Chương 474: Gánh Một Chén Nước
-
Bố Y Quan Đạo
- Tịch mịch độc nam hoa
- 2538 chữ
- 2020-05-09 12:20:07
Số từ: 2531
Nhóm dịch: Tepga
Nguồn: vipvandan
Trương Thanh Vân đến chúc thọ phu nhân của bí thư Chiêm, Triệu Giai Ngọc đề nghị đến sớm, Trương Thanh Vân xem xét cũng cảm thấy khá tốt. Vốn việc chúc thọ dựa theo quan điểm truyền thống thì không nên đến trễ, vì vậy đi đến trước một ngày hoàn toàn có thể nói với bí thư Chiêm được vài ba câu.
Trương Thanh Vân cũng muốn báo cáo tình hình mình công tác nửa năm ở Thanh Giang cho Chiêm Giang Huy. Hắn không vì điều gì khác, nhưng chỉ muốn biết ý nghĩ của bí thư đối với mình, tốt nhất là chỉ ra những điểm không đúng để sau này còn sửa đổi.
Trương Thanh Vân cực kỳ thừa nhận và bội phục Chiêm Giang Huy, lão đến Giang Nam được một khoảng thời gian nhưng tất cả các phương diện công tác ở Giang Nam đều khởi sắc. Thực tế trên phương diện phát triển kinh tế, Chiêm Giang Huy là người cực kỳ có ưu thế về việc đào móc lợi thế địa vực, lão vừa suy xét vừa cổ vũ cán bộ lãnh đạo địa phương phải động não, suy nghĩ nhiều biện pháp, hơn nữa còn phải dựa vào dân sinh, đây là một đường lối khá đúng đắn.
Nếu xét về các phương diện khác thì Chiêm Giang Huy là người không vì cái trước mắt, có thể nói là người yêu cầu cầu tiến, lão đứng trên đỉnh cao của tất cả phương diện quy hoạch phát triển kinh tế. Lão nhìn rất xa, xem xét kỹ tất cả góc độ ở Giang Nam, suy xét cho vấn đề lâu dài.
Đây mới thật sự là nghệ thuật lãnh đạo, chỉ trong vòng một năm ngắn ngủi mà Chiêm Giang Huy dần qua mặt những thế hệ lãnh đạo trước đó, thậm chí cũng có uy tín mạnh ở Thanh Giang. Trong cán bộ quần chúng thì hình tượng của Chiêm Giang Huy là rất tốt, chưa có người nào nói ra những tin đồn nhảm.
Đây chính là những thứ mà Trương Thanh Vân cho rằng mình cần phải học tập, Chiêm Giang Huy cũng khá tốt với Trương Thanh Vân, có thể là một bức tường chắn gió. Vì thư ký Mã của Chiêm Giang Huy cũng là người Trương Thanh Vân rất quen thuộc, vì vậy Chiêm Giang Huy có ý kiến gì về Thanh Giang, hoặc có ý nghĩ gì đó về kinh tế Thanh Giang đều cho thư ký liên lạc với Trương Thanh Vân. Cũng vì vậy mà Trương Thanh Vân ngày càng hiểu rõ Chiêm Giang Huy, hiểu càng rõ thì càng bội phục.
Lần này vợ chồng Trương Thanh Vân đến khu nhà số 1 của tỉnh ủy, trong nhà Chiêm Giang Huy rất mộc mạc, không có bầu không khí chuẩn bị sinh nhật bà chủ nhà, ngoài người giúp việc thì cả nhà Chiêm Giang Huy chỉ có ba người.
Ngoài hai vợ chồng Chiêm Giang Huy thì có một đứa con trai độc nhất là Chiêm Tiểu Tam, Chiêm Tiểu Tam tên là Chiêm Long Thành, chính là tiểu tử mà Trương Thanh Vân gặp mặt ở quán bar trong thủ đô trước đó. Lúc đó Chiêm Tiểu Tam còn đứng cùng công tử Quách gia và Hoàng Tử Ca, đám người náo loạn làm tình cảnh không được thoải mái.
