đoàn trưởng Lưu Trắc Nhiên chủ trì những cuộc thảo luận của các đại biểu trong đoàn.
Trương Thanh Vân cũng được lên tiếng, hắn không chút luống cuống. Hắn vừa khẳng định nội dung của báo cáo, đồng thời còn gia tăng cải cách của phương pháp khám chữa bệnh ở nông thôn, chú ý đến những vấn đề nổi cộm trong tam nông, đồng thời còn đưa ra đề nghị để mọi người thảo luận.
Trương Thanh Vân mở miệng phát biểu thì làm cho nhiều người phải chú ý. Mọi người phát hiện ra trong đoàn có một đại biểu trẻ như vậy, tất cả đều ném cho hắn ánh mắt tò mò, cũng có vài người xì xào bàn tán.
Lưu Trắc Nhiên nhìn chằm chằm vào Trương Thanh Vân, trong đầu nghĩ đến danh sách đại biểu quốc hội lần này của Giang Nam, lão cảm thấy Trương Thanh Vân khá quen thuộc nhưng cũng không thể nghĩ ra ngay lập tức.
Mà phó thủ tướng Liên thì khẽ nhắm mắt, trên mặt lộ ra nụ cười. Sau khi thảo luận chấm dứt thì lão nói với bí thư Lưu:
- Đúng là Giang Nam có nhiều nhân tài, đại biểu Tiểu Trương cũng rất có danh tiếng ở thủ đô.
Lưu Trắc Nhiên chợt trở nên ngây ngốc, đại biểu Trương sao? Trong đầu lão lập tức có phản ứng, thì ra phó thủ tướng đang nói về người đại biểu trẻ của đoàn mình, trước đây mình cũng từng khen ngợi người này, nhưng vì sao ngay cả phó thủ tướng Liên cũng biết hắn?
Trước khi Lưu Trắc Nhiên đến nhận chức ở Giang Nam thì làm quan ở nơi khác, vì vậy cũng không biết rõ ràng lắm về những phong ba của Trương Thanh Vân và thế lực nhà họ Triệu.
Dù sao trong nước cũng không có riêng một thế lực nhà họ Triệu, có thế lực nhà họ Cao, vùng tây bắc, đông bắc, Hoa Đông, Hoa Nam cũng có vô số các gia tộc khác. Dù sao đám tướng quân trong nước cũng có rất nhiều, người có công đầy rẫy, nhưng đám người Triệu, Cao, Uông thì có danh tiếng cao hơn một chút mà thôi.
Tất nhiên Trương Thanh Vân cũng không biết lần này mình được lãnh đạo chú ý.
Đây là lần đầu tiên hắn tham dự đại hội, hơn nữa còn bị bầu không khí ảnh hưởng nên không nói được nhanh.
Vài ngày sau đại hội vào trong quá trình viên mãn, các loại dự luật được sửa đổi, được xét duyệt thảo luận, bên trong còn xen kẽ vài ba cuộc họp báo. Tuy khá bận rộn nhưng Trương Thanh Vân cảm thấy rất phong phú.
Cơ hội thế này rất khó có được, Trương Thanh Vân cảm thấy tham gia đại hội đầu tiên trong đời của đại biểu quốc hội mà trong lòng và ánh mắt cũng thoáng hơn. Đây là lần đầu tiên hắn được nếm trải cảm giác suy xét vấn đề trên phạm vi rộng, tâm tình này hoàn toàn khác so với chức vụ bí thư huyện ủy.
Đất nước có vài tỷ dân, biết bao nhiêu kilomet vuông, hơn nữa cũng không phải cô lập như năm xưa mà còn phải suy xét ngoại giao, tình hình thế giới, hoàn cảnh bản thân...Chỉ là một vấn đề nhỏ như hạt vừng nhưng nếu đặt vào hoàn cảnh rộng thì cũng là chuyện lớn.
Đến tối ngày thứ năm, Trương Thanh Vân đang đọc báo cáo trong phòng khách sạn thì nhân viên phục vụ tiến lên gõ cửa, người này nói có lãnh đạo muốn gặp. Hắn vội vàng bỏ tài liệu trong tay xuống, sau đó sửa sang quần áo rồi đi theo sau lưng nhân viên phục vụ. Hắn hỏi:
- Đồng chí lãnh đạo ở phòng nào?
- Ủa?
Nhân viên phục vụ chợt nhíu mày giống như có chút nghi ngờ, sau khi đánh giá Trương Thanh Vân từ trên xuống dưới rồi mới nói:
- Anh là đại biểu đoàn Giang Nam mà không biết số phòng của trưởng đoàn sao?
