• 3,349

Chương 633: Thái Độ Của Bí Thư.


Số từ: 2311
Nhóm dịch: Tepga
Nguồn: vipvandan
Hàng lang lầu ba khu đảng ủy rất âm u, nếu nói thật thì Trương Thanh Vân cũng không muốn đi qua lối nhỏ âm trầm này, nhưng đây lại là con đường duy nhất đến phòng làm việc của Nhuận Uyên.
Thật ra Trương Thanh Vân cũng không có quá nhiều mâu thuẫn với thuật phong thủy, nhưng hắn cho rằng Nhuận Uyên đã đi lệch hướng. Phong thủy phải đúng hoàn cảnh, phải khoa học, cũng không quá thần bí như vậy.
Phong thủy của Nhuận Uyên bây giờ, nếu nói đúng là thì là bàng môn tả đạo, cả ngày không xem xét bố cục mà chỉ biết thiết kế trận pháp thứ này áp chế thứ kia làm cho không gian âm trầm, làm người ta chán ghét. Nhưng vấn đề này lại khó nói, đặc biệt là cán bộ tuyến dưới đôi khi cảm thấy rất xấu hổ.
Nghe nói năm ngoái ban hậu cần có vài người mới, những người này thấy hàng lang quá tối và nghĩ biện pháp tăng thêm đèn, chuẩn bị trang bị thêm hai tấm kính lớn. Lúc đó vì sự việc này mà thiếu chút nữa đã náo động lớn, thư ký trưởng Tôn Học Toàn biết chuyện mà sợ hãi, cuối cùng không biết làm sao mới có thể bãi bỏ tất cả.
Trương Thanh Vân đi qua hành lang âm u mà thấy Vương Hạ đang đứng trước cửa phòng làm việc của Nhuận Uyên như một bóng quỷ, khó thể nhìn thấy rõ gương mặt. Đi từ nơi sáng sang địa phương hơi tối thì ai cũng cảm thấy như vậy, vì ánh mắt khó thể thích ứng ngay với hoàn cảnh.
- Chủ tịch Trương, bí thư đang đợi anh, anh cứ trực tiếp đi vào.
Vương Hạ nói, trên mặt là nụ cười. Trong ban thư ký thị ủy thì Vương Hạ là người nổi tiếng tính tình lạnh lùng, vì nguyên nhân là thư ký của bí thư đệ nhất Cảng Thành nên dù sao cũng có sự thận trọng riêng.
Nhưng lúc này sự thận trọng của Vương Hạ đã được thu lại, hắn chỉ có khiêm tốn và kính sợ. Bây giờ Trương Thanh Vân đã là lãnh đạo nổi tiếng không phải chỉ ở Cảng Thành mà thậm chí ở cả Hoa Đông. Xa Vĩ bên khối chính quyền là người hẹp hòi, thích nắm quyền, nhưng Trương Thanh Vân lại không coi vào đâu mà tìm ra quyền lợi của chính mình, năng lực và bản lĩnh như vậy đã hầu như là giai thoại trong Cảng Thành.
Ai cũng có thể thấy năng lực Trương Thanh Vân không phải chỉ là như vậy, nhưng hắn biết rõ thân phận, hắn là phó chủ tịch thường vụ thì không thể quá phận. Nếu không thì chẳng bao lâu nữa người lãnh đạo khối chính quyền sẽ mang họ Trương.
Nhưng dù là như vậy thì bây giờ trong chính đàn Cảng Thành đã không còn ai nghi ngờ tương lai của Trương Thanh Vân, đã cách không xa nhiệm kỳ mới, với năng lực và danh vọng của Trương Thanh Vân thì tiếp nhận chiếc ghế chủ tịch thành phố Cảng Thành là đương nhiên.
Hơn nữa chỉ có Trương Thanh Vân tiếp nhận chiếc ghế chủ tịch thì công tác khối chính quyền mới vững vàng, như vậy kinh tế Cảng Thành mới phát triển đứng đầu cả nước. Người nào cũng biết nếu khối chính quyền không quản lý tốt thì trên có chính sách dưới có đối sách, không có độ nặng. Hơn nữa nếu là lãnh đạo mới được phái đến thì lại chẳng đủ uy vọng.
Vì vậy nếu xét từ góc độ này thì Trương Thanh Vân sẽ từng bước thăng quan ở Cảng Thành, nếu so sánh thì con đường còn tươi sáng hơn cả Xa Vĩ và Nhuận Uyên. Dưới tình huống như vậy thì số cán bộ dựa về phía Trương Thanh Vân là rất nhiều.
Vương Hạ là bí thư đệ nhất thị ủy, tất nhiên hắn hiểu rõ những điều này hơn bất kỳ ai khác. Hơn nữa Nhuận Uyên nói sẽ cho hắn xuống tuyến dưới rèn luyện, sợ rằng ngày nào đó sẽ là thuộc hạ trực tiếp của Trương Thanh Vân, dưới tình huống này hắn sao không cung kính cho được?