Người giúp việc mở cửa thấy vợ chồng Trương Thanh Vân thì trực tiếp mời vào phòng khách, người thứ nhất trong nhà Chiêm Giang Huy nhìn thấy hai người là Chiêm Tiểu Tam. Tiểu tử này thấy Triệu Giai Ngọc thì lập tức nở nụ cười, nhưng khi thấy Trương Thanh Vân thì lại rất xấu hổ, nhưng hắn vẫn cố gắng nói:
- Chào anh Thanh Vân, chào chị Giai Ngọc!
Chiêm Long Thành nói xong thì đứng dậy rất toan tính rồi mời hai vợ chồng Trương Thanh Vân ngồi xuống.
Ánh mắt Trương Thanh Vân rơi lên người Chiêm Giang Huy, hai chân ông đang đặt trên đầu gối của phu nhân. Quách Thải Chi hình như đang mát xa cho chồng, khi thấy Trương Thanh Vân thì Chiêm Giang Huy cũng không thu hồi tư thế mà nói:
- Tự mình ngồi đi, cô cô của anh đang mát xa chân cho tôi, Giai Ngọc cũng có thể học hỏi.
Trương Thanh Vân nhịn không được phải cười một tiếng, Triệu Giai Ngọc cũng mỉm cười ngồi bên cạnh Quách Thải Chi, lúc này Quách Thải Chi lại nói:
- Ông nói gì vậy? Bọn họ là người thời đại mới, vợ chồng ngang hàng, cũng sẽ không giống như thế hệ chúng ta, tôi thì số kiếp cả đời phải làm nô lệ.
Chiêm Giang Huy có chút sững sốt, lão khoát tay ngăn hai tay của vợ mình rồi nói:
- Được rồi, được rồi, không dám cho bà xoa bóp nữa, tùy tiện nói một câu mà đã cứng nhắc rồi, sợ rằng nói thêm thì sẽ có vài câu trách móc.
Chiêm Giang Huy nói xong thì cũng không nhiều lời mà rút chân ra khỏi đầu gối của vợ, chính hắn lại thả chân xuống đeo dép. Lúc này đã sớm có người dâng nước lên, Chiêm Long Thành vội vàng nhận lấy chậu nước đưa đến cho cha rửa tay, bộ dạng có vẻ giáo dục rất nghiêm. Mà Triệu Giai Ngọc cũng phản ứng nhanh, nàng nhận lấy một chậu nước khác đưa đến cho Quách Thải Chi rửa tay.
Quách Thải Chi cũng không muốn dây dưa đến vấn đề vừa rồi với Chiêm Giang Huy, bà nở nụ cười với Triệu Giai Ngọc rồi nói:
- Ông thấy chưa, chúng ta nuôi hai cô con gái lớn, nhưng con gái là con người ta, ông cũng đưa cả hai đứa ra nước ngoài. Bây giờ thì tốt rồi, cũng không có đứa nào bên cạnh, hôm nay nếu không phải Ngọc Ngọc còn nhớ đến cô cô thì sinh nhật của tôi còn chút ý vị gì? Chẳng qua chỉ già thêm một tuổi mà thôi.
Quách Thải Chi nói tuy cười cười nhưng sau cùng lại nhịn không được phải thổn thức. Chiêm Giang Huy nghe thấy vậy mà cau mày, động tác cũng nhanh hơn, sau đó lão đứng dậy nói với Trương Thanh Vân:
- Chúng ta đổi chỗ, nơi đây không phải địa phương của chúng ta.
Trương Thanh Vân mỉm cười đứng dậy, Chiêm Giang Huy hướng về phía Chiêm Long Thành nói:
- Tiểu Tam cũng đến phòng làm việc ngồi đi, để mẹ con và chị Ngọc Ngọc nói chuyện với nhau, chúng ta không nên quấy rầy.
- Đi, đi, đi hết đi!
Quách Thải Chi nhíu mày nói, bà dùng tay kéo Triệu Giai Ngọc rồi nói:
- Tôi và Ngọc Ngọc ngồi nói chuyện với nhau là đủ rồi, đúng rồi, ngày mai thông báo cho đám người chúc thọ khỏi đến, không cần đền, ít người thì hai tai còn yên tĩnh.
- Hừ!
Chiêm Giang Huy hừ một tiếng, cuối cùng cũng không nói lời nào mà trực tiếp lên lầu. Trương Thanh Vân theo sát phía sau, Chiêm Long Thành đi sau cùng. Khi lên đến lầu hai thì Trương Thanh Vân chợt nghe thấy Chiêm Giang Huy nói khẽ một câu:
- Đúng là phiền phức với người mãn kinh!
