Chương 561: Phương Pháp Khảo Sát Biến Thái Của Tổ Chức.
-
Bố Y Quan Đạo
- Tịch mịch độc nam hoa
- 2321 chữ
- 2020-05-09 12:20:41
Số từ: 2314
Nhóm dịch: Tepga
Nguồn: vipvandan
Trương Thanh Vân đang kỳ vọng tổ chức sẽ nhanh chóng khảo sát đối với mình. Sau khi mọi chuyện được bày rõ thì tình thế đang rất tốt, trong lòng hắn luôn hy vọng có thể thừa cơ hội này mà xuống tuyến dưới rèn luyện.
Nhưng khi tổ chức chính thức khảo sát thì Trương Thanh Vân lại có vẻ trở tay không kịp.
Sáng sớm hôm nay Trương Thanh Vân lái xe đi làm đến dưới lầu đã nhận được điện thoại của Nhàn Viễn Sơn, lão thông báo Hùng Tiên Vân muốn gặp mặt trò chuyện. Ngay sau đó bên trong điện thoại vang lên giọng nói trầm thấp của Hùng Tiên Vân:
- Thanh Vân à? Bây giờ cậu đang ở đâu?
- Tôi đã đến dưới lầu!
Trương Thanh Vân nói:
- Có chuyện gì anh cứ phân phó.
- À, thế này!
Hùng Tiên Vân ở đầu dây bên kia chợt ngừng lại một chút thì nói tiếp:
- Cậu không cần lên lầu, bây giờ cậu lái xe đến cục tổ chức trung ương, cục trưởng cục cán bộ trong cục tổ chức trung ương muốn nói chuyện với cậu. Bây giờ cậu phải lập tức đi ngay, bốn mươi phút sau phải đến nơi.
Trương Thanh Vân chợt sững sờ, đầu óc choáng váng, cục trưởng cục cán bộ không phải là đơn vị điều phối cán bộ sao? Lãnh đạo cục nói chuyện với mình thì có ý vị gì? Tổ chức khảo sát sao?
Đúng là không có đạo lý, muốn khảo sát cán bộ thì trước tiên phải xem xét đến những đồng sự và lãnh đạo trực tiếp ở xung quanh, hơn nữa nhiều khi là khảo sát trong bí mật, chưa từng thấy tình cảnh đột nhiên tập kích và khảo sát bao giờ.
Hùng Tiên Vân rõ ràng không muốn nói nhiều, khi thấy Trương Thanh Vân kịp phản ứng thì vội cúp điện thoại. Trương Thanh Vân đưa tay nhìn giờ, từ nơi đây đến khu hành chính cục tổ chức trung ương là không quá gần, trên đường sợ rằng sẽ còn gặp kẹt xe. Hắn cũng không có nhiều thời gian, đành phải lên xem phóng về phía cục tổ chức trung ương.
Trương Thanh Vân cũng không xa lạ gì với cục tổ chức trung ương nhưng đây là lần đầu tiên hắn đến tận nơi. Hơn nữa hắn cũng quen thuộc với cục cán bộ, đoạn đường đi đến cũng không tính là không quen thuộc. Nhưng trước nay hắn chưa từng được gặp mặt cục trưởng Tần Diêm Trì.
Tần Diêm Trì là người hơn năm mươi, bộ dạng hào hoa phong nhã, quần áo rất tốt, khí chất giống như biên tập viên đài truyền hình. Hắn híp mắt đánh giá Trương Thanh Vân từ cao xuống thấp một lúc lâu, cuối cùng mới cười nói:
- Cục trưởng Trương quả nhiên còn rất trẻ, hoan nghênh anh đến đây làm khách.
Trương Thanh Vân chợt sững sốt, hắn mỉm cười nói:
- Khách khí rồi!
Trương Thanh Vân nói được nửa câu thì dừng lại, hắn thấy rõ người đi theo phía sau Tần Diêm Trì là Cao Cát Tường.
Trương Thanh Vân quả thật không tin vào mắt mình, mình sao có thể gặp mặt Cao Cát Tường trong tình cảnh này? Cao Cát Tường lại có vẻ bất ngờ và xấu hổ hơn cả Trương Thanh Vân, hắn đứng ở cửa ra vào mà quên cả vào cửa, tình cảnh xấu hổ đến cực điểm.
Tần Diêm Trì giống như không thấy tình cảnh giữa hai người, cũng không giới thiệu hai bên với nhau, hắn chỉ dùng ánh mắt như cười như không nhìn về phía Cao Cát Tường. Trương Thanh Vân nhân cơ hội tiến lên phía trước nói:
- Có lẽ bí thư Cao và tôi cũng là khách ủa cục trưởng Tần!
- Tốt!
Cao Cát Tường chỉ nói ra một chữ, Trương Thanh Vân bắt tay với đối phương, hắn cảm thấy bàn tay người này rất lạnh. Nếu ở trường hợp khác thì hai người sẽ lảng tránh, nhưng hôm nay là tình cảnh đặc biệt, hai người cũng không dám làm càn, cũng xấu hổ không biết dùng chiêu đá hậu.