Khi đẩy cửa phòng làm việc của Nhuận Uyên thì ánh mắt Trương Thanh Vân mới có chút thích ứng. Bố cục trong phòng rất lạ, thuộc loại gian phòng lấy ánh sáng. Phía trước lấy ánh sáng, phía sau lại lắp đặt những thiết bị trang nhã, điều này làm người ta sinh ra cảm giác minh mẫn.
Nhưng Trương Thanh Vân thấy những thứ này chẳng là gì, giả vờ như vậy sẽ không có tính nghệ thuật. Nếu nói theo phương pháp thông thường thì chưa nói đến vấn đề cách điệu, Trương Thanh Vân thậm chí cảm giác Nhuận Uyên ngồi giữa văn phòng giống hệt như một thần côn.
Đường đường là bí thư thị ủy mà lại làm người ta sinh ra cảm giác như thần côn và đại ca giang hồ, không thể không nói đây là một thất bại của Nhuận Uyên. Thật ra nếu nói về hình tượng thì Nhuận Uyên thật sự là lãnh đạo khí thế mạnh mẽ, nhưng lão lại khăng khăng giữ đam mê như thế này, đúng là đáng tiếc.
- Thanh Vân, ngồi, ngồi đi! Khoảng thời gian này cậu quá bận rộn, vì vậy tôi cũng không muốn làm phiền. Ngày hôm qua tôi để Vương Hạ gọi điện thoại cho vị thư ký tiến sĩ kia để thăm hỏi tình huống, nghe thư ký nói những ngày gần đây cậu ngủ chỉ được bảy tiếng, như vậy là không được.
- Công tác phải nắm nhưng bảo vệ thân thể mới quan trọng, chúng ta là cán bộ chấp chính vì dân, cũng thường hay nói thân thể là vốn quý của cách mạng. Sau này tôi phải giám sát cậu, không thể để cậu liều mạng như vậy được.
Nhuận Uyên nói, giọng điệu rất nghiêm túc, ra vẻ trách mắng nhưng lại lộ ra sự quan tâm. Khó có khi lão biểu lộ chân thật như vậy, điều này làm người ta cảm thấy không có sự kệch cỡm.
- Bí thư, không phải vậy, anh đừng nghe tiểu tử Hà Dương kia nói huyên thuyên, người này là công tử, nói chuyện khó thể tin.
Trương Thanh Vân nói.
- Ha ha!
Nhuận Uyên cười ha hả, lão khoát tay nói:
- Cũng chỉ có cậu mới trấn áp được thư ký Tiểu Chu, khi tiểu tử kia còn trẻ thì là điển hình của thiên hạ đệ nhất bừa bãi, điều này làm cho cả ban thư ký phải sợ hãi. Bây giờ tiểu tử này đã là thủ hạ của cậu, lại trở nên thiên ngoại hữu thiên nhân ngoại hữu nhân, danh tiếng ngày càng tốt bên khối chính quyền, nếu tiếp tục rèn luyện thì sẽ là mầm mống tốt.
Nhuận Uyên nói những lời này rất tự nhiên, ngược lại cũng có cảm thán, nhưng lão cảm thán vì Trương Thanh Vân có thủ đoạn tốt, biết nắm quan hệ, chỉ cần thông qua Chu Hà Dương là có thể nắm chắc quan hệ với bí thư Chu ở tỉnh ủy. Đáng lý ra nhược điểm duy nhất của Trương Thanh Vân chính là không có quan hệ ở tỉnh ủy, nhưng bây giờ tất cả đã được bù đắp. Nhiều lần hội nghị thường ủy đã họp nghiên cứu vấn đề liên quan đến Cảng Thành, mà Chu Thủ Tuân cũng không ít lần nói thay cho Trương Thanh Vân, điều này làm cho Nhuận Uyên run sợ.
Trong lòng Nhuận Uyên rất khó hiểu, trong kế hoạch thì lão phải giúp Trương Thanh Vân trong công tác, nếu đối phương quật khởi thì sẽ đánh cho Xa Vĩ lộ nguyên hình.
Nhưng Nhuận Uyên cũng không ngờ Xa Vĩ chẳng phải là đèn cạn dầu, hắn bị bí thư tỉnh ủy mắng mỏ nhưng đầu óc lại mở ra, cũng không quan tâm đến mặt mũi mà bắt tay giảng hòa với Trương Thanh Vân, hai người là đối thủ nhưng lập tức trở thành đồng chí khăng khít.
Chiêu thức này đã làm cho Nhuận Uyên trở tay không kịp, làm cho lão có đầy bụng thủ đoạn mà chẳng có không gian thi triển. Với tính cách của lão thì sao chịu thiệt thòi như vậy được? Lão muốn đưa ra biện pháp áp chế Xa Vĩ và lôi kéo Trương Thanh Vân.
Dựa theo lẽ thường thì bí thư lôi kéo người phải có chút thận trọng, nhưng bây giờ Nhuận Uyên lại rất hùng hồn với Trương Thanh Vân, vì vậy mà làm cho người ta đỏ mắt. Gần đây trong tỉnh ủy có nhiều người nói càn, mục tiêu chỉa về phía hạng mục thành phố mới của Cảng Thành, Xa Vĩ vốn lặng lẽ theo dõi kỳ biến, nhân cơ hội mà tạo áp lực cho Trương Thanh Vân.
