Chương 469: Ra Tay
-
Bố Y Quan Đạo
- Tịch mịch độc nam hoa
- 2430 chữ
- 2020-05-09 12:20:05
Số từ: 2423
Nhóm dịch: Tepga
Nguồn: vipvandan
Trong phòng họp thị ủy, Hà Mậu Sâm ngồi ở vị trí chủ tịch, phía dưới là một đám thường ủy ngồi thẳng người. Vừa rồi Hà Mậu Sâm đằng đằng sát khí tuyên bố vài hành động khẩn cấp.
Điều đầu tiên chính là dùng vũ lực đàn áp thế cục trước mắt, cùng phối hợp với quân khu Thanh Giang, đồng thời cũng hướng về phía công an tỉnh kêu gọi quân đoàn cảnh sát chủ lực, khẩn cấp triệu hồi cảnh sát thị ủy về chờ lệnh. Tất cả hành động do chính Hà Mậu Sâm phụ trách, đồng thời bổ nhiệm Trương Thanh Vân là người phó tổng phụ trách, gặp chuyện có thể lộng quyền.
Hà Mậu Sâm rõ ràng đưa ra quyết định sấm sét sau khi ba lãnh đạo chạm trán, ai dám phản đối? Vì vậy thông qua rất nhanh.
Mọi người đạt thành nhận thức, tất cả mọi người trong lòng đều hiểu rõ, bây giờ toàn bộ ban ngành coi như cột chặt vào một con thuyền. Hoặc là thành công dẹp yên sự việc lần này, đưa những ảnh hưởng tiêu cực xuống vị trí thấp nhất, nếu không thì tất cả đều xong đời, toàn bộ ban ngành đề rơi vào tai họa.
Vì vậy đây coi như là khoảnh khắc quyết định, tất cả những tâm tư khác biệt đều rất nguy hiểm, dù là kẻ nào trong lòng có ý kiến đều phải chôn giấu thật sâu. Nếu không thì sẽ trở thành kẻ địch của tất cả mọi người, mà Hà Mậu Sâm thì có thể trực tiếp hành động hạn chế người này, sau đó đợi mọi chuyện kết thúc rồi nghiêm túc xử lý.
- Các vị, bây giờ chính thức bắt đầu, tất cả các phó phòng thị ủy đều cấm ra ngoài một mình, tất cả những lời nói đều phải có bản thảo giao cho văn phòng xét duyệt, bất kỳ hành vi nào đều cần phải có chữ ký của tôi. Nếu không sẽ coi là vi phạm kỷ luật, mọi người nghe rõ chưa?
Hà Mậu Sâm cao giọng nói, giọng điệu lạnh như băng.
Mọi người đồng thanh đáp ứng, trong lòng Trương Thanh Vân cũng có chút căng thẳng. Nói thật thì hắn chưa từng trải qua những tình cảnh sát phạt quyết đoán như thế này, tình hình Thanh Giang đều đã được hắn nắm rõ, trong quận Nhạc Điền có hơn một trăm ngàn công nhân, bây giờ muốn đàn áp thì không dùng vũ lực là không thể.
Nhưng cũng tuyệt đối không sinh ra sự kiện đổ máu, càng không được xuất hiện thảm án, tất cả hành động phải gọn gàng không được biến thành ẩu đả, nếu không hậu quả sẽ là khó tưởng.
Tình huống bây giờ đã rất rõ ràng, trong tất cả các lãnh đạo thị ủy cũng chỉ có tư lệnh quân khu Đàm Thu và Trương Thanh Vân là có tư cách rời khỏi thị ủy để chỉ huy hành động lần này. Tất cả những thường ủy còn lại, kể cả Hà Mậu Sâm đều phải tọa trấn trong thị ủy, bất cứ lúc nào cũng có thể lên kế hoạch hành động theo những gì mà hai người Trương Thanh Vân đệ trình lên.
