• 3,349

Chương 650: Tổng Thể Thế Sự.


Số từ: 2317
Nhóm dịch: Tepga
Nguồn: vipvandan
Trương Thanh Vân cũng không biết biệt thự của Ngô Thúc Lâm ở bãi biển Du Kim, hắn đã sớm hẹn đánh vài ván cờ với Ngô Thúc Lâm, bây giờ xem ra đánh cờ là giả, Ngô Thúc Lâm chắc chắn hiểu rõ giới thương nghiệp, lão muốn tiếp xúc liên hệ với Trương Thanh Vân.
Nhưng trước đó Trương Thanh Vân không ý thức được vấn đề này, hẹn gặp mặt nhau nhưng lúc đó hắn lại đi họp ở Lăng Thủy, sau đó lại xảy ra hàng loạt chuyện xấu, vì vậy mà không có cơ hội gặp mặt Ngô Thúc Lâm.
Sau khi Trương Thanh Vân quay lại Cảng Thành thì nhắc lại chuyện trước đó, phản ứng của Ngô Thúc Lâm là rất nhanh, lập tức có câu trả lời thuyết phục. Hai người hẹn gặp nhau trong biệt thự Ngô gia ở bãi biển Du Kim.
Vị trí căn biệt thự của Ngô Thúc Lâm còn vắng vẻ hơn cả biệt thự của Trương Thanh Vân, tất nhiên phong cảnh lại càng đẹp hơn. Khi biết Trương Thanh Vân muốn gặp mặt Ngô Thúc Lâm thì người vui sướng nhất chính là Chu Hà Dương, khoảng thời gian này hắn triển khai tư thế điên cuồng theo đuổi Ngô Chí Nhã, nhưng luôn khó chọc thủng tầng phòng hộ.
Trong lòng Chu Hà Dương cực kỳ nôn nóng, bây giờ vất vả lắm mới có cơ hội chen chân vào Ngô gia, trong lòng hắn sao không vui cho được? Vì thế mà hiệu suất công tác là rất cao, hắn phụ trách sắp xếp chương trình cho Trương Thanh Vân, tất nhiên hắn phải đến thăm hỏi Ngô Thúc Lâm đầu tiên.
Trương Thanh Vân thấy như vậy thì thầm buồn cười nhưng không nói toạc ra. Gần đây Trương Thanh Vân liên hệ với bí thư tỉnh ủy Chu Thủ Tuân khá nhiều lần, bí thư rất nôn nóng vì hôn nhân của con trai, vì thế mà đặc biệt hỏi qua ý kiến của Trương Thanh Vân. Tất nhiên lúc đó Trương Thanh Vân cũng hứa hẹn với bí thư Chu, để lão yên tâm, mình nhất định sẽ chú ý đến Chu Hà Dương. Truyện "Bố Y Quan Đạo "
Bây giờ có cơ hội cho Chu Hà Dương đến nhà Ngô Chí Nhã, tất nhiên Trương Thanh Vân sẽ cố gắng tác hợp. Dù sao sau khi đến Cảng Thành thì Trương Thanh Vân và hai cha con Chu Thủ Tuân đứng cùng một tuyến, trong vấn đề này tuy có chút gút thắt về lợi ích, nhưng trên quan trường có gì không liên quan đến lợi ích.
Từ nhà Trương Thanh Vân đến biệt thự của Ngô Thúc Lâm chỉ mất ba phút đi xe, vì vậy mà Trương Thanh Vân dứt khoát đi bộ đến thăm hỏi. Lần này đến thăm hỏi với bộ dạng cải trang, chỉ có Trương Thanh Vân và Chu Hà Dương.
Đến cửa biệt thự Ngô gia, Chu Hà Dương xung phong lên trước gọi cửa. Chỉ một lát sau cửa biệt thự đã mở ra, Ngô Thúc Lâm tự mình mang theo vợ con chào đón. Ngô Thúc Lâm ra cửa thấy Trương Thanh Vân mặc quần áo bình thường, hơn nữa cũng không mặc áo khoác, vì vậy mà lão có chút sững sốt.
