Chương 419: Lãnh Đạo Mới Đi Thị Sát.
-
Bố Y Quan Đạo
- Tịch mịch độc nam hoa
- 2506 chữ
- 2020-05-09 12:19:43
Số từ: 2499
Nhóm dịch: Tepga
Nguồn: vipvandan
Đã qua hai lần tỉnh ủy mở hội nghị thường ủy thảo luận, những văn kiện Trương Thanh Vân đưa lên cũng được phê chỉ thị rất nhanh, chế độ cải cách thể chế cán bộ ở Vũ Lăng có thể lập tức khởi động.
Dựa theo ý đồ của Lý Thu Thực thì cải cách phải bắt đầu từ những cơ quan thành phố, sau đó tiến hành đến các cán bộ dưới phó phòng ở thị ủy, phải thay đổi sang chế độ tuyển cử, thi tuyển và đề cử. Hành động cụ thể sẽ do phòng tổ chức làm chủ đạo, các ban ngành liên quan phải hỗ trợ, như vậy mới đạt đến mục đích chọn lựa cán bộ đúng tiêu chí công khai, công bằng, công chính.
Tất nhiên Trương Thanh Vân sẽ đồng ý trên nguyên tắc đối với ý kiến của Lý Thu Thực, chế độ cải cách cán bộ thường gặp phải lực cản rất lớn, nếu dưới điều kiện trước mắt mà muốn đảng ủy thông qua phương pháp tuyển cử thì chỉ là chuyện hoang đường. Đây là điều kiện không thực tế, kết quả như vậy chắc chắn sẽ bị thị ủy, chính quyền thành phố, thậm chí là các lãnh đạo tỉnh ủy bài xích, hậu qua tất nhiên sẽ là thất bại.
Dưới thể chế chính trị trước mắt thì dù muốn tuyển cử cũng chỉ có thể được tiến hành trong phạm vi nhỏ, chỉ có thể dân chủ trong phạm vi nhỏ, không thể chính thức làm cho tất cả đều dân chủ. Hơn nữa tình hình cũng không hoàn toàn dân chủ, vấn đề chủ yếu là ổn định tình hình, đề cao tỷ lệ sử dụng nhân tài, bắt buộc các cán bộ có bản lĩnh và năng lực bày ra tài hoa của mình, đây mới là căn bản của cải cách.
Trước đó Trương Thanh Vân ở Vũ Lăng đã từng rất nhiều lần nhấn mạnh điểm này, hắn chuyên biệt dặn dò Lý Thu Thực không được đi lệch phương hướng. Muốn đảng hiểu rõ hai chữ dân chủ thì trước tiên phải hiểu rõ hai chữ "khó khăn", phải quán triệt tư tưởng, nếu không nhất định sẽ có sai lầm.
Trương Thanh Vân cũng rất chờ mong cuộc khảo sát của bí thư Chiêm xuống Vũ Lăng vào lúc này, hiện nay tất cả đều đã sẵn sàng và chỉ một mực chờ đợi cơ hội. Lúc này "gió đông" chính là tất cả ban ngành đoàn kết một lòng, quan trọng là trưởng phòng tổ chức Lý Thu Thực và bí thư thị ủy Phương Vĩnh Bình phải có chung ý kiến mới được. Nếu không một khi xung trận, một kẻ tấn công một kẻ ở sau lưng kéo lại, chuyện còn chưa đi lên đã gặp phải tình cảnh không ổn định, mầm tai họa chính là yếu tốt không đoàn kết, còn nói gì đến chuyện sẽ thành công?
Trương Thanh Vân ngồi suy nghĩ trong phòng làm việc đến hơn mười giờ thì mới nghe thấy mùi thơm sủi cảo từ cửa sổ truyền vào, vì vậy hắn cảm thấy có hơi đói bụng, không biết hàng xóm nào nấu đồ ăn vào lúc giữa đêm giữa hôm thế này.
Trương Thanh Vân đi ra khỏi phòng làm việc, hắn bật đèn phòng bếp và lục lọi lung tung, ngoài đồ uống thì chẳng có bất kỳ thứ gì có thể ăn. Hắn chuẩn bị tắm rửa đi ngủ, ngày mai lãnh đạo xuống tuyến dưới, nhất định phải chuẩn bị tốt tinh thần mới được.
