Chương 617: Người Gây Sự
-
Bố Y Quan Đạo
- Tịch mịch độc nam hoa
- 2323 chữ
- 2020-05-09 12:21:04
Số từ: 2316
Nhóm dịch: Tepga
Nguồn: vipvandan
Mùa xuân ở Cảng Thành là rất đẹp, ngôi biệt thự của Nhuận Uyên trên núi Phượng Hoàng cũng được mùa xuân tô điểm cho chiếc áo mới.
Hôm nay là thứ bảy, thời tiết rất đẹp, mặt trời mùa xuân chiếu xuống những luồng sáng rực rỡ. Nhưng hôm nay Nhuận Uyên lại không được nhàn hạ, sáng sớm sau khi dùng xong điểm tâm thì lão đã phải chỉ huy người khác điều chỉnh bố cục căn nhà.
Nhuận Uyên thuộc loại cán bộ truyền thống, lão tin chủ nghĩa Mác, nhưng nếu so với chủ nghĩa Mác thì lão còn tin thuyết phong thủy và vận mệnh hơn nhiều. Một năm có bốn mùa, có sự khác biệt, mỗi mùa và mỗi năm Nhuận Uyên đều thay đổi bố cục căn nhà. Trước đó lão sẽ tắm rửa sạch sẽ vài trai giới hai ngày, sau đó là tỉ mỉ quy hoạch, trong đầu phải hình thành cơ cấu phong thủy, cuối cùng mới hành động. Vì vậy những việc này mất của lão khá nhiều thời gian, mà khoảng thời gian này lão không đi làm.
Đường đường là một bí thư thị ủy mà lại mê tín như vậy, nếu như tin tức này truyền ra ngoài thì rõ ràng là động trời. Vì vậy Nhuận Uyên làm những việc này cực kỳ cẩn thận và bí mật, lão lấy cớ nghỉ bệnh, mà trong khoảng thời gian này Xa Vĩ là người xử lý tất cả sự việc ở đảng ủy và chính quyền.
Chiều thứ bảy, sau khi bận rộn một ngày thì Nhuận Uyên đứng giữa khoảng sân nhỏ, lão ăn mặc rất thoải mái, trên tay là một cái la bàn, lão chăm chú nhìn vào la bàn.
Một lúc lâu sau khóe miệng Nhuận Uyên mới lộ ra nụ cười, rõ ràng lão rất hài lòng với những kết quả đã đạt được trong vài ngày qua. Thật ra nhiều lúc suy nghĩ lại thì lão cảm thấy thuật phong thủy này không biết đúng sai bao nhiêu, nhưng trước nay lão thường làm không biết mệt, nếu nói là tín ngưỡng thì cũng không đúng, phải nói là tìm một sự việc để làm cho tâm tình trở nên cân đối.
Năm ngoái là một năm không được cân đối của Nhuận Uyên, một năm đã kết thúc, sự việc liên quan đến Hồng Sơn Trà làm lão nhọc lòng, đúng là ma quỷ không buông tha, lúc nào cũng chọc rắc rối vào người lão. Năm trước khốn khổ, đến lúc này Nhuận Uyên vẫn còn ghi khắc trong lòng, vì vậy lần này lão trai giới rất thành kính, tất nhiên cũng muốn đón chút điềm tốt.
Vài năm trước Nhuận Uyên cũng không ưa gì Hồng Sơn Trà, loại phụ nữ làm cán bộ thường trí ngắn.
Hơn nữa khi Nhuận Uyên bành trướng thì Hồng Sơn Trà cũng bành trướng theo, tự đưa mình lên làm thức ăn trên bàn.
