Chương 585: Ra Tay Cắt Đứt Cuống Họng Của Đối Phương.
-
Bố Y Quan Đạo
- Tịch mịch độc nam hoa
- 2306 chữ
- 2020-05-09 12:20:54
Số từ: 2299
Nhóm dịch: Tepga
Nguồn: vipvandan
Tin tức nhân dân được tham gia trog công tác báo cáo của cán bộ đã được hưởng ứng rất nhiệt liệt, người ta cho rằng đây là sự chuyên nghiệp trong công tác cán bộ của Cảng Thành thậm chí là của toàn bộ tỉnh Hoa Đông.
Mà tin tức về báo cáo của phòng xây dựng được đưa lên rõ ràng là một hình tượng phản diện.
Dịch Tiểu Thiên dốc cạn sức lực để trả lời ba câu hỏi mà không bị lưu tình và được truyền hình trực tiếp, hơn nữa trên màn hình còn ghi rõ thân phận.
Sau khi hình ảnh về Dịch Tiểu Thiên được chiếu qua thì sau đó lại tiếp tục những hình ảnh về hội trường báo cáo công tác trong thị ủy.
- Chào anh, anh thấy công tác báo cáo hôm nay thế nào?
Được phỏng vấn là một người đàn ông trung niên.
- Rất thất vọng, quá thất vọng, tôi cảm thấy một lãnh đạo ban ngành chức năng của chính quyền mà như vậy thì quá sỉ nhục, anh ấy hoàn toàn không hiểu và không quan tâm đến dân sinh, hoàn toàn là biểu hiện của một quan gia hiện đại.
Hình ảnh tiếp tục qua đi, sau đó lại đến lượt phỏng vấn một người còn trẻ, câu hỏi vẫn giống như trước.
- Cũng không tệ lắm, tuy biểu hiện của lãnh đạo hôm nay làm người ta giật mình nhưng tôi tin sau này sẽ tốt hơn. Đối với những biểu hiện của chính quyền hôm nay tôi cảm thấy đáng khen cho dũng khí thay đổi, chỉ cần chúng ta dũng cảm thay đổi thì tôi tin nhất định sẽ càng ngày càng tốt.
- Bốp!
Xa Vĩ đập điều khiển từ xa xuống bàn, sau đó hắn ném ra ngoài, điều khiển từ xa bay thành một đường vòng cung rồi đập mạnh xuống đất vỡ thành hai nửa.
Thư ký của Xa Vĩ tên là Ấn Ngũ Quốc, lúc này nhì qua vẻ mặt thì thấy hắn không biểu hiện sự tức giận cũng không có chút vui vẻ. Hắn biết rõ Xa Vĩ, biết rõ chủ tịch Xa cũng không khác gì chó điên, bây giờ đối phương chỉ cần có cái cớ là há miệng cắn người ngay lập tức để phát tiết mối hận trong lòng.
Phó chủ tịch Trương Thanh Vân quả nhiên không phải là đèn cạn dầu, vấn đề về Dịch Tiểu Thiên đã bày ra rõ ràng, bây giờ chủ tịch Xa lại trở thành một tên hề. Nhân dân đã xem những biểu hiện của lãnh đạo phòng xây dựng là cực kỳ ương nghạnh, trên inte đã gọi Dịch Tiểu Thiên là "Dịch Bỏ Chạy" và "Dịch Miêu Miêu". Những từ ngữ như vậy bây giờ đã kéo Dịch Tiểu Thiên trở thành đối tượng bị đàm tiếu mỗi khi trà nước, chuyện như vậy sẽ tạo thành bao nhiêu ảnh hưởng? Ấn Ngũ Quốc cảm thấy khó thể tưởng được.
Mục đích của Trương Thanh Vân muốn làm như vậy là để giết gà dọa khỉ, muốn cố gắng xác lập quyền uy của chính mình trên những ban ngành được phân công quản lý. Hắn thành công trong công trình miêu tả Dịch Tiểu Thiên thành một tên hề, ngay sau đó không chút do dự mà mở hội nghị khẩn cấp. Hắn hoàn toàn đẩy Dịch Tiểu Thiên xuống vách núi, hơn nữa còn thông báo cho phòng tổ chức phải tìm ra nhân tuyển mới cho phòng xây dựng, cố gắng xóa bỏ tất cả dấu vết mà lãnh đạo trước đó để lại.
Những động tác này phát triển với khí thế cực mạnh, hoàn toàn đan xen vào nhau, từ công tác báo cáo cuối năm đến lúc tuyên bố miễn chức của Dịch Tiểu Thiên trưởng phòng xây dựng chỉ là ba ngày. Tất cả mọi người đều biết tình thế bây giờ nên là như vậy, Trương Thanh Vân phải làm như thế mới có thể dẹp loạn sự cố, mới có thể làm cho hình tượng của đảng ủy và chính quyền không bị tiếp tục tổn hại trong ánh mắt nhân dân.
- Anh bị điếc rồi sao? Đã sớm nói phải sắp xếp xe để trưa nay quay về, sao anh còn chưa hoạt động?
Xa Vĩ tức giận quát.
