Chương 477: Tạo Thế Chân Vạc.
-
Bố Y Quan Đạo
- Tịch mịch độc nam hoa
- 2479 chữ
- 2020-05-09 12:20:09
Số từ: 2472
Nhóm dịch: Tepga
Nguồn: vipvandan
Sau khi giải quyết xong vấn đề liên quan đến tập đoàn Giang Nam thì Trương Thanh Vân mới chậm rãi đem chuyện đi đến thủ đô đăng lên nhật báo.
Mọi chuyện luôn có biến đổi, trước đó Trương Thanh Vân nghĩ rằng chỉ đi một mình, nhưng sau khi trải qua hội nghị thường ủy thì Hà Mậu Sâm lại đề nghị chính quyền bên kia cũng điều một người đi hỗ trợ Trương Thanh Vân làm tốt công tác. Điều này cũng coi như trợ giúp cho Trương Thanh Vân, đồng thời cũng khai hỏa phát súng đầu tiên với chính quyền.
Vụ việc liên quan đến mâu thuẫn giữa chủ và thợ trong đợt bãi công vừa rồi thì tỉnh ủy cũng đã có quyết định, người bên xí nghiệp cũng phải bị xử phạt, những người nên mất chức thì cũng không được nương tay, đều đã có hành động. Bây giờ chỉ còn vấn đề liên quan đến đảng ủy và chính quyền Thanh Giang.
Dựa theo nguyên tắc công bình công chính thì vấn đề của phó chủ tịch thị ủy thường ủy(Người được phân công quản lý xí nghiệp) Tiêu Trường Sinh là khá nghiêm trọng, tỉnh ủy đã quyết định hủy bỏ tư cách thường ủy của Tiêu Trường Sinh, chính quyền cũng ít đi một cán bộ có tư cách là thường ủy.
Dựa theo thế cục trước mắt ở Thanh Giang thì vị trí mà Tiêu Trường Sinh để lại cũng cần phải có người đi lên, nếu từ một phó chủ tịch bình thường mà tiến lên một bước thì hoàn toàn có thể nói là bước tiến lớn, vì vậy tất cả thế lực khắp nơi đều nhắm vào vị trí này để bày cờ phân cao thấp.
Mà Hà Mậu Sâm ở hội nghị thường ủy nhắc đến vấnd đề này chính là muốn xem thái độ của Trương Thanh Vân, bên phía chính quyền có hơn mười vị phó chủ tịch dùng tay đếm không hết, vấn đề Trương Thanh Vân nhắm vào ai cũng là người ta phải suy nghĩ, cũng nhất định sẽ bày ra ý đồ quá sớm.
Trong Thanh Giang có ba thế lực chủ yếu, Trương Thanh Vân là yếu nhất nhưng khá quan trọng, vì thế lực của hắn là quỷ dị nhất, nhiều lúc lại giữ nhiệm vụ bôi trơn giữa bí thư và chủ tịch thành phố.
Nhưng cũng nhiều khi Trương Thanh Vân thiên về một bên, điều này làm cho người ta khó thể suy nghĩ cho chính xác. Chỉ có một vấn đề rõ ràng, dù là Hà Mậu Sâm hay Đỗ Thận Khoa, nếu tìm được sự giúp đỡ từ phía Trương Thanh Vân thì sẽ làm cho đối phương quán triệt ý chí của mình. Trái lại, nếu như không làm được điểm này thì mọi chuyện sẽ gập ghềnh, không được như tính toán của mọi người.
Vì vậy mối quan hệ ở Thanh Giang lúc này quá vi diệu, Trương Thanh Vân giữ chặt phòng tổ chức, tư lệnh Đàm ở quân khu cũng thuộc về hắn, tất nhiên hắn sẽ ngồi ở chiếu thứ ba trên thường ủy, và cũng khá quan trọng.
Hơn nữa Tiêu Trường Sinh bị đưa xuống thi lực lượng của Đỗ Thận Khoa ở thường ủy chính thức lùi một bước và trở nên suy yếu, vì vậy vào khoảng thời gian này thì lực lượng của Trương Thanh Vân là rất đáng quý trọng.