- Cốc, cốc!
Trương Thanh Vân nhướng mày, hắn mơ hồ nghe thấy có tiếng gõ cửa. Hắn đi ra phòng khách, hắn mở cửa phòng mà không thấy có hình bóng người nào ở bên ngoài.
Khi Trương Thanh Vân đang định quay vào phòng, đột nhiên đèn cầu thang bên ngoài chợt sáng lên, Nghê Thu Nguyệt đang mặc một bộ đồ ngủ trắng như tuyết đứng ở đó, nàng đứng với dáng điệu quyến rũ vô cùng, trên mặt như cười như không.
Vẻ mặt Trương Thanh Vân chợt biến đổi, hắn cho rằng mình đã gặp quỷ. Đúng lúc này thì Nghê Thu Nguyệt chớp chớp mắt nói:
- Anh ở nhà một mình sao?
Trương Thanh Vân thở hắt ra một hơi nói:
- Em giả quỷ dọa anh à? Nửa đêm canh ba.......
Nghê Thu Nguyệt nở nụ cười thản nhiên, ngay sau đó lại chạy đến thật nhanh nhảy lên người Trương Thanh Vân, hai chân dài và trắng nõn quấn quanh hông hắn như bạch tuộc, nàng khẽ nói:
- Người ta chú ý lợi dụng cơ hội, vừa rồi Tiểu Lệ gọi cho em, nghe nói anh ở trong nhà một mình, cuối cùng em cũng không yên lòng.
Nói xong Nghê Thu Nguyệt trượt xuống người Trương Thanh Vân rồi kéo cửa phòng đối diện, nàng cầm tay Trương Thanh Vân, hai người tiến vào nhà.
Nghê Thu Nguyệt bật đèn lên rồi bắt đầu bận việc như tinh linh, nàng dâng trà, cầm thuốc, cuối cùng còn bưng một chén sủi cảo nóng hổi lên cho Trương Thanh Vân, nàng nói:
- Anh ăn đi, em đã quan sát cẩn thận, khi xác nhận tất cả đều an toàn mới gọi anh.
Trương Thanh Vân thầm lắc đầu, thầm nghĩ mình đã rơi vào quá sâu, bây giờ cùng Nghê Thu Nguyệt ở chung, sao mình không chịu từ chối?
- Anh ăn đi, còn nóng lắm đấy nhé, anh không đói sao?
Nghê Thu Nguyệt nói, trong mắt là cái nhìn dịu dàng và săn sóc.
Trong lòng Trương Thanh Vân run lên, hắn không suy nghĩ miên man mà nói ngay:
- Chúng ta cùng ăn, em không đói sao?
Nghê Thu Nguyệt đỏ mặt, nàng nói:
- Buổi tối em không ăn, ăn vào sẽ béo mất!
Trương Thanh Vân mỉm cười, hắn cũng không nói thêm lời nào mà cầm muỗng ăn sủi cảo, lúc này chén sủi cảo rất nóng, nấu mềm và rất thơm, vì đói bụng mà hắn ăn cảm thấy cực kỳ ngon.
Sau khi ăn liên tiếp vài muỗng thì Trương Thanh Vân nhìn lên, hắn thấy Nghê Thu Nguyệt đang mỉm cười nhìn mình với bộ dạng cực kỳ háo sắc, vì vậy hắn không khỏi múc một miếng sủi cảo rồi nói:
- Nè!
Nghê Thu Nguyệt chợt sững sờ, nàng vội vàng há miệng ra, hai đầu lông mày bùng lên xuân ý nồng nàn. Tình huống này trước nay nàng chưa từng được gặp, hai người tương duyên, không gian tràn đầy ý xuân, đây rõ ràng là yêu cầu xa vời với nàng. Hôm nay đột nhiên có cảm giác mà trước đây nàng mơ mộng, dù sợ béo nhưng người đàn ông mình yêu bón sủi cảo cũng không dám từ chối, nàng ăn một miêng mà thấy mình nấu ăn đã ngon hơn trước, sủi cảo rất thơm, rất ngon.