Trưởng đoàn à? Bí thư Lưu sao? Trong lòng Trương Thanh Vân khẽ động, hắn có chút bất ngờ. Bí thư Lưu sao biết mình? Muộn thế này còn tìm mình, có chuyện gì sao?
Trương Thanh Vân mang theo một bụng nghi hoặc mà đi đến phòng của trưởng đoàn. Hắn khẽ gõ cửa, khoảnh khắc sau đã có người ra mở cửa, một người đàn ông mặc tây phục, nhìn có vẻ rất giống thư ký.
- Anh là Trương Thanh Vân, là phó phòng Trương phải không?
Trương Thanh Vân gật đâu rồi nói:
- Bí thư tìm tôi sao?
Người đàn ông nở nụ cười, hắn nói:
- Mời anh vào trong, anh cứ đi qua phòng khách, Bí thư đang ở trong phòng làm việc!
Trương Thanh Vân còn đi qua phòng khách thì đã nghe thấy phía trước truyền đến tiếng cười, hình như không phải chỉ là một người. Hắn khẽ đẩy cửa phòng làm việc thì nhìn thấy trưởng phòng Lưu, hắn vội nói:
- Chào bí thư Lưu, chào trưởng phòng Lưu, Trương Thanh Vân đến báo danh.
Lưu Tiến quay đầu lại, hắn chỉ chỉ vào Trương Thanh Vân rồi nói:
- Bí thư, đây chính là vị phó phòng tổ chức mới nhận chức, là Trương Thanh Vân!
- Ngồi, ngồi đi!
Lưu Trắc Nhiên khoát tay nói, bình thường cán bộ đều có chút phúc hậu nhưng bí thư Lưu lại rất gầy, hôm nay lão ăn mặc rất tùy tiện, dưới chân là một đôi dép lê, bộ dạng giống như đang ở nhà.
Trương Thanh Vân chú ý ngồi trên ghế sa lông đối diện với trưởng phòng Lưu, Lưu Trắc Nhiên dùng ánh mắt có chút hăng hái nhìn Trương Thanh Vân, một lúc lâu sau lão mới nói:
- Tôi thấy lần này trong danh sách đại biểu quốc hội Giang Nam thì cậu nhỏ tuổi nhất, hơn nữa lại rất sôi nổi, ngay cả phó thủ tướng cũng có lời khen ngợi.
Trương Thanh Vân vội vàng đứng dậy, hắn không biết bí thư đang nói lời khen ngợi hay có ý gì khác. Lưu Trắc Nhiên ép tay xuống nói:
- Thả lỏng, thả lỏng, không cần căng thẳng.
Lưu Tiến dùng ánh mắt cổ vũ nhìn Trương Thanh Vân rồi gật đầu, lúc này hắn mới dám ngồi xuống mà trong lòng có chút nghi hoặc. Hắn thầm nghĩ lần này Lưu Trắc Nhiên tìm mình với mục đích gì? Để quen mặt sao? Hay để tâm sự? Rõ ràng không phù hợp với lẽ thường.
- Tiểu Trương, trưởng phòng có lời khen ngợi cậu, vừa rồi anh ấy cho tôi một lời đề nghị, chuẩn bị bố trí cho cậu một nhiệm vụ, cậu có lòng tin hoàn thành không?
Lưu Trắc Nhiên lập tức di chuyển chủ đề.
Trong lòng Trương Thanh Vân chợt kinh hoàng, hắn lại tiếp tục đứng lên. Phản ứng đầu tiên của hắn là nhiệm vụ gì? Hắn trầm ngâm một lúc rồi nói:
- Bí thư, anh nói đi, tôi đảm bảo sẽ hoàn thành!
Lưu Trắc Nhiên quay đầu nhìn chằm chằm vào Trương Thanh Vân, vẻ mặt dần trở nên nghiêm túc làm Trương Thanh Vân cảm thấy áp lực rất lớn, trong lòng lại càng nghi ngờ. Việc lớn, nhất định là chuyện lớn, nếu không đâu cần bí thư tỉnh ủy phải tự mình sắp xếp?