Ba người đứng đầu thị ủy Thanh Giang đều biết rất rõ về điều này, vì vậy Hà Mậu Sâm ra chiêu sớm thì Trương Thanh Vân trực tiếp đổ vấn đề lên người Đỗ Thận Khoa. Điều này rõ ràng muốn xem xét ý đồ của chính quyền, cũng coi như đánh Thái Cực Quyền, không muốn tỏ thái độ chính diện với Hà Mậu Sâm.
Hơn nữa lúc này Trương Thanh Vân cũng gặp phải cửa ải khá quan trọng, nếu giúp đỡ Hà Mậu Sâm thì thỏ chết chó săn cũng lên nồi, Hà Mậu Sâm cường thế nếu không bị Đỗ Thận Khoa kiềm chế thì rõ ràng đã giải quyết được tất cả từ lâu rồi.
Nếu như không ủng hộ Hà Mậu Sâm thì Trương Thanh Vân tiếp tục nuôi thực lực sẽ làm cho cả hai thế chân vạc còn lại sinh ra cảnh giác, nếu vì một chút thế lực mà để cho hai phía cùng kiêng kỵ thì rõ ràng là được không bù mất, Trương Thanh Vân cũng không muốn làm những chuyện ngu ngốc như vậy.
Nếu tiến thối đều không được thì Trương Thanh Vân cũng chẳng phải người ngu, tất nhiên sẽ dứt khoát chẳng thèm làm gì, chỉ cố gắng công tác, sau đó ngồi yên xem trận chiến. Chính trị là một môn nghệ thuật rèn luyện tính nhẫn nại, có đôi khi vì thực lực không đủ mà phải nhẫn nại giống như Trương Thanh Vân vào lúc này, đôi khi thực lực đã đủ nhưng cũng phải nhịn, vì cần phải chờ đợi thời cơ.
Tóm lại một câu, chính trị có quá nhiều thời điểm không nên làm gì, những vi diệu bên trong chỉ có người bên trong mới lĩnh ngộ ra được, không phải người ngoài có thể nhìn thấu.
Trở lại vấn đề nhân viên đi theo Trương Thanh Vân lên thủ đô, Đỗ Thận Khoa nhằm vào lời đề nghị của Trương Thanh Vân, hắn chính thức tung ra một đòn khá cao tay, cho Quách Chu Quần trước nay luôn bất hòa đi theo Trương Thanh Vân.
Lý do của Đỗ Thận Khoa rất đầy đủ, Quách Chu Quần vốn là người thủ đô, quan hệ rộng ở thủ đô, đây chính là điều kiện phù hợp với vấn đề nhân viên cùng đi theo. Lời đã nói thì giống như hắt nước ra ngoài, Trương Thanh Vân cũng không có lời phản đối nào với ý đồ của Đỗ Thận Khoa, vì vậy mà mọi chuyện đã được quyết định.
Trong biệt thự Nam Sơn, hôm nay Trương Thanh Vân dạy con gái đi những bước đầu tiên. Tiểu tử này hôm nay có vẻ rất vui, bà nội đeo cho một đôi giày vải bông, tay trái là một vòng tay người Thổ làm bằng răng thú, tay phải là một vòng bạc, nhìn qua rất có vẻ thần khí. Trương Thanh Vân nâng hai tay, cô bé cất bước, ánh mắt nhìn về phía bà nội đang ở cách đó không xa.
Sau vài tháng rèn luyện thì tiểu tử này đã gọi ba ba rất thuận miệng, cảm tình đối với Trương Thanh Vân cũng tăng mạnh. Nhưng vì ngôn ngữ biểu đạt có giới hạn nên thường rất khó hiểu, chỉ có bảo mẫu và bà nội hay chăm bé là biết rõ. Điều này làm Trương Thanh Vân thường xuyên bị Triệu Giai Ngọc giễu cợt, đúng là rất khó khăn.
- Cậu chủ, cậu có điện thoại!
Dì Ngũ hướng về phía Trương Thanh Vân đang đi trên bãi cỏ mà kêu lớn.