Ấn Ngũ Quốc đã có thói quen với những tình cảnh thế này, đối mặt với sự điên cuồng của lãnh đạo thì hắn vẫn không nóng không lạnh. Đợi đến khi Xa Vĩ phát tiết xong thì hắn mới nói:
- Chủ tịch, bí thư Nhuận có chỉ thị để anh tiếp tục ở lại tỉnh ủy thêm vài ngày, nhất định phải kéo cuộc thi đấu tennis có ngôi sao nổi tiếng về tổ chức ở Cảng Thành, bí thư Nhuận còn nói.......
- Đủ rồi!
Xa Vĩ quát lớn, hắn vung cả hai tay cắt đứt lời của Ấn Ngũ Quốc. hắn dùng ngón tay chỉ ra ngoài cửa sổ, đầu ngón tay rung động, đầu lại chúi về phía trước như một con vịt đang tức giận:
- Anh nhìn xem, anh xem những người khác đi, vì thanh trừ những phần tử đối lập mà không tiếc dùng thủ đoạn, đưa hình tượng của Cảng Thành chúng ta, của cán bộ chúng ta cho cả nước biết, anh ta không để ý đến điều này, anh ta muốn gì? Muốn Cảng Thành độc lập đi ra bên ngoài sao?
Vẻ mặt Ấn Ngũ Quốc biết đổi vài lượt, hắn hiểu rõ tính cách lãnh đạo của mình, biết rõ đối phương tức giận sẽ mắng người, lời lẽ thường như súng liên thanh. Nhưng tình huống thất thố như hôm nay lại gần như rất ít khi xuất hiện, thậm chí ngay cả chữ độc lập cũng nói ra, đúng là không hổ danh người đã đi du học nước ngoài, trí tưởng tượng trên vấn đề chính trị vượt xa cán bộ trong nước. Những cán bộ trong nước sẽ vĩnh viễn không bao giờ có ý nghĩ như vậy.
- Chủ tịch, hôm nay bí thư Nhuận tự mình chủ trì hội nghị thường ủy, trong đó anh ấy tỏ ý khen thưởng những phương diện đổi mới ở chính quyền, đồng thời còn khẳng định những biểu hiện của chủ tịch Trương, anh.......
Ấn Ngũ Quốc nói, hắn nói lời này muốn nhắc nhở Xa Vĩ phải tỉnh táo, nhưng nói được một nửa thì lại khó nói tiếp. Bởi vì hắn thấy được ánh mắt Xa Vĩ chưa từng bao giờ nghiêm túc, thậm chí là đáng sợ như vậy.
Ánh mắt Xa Vĩ đảo qua gương mặt Ấn Ngũ Quốc, hắn đột nhiên cảm thấy người bên cạnh cũng không quá chán ghét Tv, đúng là khác biệt, hơn nữa còn có chút cảm giác tán thưởng với kẻ kia. Điều này làm cho Xa Vĩ cảm thấy khó thể có hào quang, đồng thời cũng sinh lòng sợ sẹt với Ấn Ngũ Quốc.
Những hành động của Trương Thanh Vân lần này trong mắt Xa Vĩ thì chính là mua danh chuộc tiếng và thanh trừ đối lập, cái gì là hội nghị thu thập ý kiến, cái gì là báo cáo công tác, tất cả đề là một quan điểm, mục đích tất nhiên là thu hút ánh mắt người khác. Trương Thanh Vân muốn thông qua những hành động này để biểu diễn và chứng minh thân phận đối với những kẻ chống đối.
- Vô sỉ!
Xa Vĩ rít ra từ trong kẻ răng hai chữ, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng chợt sinh ra cảm giác muốn quay về.
- Chủ tịch, chúng ta bây giờ không có quá nhiều thời gian để châm chước, chúng ta đã về tỉnh thành quá lâu, tất cả mọi người đều đang xem quyền thi đấu của đại hội tennis sẽ rơi xuống nhà ai? Chúng ta nhất định phải hết sức cẩn thận mới được.
Ấn Ngũ Quốc đột nhiên nói.
Xa Vĩ chợt sững sờ, hắn ngẩn người nhìn Ấn Ngũ Quốc, một lúc lâu sau vẻ mặt vẫn trắng bệch, trong lòng cũng hiểu rõ ý nghĩ của thư ký Ấn. Nếu hôm nay mình đến tỉnh thành và không tạo ra thành tích, sau đó quay về sợ rằng sẽ không còn tư cách đánh cờ với Trương Thanh Vân.
Rất có thể người khác sẽ lợi dụng tình cảnh mà phản công Xa Vĩ hắn vì bất lực trong công tác ở tỉnh thành. Xa Vĩ nghĩ đến đây mà cảm thấy xương sống tê dại, hắn phát hiện khoảnh khắc vừa rồi mình kích động, suýt nữa đã phạm vào sai lầm trí mạng, may mà có thư ký nhắc nhở.