Dưới tình hình này, dưới chuyện khẩn cấp, Trương Thanh Vân vốn có có hội lộng quyền rất lớn, dù có thế nào, dù tình huống có diễn biến ra sao, thì sau này khả năng Hà Mậu Sâm và Trương Thanh Vân tiếp tục trở thành kẻ địch có thể bị bài trừ. Bây giờ hai người không những cùng một con thuyền mà sợ rằng tương lai cũng bị trói buộc lại. Vì hành động lần này, sau đó dù có bình luận gì thì cũng chỉ có Trương Thanh Vân và Hà Mậu Sâm là hai kẻ giẫm chân sâu nhất. Nếu hai người này không đứng thành một tuyến thì khả năng bị người ta đâm đao sau lưng là rất lớn. Sau khi thường ủy tan họp thì mọi người đều có vị trí và cương vị riêng để bắt đầu cùng hành động. Công an tỉnh cũng biết sự tình khẩn cấp nên phối hợp hành động rất tốt, dựa theo yêu cầu của Trương Thanh Vân thì công an thành phố Ba Lăng do phó cục trưởng thường vụ Vi Cường dẫn đội. Hơn một ngàn cảnh sát tinh anh trong các chiến tuyến công an tỉnh lập tức mang theo vũ khí hạng nặng để chạy đến quận Nhạc Điền thành phố Thanh Giang để tập kết.
Đúng vào thời gian này thì vài trăm cảnh sát trang bị tận răng của công an Thanh Giang cũng nhanh chóng áp sát quận Nhạc Điền chờ lệnh, quân khu Thanh Giang nhanh chóng được điều động toàn bộ, bên ngoài thành phố Thanh Giang cũng áp dụng chế độ quản chế giao thông, phân khu triệu tập khẩn cấp hơn một ngàn bộ đội bắt đầu hành quân báo quanh quận Nhạc Điền.
Tất cả mọi hành động đều được thực hiện trong yên lặng, dân chúng bình thường căn bản không cảm giác được. Chỉ trong vòng bốn giờ ngắn ngủi thì một phường trong quận Nhạc Điền với diện tích hơn sáu kilomet vuông đã được bộ đội, công an và rất nhiều người chờ lệnh xuất phát.
Một giờ rưỡu chiều, Trương Thanh Vân đến quận Nhạc Điền rất đúng lúc, tổ trưởng tổ hành động đặc biệt Vi Cường, đội trưởng chi đội cảnh sát vũ trang Thanh Giang Văn Oán, chính ủy Tiếu Sách Nguyệt, tư lệnh quân khu Thanh Giang Đàm Thu cũng đã đợi sẵn.
Sau khi xem xét tất cả phương diện thì Trương Thanh Vân tôn trọng đầy đủ ý kiến của Đàm Thu, lúc này Đàm Thu đưa ra một kế hoạch bao vây và đánh bại. Cụ thể chính là sự tập trung ưu thế về binh lực, quét sách các phần tử gây rối ở các khu nhà xưởng. Hành động sẽ được tiến hành vào đầu giờ tối, rạng sáng ngày hôm sau sẽ hoàn thành, sẽ có kết quả công bố cho dân chúng, đồng thời cũng phát triển thế công tuyên truyền, vung tay che giấu, giải quyết hoàn toàn vấn đề.
Đề nghị của Đàm Thu lập tức nhận được sự cho phép của Trương Thanh Vân, sau đó Trương Thanh Vân nhanh chóng báo cáo phương án hành động cho Hà Mậu Sâm. Bí thư thị ủy Hà Mậu Sâm hồi phục rất nhanh, chỉ sau mười lăm phút đã xác định kế hoạch hành động.
Sau khi kế hoạch được xác định thì tất cả nhân viên tham gia đều phải chuẩn bị sẵn sàng, Trương Thanh Vân cũng đích thân đến làm công tác động viên. Hành động có bộ đội thường phải giữ bí mật, nhưng Trương Thanh Vân không hề thông báo cụ thể có các phần tử phá hoại tiến vào các khu nhà xưởng, phá hư tài sản quốc gia, nếu bắt được và được cấp trên phê chuẩn sẽ chính thức ra lệnh bắt giữ. Về phần chi tiết phân công thì Trương Thanh Vân mặc kệ, các đội hành động đều có nhiệm vụ riêng, vì vậy mỗi người đều được đội trưởng phân công rõ ràng.