Trương Thanh Vân cười nói:
- Giám đốc Ngô, không ngờ chúng ta lại là hàng xóm, tôi cũng ở trong bãi biển Kim Du, ở phía bên kia.
Trương Thanh Vân dùng tay chỉ về phía ngược lại:
- Hôm nay tôi đến tay không, chú cũng đừng trách.
- Nào có, nào trách, anh cứ khách khí rồi, chủ tịch Trương. Anh có thể đến nhà cũng làm tôi được sủng ái mà kinh hoàng, nếu cầm theo lễ vật thì chẳng phải ép tôi gãy cánh sao?
Ngô Thúc Lâm nói, trong lòng hắn rất khiếp sợ, không ngờ Trương Thanh Vân cũng ở gần nơi này.
Giá trị của biệt thự ở bãi biển Kim Du này rất xa xỉ, Trương Thanh Vân dám mua chứng tỏ sau lưng có chỗ dựa lớn.
Hai người Trương Thanh Vân và Ngô Thúc Lâm cùng hàn huyên, mà Chu Hà Dương thì liên tục liếc mắt về phía Ngô Chí Nhã. Lúc này Ngô Chí Nhã lại không chớp mắt, vẻ mặt đoan trang, nàng đứng sau lưng Ngô Thúc Lâm rất quy củ.
Nhưng nếu xem xét kỹ thì cặp mắt Ngô Chí Nhã sẽ ngẫu nhiên lướt qua mặt Trương Thanh Vân, hương vị ánh mắt là rất đậm. Nàng dù sao cũng là người có xuất thân, tính mẫn cảm là rất cao. Gần đây Trương Thanh Vân xảy ra quá nhiều chuyện, chỉ cần tùy tiện lấy ra một chuyện bất kỳ thì đều là những công bố độc nhất vô nhị, Ngô Chí Nhã tất nhiên sẽ hứng thú với Trương Thanh Vân.
Mẹ của Ngô Chí Nhã còn rất trẻ, là người phụ nữ đặc trưng cho vùng Giang Nam sông nước, tuy cũng đã hơi lớn tuổi nhưng vẫn rất uyển chuyển và quyến rũ. Bà nhìn qua có vẻ rất khiêm nhường trang nhã, bùng ra một ý tứ đầy hàm súc.
Mà tướng mạo của Ngô Chí Nhã thì tương tự như mẹ mình, nhưng nàng lại là phần tử trí thức du học nước ngoài, nhưng bây giờ nhìn qua lại thấy có chút hàm súc, có giỏi giang và khôn khéo, đúng là bùng ra hương vị khác lạ.
Vì đánh cờ mà mẹ con Ngô Chí Nhã phải lui xuống, Trương Thanh Vân và Ngô Thúc Lâm đi vào phòng đánh cờ. Ngô Thúc Lâm có một gian phòng dùng để đánh cờ, vì nghênh đón Trương Thanh Vân nên đã đặc biệt thu dọn sạch sẽ.
Một bộ cờ gỗ được lau chùi mới tinh, hai bên tường trái phải là hai bàn cờ lớn. Những quân cờ bên bàn khá thưa, mơ hồ có ý lạnh, trong phòng lại đốt đàn hương, gió thơm dào dạt, rất có hương vị cổ xưa.
Trên mặt tường ở vị trí trung tâm có một bức thư pháp, bên trong là bốn chữ "Thâm ảo u huyền!", thế chữ cổ xưa và hào phóng lam người ta nhìn qua và sinh ra cảm giác tự nhiên đắc ý.
Sau khi Trương Thanh Vân và Ngô Thúc Lâm đi vào phòng thì đều không nói gì. Trương Thanh Vân chắp tay sau lưng, hắn cẩn thận quan sát tình cảnh chung quanh, tâm tình dần bình tĩnh.
- Mời ngồi!
Ngô Thúc Lâm vươn tay mời Trương Thanh Vân, Trương Thanh Vân khẽ cười một tiếng, hắn ngồi xuống vị trí.