Không ngờ trong hội nghị thường ủy tỉnh ủy thì Chu Thủ Tuân đột nhiên đứng lên nói thay cho Trương Thanh Vân, Nhuận Uyên sao có thể so sánh với Chu Thủ Tuân, vì vậy mà Trương Thanh Vân có một phần quan hệ ở tỉnh ủy, chính Nhuận Uyên còn có thể là chỗ dựa cho đối phương sao?
Khi thấy đi con đường tỉnh ủy không được thì Nhuận Uyên lại nghĩ đến biện pháp ở Cảng Thành, nhưng lão đã sớm điều tra, bây giờ trong chính đàn Cảng Thành thì tính bài ngoại đã sớm tan thành mây khói. Không những không có tính bài ngoại mà bây giờ Trương Thanh Vân đã có uy vọng lớn, người dựa về phía Trương Thanh Vân là tương đối nhiều.
Dù là người bên cạnh Nhuận Uyên thì cũng không còn tâm tình coi Trương Thanh Vân là đối thủ, tuy bọn họ đã đánh giá các nhân tố trong chiến thắng của Trương Thanh Vân với Xa Vĩ, nhưng thủ đoạn của Trương Thanh Vân cũng không tầm thường. Nhuận Uyên biết khi Trương Thanh Vân khó khăn, khi trong hạng mục xây dựng có vấn đề về nhân tâm thì thủ đoạn của Trương Thanh Vân là cực kỳ tàn bạo. Dịch Tiểu Thiên trưởng phòng xây dựng và hai phó phòng đã ra đi dưới đao của Trương Thanh Vân.
Lúc đó Nhuận Uyên đã thấy Trương Thanh Vân sẽ có ngày gặp gió hóa rồng, nhưng không ngờ tốc độ hóa rồng lại quá nhanh. Dù ở Cảng Thành, dù lão là bí thư thị ủy cũng không dám có hành động thiếu suy nghĩ với đối phương.
Sau khi suy nghĩ cẩn thận thì Nhuận Uyên mới quyết định tiếp xúc với Trương Thanh Vân, nếu so với Xa Vĩ thì lão có cảm tình với Trương Thanh Vân hơn. Cũng không phải Trương Thanh Vân là người lương thiện, nhưng dưới tình huống của hắn, khi Xa Vĩ yếu thế thì cũng không chèn ép mà giữ đúng mực và bổn phận, điều này làm cho lòng người yên tâm hơn.
Phương diện đúng mực của Xa Vĩ là rất kém, người này nhiều lần thẩm thấu lực ảnh hưởng sang công tác đảng ủy, mơ hồ có ý tranh quyền với Nhuận Uyên. Điều này liên quan đến lợi ích, hai người có tâm tư thỏa hiệp được sao?
Trương Thanh Vân cũng căn bản không thể nhìn thấu tâm tư như vậy của Nhuận Uyên, nhưng mới vào cửa mà lão khách khí như vậy cũng làm hắn sinh ra cảnh giác.
Vì không có chuyện mà tỏ ra ân cần thì rõ ràng không phải là phường gian xảo cũng là quân đạo chính, đó là một đạo lý chính xác.
- Thanh Vân, cậu xem những thứ này đi, đây là những phản hồi tôi lấy được trên tỉnh, đây không phải nói huyên thuyên sao?
Nhuận Uyên trầm giọng nói, lão ném cho Trương Thanh Vân vài phần tư liệu.
Trương Thanh Vân nhận rồi đảo mắt nhìn qua, vẻ mặt biến đổi vài lượt. Thứ này chính là bản copy những báo cáo phản ánh vấn đề của vài thành phố trong tỉnh Hoa Đông. Tất cả mọi người đều phản ánh hạng mục xây dựng thành phố mới của Cảng Thành, bọn họ cho rằng quá mức ra vẻ, làm nhân tâm rối loạn, làm bọn họ khó mở rộng và phát triển công tác của mình.
Mặt khác Cảng Thành cũng áp dụng phó phương pháp hy sinh nguồn thu tài chính, những lãnh đạo thành phố khác lại cảm thấy bất đồng ý kiến. Đảng và trung ương luôn nhấn mạnh nhiệm vụ phát triển kinh tế, nếu không phát triển và không quan tâm, như vậy chẳng phải đang ra vẻ sao?
- Bí thư, điều này.......
Trương Thanh Vân đen mặt nói, tâm tình trở nên không xong. Truyền thông tung tin quá bậy bạ, Trương Thanh Vân sẽ không quan tâm, nhưng người trong cùng thể chế, hơn nữa lại là các thành phố anh em trong tỉnh mà đâm đao sau lưng, Trương Thanh Vân không thể không quan tâm.
Bây giờ một đám thành phố chạy đến tham gia náo nhiệt, bọn họ có tư cách gì để khiêu chiến với Cảng Thành? Điều này rõ ràng là tâm lý thua thiệt, khi thấy Cảng Thành phát triển không ngừng thì trong lòng cảm thấy không công bằng.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bố Y Quan Đạo.