• 3,349

Chương 56: Nhà Dột Gặp Mưa Đêm


Số từ: 1938
Nhóm dịch: Tepga
Nguồn: vipvandan
Sáu khi lên giường lật qua lật lại vài lượt thì Trương Thanh Vân cũng dần tỉnh táo trở lại, tâm tình trở nên bình tĩnh. Lúc này hắn cảm thấy có chút buồn cười, hắn thầm nghĩ kiếp trước đã trải qua bao phong ba, hôm nay chỉ vì những chuyện cỏn con mà rối loạn. Xem ra thương trường không thể so sánh với tranh đấu trên quan trường, đao kiếm đã được vung lên, nếu dính vào thì chắc chắn sẽ vạn kiếp bất phục.
Vừa nghĩ đến đây thì Trương Thanh Vân cảm thấy có chút xấu hổ, Lệ Cương xem ra vẫn tỉnh táo nhiều hơn so với mình. Nhưng hắn cũng không biết Lệ Cương thật ra cực kỳ nôn nóng, nhưng vì thấy Trương Thanh Vân hắn vẫn tỉnh táo và ổn định nên cũng trở nên vững tin. Hơn nữa hắn là lãnh đạo, nếu có chuyện xảy ra thì hắn cũng không thể tránh, chỉ có thể đương đầu mà thôi.
Vũ Đức Chi quả thật ra tay quá mức khốc liệt, Trương Thanh Vân lần này xem như mở rộng tầm mắt. Phán đoán của Trương Thanh Vân và Hoàng Tung Sơn không khác xa nhau, cả hai đều cho rằng Vũ Đức Chi đang mượn lực, nhưng Vũ Đức Chi lão lại thực hiện quá khéo, hầu như chỉ trong khoảnh khắc đã làm cho hai vị lãnh đạo đầu tàu của Ung Bình trở nên hoảng hốt, mà chính Trương Thanh Vân hắn thì kinh hồn.
Dù thế nào thì công ty xây dựng Lộ Kiều đình công cũng không phải văn phòng huyện giật dây, hơn nữa khi thái độ công tác có vấn đề thì Vũ Đức Chi còn chửi thẳng mặt phó chủ nhiệm văn phòng huyện ngay trước mặt mọi người, chính Trương Thanh Vân cũng đã tận mắt nhìn thấy. Vũ Đức Chi rõ ràng biết chuyện cầu Cao Kiến Dụ gặp vấn đề nhưng lại chọn đúng thời gian này để giải phẫu, điều này đã thể hiện rõ vòi bạch tuộc của Vũ Đức Chi trong huyện Ung Bình quá rộng và nắm chắc mọi chuyện trong lòng bàn tay, tất cả mọi động tĩnh trong huyện Ung Bình đều không thể nào qua mắt lão.
- Chẳng lẽ tình hình nội bộ của công ty xây cầu Cao Kiến Dụ có vấn đề?
Trương Thanh Vân thầm nghĩ trong lòng, vì không biết rõ tình huống nên hắn cũng không thể nào tìm ra được đầu mối, hắn chỉ hy vọng vào cuộc khảo sát thực địa vào ngày mai.
- Thanh Vân, hôm nay có chuyện gì xảy ra vậy? Em thấy anh không được tốt lắm.
Cảnh Sương đi vào phòng không sinh ra một tiếng động, nàng dùng giọng dịu dàng nói.
- Không có gì, em không nên lo lắng, chỉ là công tác gặp chút vấn đề khó khăn mà thôi.
Cảnh Sương nhướng mày, nàng thuận thế nằm lên giường rồi dùng giọng thơm ngát nói:
- Còn nói không có chuyện gì, chỉ cần nhìn vẻ mặt của anh là biết chuyện không nhỏ, bác trai và bác gái đều rất lo lắng.
Vẻ mặt Trương Thanh Vân lập tức biến đổi, hắn thầm mắng mình hồ đồ, đúng ra hắn không nên đem những cảm xúc công tác về nhà, vì vậy mà người nhà phải lo lắng.
- Ha ha, yên tâm! Em đã nói rõ với bác trai và bác gái rồi, không có gì cả. Nhưng em thì cảm thấy lo lắng, Vũ Chí Cường làm phiền anh sao?