Trương Thanh Vân cau mày, ngày mai sẽ phải đi thủ đô, hôm nay vẫn không thể sống yên ổn, điện thoại sao lại đến nhiều như vậy? Hắn đang chuẩn bị từ chối thì hai ông bà Trương Đức Giang không biết đã ôm cháu ngồi sang một bên từ khi nào.
- Đi thôi, Thanh Vân, không nên chần chừ trong công tác, ngày mai con sẽ phải đến thủ đô, thừa dịp này nên xử lý mọi chuyện trong nhà cho thỏa đáng, như vậy đi thủ đô khong phải sẽ được nhiều ngày hơn sao?
Doãn Tố Nga nói, bà vừa nói vừa ôm cháu gái vào trong ngực rồi liên tục chọc cười.
Trương Thanh Vân gật đầu, cũng không dám lộ vẻ kiên nhẫn, ý nghĩ của cha mẹ rất đơn giản, bọn họ không quan tâm đến vấn đề công tác của mình có được thành tích hay không mà thay mình nghĩ biện pháp để ở cùng con dâu ở thủ đô được vài ngày. Trương Thanh Vân thì cứ lo chuyện lớn trong thiên hạ, nhưng cha mẹ thì chỉ trút tinh lực xuống cho gia đình, vì hắn mà hai người phải trả giá khá nhiều.
Người gọi điện đến là Quách Chu Quần, hắn cũng có chút xấu hổ, hắn căn bản cũng không hiểu vì sao lần này lại trở thành nhân viên đi theo Trương Thanh Vân đến thủ đô. Hắn nghĩ rằng bên trong chắc chắn có chuyện gì đó, hắn còn tưởng rằng Trương Thanh Vân điểm danh mình đi theo, vì vậy trong điện thoại phải liên tục nói những lời cảm tạ.
Trương Thanh Vân nghe thấy vậy mà liên tục lắc đầu, cảm tạ chỉ là vẻ bề ngoài mà thôi. Thân phận của Quách Chu Quần lúc nào cũng khắc sẵn trên trán, không ngờ hắn lại nói ra những lời chân thành như vậy, nếu chỉ xét riêng điểm này thì hắn đúng là nhân tài.
Đột nhiên Trương Thanh Vân nghĩ đến Quách Tuyết Phương, hắn phát hiện đã lâu người phụ nữ này chưa liên lạc với mình, nghĩ lại cũng cảm thấy có chút không đúng. Trước kia nàng liên lạc với mình cũng vì có chuyện cần nhờ vả, lần này đã lâu rồi không liên lạc, chẳng lẽ cũng vì chuyện của Quách Chu Quần?
Trương Thanh Vân nghĩ đến đây mà không nhịn được phải nhíu mày, hắn cẩn thận nhớ lại tình hình ngày đó nói chuyện với Quách Tuyết Phương. Hắn nhớ lúc đó mình còn vỗ ngực đảm bảo sẽ giúp đỡ Quách Chu Quần, nhưng đây là lời nói rất linh hoạt, nói là lừa gạt cũng đúng, vì vậy mà người phụ nữ kia tức giận rồi sao?
- Bí thư, bí thư...Anh có còn cầm máy không? Tôi...Tôi là người lần đầu tiên tiếp xúc với hạng mục, anh xem ngày mai đến thủ đô tôi chuẩn bị như vậy là tốt chưa?
Quách Chu Quần ở đầu dây bên kia một lúc lâu không thấy Trương Thanh Vân đáp lời, vì vậy mà không nhịn được phải mở miệng.
Trương Thanh Vân lập tức phục hồi lại từ trong suy nghĩ miên man, hắn nói:
- Tôi đang nghe, vấn đề liên quan đến hạng mục anh đến liên hệ với phó chủ nhiệm Hề của ủy ban quản lý. Còn chuyện đi thủ đô chuẩn bị thứ gì, anh cũng đừng hỏi tôi, tự anh sắp xếp, tôi cũng không có gì hạn chế.
- Tôi hiểu, tôi hiểu rồi!
Quách Chu Quần cung kính nói, hắn bắt đầu cảm thấy ngứa như mèo cào. Bây giờ phó chủ tịch được phân công quản lý công nghiệp đang bị xử phạt, bây giờ đang thiếu một chân thường ủy cho chính quyền, nếu xét từ bối cảnh và thân phận, hơn nữa còn có quan hệ từ khắp nơi, rõ ràng Quách Chu Quần là một trong những ứng viên nặng ký.