Sau khi Trương Thanh Vân dùng xong sủi cảo thì Nghê Thu Nguyệt cũng không nhắc đến chuyện của Đồng Tiểu Lệ, nàng nằm trong lồng ngực Trương Thanh Vân như một chú mèo nhỏ, một lúc lâu sau nàng mới ngẩng đầu nói:
- Anh đừng coi thường Quách gia, lần này anh em Hoàng Tử Ca về nước lập công ty liên hợp, cổ phần của Quách gia chiếm sáu phần, lúc này bọn họ lại vươn tay vào Giang Nam, anh bây giờ đang đứng trên đầu sóng ngọn gió.
Đồng tử trong mắt Trương Thanh Vân chợt thu lại, hắn lập tức nhớ đến những lời nói trước đó của Quách Tuyết Phương ở Vũ Lăng, trong lòng cũng khẽ động. Nhưng khoảnh khắc này tâm tinh của Trương Thanh Vân cũng dần bình thản trở lại, hắn nói:
- Có đôi khi làm người nên đơn giản một chút, làm chuyện gì cũng nên thoải mái tay chân, tình cảnh lúc này ở Giang Nam đã quá rối, ai thò tay vào anh cũng không quan tâm.
- Anh chỉ cần chú ý làm tốt công tác là được.
- Ừ!
Nghê Thu Nguyệt ừ một tiếng rất lười biếng, nàng vùi đầu vào trong khuỷu tay của Trương Thanh Vân mà không nói thêm điều gì. Nàng rất có lòng tin với hắn, đàn ông của nàng đi được, đứng được, mà quan trọng là hắn không cổ hủ, không có chấp niệm. Người thế này thì đối phương muốn tính toán cũng không dễ dàng, hơn nữa cái giá phải bỏ ra lại rất cao, nếu không phải rơi vào tình cảnh bất đắc dĩ thì trên thế giới này ít người nào xé toạc tất cả.
Trương Thanh Vân khẽ ôm Nghê Thu Nguyệt vào lòng, hắn có thể cảm giác được người phụ nữ này thật sự quan tâm đến mình. Hắn và nàng không phải là người cùng chung chiến tuyến nhưng sau vài năm hợp tác vui vẻ, thậm chí còn cảm ứng được đối phương, nếu nàng có dị tâm thì chính Trương Thanh Vân hắn đã đứng sang bên cạnh từ lâu rồi.
Sáng sớm hôm sau đoàn xe của bí thư Chiêm xuất phát từ Thành Đô, tất cả phóng về phía thành phố Vũ Lăng. Lần này có rất nhiều người đi theo chuyến thị sát của bí thư Chiêm Giang Huy, trong nhóm thường ủy có phó bí thư Hà Khôn, phó chủ tịch thường vụ tỉnh Vi Trung Quốc, còn có sở tài chính, ủy ban cải cách, sở thương nghiệp và các lãnh đạo ban ngành chính quyền. Đồng thời còn có sở tuyên truyền, lãnh đạo các ban trong phòng tổ chức tỉnh ủy, có thể nói đội hình rất mạnh.
Đội hình chào đón của Vũ Lăng bên kia khá cung kính và an phận, thậm chí còn không được khí phái như lần trước Trương Thanh Vân đến Vũ Lăng. Sau khi lãnh đạo và nhân viên tiến vào chia phòng trong khách sạn thì bí thư Chiêm mở hội nghị tiếp kiến thường ủy thành phố Vũ Lăng.
Trương Thanh Vân không được chỉ định cùng đi nên cũng chẳng có gì phải rối, hắn nhốt mình trong phòng khách sạn xem ti vi, phân phó thư ký không tiếp đón bất kỳ một vị khách lạ nào. Trương Thanh Vân biết rõ lần này mình đi theo bí thư Chiêm Giang Huy đến thị sát thành phố Vũ Lăng chẳng qua chỉ với mục đích là công tác, mình là khách, không thể không biết phân biệt chủ khách, không nên có thái độ nôn nóng với ban ngành Vũ Lăng, cần phải bình tâm và chờ đợi động tĩnh.
Đến sáu giờ chiều thì thư ký Mã Bân đến tìm Trương Thanh Vân, hắn nói rằng thành phố Vũ Lăng mở bữa tiệc chào đón, bí thư Chiêm yêu cầu Trương Thanh Vân phải tham gia. Trương Thanh Vân vội hỏi thời gian thì biết được chỉ còn hơn mười lăm phút, vì vậy vội vàng thay quần áo.