Trương Thanh Vân thật sự không ngờ những biến đổi ở Vũ Lăng lại có liên quan đến mình, trong phòng của bí thư Lưu, Lưu Tiến thông báo về vấn đề phòng tổ chức tỉnh ủy quyết định tiến hành khảo sát tất cả ban ngành đảng ủy, ban ngành chính quyền. Các lãnh đạo thấy Trương Thanh Vân quen thuộc tình hình Vũ Lăng, Lưu Tiến đề cử bí thư quyết định cho Trương Thanh Vân đảm nhiệm trọng trách lần này.
Sau khi rời khỏi phòng làm việc của bí thư Lưu thì trong lòng Trương Thanh Vân khó thể bình tĩnh.
Hắn nhạy cảm phát hiện ra Vũ Lăng sắp biến đổi lớn, tỉnh ủy quyết định xếp cờ mà phòng tổ chức chính là quân tiên phong.
Nói ra khảo sát nhưng ý đồ đã rất rõ ràng, đầu tiên là thông báo khảo sát cán bộ, sau khi phát hiện vài vấn đề thì tìm ngay vài cán bộ để uy hiếp.
Về phương diện khác tất nhiên là tránh những ảnh hưởng quá lớn, phòng ngừa một số người bí quá hóa liều. Sau khi khảo sát thì sẽ đem những vấn đề rời khỏi Vũ Lăng, sau đó chính là ủy ban kỷ luật, cơ quan giám sát tiến quân vào lột từng tầng da, đạt đến mục đích cuối cùng chính là binh không còn giáp.
Lúc này mà thời tiết ở thủ đô vẫn còn lạnh, Trương Thanh Vân mở cửa sổ, một luồng gió lạnh ùa vào, hắn cảm thấy lỗ chân lông khắp toàn thân chợt rút lại, tinh thần chấn động.
Trưởng phòng Lưu đề cử Trương Thanh Vân xử lý vấn đề này chính là bánh ít đi bánh quy lại, còn nếu nói một cách công bằng thì đang thử nghiêm chính mình. Lúc này Vũ Lăng rất mẫn cảm, phòng tổ chức tỉnh ủy xuống khảo sát thì sẽ rước lấy kết quả không tốt, cũng khó nói được tình cảnh vào giai đoạn cuối cùng.
Lúc gần đi thì bí thư Lưu đưa ra phương châm: "Chăm chú nghiêm túc, vững vàng quá độ!" Ý nghĩa lời nói không cần suy nghĩ vẫn có thể hiểu, đó chính là tiếp xúc và chỉnh đốn quan trường Vũ Lăng, hơn nữa không được ảnh hưởng đến cuộc sống và kinh tế của nhân dân Vũ Lăng. Muốn làm được điều này thì phòng tổ chức phải có biểu hiện tiên phong và tác dụng then chốt.
Chức trách của phòng tổ chức chính là thăm dò tình huống, điều chỉnh ban ngành không một tiếng động, sẽ tạo bước đệm tốt đẹp cho công tác của các đồng chí ủy ban kỷ luật vào lúc sau này. Mà đây chính là vấn đề Trương Thanh Vân lo lắng nhất, hắn ở Vũ Lăng được vài năm, biết rõ chuyện ở Vũ Lăng không phải chỉ đơn giản là lãnh đạo ban ngành, những mối liên quan bên trong sợ rằng còn ảnh hưởng đến cả thủ đô.
Trong đám người Trương Thanh Vân quen biết thì chưa thấy có kẻ nào liên quan đến Vũ Lăng, nếu không nắm chắc vấn đề Vũ Lăng thì hậu quả sẽ khó tưởng.
Sau khi trải qua mưa gió thì có bao nhiêu kẻ liên quan? Trương Thanh Vân không thể nào đoán trước được, mà tỉnh ủy cũng không có ai đưa ra chỉ thị chính xác, điều này càng làm cho hắn cảm thấy khó nắm bắt.
- Khó giải quyết!
Trương Thanh Vân thầm nghĩ, khi đại hội còn chưa kết thúc thì đã nhận được của khoai lang nóng, điều này làm Trương Thanh Vân cảm thấy trở tay không kịp.
Điều này cũng nói lên mức độ gấp của vấn đề, Lưu Tiến cũng ra chiêu quá thần kỳ, Trương Thanh Vân hắn còn trẻ, hơn nữa lại vừa tiến vào phòng tổ chức, có thể nói là chưa ổn định đã bị trưởng phòng giao nhiệm vụ, rõ ràng có ý của người khác.
Vũ Lăng là một thành phố lớn có vài triệu người, lúc này bố cục quan trường Vũ Lăng đã nằm trong tay Trương Thanh Vân. Nếu nói hắn cầm quyền quá cao vẫn chưa đủ, nhưng cũng vì có thực quyền mà áp lực quá lớn, điều này làm cho Trương Thanh Vân mất ngủ.