Trương Thanh Vân nhìn chằm chằm vào Cảnh Sương, hắn thầm nghĩ nha đầu này đúng là rất hiểu lòng người. Khi nhìn thấy vẻ mặt tràn đầy lo lắng của Cảnh Sương thì lòng hắn mềm nhũn, hắn vươn tay ôm nàng vào trong lòng.
- Sương Nhi, em có biết công ty cầu đường Thiên Hà không? Công ty đang phụ trách thi công cầu Cao Kiến Dụ ấy.
Một lúc lâu sau Trương Thanh Vân mới mở lời.
- Cầu Cao Kiến Dụ xảy ra vấn đề sao?
Cảnh Sương cũng trở nên hoảng sợ, nàng vội vàng đứng thẳng người dậy nói:
- Chuyện này không liên quan đến anh đấy chứ?
Sau đó Cảnh Sương lại nhướng mày, nàng lắc đầu:
- Chắc là sẽ không, đây chính là công trình lớn, huyện ủy Ung Bình mới là những người gánh trách nhiệm trực tiếp.
- Ha ha!
Trương Thanh Vân nhịn không được phải cười rộ lên, tư tưởng chủ nghĩa cá nhân của phụ nữ quả nhiên khá nghiêm trọng, mình vừa nói lộ ra một chút mà ngay từ khoảnh khắc đầu tiên Cảnh Sương đã nghĩ đến vấn đề trách nhiệm. Nhưng sau khi Trương Thanh Vân thấy vẻ mặt nghiêm túc của nàng thì trong lòng rất cảm động, dù sao Cảnh Sương cũng không phải là quan viên, cũng không thể yêu cầu nàng theo đúng tư tưởng tổ chức.
- Em cũng biết tổng giám đốc Đoạn của công ty cầu đường Thiên Hà, trước kia hắn cũng thường xuyên đến Hiểu Nhĩ Sơn Trang, hắn là người thành phố Vũ Đức, nghe nói bối cảnh rất sâu. Thiên Hà không phải là công ty con của tập đoàn xây dựng Giang Nam sao? Anh đã bao giờ nghe nói đến tập đoàn xây dựng Giang Nam chưa?
Cảnh Sương nói.
Trương Thanh Vân gật đầu, tập đoàn xây dựng Giang Nam chính là xí nghiệp nổi tiếng trong tỉnh, đồng thời cũng có tiếng trong nước. Tập đoàn này rất nổi tiếng trong vùng Giang Nam, tất cả những công trình lớn của chính phủ đều nằm trong tay bọn họ. Với bối cảnh như vậy thì người sáng suốt sẽ hoàn toàn biết được tập đoàn người ta căn bản không thèm quan tâm đến một huyện nhỏ bé như Ung Bình.
Trương Thanh Vân đang miên man suy nghĩ thì điện thoại trong túi áo rung lên, hắn lấy ra xem, thì ra là Ngô Tuyết Thư. Hắn lập tức bấm nút nghe.
- Chủ nhiệm Trương phải không? Tôi là Ngô Tuyết Thư, anh đã đi ngủ chưa?
Ngô Tuyết Thư dùng giọng khách khí nói.
- Chưa, các anh đã họp xong chưa? Có chuyện gì cần tôi xử lý sao?
- Không, không có gì, tôi gọi điện đến chủ yếu hỏi thăm anh, sao hôm nay anh không dự họp?
Trương Thanh Vân cười, hắn biết rõ Ngô Tuyết Thư nhất định có chuyện cần bàn luận với mình nhưng không muốn mở miệng. Chẳng lẽ Lệ Cương hôm nay lại giáo huấn Ngô Tuyết Thư sao?
- Trưởng phòng Ngô, tôi và chú cũng không cần phải vòng vèo, chú có gì thì cứ nói thẳng ra, còn khách khí với tôi làm gì?
Trương Thanh Vân nói.
Ngô Tuyết Thư cười ha hả nói:
- Cũng là anh sảng khoái, thật ra chuyện lần này cũng phải cám ơn cậu.
- Nếu như không có cậu hòa giải thì hôm nay tôi sẽ không có cơ hội nói chuyện với cậu, hôm nay tôi đã tự kiểm điểm trước chủ tịch Lệ. Lãnh đạo khoan hồng độ lượng chẳng những không truy cứu trách nhiệm mà ngược lại còn rót về cho tôi một nguồn tài chính khá lớn, như vậy thì xem như vấn đề cầu Cao Kiến Dụ cũng đã được giải quyết.