Những người được điều đến đây phần lớn đều là tinh anh, cơ bản đều có kinh nghiệm thực chiến, cho nên tất cả đều khá vững tin hành động lần này.
Thật ra Trương Thanh Vân rất căng thẳng, hắn không biết trò chiến đấu, nhìn thấy trước mặt là một đám bộ đội đông nghịt trang bị vũ trang, hơn nữa còn lập tức áp dụng hành động sấm sét, điều này làm trái tim hắn đập lên dữ dội. Vì phương pháp sát phạt quyết đoán, nhưng nó là một chuyện còn ra tay là một chuyện.
Trương Thanh Vân liên tục ra ám hiệu tâm lý cho chính mình, trong lòng hắn biết rõ một điều, dù là thế nào thì chính mình làm bí thư phụ trách cũng không thể có biểu hiện sợ hãi. Sự khác biệt chính là mình cần phải có tư tưởng và dũng khí tất thắng để lây nhiễm sang tất cả chiến sĩ và chỉ huy, để giảm sức ép lên người bọn họ.
Trong đám chỉ huy và chiến sĩ thì Trương Thanh Vân nhìn thấy người trấn định nhất là Văn Oán, hắn không hỗ danh là cảnh sát vũ trang trải qua trăm trận chiến, đối mặt với thế cục như vậy mà biểu hiện cực kỳ thành thạo. Người này chỉ huy như định, đứng ở đâu thì chỉ cần vung tay nhấc chân cũng làm người ta sinh ra cảm giác tin tưởng, mà tân binh như Vi Cường cũng chỉ biết vây quanh người này.
Cơm tối được chuẩn bị lúc năm giờ, Trương Thanh Vân thừa cơ hội này cùng các thành viên chạm trán lần cuối cùng, hắn nâng chén trà nói:
- Các đồng chí, đây là lần cuối cùng chúng ta chạm trán, vừa rồi bí thư Hà đã truyền lệnh tới, lãnh đạo tỉnh ủy đã thừa nhận hành động lần này của chúng ta, cũng tin chúng ta có thể xử lý thích đáng sự kiện lần này. Bây giờ chúng ta dùng trà thay rượu, chúng ta cùng uống một chén.
- Cốp, cốp!
Vài tiếng chạm ly vang lên, Trương Thanh Vân đột nhiên cảm thấy một ít trà tung tóe. Khi hắn nhìn về phía chủ nhân của chén trà, rõ ràng là một Vi Cường với vẻ mặt nghiêm túc, môi hơi tái, biên độ động tác lớn đến mức độ kinh người, có vẻ rất kích động.
"Tiểu tử này đúng là dọa người!"
Trương Thanh Vân thầm nghĩ, trong lòng hắn cũng khá căng thẳng nhưng vẫn cố gắng để ủng hộ sĩ khí. Biết đâu tất cả mọi người nơi đây đều rõ ràng, nhưng cung đã giương lên khó thể thu hồi, khó thể quay đầu.
Không gian rất yên tĩnh, tất cả mọi người đều cố gắng ăn phần cơm của mình, có rất ít người nói chuyện với nhau. Trương Thanh Vân đến bên cạnh trừng mắt nhìn Vi Cường, hắn hạ giọng nói:
- Cậu con bà nó muốn dọa người khác sao? Được chưa? Nếu không tôi sẽ thay người.
Vi Cường là người sĩ diện, khi hắn nghe thấy những lời này thì ưỡn ngực nói:
- Nói gì vậy? Tôi cũng không phải là gái trinh, chấp hành nhiệm vụ nhiều như ăn cơm bữa.