Trương Thanh Vân căn bản không có thời gian đến câu lạc bộ của Quách Tuyết Phương, nhưng hắn nhớ khi bố trí nhiệm vụ thì trưởng phòng Lưu đã nói sẽ cho hắn toàn quyền phụ trách, không can thiệp, không đưa ra thời hạn, đồng thời còn dùng toàn lực giúp đỡ.
Trương Thanh Vân cúp điện thoại của Quách Tuyết Phương mà trong lòng chợt linh hoạt hẳn lên, Quách Tuyết Phương gần đây đến Vũ Lăng khá nhiều, vì cố gắng tránh nặng tìm nhẹ nên cũng lo lắng cho kế sách vu hồi. Vì vậy sau khi chấm dứt đại hội thì Trương Thanh Vân cũng không trực tiếp quay về, hắn xin nghỉ để ở lại vài ngày xem xét kế hoạch và hành động của lần tiến quân về thủ đô của Triệu Giai Ngọc.
Thủ đô lớn hơn rất nhiều so với Thành Đô, Trương Thanh Vân cũng cố gắng làm cho mình trở nên thả lỏng, trước tiên hắn đi ngắm cảnh cho khuây khỏa.
Vào một buổi chiều nắng đẹp, Trương Thanh Vân đến câu lạc bộ Lam Thiên, đây là sào huyện mới nhất của Quách Tuyết Phương.
Ngoại thành phía đông thủ đô, Trương Thanh Vân xuống xe ở trước cổng câu lạc bộ, lúc này hắn mới chợt phát hiện ra mình đến đây với hai tay trống trơn. Hắn không phải hội viên, không có gì để chứng minh thân phận, vì vậy đành phải gọi điện cho Quách Tuyết Phương.
Mà Quách Tuyết Phương lúc này lại đang ở nhà, khi nhận được điện thoại thì nàng phàn nàn Trương Thanh Vân không nói trước. Nhưng giọng điệu của Quách Tuyết Phương rất nhẹ nhàng và nhiệt tình, nàng bắt hắn phải chờ và lập tức chạy tới.
Trương Thanh Vân tắt điện thoại, trong lòng có chút hối hận, mình muốn gặp Quách Tuyết Phương cũng đâu cần đến câu lạc bộ, gặp mặt ở đây làm gì? Hắn đang định gọi điện lại thì một chiếc Porsche dừng ngay bên cạnh.
Trương Thanh Vân né qua theo bản năng, cửa xe chậm rãi hạ xuống, một cô gái tóc dài khẽ hạ kính râm xuống, một nụ cười khanh khách vang lên, Trương Thanh Vân tưởng mình hoa mắt, đây không phải là Lăng Tuyết Phi à? Sao nàng lại xuất hiện ở đây?
- Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, thấy em có phải anh cảm thấy rất kỳ quái không?
Lăng Tuyết Phi cười nói.
Trương Thanh Vân cau mày nói:
- Em làm trò gì vậy? Không phải em đang theo dõi anh đấy chứ?
Quách Tuyết Phương mở cửa xe rất ưu nhã, sau đó nàng đóng ầm cửa lại:
- Em biết anh đang ở thủ đô, em cũng ở đây, sao anh lại gạt em?
Trương Thanh Vân đỏ mặt, hắn nhớ đến tin nhắn của Lăng Tuyết Phi vài ngày trước, nàng hỏi mình ở nơi nào, chính hắn còn nói đang ở trong phòng làm việc, không ngờ hôm nay lại đụng mặt nhau.
- Nói thật, nếu không phải em đang quay phim ở trong cung thì rõ ràng đã bị anh lừa.
Lăng Tuyết Phi nói:
- Em và anh quan hệ quân tử, anh dám lừa em?
- Trong cung sao?
Trương Thanh Vân nhíu mày, hôm qua ở trong đó quả thật có một tổ quay phim, chính hắn vào tham quan còn đứng lại quan sát một lúc, sao khi đó không thấy Lăng Tuyết Phi nhỉ.
- Ha ha, em nhìn thấy anh mà anh không thấy em, có lẽ chỉ ngòi bút của Kim Dung mới được như vậy thôi.
- Em...Em đóng vai thái hậu sao?