Hồng Sơn Trà cả gan ngang ngược ở Cảng Thành, hơn nữa còn tham lam, tất nhiên Nhuận Uyên ý thức được vấn đề này, lão luôn cố gắng làm cho sự việc không đến mức bất hòa, nếu không kết quả sẽ khó thể tưởng. Nhưng dù là như vậy thì Nhuận Uyên cũng tổn thất quá lớn, bây giờ lão đã không còn nhất ngôn cửu đỉnh ở địa phương Cảng Thành này nữa, chính lão muốn khôi phục lại uy vọng ngày xưa là chuyện khó thể, đây chính là căn nguyên làm lão mất cân bằng.
- Bí thư!
Thư ký Vương Hạ từ ngoài cửa đi vào, hắn mặc một bộ tây trang thẳng thớm, trên tay là một cặp văn kiện, nhìn qua rất có hình tượng.
- Có chuyện gì?
Nhuận Uyên cau mày nói, là một người theo đuổi truyền thống, trước nay lão rất tôn sùng sự cẩn trọng, không thích loại người hay xúc động, như Vương Hạ lúc này làm lão rất phản cảm.
Vương Hạ cũng không có thời gian để ý vẻ mặt của bí thư, hắn đến gần bên cạnh rồi nói:
- Chủ tịch Xa đến, anh ấy đang ở ngoài cửa. Vừa rồi anh ấy gọi cửa đã bị tôi lấy cớ không cho vào, anh xem.......
- Sao lại không cho vào?
Nhuận Uyên nói, tâm tình tốt đẹp chợt tan thành mây khói. Vừa rồi lão đang suy tính những gì được và mất, trong lòng đang suy nghĩ về Xa Vĩ, không ngờ nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến, trong lòng lão tốt hơn được sao?
Thật ra trước nay Nhuận Uyên luôn xem thường Xa Vĩ, đáng lý ra độ tuổi của Xa Vĩ cũng không quá kém so với Nhuận Uyên, nhưng người này lại thích giải vờ mới mẻ, điều này làm người ta đặc biệt phản cảm. Cứ mở miệng là ý nghĩ mới, là tư duy mới, mở miệng ngậm miệng là sự tiên tiến của nước ngoài, những truyền thống và biện pháp của các quốc gia phương tây.
Thật ra Xa Vĩ nói như vậy nhưng hành động lại khác biệt quá lớn, bây giờ Trương Thanh Vân đến và chính thức bày ra năng lực, nếu so sánh hai người với nhau thì hoàn toàn làm cho Xa Vĩ lòi đuôi ra ngoài. Nếu Xa Vĩ thật sự là chuyên gia thì vì sao có suy nghĩ khác biệt với Trương Thanh Vân trên vấn đề quy hoạch và xây dựng như vậy?
Hơn nữa ai cũng biết Nhuận Uyên lão là người truyền thống, nhưng vài năm trước lão đã đề xuất mở rộng thành phố và xây dựng mới, vì sao đến lúc này Xa Vĩ vẫn không coi sự việc trên là tất yếu?
Không phải không hiểu mà là vì lợi ích, bây giờ cặp mắt của Xa Vĩ chỉ nhìn chằm chằm vào nhiệm kỳ mới, tất cả những công tác đều tập trung vào mục tiêu ngắn hạn. Mục tiêu của hắn chính là đưa kinh tế Cảng Thành phát triển lên độ cao mới, tiến thêm một bước xác lập địa vị và hình tượng kinh tế của Cảng Thành.
Vì vậy nếu xét từ góc độ này thì Nhuận Uyên thấy mình còn chân thật hơn Xa Vĩ rất nhiều, đồng thời cũng có trách nhiệm với xã hội hơn người này rất nhiều. Xa Vĩ có cái nhìn và cách nghĩ như vậy có thể thay thế mình trở thành một nhân vật đứng đầu thành phố Cảng Thành được sao? Mỗi lần nghĩ đến vấn đề này thì trong lòng Nhuận Uyên cực kỳ chán ghét Xa Vĩ.