Xa Vĩ liếc mắt nhìn Ấn Ngũ Quốc mà ánh mắt trở nên hiền hòa nhưng trong lòng thì cực kỳ phức tạp. Lúc nãy hắn căn bản không nghĩ mình sẽ gặp phải nguy hiểm gì khác, hắn vẫn đứng trên quan điểm Trương Thanh Vân nóng lòng đứng vững gót chân mà xem xét sự việc. Trong lòng hắn tuy có sự kinh ngạc, nhưng cũng không ngờ Trương Thanh Vân xoay sở nhanh như vậy.
Bây giờ xem ra Xa Vĩ đã nhầm, Trương Thanh Vân thông quá những hành vi liên tiếp này, mà quan trọng là những hành động của Nhuận Uyên đã làm Xa Vĩ hắn phải cảnh giác, nếu chính mình lần này thất bại quay về thì chỉ sợ rằng có thể bị người ta phản công.
Lúc này đã qua bao lâu rồi? Trương Thanh Vân đến Cảng Thành với hai bàn tay trần, mà bây giờ Xa Vĩ hắn cũng chỉ biết trơ mắt nhìn đối phương từng bước ổn định. Xa Vĩ bóp mạnh hai bàn tay, trong lòng cảm thấy một sự thất bại trước nay chưa từng có.
Những công tác báo cáo của phòng xây dựng Cảng Thành đã tạo thành những ảnh hưởng rất sâu, chỉ trong vòng ba ngày ngắn ngủi mà một địa vị lãnh đạo ban ngành tương đương với phó phòng đã bị lật bài. Dịch Tiểu Thiên trực tiếp rơi từ thiên đường xuống địa ngục, đã hoàn toàn sa chân vào một vở hài kịch. Đây là một kích thích cực lớn cho Cảng Thành và khó thể dùng lời biểu đạt.
Trương Thanh Vân cũng lần đầu tiên cho quan trường Cảng Thành nhìn thấy sự ra tay máu lửa và tàn nhẫn, thật ra trước đó đã có kẻ cho rằng Trương Thanh Vân không phải là người thường, cũng có rất nhiều người mong chờ chủ tịch Trương sẽ bốc hỏa.
Nào ngờ Trương Thanh Vân lại ra tay mãnh liệt như vậy, hầu như nhổ cỏ tận gốc một lãnh đạo ban ngành, phòng xây dựng có ý nghĩa gì với một thành phố? Một lãnh đạo ban ngành khá quan trọng như vậy mà được thay đổi chỉ trong vài ngày, điều này làm cho đám người ngồi trong văn phòng ngửi thấy mùi máu tanh.
Mà đối với đám người Vạn Chính Trị ngày trước bị Trương Thanh Vân tiếp kiến thì hành động lần này không phải chỉ là một vị quan mới đến nhận chức bùng lên lửa giận và ra tay sát phạt. Ngày đó Trương Thanh Vân gặp mặt bốn người, bây giờ bốn người chỉ còn lại ba. Đám người này trước đó gặp mặt Trương Thanh Vân với thái độ rất mập mờ, mà biểu hiện của Trương Thanh Vân thì cũng không nóng vội, thậm chí còn có chút mềm yếu.
Nhưng một câu nói làm cho đám người cảm thấy đột ngột, ngày đó Trương Thanh Vân dùng giọng sâu sắc nói:
- Tôi vẫn kiên trì ý kiến của mình, nhưng bây giờ nhìn lại thì tháy các anh đều vì khó khăn mà đến đây.
- Đợi đến khi các anh cảm thấy khó khăn không lớn thì có thể đến tìm tôi lần nữa.
Không biết những người khác nghe xong câu nói này thì có cảm nhận thế nào nhưng ngày đó Vạn Chính Trị nghe xong thì trên đường về cảm thấy tâm thần mất tập trung, dù sao cũng cảm thấy trong lời nói của Trương Thanh Vân ẩn giấu những hương vị khó hiểu.
Nhưng Vạn Chính Trị tuyệt đối không ngờ, chỉ sau vài ngày kể từ lần gặp mặt đó, Trương Thanh Vân đã lập tức ra tay cực kỳ bá đạo với phòng xây dựng. Hơn nữa Trương Thanh Vân ra tay đã lập tức cắt đứt cổ đối phương, cũng không có cơ hội cho ý nghĩ hối cải. Vạn Chính Trị hồi tưởng lại tình hình ngày đó chủ tịch Trương gặp mặt mọi người, ý nghĩ can đảm đã biến mất, trong lòng bùng lên ý lạnh. Mà ý nghĩ câu nói cuối cùng của Trương Thanh Vân cũng được hắn hiểu rõ, hắn còn nhớ ngày đó đối phương nói chuyện rất hòa ái, dù chỉ là gặp mặt nhưng vẻ mặt vẫn tràn đầy nụ cười.
Vạn Chính Trị khi đó cảm thấy Trương Thanh Vân đã mềm nhũn, nhưng bây giờ nhớ lại thì hắn mới phát hiện ra mình sai thế nào. Người ta có ánh mắt của lãnh đạo, dù mời cấp dưới đến gặp mặt cũng đã sớm có quyết đoán, đáng thương là khi đó hắn cho rằng mình thông minh, bây giờ nghĩ lại đúng là đáng chê cười.