Trương Thanh Vân chỉ Lăng Tuyết Phi rồi dùng giọng kinh ngạc nói. Nàng nói như vậy làm hắn lập tức hiểu ra, thì ra hôm qua nhân vật thái hậu có chút quái dị nhưng đứng quá xa nên chẳng thấy rõ. Nhưng nhân vật kia có mái tóc hoa râm, rất khó liên hệ đến Lăng Tuyết Phi, hai hình tượng khác biệt quá lớn.
- Thế nào, thiên tài phải không?
Lăng Tuyết Phi dùng giọng đắc ý nói, sau đó nàng lập tức nghiêm mặt nói:
- Được rồi, không nói nữa, gần đây em có chút phiền phức, nói trắng ra thì anh phải giúp em.
Lăng Tuyết Phi vừa nói được một nửa thì vừa đúng lúc có một chiếc xe chạy đến, nàng lập tức im miệng. Một chiếc xe Bentley, khi xe ngừng lại thì hai cửa trước sau được mở ra, Lăng Tuyết Phi tiến lên một bước rất mất tự nhiên.
Trên xe đi xuống một nam một nữ, Trương Thanh Vân liếc mắt đã nhìn ra người phụ nữ chính là một diễn viên nổi tiếng Hong Kong.
Người đàn ông rất anh tuấn tiêu sái, Trương Thanh Vân không biết là ai.
- Ơ, đây không phải là Lăng tiểu thư sao?
Cặp mắt người đàn ông chợt sáng lên, hắn dùng giọng nhiệt tình nói. Sau đó hắn liếc mắt nhìn qua Trương Thanh Vân rồi không thèm để ý đến, hắn lại nói:
- Sao vậy? Không có hứng thú với Triệu công tử, thì ra là hoa đã có chủ à?
Người đàn ông chỉ tay vào Trương Thanh Vân rồi híp mắt nói:
- Đây là vị công tử nào?
Vẻ mặt Lăng Tuyết Phi chợt ửng hồng, nàng cúi đầu khách khí nói:
- Chào Liền công tử, vị này chính là Trương Thanh Vân tiên sinh người Giang Nam, chúng tôi chỉ ngẫu nhiên gặp mặt nhau.
Người đàn ông được gọi là Liền công tử chợt hít vào một hơi thật sâu, hắn nói:
- Trương Thanh Vân sao? Anh...Anh là Trương Thanh Vân kia sao?
Liền công tử chợt trở nên rất hứng thú, hắn vươn tay ra rất phong độ rồi nói:
- Kính ngưỡng đã lâu, bây giờ mới được gặp mặt. Tôi là Liên Hồng Thao, là người cùng độ tuổi với Lục tiểu thư Triệu gia.
Trương Thanh Vân bắt tay với Liên Hồng Thao, hắn lập tức nghĩ đến phó thủ tướng Liên, vì vậy khách khí nói:
- Anh cũng đừng nói lời ngưỡng mộ!
Liên Hồng Thao cười lên ha hả, sau đó hắn chỉ tay vào Lăng Tuyết Phi rồi dùng giọng vui đùa nói:
- Lăng Tuyết Phi rất có thể trở thành cháu dâu của anh!
Sau đó Liên Hồng Thao vẫy tay với cô ngôi sao Hoa Tân Lôi ở phía sau rồi nói:
- Đến đây, em biết Lăng tiểu thư chứ?
Hoa Tân Lôi có lẽ rất có công phu làm quen, nàng tiến lên bắt tay với Lăng Tuyết Phi, Liên Hồng Thao cũng mở lời giới thiệu:
- Này, đây là Trương Thanh Vân, Hoa tiểu thư là bạn của tôi, hôm nay gặp nhau thì chúng ta cùng hoạt động một chút, dù sao cũng đã hẹn mọi người cùng chơi bóng.
Trương Thanh Vân gật đầu với Hoa Tân Lôi, người phụ nữ này khá quyến rũ, người thế này làm nghệ sĩ cũng khá phù hợp.
Nhưng Trương Thanh Vân dùng lời nói uyển chuyển từ chối lời mời của Liên Hồng Thao, hai người không quen biết, hơn nữa tuy Liên Hồng Thao này cũng khá tốt nhưng mơ hồ biểu hiện ra tư thái nhìn từ trên xuống làm Trương Thanh Vân cảm thấy không được thoải mái.
- Có phải mọi người lần đầu đến đây phải không? Nếu không có khách quý giới thiệu thì rất khó vào.
Liên Hồng Thao nói, vẻ mặt có chút mất hứng, giọng điệu cũng không còn khách khí như vừa rồi.