Lời nói của Ngô Tuyết Thư rất chân thành, đồng thời cũng là lời thật lòng, xem ra hôm nay Lệ Cương đối xử rất tốt với lão, chỉ sợ rằng không phải chỉ có vấn đề tài chính được giải quyết.
- Thanh Vân, thật ra vẫn còn một vấn đề tôi muốn nói với cậu. Vừa rồi thì cậu cũng biết rồi đấy, bầu không khí của cuộc họp rất căng thẳng, tôi cũng không dám trực tiếp báo cáo với chủ tịch Lệ. Nhưng chuyện này lại không nhỏ, càng kéo dài thì sợ rằng càng sai lầm, cậu xem.......
Ngô Tuyết Thư nói.
Trương Thanh Vân biến sắc, hắn lập tức trở nên cảnh giác rồi vội vàng dựng ngược người dậy nói:
- Có chuyện gì? Phòng tài chính lại có chuyện gì xảy ra?
- Không phải, không phải.
Ngô Tuyết Thư cuống quít giải thích:
- Có chút tình huống xảy ra, vừa rồi người của trạm thủy điện Tam Giang và nhà máy xi măng Bá Đạo tìm tôi nói chuyện, bọn họ nói đồn công an Tam Giang và đồn công an Bá Đạo đã bị cục công an rút về, lúc này vấn đề an ninh trong nhà xưởng của bọn họ không được bảo đảm, sợ rằng sẽ có chuyện không may.
Trương Thanh Vân giật mình, hắn lập tức biết được Trần Vân Sơn bên kia đã bắt đầu hóa thành con thiêu thân, vì vậy hắn vội vàng hỏi rõ ngọn ngành.
Thông qua những lời giảng giải của Ngô Tuyết Thư thì Trương Thanh Vân mới biết được rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, thì ra trước đây trạm thủy điện Tam Giang và nhà máy xi măng Bá Đạo đều là đơn vị quốc doanh, sau thập niên chín mươi thì các doanh nghiệp quốc doanh thay đổi chế độ và được bán cho tư nhân.
Thời điểm đó khi huyện ủy xử lý vấn đề quốc hữu tài sản thì đã đưa ra thỏa thuận với người mua. Vì muốn để hai xí nghiệp này ổn định kinh doanh nên huyện ủy phải giúp đỡ bọn họ trong năm năm, trong đó vấn đề bảo đảm an toàn là quan trọng nhất. Lúc này cục công an rút hai đồn công an đóng ở hai nhà máy này về, chưa nói đến vấn đề an toàn, một tháng qua hai nhà máy liên tục bị trộm viếng thăm, tất cả tổn thất đã vượt qua con số một triệu nhân dân tệ. Chuyện lớn như vậy tất nhiên bọn họ sẽ tìm đến các cơ quan huyện gây náo loạn.
- Vì sao cục công an lại rút người khỏi hai nhà máy này? Chẳng lẽ Trần Vân Sơn không biết thỏa thuận này sao? Không phải lão cố ý vi phạm chỉ thị của huyện ủy à?
Trương Thanh Vân dùng giọng căm tức nói, chiêu này của Trần Vân Sơn quá ác liệt. Trạm thủy điện Tam Giang và nhà máy xi măng Bá Đạo đều là những xí nghiệp đóng thuế trọng điểm cho huyện, nếu xảy ra chuyện mà đặc biệt là rối loạn thì không thể đo lường được số tài chính thất thoát, rõ ràng chính là chuyện lớn.
- Sao chúng tôi biết được? Nhưng trưa nay tôi đã gọi điện cho cục công an, bọn họ lấy ra một văn kiện của công an tỉnh, tên là gì thì tôi không nhớ rõ. Dù sao thì dựa vào lời nói của họ thì biết đang hưởng ứng tinh thần văn kiện, cậu nói tôi sao có thể làm gì được?
- Trước tiên chú đưa văn kiện đến cho tôi xem qua! Ngài mai tôi sẽ có câu trả lời thuyết phục.
Trương Thanh Vân cảm thấy đầu mình phình to lên, nhưng lúc này nóng vội cũng vô ích, trước tiên phải hiểu rõ vấn đề mới có thể đưa ra hướng giải quyết hiệu quả.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bố Y Quan Đạo.