Mã Bân là nhân viên mới của phòng thư ký, lúc này cũng là thư ký của Chiêm Giang Huy, trước kia Mã Bân cũng chưa từng gặp qua Trương Thanh Vân, nhưng lúc này thấy Trương Thanh Vân mặc đồ nghỉ ngơi nằm nhàn nhã xem ti vi thì chợt sinh ra cảm giác có hơi quái dị.
Những nhân viên khác đi theo bí thư Chiêm đến thành phố Vũ Lăng đều cực kỳ căng thẳng, sợ ngành mình được phân công quản lý sẽ xảy ra vấn đề khi bí thư đến khảo sát, đám người vừa đến khách sạn thì tâm tư đã phóng về phía các ban ngành hạ cấp ở Vũ Lăng, kẻ nào cũng gọi điện thoại và nói những câu đại loại như: "Đảm bảo cực kỳ cẩn thận, nhất định không có sai sót, nhất định phải để lại ấn tượng tốt cho bí thư!" Nhưng Phó phòng tổ chức Trương Thanh Vân này thì khác hẳn, biết rõ lần này bí thư Chiêm đến thành phố Vũ Lăng với mục đích khá nặng, và đặc biệt sẽ nhìn chằm chằm vào phòng tổ chức thị ủy Vũ Lăng, nhưng đối phương có nóng lòng sao?
Sau khi thay đổi quần áo xong thì Trương Thanh Vân nở nụ cười xấu hổ với Mã Bân:
- Xấu hổ quá, đã bắt anh phải tự mình đến gọi.
Mã Bân cố gắng nặn ra nụ cười, hai người cũng không nói nhiều mà trực tiếp đi xuống bữa tiệc ở dưới lầu một. Khi hai người đi đến đại sảnh khách sạn thì chợt thấy thang máy đối diện mở cửa ra, người đầu tiên đi ra là Phương Vĩnh Bình, hắn cung kính bước ra rồi nép sang bên cửa rất cung kính, ngay sau đó là Chiêm Giang Huy, theo sát phía sau là Hà Khôn và Vi Trung Quốc.
Mà một chiếc thang máy ở bên cạnh cũng được mở ra, bên trong chính là Cao Khiêm và những ban ngành thường ủy thành phố Vũ Lăng đến gặp mặt lãnh đạo. Trương Thanh Vân nhìn qua thì thấy Lý Thu Thực, trong trường hợp này hắn cũng không dám tiến lên phía trước mà dừng lại nói:
- Thư ký Mã, hình như chúng ta cũng không nắm chắc thời gian, chúng ta đến sớm một bước rồi.
Gương mặt Mã Bân đã sớm đỏ bừng, hắn đưa tay nhìn giờ, bây giờ là đúng giờ, sao lãnh đạo cồn chưa chịu ngồi vào vị trí? Chiêm Giang Huy đi đầu, lão liếc mắt sang nhìn thấy Trương Thanh Vân, vì vậy Trương Thanh Vân đành dùng giọng cung kính nói:
- Chào bí thư!
Chiêm Giang Huy mở miệng nói:
- Các anh đến rất đúng giờ, vì chúng tôi nói quá nhiều chuyện nên có chút trì hoãn.
Chiêm Giang Huy chỉ tay vào Trương Thanh Vân rồi nói với Phương Vĩnh Bình ở bên cạnh:
- Bí thư Phương, đây chính là trưởng phòng Trương của phòng tổ chức tỉnh ủy, các anh đã từng gặp mặt rồi chứ?
- Vâng, đã từng gặp!
Phương Vĩnh Bình vội vàng gật đầu, hắn cũng tiến lên phía trước chào hỏi Trương Thanh Vân, lúc này Trương Thanh Vân cũng vội vàng bắt tay với Phương Vĩnh Bình. Mã Bân vã mồ hôi lạnh, hắn gặp sai sót, tự nhiên lại đưa Trương Thanh Vân đến đón đầu Bí thư Chiêm. Kết quả giống như Trương Thanh Vân là lãnh đạo, chẳng lẽ tất cả lãnh đạo Vũ Lăng phải bắt tay với Trương Thanh Vân mới được ngồi vào bàn tiệc sao?