Trương Thanh Vân cười cười không lên tiếng, hắn nói:
- Tôi chẳng qua chỉ đi ngang qua đây mà thôi, đúng lúc gặp mặt Lăng tiểu thư nên đứng lại nói chuyện vài câu.
Liên Hồng Thao cười khan một tiếng rồi khẽ hừ, Trương Thanh Vân không nể mặt làm hắn mất hứng, vẻ mặt cũng không được tốt lắm. Hắn thầm nghĩ tiểu tử này cứ ra vẻ, không phải muốn
ăn hàng
của Lăng Tuyết Phi sao? Còn tưởng là đại nhân vật.
Khóe miệng Trương Thanh Vân lộ ra nụ cười nhạt, hắn chuẩn bị bước đi thì đúng lúc này một tên quản lý trong câu lạc bộ chạy ra dùng giọng cung kính chào Liên Hồng Thao, sau đó hắn đảo mắt về phía Trương Thanh Vân nói:
- Xin hỏi có phải anh là Trương Thanh Vân tiên sinh hay không?
Trương Thanh Vân gật đầu, người quản lý chợt nở nụ cười rạng rỡ nói:
- Tôi là Vương Văn, chủ tịch của chúng tôi vừa gọi điện đến, cô ấy nói sẽ đến ngay, trước tiên tôi đưa anh vào trong phòng khách quý nghỉ tạm.
Liên Hồng Thao ở bên cạnh ho khan, hắn liếc mắt nhìn Trương Thanh Vân rồi nói:
- Khó trách anh Trương không muốn làm bạn với tôi, thì ra đã là khách quý.
Liên Hồng Thao nói ra những lời này thì có chút xấu hổ, hắn vẫy tay với Hoa Tân Lôi rồi cả hai đi vào cổng.
- Xấu hổ quá, chúng ta đi thôi!
Trương Thanh Vân khẽ nói với Vương Văn.
- Vâng, vâng!
Vương Văn vội vàng nói, hắn đưa tay mời Trương Thanh Vân rất tự nhiên nhưng trong lòng thầm run sợ với thân phận và địa vị của đối phương. Trước nay chủ tịch trịnh trọng mời người vào câu lạc bộ đã là chuyện lạ, hơn nữa lại không nể mặt Liên công tử, nhân vật thế này thì Vương Văn hắn phải hầu hạ chu đáo mới được.
Câu lạc bộ này khá lớn, cổng rộng rãi và phóng khoáng, từ xa đã nhìn thấy sân golf xanh mướt, có khu tennis, trung tâm thể hình, khu bắn tên, cung bơi lội...Thứ gì cũng có làm Trương Thanh Vân hoa mắt. Số người trên sân tennis là nhiều nhất, phần lớn là những nam nhân anh tuấn và phụ nữ xinh đẹp, những tiếng ồn ào vang lên không ngớt.
Lăng Tuyết Phi rất tự nhiên đi theo Trương Thanh Vân vào cửa, mà Vương Văn cũng tự mình đưa Trương Thanh Vân vào phòng khách quý nghỉ ngơi, đồng thời cũng sắp xếp cho Lăng Tuyết Phi một gian phòng.
Trương Thanh Vân cũng không vội vàng tiến vào phòng mà dùng ánh mắt hăng hái nhìn khắp chung quanh, rõ ràng bố cục và thiết kế đều rất tuyệt. Hắn âm thầm khen thưởng Quách Tuyết Phương, đồng thời cũng cảm thán cuộc sống quá xa hoa ở thủ đô. Chỉ cần xét khu bắn tên thì thấy không thua gì câu lạc bộ trong hoàng cung, rõ ràng phải bỏ ra rất nhiều tài chính. Hơn nữa nếu xem cách thiết kế và bố trí, nếu nói về cấp bậc thì phải vượt qua năm sao.
Một tiếng két vang lên, gian phòng đối diện mở ra, một người tiến ra rồi à một tiếng. Trương Thanh Vân cảm thấy có hơi quen tai, hắn quay đầu mà đồng tử trong mắt chợt co rút, Uông Phong sao?
Uông Phong đang nhìn Trương Thanh Vân, hai người đều có chút thất thần, vẫn là Trương Thanh Vân kịp phản ứng trước tiên:
- Chào Uông đại ca, có thể thấy anh ở đây đúng là rất vinh hạnh.
- Tôi cũng thấy rất bất ngờ!