Trường hợp thế này thì Trương Thanh Vân có vẻ thản nhiên hơn, Cao Cát Tường rất khó chịu. Hắn bây giờ là cán bộ bị miễn chức, bây giờ lại bị xử phạt, hơn nữa còn ở nhà nhàn rỗi, hôm nay được gọi đến cục tổ chức trung ương là có rất nhiều hy vọng. Không ngờ hắn đến đây mà gặp phải người không muốn gặp, thật sự là chán ghét còn hơn nuốt phải ruồi.
Cao Cát Tường đã rèn luyện ở ủy ban cải cách được vài năm, xuống tuyến dưới rèn luyện chính là kế hoạch lớn, nhưng những gì đã làm ra ở Thiết Mã đã làm hắn gặp phải đả kích lớn. Nhưng khi đó có người bảo vệ, hắn cũng thuận lợi thoát khỏi khốn cảnh.
Cao Cát Tường đến Lỗ Tây, hắn chuyên chú vào công tác, chuyện ở thành phố Thiết Mã cũng dần rơi vào quên lãng. Cao Cát Tường đảm nhiệm chức bí thư thành phố Tuyền Thành tỉnh Lỗ Tây, hắn cảm thấy rất tốt, hơn nữa chuyện xảy ra ở Thiết Mã đã làm hắn rút ra được bài học, con người cũng trưởng thành hơn. Hắn cho rằng mình đã đi trên một con đường đúng đắn, với độ tuổi của hắn mà đã trở thành bí thư một thành phố quan trọng, vài năm sau thì sợ rằng sẽ tiếp tục được đề bạt, tương lai bừng bừng.
Nhưng tương lai của Cao Cát Tường cũng vì Trương Thanh Vân mà trở thành trăng trong nước hoa trong gương, vì vậy tâm tình của hắn khi nhìn thấy Trương Thanh Vân là thế nào thì khỏi cần phải nghĩ. Hơn nữa hy vọng lúc này của Cao Cát Tường đã hoàn toàn bị phá tan, tổ chức gọi cả hai người đến, chính hắn phải phối hợp diễn xuất, đây là ý niệm trong đầu hắn. Từ nhỏ đến lớn thì Cao Cát Tường chưa từng bao giờ đánh mất tự tin, chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ là diễn viên phụ, nhưng hôm nay tâm tình của hắn như vậy cực kỳ mãnh liệt.
Hai người bắt tay nhau, Tần Diêm Trì cuối cùng cũng lên tiếng:
- Hai anh ngồi đi, hôm nay tôi gọi hai anh đến là có chuyện muốn nói, các anh cố gắng buông lỏng, nếu dựa theo cấp bậc thì các anh còn là lãnh đạo của tôi.
Trương Thanh Vân nhếch miệng, trong lòng bắt đầu cảm thấy hối hận vì phương pháp khảo sát cán bộ biến thái của khảo sát viên cục tổ chức trung ương. Bọn họ khăng khăng mời mình và Cao Cát Tường đến nói chuyện, đây không phải người ta muốn ép buộc sao?
Nhưng Trương Thanh Vân vừa phàn nàn lại vừa cảm nhận được sự phi phàm của cục tổ chức trung ương, đây là ban ngành chọn lựa cán bộ cao cấp cho đảng, là thánh địa của tất cả đảng viên, tất nhiên hành vi phải cực kỳ khác biệt. Lúc này cục tổ chức trung ương không những đang giáo dục hai người mà đồng thời còn bắt buộc phải tạo ra thái độ đoan chính.
Quan trọng là thông qua lần tiếp xúc này mà cục tổ chức trung ương có thể biết rõ những phương diện và tình huống giữa hai người. Nếu xét về khảo sát thì cần sự chân thật, Tần Diêm Trì rõ ràng đã thành công.
Dưới trường hợp thế này, hơn nữa Trương Thanh Vân và Cao Cát Tường không phải là người ngu, sau khi xấu hổ thì ngồi vững vàng, đều tự khôi phục lại trạng thái bình thường. Nhưng trạng thái của Tần Diêm Trì hôm nay có vẻ rất tốt, câu đầu tiên của hắn hỏi về Cao Cát Tường:
- Đồng chí Cao Cát Tường, dưới tình huống hôm nay đồng chí nhìn thấy đồng chí Trương Thanh Vân, đồng chí có cảm xúc gì?
Vẻ mặt Cao Cát Tường chợt trở nên trắng bệch, cuối cùng nói:
- Đồng chí Trương Thanh Vân đã hoàn thành tốt chức trách của một lãnh đạo ủy ban cải cách, nhìn thấy anh ấy tôi càng thêm nhận thức rõ những sai lầm nghiêm trọng của mình ở thành phố Thiết Mã.