Trương Thanh Vân trợn mắt há mồm, hắn giật mìn phát hiện ra lãnh đạo cũng giống như những người bình thường khác, lão không nhịn được sự bực tức đối với vợ, lúc này rõ ràng trong lòng đang nén giận.
Khi Trương Thanh Vân quay đầu lại thì cùng Chiêm Long Thành ở phía sau nhìn nhau chằm chằm. Chiêm Long Thành đang cảm thấy buồn cười nhưng khi đón tiếp ánh mắt Trương Thanh Vân thì rõ ràng có chút xấu hổ, tình cảnh trước đó ở thủ đô làm Chiêm Long Thành không được thoải mái và mất hết mặt mũi, vì vậy khó thể dùng tâm tính bình thường để đối mặt Trương Thanh Vân.
Khi tiến vào phòng làm việc thì Chiêm Long Thành rất chịu khó, hắn xoay người đi múc nước, chuẩn bị lấy trà. Đúng lúc này Chiêm Giang Huy nói:
- Để cho anh Thanh Vân, người ta tay nghề cao, cậu động tay động chân pha trà có thể uống được sao?
Chiêm Long Thành vội vàng dừng tay, Trương Thanh Vân cười cười đi lấy trà, hắn nói:
- Bí thư quá khen, trình độ của tôi cũng không mạnh, chẳng qua chỉ thích uống mà thôi.
Động tác của Trương Thanh Vân rất nhanh, những hành vi thế này làm qua không dưới ngàn lần, vì vậy hành động rất nhanh gọn. Chiêm Long Thành thấy vậy mà trợn mắt há mồm, Chiêm Giang Huy cũng gật đầu nói:
- Tay nghề của cậu đúng là rất tốt, tôi uống trà cả đời nhưng cũng không lành nghề như cậu, cũng không tiếp nhận được kiểu cách uống trà nghệ thuật.
Trương Thanh Vân nở nụ cười xấu hổ, hắn vung tay tỏ ý bảo mọi người dùng trà, tâm tình cũng dần buông lỏng.
Trương Thanh Vân có thể nhìn thấy Chiêm Giang Huy khá thỏa mãn về mình, nếu không với tính tình của lão mà Trương Thanh Vân lại biểu hiện quá kém, chắc chắn sẽ không có vẻ mặt tốt đẹp để nhìn.
Ba người nâng ly uống trà, Trương Thanh Vân và Chiêm Giang Huy rất biết cách hưởng thụ, chỉ duy nhất Chiêm Long Thành như ngồi trên đống lửa. Cuối cùng tuổi tác của hắn vẫn còn nhỏ, nếu rơi vào tình cảnh một bình trà nói chuyện say sưa thì còn chưa đủ tu dưỡng, chỉ cảm thấy rất đần độn và vô vị.
Trương Thanh Vân nhìn ra điểm này, hắn nói:
- Long Thành, cậu không đến Giang Nam thường xuyên sao? Ngày nào đó tôi sẽ đưa cậu đi vài nơi ở Thành Đô, ở nhà buồn bực cũng không quá thú vị.
Chiêm Long Thành gật đầu, hắn cảm thấy rất vui sướng. Cũng không phải hắn không muốn đi chơi, nhưng có rất ít bạn ở Giang Nam, hơn nữa hai ông bà Chiêm Giang Huy suốt ngày lải nhải, hắn rất mệt mỏi vài muốn ra ngoài dạo vài vòng. Bây giờ Trương Thanh Vân nói sẽ đưa hắn ra ngoài dạo chơi, đầu tiên tỏ rõ thái độ không so đo vì chuyện xảy ra ở thủ đô trước đó, người ta là địa đầu xà ở đây, nhất định sẽ có biện pháp giúp thả lỏng thân thể.
Chiêm Long Thành có thể cảm nhận được sự coi trọng của cha với Trương Thanh Vân, nếu cùng người này ra ngoài dạo chơi thì không sợ cha mắng chửi, chuyện tốt thế này tất nhiên hắn sẽ cam tâm tình nguyện.
- Cậu ra ngoài trước đi, nhìn tâm ý của cậu vẫn còn rất kém, có cậu ở đây làm tôi và Thanh Vân không được tự nhiên!