Khóe miệng Trương Thanh Vân cong lên thành đường, hắn đưa tay vỗ vỗ vai Vi Cường, lúc này Vi Cường đột nhiên cầm lấy tay Trương Thanh Vân rồi dùng giọng lắp bắp nói:
- Nhưng Thanh Vân...Đêm nay chúng ta phải đối diện với những công nhân trong tay không tấc sắt...Điều này...Trong lòng tôi cũng có chút sợ hãi.
Trong lòng Trương Thanh Vân chợt run lên, vẻ mặt hắn lại yên tĩnh như mặt nước giếng sâu:
- Vì vậy hành động phải gọn gàng, tốt nhất là không đánh người bị thương, càng không thể làm cho tình hình rối loạn, hiểu chưa?
Vi Cường trơ mắt nhìn Trương Thanh Vân rồi gật đầu đờ đẫn. Trương Thanh Vân nhíu mày nói:
- Cậu hiểu cái khỉ gì? Cậu phải biết rõ nếu lúc này chúng ta không hành động thì đám gây rối kia sẽ cổ động hơn một trăm ngàn công nhân kéo lên vây quanh tỉnh ủy, đi đến Thành Đô để thị uy! Cậu biết cái gì là bắt giặc phải bắt vua chứ? Bây giờ chúng ta đang hành động như vậy, trên tay cậu không phải đã có danh sách rồi sao? Những người này không phải tốt đẹp gì, đều là phần tử phạm pháp, cần phải bắt về quy án ngay, cậu hiểu chưa?
- Hiểu!
Vi Cường vô thức khép hai chân lại, trên mặt cũng dần hồi phục một chút đỏ ửng, môi tái dần hồng lên, trong mắt chớp động ánh sao, xem ra đã sống lại.
Vi Cường sống lại thì Trương Thanh Vân cũng cảm thấy áp lực cho mình đang rút dần đi. Là người làm tổng chỉ huy thì hắn có một gian nghỉ ngơi riêng, hắn phất tay áo bảo mọi người có thể hành động, chính hắn thì chậm rãi tiến đến cửa phòng, sau khi đẩy vào thì lập tức khóa trái lại. Sau khi bận rộn tất cả thì hắn lảo đảo thiếu chút nữa đã ngã sấp xuống, hắn hít vào một hơi thật sâu rồi chậm rãi đi về phía trước, cuối cùng cũng mềm nhũn ngã trên ghế sa lông.
Trương Thanh Vân cảm thấy mình hít thở rất khó khăn, mơ hồ cảm thấy không thông thoáng, hành động tối nay đã được bí thư bố trí, đội hành động đặc biệt của Vi Cường và những đội cảnh sát vũ trang cơ động khác phải bắt đầu nhiệm vụ, mà bộ dội phân khu vây quanh quận Nhạc Điền lại có một nhiệm vụ khác.
Một khi cảnh sát xuất hiện mà không khống chế được cục diện, nổi loạn bùng lên thì phải làm sao bây giờ? Cần phải ra lệnh cho quân đội tiến lên trấn áp sao? Trương Thanh Vân nghĩ đến đây thì trong lòng bàn tay vã đầy mồ hôi, trong lòng chột dạ, đầu choáng váng, hắn không dám tiếp tục tự hỏi.
- Bốp!
Trương Thanh Vân đột nhiên vung tay làm chén trà trên mặt bàn rơi xuống đất, hắn mượn cơ hội này mà thở dài một hơi, toàn thân vẫn còn liên tục run rẩy. Đây là bất đắc dĩ, nhưng đám giám đốc trong quận Nhạc Điền quá ngang ngược kiêu ngạo cũng phải bị trừng trị, rõ ràng rất cả đều do đám người này gây ra. Trương Thanh Vân thề nhất định phải cho đám người đang trốn tránh trách nhiệm này phải đẹp mặt. Đồng thời cũng lợi dụng cơ hội Hà Mậu Sâm đang đào hố mà buộc chặt cả hai vào với nhau là tốt nhất.