Trước đây Quách Chu Quần luôn lo lắng phó chủ tịch Mao Xuân Huy đi gần với Trương Thanh Vân, nhưng lần này vào thủ đô Trương Thanh Vân lại chọn hắn cùng đi, điều này làm niềm tin của hắn cũng tăng lên. Chỉ cần được đưa vào trong danh sách thường ủy thì Quách Chu Quần coi như tiến vào trung tâm quyền lợi ở Thanh Giang, đây là một chuyện đáng mơ ước của tất cả mọi người.
.......
Người Trương Thanh Vân đến thăm hỏi đầu tiên ở thủ đô chính là Triệu Truyền, khi hắn và Triệu Giai Ngọc đến thì Triệu Truyền cũng vừa trở về không lâu. Triệu Truyền uống đến mức mặt đỏ tía tai, thở hổn hển, trên người đầy mùi rượu.
Triệu Truyền và Trương Thanh Vân ở phòng khách nói chuyện, Phùng Tố Trinh nhìn thấy vậy vội cau mày. Nếu chỉ là khách bình thường thì nàng sẽ để Triệu Truyền tắm rửa thay quần áo, nhưng đây là Trương Thanh Vân, nàng cũng không dám thất lễ.
Bây giờ ba anh em lớn nhà Triệu gia cạnh tranh với nhau rất dữ dội, Triệu Sơn Đông vừa được đưa xuống quân khu làm phó tư lệnh, đã sắp là tướng quân. Triệu Văn Phong bây giờ là phó bộ trưởng bộ tài chính, hơn nữa vẫn còn nhỏ tuổi, có thể còn cơ hội tiến lên cao.
Triệu Truyền là đại ca trong ba anh em lớn nhà họ Triệu, khoảng cách giữa hai cậu em ở phía sau hắn càng ngày càng gần. Có thể Triệu Truyền sẽ không thấy quá phiền muộn, nhưng tâm tư của phụ nữ thì hoàn toàn không giống, Phùng Tố Trinh lại cảm thấy có chút nguy cơ.
Triệu Truyền chỉ có một cô em gái, hai anh em cảm tình rất sâu, hơn nữa em gái và em rể cũng đều là những người hùng mạnh, Phùng Tố Trinh cảm thấy dùng hai chữ truyền kỳ vẫn chưa đủ để miêu tả.
Trước kia Phùng Tố Trinh rất phản cảm khi có người hỏi đến Triệu Giai Ngọc, nhưng bây giờ tình cảnh đã hoàn toàn khác biệt, nàng rất thích thú khi người khác hỏi về vấn đề này. Mỗi lần như vậy nàng đều dùng miệng lưỡi nở hoa để nói về Triệu Giai Ngọc và Trương Thanh Vân, trong miệng tuôn ra thành sách, người nghe cảm khái mà nàng cũng có mặt mũi.
Trong suy nghĩ của Phùng Tố Trinh thì nếu hai anh em Triệu Truyền và Triệu Giai Ngọc có thể hòa hợp thì rất tốt, lúc đó chẳng cần quan tâm đến Triệu Sơn Đông hay Triệu Văn Phong, bọn họ sao có thể chống lại hai anh em Triệu Truyền cho được?
Phùng Tố Trinh có suy nghĩ như vậy, tất nhiên Trương Thanh Vân và Triệu Giai Ngọc đều không biết. Bọn họ chỉ cảm thấy bây giờ chị gái nhiệt tình hơn xưa rất nhiều, trước kia rất khó chịu, bây giờ thấy mặt là vui sướng, đặc biệt la Phùng Tố Trinh cứ nắm chặt lấy bàn tay của Triệu Giai Ngọc làm Trương Thanh Vân cảm thấy có chút đố kỵ.
Thế nhân coi trọng lợi ích, thế nhân nhiều thế tục, lời này hoàn toàn có thể nói đến căn bản, ngay cả một người xuất thân danh môn như Phùng Tố Trinh cũng có chút tục khí, điều này rõ ràng làm người ta phải cảm khái.