Chiêm Giang Huy nhíu mày khoát tay nói với Chiêm Long Thành, tất nhiên Chiêm Long Thành nghe thấy những lời này thì giống như được đại xá, hắn chạy như bay ra ngoài. Chiêm Giang Huy thấy vậy mà chỉ biết thầm lắc đầu.
Chiêm Long Thành vừa rời khỏi phòng làm việc thì đề tài kế tiếp tất nhiên sẽ liên quan đến chuyện công tác, bây giờ vấn đề Trương Thanh Vân cảm thấy khó giải quyết nhất chính là lão già Uông Thanh Tuyền kia nắm chặt không buông, thủ đoạn nhỏ giọt làm hắn rất phiền lòng. Nhưng tình cảnh này hắn cũng không dám nhắc đến, vì vậy chỉ chuyên chú báo cáo những công tác mình được phân công.
Chiêm Giang Huy chỉ nghe mà không nói lời nào, cũng không phát biểu bình luận. Đợi điến khi Trương Thanh Vân nói xong thì lão mới gật đầu từ chối cho ý kiến rồi nói:
- Gần đây Thanh Giang các cậu có vẻ rất náo nhiệt, vì vài xí nghiệp mà làm cho toàn bộ Giang Nam phải xì xào bàn tán, cậu thấy điều này chưa?
Trương Thanh Vân vội vàng câm miệng rồi cúi đầu xuống mà không dám đơn giản nhắc đến vấn đề này. Vẻ mặt Chiêm Giang Huy rất nghiêm túc, lão đảo mắt lên người Trương Thanh Vân rồi nói:
- Đây đều là vấn đề liên qua đến năng lực làm việc, nhiệm vụ quan trọng nhất của một bí thư là phải làm cho tình hình ổn định, cần phải nắm chắc toàn diện vấn đề.
- Các cậu xử lý chuyện bãi công rất tốt, tôi nghe nói chính cậu là người chỉ huy, điều này đáng giá được khẳng định. Nhưng vấn đề xử lý quan hệ lại không đúng, thiếu tính nghiêm túc của tổ chức, hai bên giống như hai đàn bà chanh chua chửi nhau, ảnh hưởng rất ác liệt.
Trương Thanh Vân liên tục xưng vâng và chủ động thừa nhận sai lầm. Lúc đó hắn chỉ muốn mượn "gió đông" của Đỗ Thận Khoa, không có tâm tư chia vấn đề, ngày đó cũng chỉ nói vài lời, cũng không ngờ lão quỷ Uông Thanh Tuyền kia không tích cực. Nếu thật sự cay nghiệt thì sẽ trực tiếp tiến lên phòng tổ chức phản ánh tình huống, yêu cầu cải cách ban ngành các xí nghiệp nhà nước ở quận Nhạc Điền Thanh Giang, như vậy mới thật sự cầm thế chủ động, cũng là đúng mực.
- Một chén nước phải gánh cho đều, các cậu quá để ý đến vấn đề trách nhiệm, cũng vì nói mà mưu tính, nhưng trốn tránh trách nhiệm là không thể. Lần này vấn đề tranh cãi giữa chủ lao động và công nhân, cả hai bên chính quyền và xí nghiệp đều có trách nhiệm, tỉnh ủy nhất định sẽ xử lý công bằng, tuyệt đối không thiên vị bên nào.
Chiêm Giang Huy nói, khi nói đến đây thì lão hơi khựng lại, giọng điệu trở nên thấm thía:
- Thanh Vân, cậu đã ngồi ở Thanh Giang được nửa năm và biểu hiện cũng khá tốt, những lời bình luận cao thấp về cậu cũng không tệ, vấn đề phát triển kinh tế địa phương cũng khá được. Nhưng quan trọng là cậu phải xem trọng đại cục, điểm này cậu phải châm chước.
Trương Thanh Vân nghe rất cẩn thận, trong lòng cũng thầm hiểu rõ ý đồ của bí thư Chiêm. Khả năng ban ngành Thanh Giang sẽ phải thay đổi, khả năng lớn nhất chính là chức vụ phó chủ tịch được phân công quản lý xí nghiệp phải đổi người. Nếu Tiêu Trường Sinh đi thì Thanh Giang sẽ thiếu một vị trí, sẽ có một tình cảnh long tranh hổ đấu mới.