Uông Phong nói, hắn có vẻ như cười như không và nhìn Trương Thanh Vân bằng ánh mắt sắc bén. Trên mặt Trương Thanh Vân là nụ cười nhàn nhạt, ánh mắt êm dịu và không lùi bước, hắn cùng đối mặt với Uông Phong.
- Nếu đã gặp nhau thì cùng tham gia vài hoạt động cho vui!
Uông Phong nói, hắn giơ cây vợt tennis trong tay lên rồi hỏi:
- Có biết chơi không?
- Biết một chút nhưng không phải là đối thủ của anh!
Trương Thanh Vân nói, hắn cũng không thèm ẩn giấu, nhưng người ta mở lời mời cũng khó từ chối.
Uông Phong cười ha hả được một nửa thì dừng, sau đó hắn chỉ chỉ phía sau Trương Thanh Vân rồi nói:
- Các người đến cùng với nhau sao?
Trương Thanh Vân cau mày, hắn quay đầu thì thấy Lăng Tuyết Phi không biết đã mở cửa phòng từ khi nào, nàng đang mở lớn mắt nhìn Uông Phong.
Chỉ cần nhìn bộ dạng của Uông Phong là biết đã hiểu lầm, vẻ mặt Trương Thanh Vân có chút lúng túng, hắn lập tức điều chỉnh diện mạo rồi nhân tiện nói:
- Thế này đi, tôi còn phải gặp mặt người khác, nhưng nếu anh chơi bóng thì tôi cũng tham gia.
Uông Phong mỉm cười nhìn Trương Thanh Vân, sau đó lại nhìn Lăng Tuyết Phi. Hắn giống như không nghe thấy lời chào của Lăng Tuyết Phi, điều này làm cho nàng cảm thấy xấu hổ. Một lúc lâu sau Uông Phong mới nói:
- Tôi chờ cậu dưới lầu, cậu thay quần áo trước đi, trang phục như vậy không thể hoạt động được.
Uông Phong nói xong thì bước đi, hai gã thanh niên mặc tây trang trong phòng theo sát phía sau.
- Em cứ ở trong phòng, anh đi đánh tennis với Uông Phong một lúc!
Trương Thanh Vân nói, tâm tình của hắn khá phức tạp. Uông Phong là người hắn rất bội phục và kính trọng, cũng vì trước đó Uông Phong rút khỏi Khánh Kỵ mà hai người quyết liệt với nhau.
Trương Thanh Vân nhớ rõ tình cảnh mình và Uông Phong gặp nhau, hai người nâng ly chúc rượu và nói chuyện rất đầu cơ, lúc đó mình còn là bí thư đảng ủy thị trấn Nguyệt Toàn.
Mới đó mà đã là vài năm, người và vật sớm đã không còn, chính hắn cũng không còn là tiểu tử như năm xưa, mà Uông Phong cũng vẫn là Uông Phong. Người này ánh mắt vẫn sắc bén, lưng thẳng tắp, tính cách hào sảng.
Giữa đàn ông với nhau thường là như vậy, hai người đều có danh dự và giá trị của mình, có thể vì rượu mà trở thành bạn bè nhưng cũng có thể vì một vấn đề nào đó mà trở mặt, mình và Uông Phong chính là như vậy.
Đây là một lần gặp mặt bất ngờ với Uông Phong, hơn nữa đối phương cũng mở lời mời, Trương Thanh Vân cung không muốn không nể tình. Ít ra lúc này Trương Thanh Vân cũng sắp yếu thế, hắn đang ở thủ đô, là hang ổ của Uông Phong, nhưng Trương Thanh Vân lại không muốn để mình yếu thế.
Trương Thanh Vân vào phòng khách quý, bên trong đã có đầy đủ các trang bị, có sẵn đồ thể thao. Trương Thanh Vân thay quần áo, hắn thu dọn mọi thứ rồi cầm vợt xuống lầu.
Tennis yêu cầu thể lực rất cao, trước kia Trương Thanh Vân có tập qua nhưng những năm vừa rồi sống an nhàn sung sướng nên chẳng biết còn bao nhiêu sức lực, điều này còn phải đánh với Uông Phong mới biết được.
Khi Trương Thanh Vân đi vào sân bóng thì nhìn thấy Uông Phong đang khởi động ở bên cạnh sân, bên trong có một trận bóng đôi. Đây là lần đầu tiên Trương Thanh Vân gặp lại Uông Triết, hắn và một cô gái đang kết đôi, đối thủ chính là Liên Hồng Thao và Hoa Tân Lôi.