- Chúng ta cứ chơi trước, không cần tính thời gian, dù sao cũng có nhiều thời gian.
Trương Thanh Vân nói, hắn lấy một quân trắng trong hộp cờ của mình. Ngô Thúc Lâm có chút trầm ngâm rồi nhặt lấy một quân đen xếp lên bàn. Trương Thanh Vân nhanh chóng đặt quân cờ của mình lên bàn, quân trắng đi sau, quân đen đi đầu. Có thể thấy Ngô Thúc Lâm rất vui vẻ, lão cũng không vội mà phải lau quân cờ một lần mới đặt lên bàn, sau đó lại nhặt tiếp một quân cờ, suy nghĩ một lúc lâu mới chậm rãi đặt xuống vị trí.
Cuộc chơi bắt đầu, hai người vốn ở trong thế tục và có chút thanh thoát. Ngô Thúc Lâm rất cẩn thận mà Trương Thanh Vân bình tĩnh ứng phó, quân cờ của Ngô Thúc Lâm rất nhẹ nhàng phóng khoáng làm người ta khó thể xem xét.
Mà Trương Thanh Vân thì liên tục dùng quái chiêu, đông một búa tây một gậy, không có một thế và một cục nào theo đúng hình thái, mỗi lần biến đổi thế cục thường tạo ra hình thái mới, rất kỳ diệu.
Mỗi khi bàn cờ biến hóa thì Ngô Thúc Lâm cũng không nhịn được phải giương mắt nhìn thật kỹ người thanh niên trước mặt, sau đó trầm tư suy nghĩ mới tìm ra cách ứng phó, đặc biệt mất thời gian.
- Á!
Trương Thanh Vân lại đi một bước cờ mới, hắn đột nhiên nghe thấy tiếng hét kinh ngạc, hắn ngẩng đầu và đột nhiên phát hiện Ngô Chí Nhã không biết đã ngồi bên cạnh bàn cờ từ khi nào, giống như rất nhập tâm. Khi thấy kinh động đến Trương Thanh Vân thì nàng vội bụm miệng, hai gò má đỏ hồng, mềm mại nói không nên lời.
Trương Thanh Vân cau mày, cũng rất kinh ngạc vì Ngô Chí Nhã chợt xuất hiện ở đây, cũng không biết tiểu tử Hà Dương kia ở nơi nào. Trương Thanh Vân đang định mở miệng hỏi thì Ngô Thúc Lâm đã mở miệng nói:
- Chủ tịch Trương, nước cờ của anh ngoài dự đoán của mọi người, trước kia tôi chưa từng gặp qua tình huống này.
- Tuy ván cờ hiện nay đã đến trạng thái "trung bàn", nếu chỉ xem qua thì khó phân thắng bại, nhưng tôi liên tiếp thua quân, nhiều hơn anh vài phần, vì vậy xem như tôi thua.
Trương Thanh Vân cười nói:
- Giám đốc Ngô cứ khách khí, thế cục của cháu rơi vào thế "lạc phong", nếu hạ bàn thì sợ rằng sẽ thua, chú làm vậy chẳng qua chỉ nể mặt cháu mà thôi.
- Ha ha!
Ngô Thúc Lâm liên tục nở nụ cười khiêm tốn, hai người chủ khách cứ như vậy mà dừng. Ngô Chí Nhã nhìn cha rồi lại ngó qua Trương Thanh Vân, nàng không tự chủ được phải đứng dậy, nhưng cũng không ra khỏi cửa.
Ngô Chí Nhã không rời khỏi phòng thì Trương Thanh Vân và Ngô Thúc Lâm cũng khó nói đến vấn đề chính. Đúng lúc này Ngô Chí Nhã lại đột nhiên mở miệng:
- Cục trưởng Trương, gần đây hội liên hiệp công thương cùng nhau tố cáo làm tình hình trở nên bị động, anh có ý kiến gì với vấn đề này không?