Vương Hạ không biết bí thư đang nghĩ gì, hắn chỉ cảm thấy vẻ mặt của Nhuận Uyên rất khó nhìn, vì vậy mới do dự nói:
- Bí thư, anh xem.......
Vương Hạ chỉ vào chiếc la bàn trong tay Nhuận Uyên, nói thật, nếu để người ngoài nhìn thấy tình cảnh này thì rất xấu hổ.
- Được rồi, anh cũng không biết cho anh ấy lên phòng chờ để uống trà sao?
Nhuận Uyên nói xong câu này thì trực tiếp lên lầu thay quần áo.
Vương Hạ chợt đứng ngây ngốc mà cảm thấy choáng váng, phòng chờ nằm ở đâu? Trong biệt thự không có phòng chờ, trong nhà Nhuận Uyên thì ai cũng nói phòng chờ nằm ở phía sau, nhưng nơi đó đã cải tạo thành nhà để xe, sau này thành chỗ ở cho người giúp việc.
Nhuận Uyên muốn Vương Hạ đưa Xa Vĩ đến đó dùng trà rõ ràng đang muốn phát tiết cơn giận, Vương Hạ nghĩ là như vậy.
Thiên hạ không có bức tường nào chắn hết gió, những bí mật của Nhuận Uyên được Xa Vĩ biết rất rõ. Đường đường là cán bộ đảng mà lại mê tín phong thủy, đúng là buồn cười đến cực điểm. Nhưng không ngờ loại cán bộ như vậy lại trở thành lãnh đạo đảng ủy một thành phố, Xa Vĩ cảm thấy đây là sai lầm tuyệt đối của tổ chức.
Xa Vĩ vừa bước vào cửa thì đã thấy bố cục của biệt thự đã thay đổi. Nhuận Uyên thích phong thủy, đáng lý ra những sắp xếp phải làm người ta thoải mái mới đúng, nhưng những bố trí của lão lại làm người ta không thoải mái, tất nhiên cũng phải xem xét vào tâm tình, Xa Vĩ đúng là không có chút cảm tình nào với Nhuận Uyên.
Nhuận Uyên lên lầu mặc vào một bộ quần áo khá nghiêm túc và trang trọng, Xa Vĩ thấy lão từ xa thì vội đứng lên nói:
- Hôm nay tôi đến và thấy bố cục biệt thự của bí thư hoàn toàn đổi mới, xem ra thân thể của anh đã có chuyển biến tốt đẹp.
Nhuận Uyên nở nụ cười nhàn nhạt, lão có vẻ thận trọng, có chút vui sướng, lão khoát tay nói:
- Hai ngày nay cảm thấy thân thể có chút mệt mỏi, anh Xa, anh và tôi cũng không hơn kém nhau quá nhiều, nhưng nếu nói về thân thể thì anh tốt hơn tôi rất nhiều. Được rồi, toi cũng biết anh là người không có chuyện không leo lên điện tam bảo, hôm nay anh đến nhà tôi có chuyện gì? Có gì mà không thể đợi qua ngày cuối tuần?
- Bí Thư Nhuận, hôm nay anh đoán sai rồi, hôm nay quả thật tôi không có chuyện gì. Chỉ là sáng nay tôi thấy anh là một người vì bận rộn mà ảnh hưởng sức khỏe, vì thế buổi chiều mới đến đây thăm hỏi, không quấy rầy anh dưỡng bệnh là tốt rồi.
Xa Vĩ cười ha ha nói.
Vẻ sinh động trên mặt Nhuận Uyên chợt tan biến, lão là người mê tín nên rất kiêng kỵ người khác đứng trước mặt và nói mình tính sai. Xa Vĩ nói như vậy rõ ràng là đang trào phúng Nhuận Uyên.
Nếu là trước kia thì Xa Vĩ dù có gan bằng trời cũng không dám nói ra những lời thế này, nhưng hiện nay Xa Vĩ đã dám dùng thái độ như vậy nói chuyện với Nhuận Uyên.