Tình cảnh có hơi hương diễm, vừa giải trí vừa thể thao, Trương Thanh Vân híp mắt đi qua rồi dùng ánh mắt hăng hái nhìn trận đấu.
Một quả bóng bay đến, Trương Thanh Vân vươn tay chụp được, đám người trên sân đều nhìn về phía hắn. Vẻ mặt Uông Triết biến đổi sớm nhất, hắn chỉ vào Trương Thanh Vân rồi một lúc lâu sau mới nói:
- Anh...Sao anh lại ở đây!
Trương Thanh Vân cười cười, hắn ném quả bóng xuống đất tìm cảm giác, sau đó ném trở về. Liền công tử nói:
- Uông Triết, cậu ở Giang Nam nhiều năm chắc cũng không xa lạ gì với anh ấy, đó chính là tình thánh Giang Nam!
Liên Hồng Thao nói xong thì cười ha ha, trong giọng điệu không che giấu ý mỉa mai. Hắn cười làm hai cô gái cũng cười theo, vẻ mặt lạnh lùng của Uông Triết cuối cùng cũng hòa hoãn trở lại, hắn nói:
- Nơi đây cũng không phải là Giang Nam, không cần biết tình thánh Giang Nam có tác dụng ở thủ đô hay không.
Uông Triết cười một tiếng rồi nói, hắn nhìn cô gái bên cạnh rồi lại nhìn Hoa Tân Lôi nói:
- Hai người đẹp nói thử xem, các em nhìn thấy tình tháng Giang Nam có phải đã say rồi không?
Đám người cười lên ha hả, những người đứng trên sân khác cũng vì vậy mà phải chú ý, tất cả đều ngừng đánh và chuyển ánh mắt sang bên này. Ai mà không biết Liền công tử và Uông công tử? Mọi người muốn xem ma quỷ phương nào dám chọc giận bọn họ.
Hai người Uông Triết và Liên Hồng Thao liên hợp lại với nhau, tất nhiên Trương Thanh Vân không lên tiếng. Hắn híp mắt nhìn về phía một người, đó chính là Uông Phong đang khởi động ở bên kia giống như không phát hiện ra con mình đang hồ đồ bên này.
Trương Thanh Vân cũng không nóng vội, hắn cứ đứng yên như vậy mà mặt không đỏ tim không đập mạnh làm bầu không khí có chút quỷ dị. Một lúc lâu sau Uông Phong mới khởi động xong, cuối cùng hắn duỗi duỗi tay rồi nhận lấy cây vợt trong tay nhân viên, hắn chậm rãi đi vào trong sân rồi hừ một tiếng:
- Tất cả ra ngoài!
Uông Phong vừa mở lời thì Uông Triết và Liên Hồng Thao đều sững sờ, Uông Triết vội nói:
- Cha, chúng con chưa phân thắng bại mà?
- Chỉ biết vung tay múa chân, như vậy nào có thắng thua? Đi ra!
Liên Hồng Thao và Uông Triết đưa mắt nhìn nhau rồi đi ra ngoài. Uông Phong híp mắt nhìn về phía Trương Thanh Vân rồi nói:
- Không khởi động trước sao?
Trương Thanh Vân cười cười nói:
- Tôi còn trẻ hơn anh!
Uông Phong có chút ngây ngốc rồi ngửa mặt lên trời cười dài, hắn nói ba tiếng tốt rồi chợt khựng lại, sau đó quay đầu nhìn Uông Triết nói:
- Giúp chúng tôi ghi điểm.
Uông Phong đã hoàn toàn há hốc mồm, lúc này hắn mới biết Trương Thanh Vân đến chơi bóng với cha. Trong lòng hắn chợt động mà cảm thấy hơi run, cảm thấy vừa rồi giống như mình đang đóng hài kịch, hơn nữa còn giống như đùa giỡn một con khỉ, cả đám cùng nhau liên hợp. Nhưng rõ ràng người ta lại xem mình là khỉ, tình cảnh xấu hổ này khó thể miêu tả được bằng lời, Uông Triết muốn tìm một lỗ nào đó chui vào cho rồi.
Liên Hồng Thao cũng cảm thấy váng đầu, Trương Thanh Vân có thể trực tiếp đối thoại với hắn, hơn nữa còn không chút yếu thế, điều này là không thể tưởng tượng được. Liên Hồng Thao cảm thấy đầu óc có chút rối loạn, ánh mắt nhìn về phía Trương Thanh Vân lại có thêm chút thận trọng.