Trương Thanh Vân nhịn không được phải liếc mắt nhìn Cao Cát Tường, hắn cảm thấy rất quái dị, người khác nói mình tốt thì không sao, nhưng chính miệng Cao Cát Tường nói ra thì hắn cảm thấy không được tự nhiên. Cao Cát Tường thật sự suy nghĩ như vậy sao? Nhưng điều này cũng không quan trọng, đối phương đã nói như vậy thì sau này hai người coi như chính thức bắt tay giảng hòa. Quan trường có quy tắc của quan trường, hai người đã gặp mặt bắt tay, sau này nếu Cao Cát Tường tiếp tục phân tranh cao thấp thì chạm vào điều kiêng kỵ, cực kỳ dễ bị người ta chụp mũ. Xem ra lần này tổ chức khảo sát chính mình cũng suy xét rất sâu, trong đó có ý nghĩ bảo vệ mình rất sâu đậm.
- Đồng chí Trương Thanh Vân, sự việc đầu tư không đúng quy định ở Thiết Mã đã được đưa ra ánh sáng, có rất nhiều lời đồn bất lợi cho anh, nói anh báo thù riêng, anh nhìn nhận vấn đề thế nào?
Tần Diêm Trì hướng về phía Trương Thanh Vân nói.
Trương Thanh Vân trầm ngâm một chút rồi nói:
- Những lời nói này là hoàn toàn không đúng, tôi chỉ xem xét sự việc mà không quan tâm đến người, đầu tư ở Thiết Mã đã gây ra thiệt hại quá lớn. Bí thư Chiêm Hồng Quế đã nói cho tôi biết, tôi là quan chức ở ủy ban cải cách, sao có thể không quan tâm?
- Tất nhiên trước đó tôi không cùng liên hệ với bí thư Cao, nói rằng sự việc lần này hướng về phía bí thư Cao là không sai. Kỷ luật đảng là như vậy, ai phạm sai lầm phải bị xử phạt, nếu không chúng ta phải nói sao với nhân dân? Vì vậy sau sự việc lần này thì tôi hy vọng mọi người thông hiểu tư tưởng, bí thư Cao lại càng phải làm công tác tư tưởng, không cần vì nguyên nhân đó mà mất đi ý chí chiến đấu. Người trẻ phạm phải sai lầm, ông trời không thể tha nhưng tổ chức đảng bồi dưỡng cán bộ là không dễ dàng, sao có thể vì cán bộ phạm sai lầm mà không quan tâm.
- Khác biệt là tôi cảm thấy đảng cần phải tạo cơ hội nhiều hơn cho những cán bộ đã phạm phải sai lầm.
Trương Thanh Vân vốn cũng không chuẩn bị nói quá nhiều, nhưng mở miệng đã không thể kiềm chế được, vì vậy mới nói ra vài ngàn chữ. Nhìn qua thì thấy đang trả lời vấn đề của Tần Diêm Trì, nhưng thực tế lại đang nói ra quan điểm của mình để trợ giúp Cao Cát Tường sửa chữa sai lầm.
Tần Diêm Trì dùng ánh mắt cổ quái nhìn Trương Thanh Vân, mà Cao Cát Tường thì cúi đầu rất thấp giống như một học sinh tiểu học. Lúc này trong lòng hắn rất xấu hổ, những cảm nhận trong lòng khó thể dùng từ ngữ để biểu đạt.
Dựa theo cấp bậc hành chính thì hắn và Trương Thanh Vân là ngang nhau, hơn nữa hắn còn là bí thư thị ủy một phương, là cấp trưởng phòng cao cấp, so với Trương Thanh Vân thì nặng hơn rất nhiều. Nhưng Trương Thanh Vân lúc này lại cao giọng rất tự nhiên, có thể nói là lời lẽ đầy chính nghĩa làm người ta không tìm được chút manh mối nào, hoàn toàn ra sức giúp đỡ cán bộ phạm sai lầm.
Cao Cát Tường vốn có đầy bụng oán khí với Trương Thanh Vân, nhưng dưới tình cảnh này hắn không dám bày ra, hơn nữa hắn cò cảm thấy oán khí đang dần tản đi.
Cao Cát Tường thấy được sự chênh lệch giữa mình và Trương Thanh Vân, gần đây hắn luôn là người kiêu ngạo, từ nhỏ đến lớn đã nằm trong vầng hào quang. Khi còn nhỏ là học sinh giỏi, khi lớn lên là cán bộ vĩ đại, so sánh chỉ thấy mình và người khác chênh lệch trời vực.
Nhưng hôm nay là lần đầu tiên Cao Cát Tường thấy mình thua kém người khác, Trương Thanh Vân công tác trưởng thành và cay nghiệt hơn mình rất nhiều, mỗi lần mình và hắn tiếp xúc thường bị làm cho mặt mũi đầy bụi đất. Lúc này mình rơi vào con đường bị người ta đả kích, từ bí thư thị ủy bị miễn chức, hơn nữa còn bị xử phạt, tiếp theo sợ rằng phải bị đưa đi học tập, tiến thêm một bước quá khó khăn.
Trương Thanh Vân nói ra những lời như vậy, hơn nữa còn là người trong cuộc, ít nhất cũng có tác dụng với tâm tính của lãnh đạo. Cao Cát Tường tự nhận là mình không bằng người ta, dù là giả vờ hay thật sự cũng là như vậy, mình không thể nào quang minh lỗi lạc bằng Trương Thanh Vân.