- Anh Nhuận, chúng ta có trọng trách xây dựng kinh tế, mà trọng điểm là ổn định kinh tế. Dù sao Cảng Thành chúng ta cũng là một thành phố có tiếng trong nước, thành phố giống như được đặt dưới kính lúp, mọi ngóc ngách đều bị người ta nhìn thấy rất rõ ràng.
- Dưới tình hình thế này thì chúng ta xây dựng kinh tế phải tuân thủ theo chỉ đạo tinh thần của trung ương và tỉnh ủy, không thể cho những kẻ khác làm loạn, đầu tư loạn. Nhưng nếu muốn nắm chặt những công tác này thì rõ ràng là khó khăn không nhỏ.
Xa Vĩ nói, trong miệng tuy nói không đến vì công tác, nhưng mở miệng lại nói về vấn đề công tác.
Nhuận Uyên liếc mắt nhìn Xa Vĩ, lão không lên tiếng. Đúng lúc này có người dâng trà lên, lão nâng ly trà nhấp một ngụm. Xa Vĩ thấy đối phương không lên tiếng thì cũng trầm ngâm, hắn nâng ly trà lên, vẻ mặt chợt biến đổi rồi hạ xuống.
Xa Vĩ tình nguyện để miệng khô chứ không uống trà, đây là thói quen mà ai cũng biết, không phải bí mật. Nhưng khi hắn đến nhà Nhuận Uyên thì luôn bị người ta xem nhẹ.
- Anh Nhuận, bây giờ hạng mục xây dựng quận Hoàng Lăng mới đang được xào nấu rất nóng trong thành phố, đây cũng là hạng mục mà anh nói ra đầu tiên.
- Nói thật lòng thì đây là hạng mục nhìn xa trông rộng, tôi cũng rất xem trọng tương lai của nó.
- Nhưng xét theo tình hình lúc này tôi cảm thấy thời cơ không phù hợp. Có người ở tuyến dưới đặt điều, nói Xa Vĩ tôi chỉ vì cái lợi trước mắt, chỉ chú trọng vào ích lợi phát triển kinh tế, không quan tâm đến kế hoạch lâu dài.v.v.Những lời này rất khó nghe.
- Tôi cũng không để ý đến những tin đồn như vậy, nhưng hạng mục bây giờ đã được nhân dân Cảng Thành thổi bay lên trời, mà người bên ngoài thì nghĩ thế nào? Tôi thấy thành phố Lăng Thủy bên kia đã có người cho rằng chúng ta đang áp dụng phương pháp thành tích công trình, tất nhiên những lời đó cũng chỉ là nói hươu nói vượn, Cảng Thành chúng ta dám nghĩ dám làm nhưng trước nay chưa từng vì thành tích công trình. Nhưng bây giờ là tình ngay lý gian, xây dựng quận Hoàng Lăng mới với một diện tích vài chục kilomet vuông, như vậy chẳng khác nào đập đi xây lại, người ngoài không biết rõ sự thật, chỉ biết tưởng tượng.......
Xa Vĩ dùng giọng lưu loát nói.
Vẻ mặt Nhuận Uyên cực kỳ khó coi, bây giờ tỉnh Hoa Đông không được yên tĩnh như xưa, Nhuận Uyên bây giờ tổn thương nguyên khí nên cũng bị xa lánh trong tỉnh ủy. Mà hạng mục xây dựng lần này cũng bị nhiều người nói chen vào, tất nhiên lời nói không khác gì Xa Vĩ.
Tất nhiên Xa Vĩ vốn không đủ tư cách để khiêu chiến với Nhuận Uyên như vậy, hắn đến đây chỉ để cảnh cáo Nhuận Uyên không cần phải xen vào giữa cuộc chiến của mình và Trương Thanh Vân, như vậy sẽ không có lợi cho bất kỳ một bên nào.