Vẻ mặt Ngô Thúc Lâm chợt biến đổi, lão mắng lớn:
- Hồ đồ, đây đang trong nhà, không phải ở đài truyền hình, lời này cũng có thể nói ra sao?
Trương Thanh Vân liếc mắt nhìn hai cha con Ngô Thúc Lâm, hắn khoát tay nói:
- Không sao, chuyện liên quan đến chính quyền cũng không có gì bí mật, việc gì cũng có thể bàn, hoàn toàn không cần chú ý. Nói về vấn đề tố cáo thì nguyên nhân trách nhiệm không thể trách các đồng chí ở hội liên hiệp công thương, tôi cũng có trách nhiệm.
- Khách khí, khách khí rồi!
Ngô Thúc Lâm cười tươi đứng lên nói, lão đang định nói thêm vài lời thì Ngô Chí Nhã đã nhanh chân hơn:
- Cục trưởng Trương, anh đã nói không thể trách hội liên hiệp công thương, nhưng gần đây quá trình chỉnh đốn xây dựng ở Cảng Thành đã làm rất nhiều xí nghiệp phải liên quan, có phải trước sau có mâu thuẫn không?
Đồng tử trong mắt Ngô Thúc Lâm chợt thu lại, lão dùng ánh mắt hung hăng nhìn con gái. Ngô Chí Nhã giả vờ như không phát hiện ra, ánh mắt nhìn Trương Thanh Vân. Lúc này Trương Thanh Vân cười nói:
- Phóng viên Ngô đúng là chuyên nghiệp, nhưng đối với vấn đề này tôi cũng không giải thích. Tôi chỉ nói một câu, nếu không tuân theo quy định thì dù là ai, dù liên quan đến ai đều phải xử lý nghiêm túc, tôi nào sợ những lời đồn bậy bạ kia? Bọn họ nói thế nào cũng được, dù có tiếp tục tố cáo thì tôi cũng không quan tâm.
Ngô Thúc Lâm chợt kinh ngạc, lão nói:
- Cục trưởng Trương, anh chí công vô tư làm người ta phải kính ngưỡng. Nhưng thương trường và quan trường dây dưa khó rõ, hơn nữa nước trong lại không có cá, xã hội ổn định không phải là đại cục sao?
Trương Thanh Vân mỉm cười, hắn biết vấn đề chính đã đến, rõ ràng Ngô Thúc Lâm vẫn muốn đại diện cho giới công thương để nói chuyện. Gần đây Trương Thanh Vân chỉnh đốn công tác xây dựng, hắn không lưu tình với các khối sản nghiệp bất động sản và kiến trúc, điều tra ra hàng loạt vấn đề. Ngô Thúc Lâm có thể nhận được sự nhờ vả của người khác, nhưng hôm nay Trương Thanh Vân cũng không có tâm tư muốn nói chuyện, hôm nay đến thấy Ngô Thúc Lâm có vẻ rất vui, vì thế mà không xem xét mục đích của đối phương.
Trương Thanh Vân nhìn lướt qua bàn cờ nói:
- Giám đốc Ngô, bàn cờ này chưa phân thắng bại, đúng là đáng tiếc, chúng ta tiếp tục không?
Ngô Thúc Lâm cười nói:
- Thắng bại chỉ là chuyện nhỏ, trên thế gian này ai thắng ai thua, có bao người biết được rõ ràng?
- Bàn cờ này.......
Ngô Chí Nhã ở bên cạnh nói:
- Cục trưởng Trương, nếu không chê thì chúng ta có thể kết thúc ván cờ này, được chứ?
Trương Thanh Vân và Ngô Thúc Lâm đều sững sờ, lần này Ngô Thúc Lâm chính thức nổi giận, lão đứng dậy định quát mắng nhưng Trương Thanh Vân lại cướp lời:
- Có thể, rồng sinh rồng con, giám đốc Ngô là cao thủ, tôi thấy có thể Ngô tiểu thư đã nhận được chân truyền, vì vậy hoàn toàn có thể tiếp tục.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bố Y Quan Đạo.