Chương 690: Diễn Thuyết Ở Trường Đảng.
-
Bố Y Quan Đạo
- Tịch mịch độc nam hoa
- 4243 chữ
- 2020-05-09 12:21:33
Số từ: 4236
Nhóm dịch: Tepga
Nguồn: vipvandan
Gần đây Mạc Ngôn Đông là người chạm tay có thể phỏng ở Hoài Dương, hắn vốn là thường ủy thị ủy, nhưng trước đó lại xếp ở vị trí phía sau, không có gì đáng coi trọng.
Mà gần đây Mạc Ngôn Đông chợt nóng lên, nguyên nhân chủ yếu là sau khi Trương Thanh Vân đến Hoài Dương thì sử dụng hắn tương đối nhiều, những chỉ thị của thị ủy được truyền đạt xuống phần lớn đều có bóng dáng của Mạc Ngôn Đông.
Đáng lý ra thị ủy thay đổi nhân sự cấp lãnh đạo tối cao thì vị trí bất ổn nhất chính là thư ký trưởng, nhưng Mạc Ngôn Đông lại hoàn toàn khác biệt. Bây giờ trong chính đàn Hoài Dương thì mọi người đều cho rằng Mạc Ngôn Đông là cán bộ được Trương Thanh Vân coi trọng, vì vậy trở nên có sức nặng là chuyện đương nhiên.
Nhưng dù là như vậy thì một lão quan trường như Mạc Ngôn Đông cũng không dám xem mình là tâm phúc của Trương Thanh Vân. Thư ký trưởng thị ủy chính là quản gia, là người trực tiếp phục vụ cho bí thư, thay mặt bí thư, trong lòng Mạc Ngôn Đông luôn lo lắng công tác sao cho bí thư thỏa mãn, những thứ khác hắn không dám nghĩ nhiều.
Tất nhiên làm cán bộ Hoài Dương thì ai mà không muốn nhận được tín nhiệm từ bí thư mới đến nhận chức? Mạc Ngôn Đông cũng không ngoại lệ, nhưng hắn là lão quan trường mà lại cảm thấy nhìn không thấu một Trương Thanh Vân.
Trương Thanh Vân còn rất trẻ nhưng lòng dạ rất khoáng đạt, mọi hành vi đều có thâm ý, Mạc Ngôn Đông đứng bên cạnh Trương Thanh Vân thì luôn sinh ra một cảm giác cẩn trọng và nơm nớp lo sợ, điều này giống như sự quấy phá đến từ quan uy.
Tuy Trương Thanh Vân đến Hoài Dương không lâu nhưng uy tín là không thấp, đây là nguyên nhân trên nhiều phương diện. Đầu tiên Trương Thanh Vân là cán bộ cấp cao, hơn nữa lại là lãnh đạo đứng đầu khối đảng ủy chính quyền, cấp bậc vượt mặt quá xa tất cả thường ủy khác. Trong quan trường thì một người có cấp bậc như vậy sẽ vô hình tạo ra cho người khác áp lực, cực kỳ có ưu thế trong vấn đề lớn tiếng dọa người.
Còn nguyên nhân thứ hai chính là Trương Thanh Vân vừa đến Hoài Dương thì lập tức nổi lửa đốt cháy hai bí thư, điều này mới thật sự làm người ta kinh sợ. Mà bây giờ sự kiện về thư ký của bí thư lại được người ta truyền đi khắp nơi, cực kỳ hấp dẫn ánh mắt, đây là thứ có thể trợ giúp tăng thêm uy tín cho Trương Thanh Vân.
Sau khi Trương Thanh Vân từ Lăng Thủy trở về thì trước tiên ra tay với khối chính quyền, hắn cũng không lựa chọn thủ đoạn dữ dội, thật ra chỉ muốn để tất cả các cán bộ được phân công lãnh đạo phải hành động. Mặc khác ý đồ của hắn chính là muốn cho mỗi người một cơ hội, đây chính là biện pháp tốt nhất để xử lý tình hình trước mắt ở Hoài Dương.
Tệ nạn ở Hoài Dương đã kéo dài quá lâu, nếu muốn giải quyết thì khó thể không dùng thủ đoạn cực đoan. Nhưng dưới tình hình trước mắt thì sử dụng thủ đoạn cực đoan lại làm cục diện chính trị bất ổn, nếu làm không xong thì rõ ràng là chữa hay thành dở.
Dưới tình thế khó khăn này thì Trương Thanh Vân sử dụng phương pháp treo kiếm lớn trên đầu và dùng dao nhỏ cắt thịt ở bên dưới. Hắn bày ra tư thế sẽ ra tay, điều này làm cho tất cả cán bộ thành phố phải có tâm tư kính sợ. Thực tế khi ra tay thì cần phải ôn hòa, phải chú ý phương pháp xử lý từng sự việc.
Bây giờ phải khen thưởng một số cán bộ, phải kéo một số cán bộ, phải giúp đỡ một vài cán bộ, cuối cùng thì không được đánh tất cả nhân tài, không trách phạt quá nhiều. Khi chính thức trừng phạt thì phải đúng người, nếu muốn lập lại trật tự ngay lập tức thì khả năng nổi loạn là rất lớn.
Trong lòng Trương Thanh Vân đều có tổng thể về những sự việc này, hơn nữa hắn còn chậm rãi quán triệt ý chỉ này xuống tuyến dưới. Nhưng người khác cũng khó thể biết rõ, trước đó ai cũng thấy Trương Thanh Vân miễn chức của hai người bí thư quận ủy Trâu Côn và Triệu Lâm, sau đó lại ủy quyền cho các lãnh đạo được phân công quản lý ở khối chính quyền. Những động thái này rõ ràng là mở lớn đóng nhiều, điều này làm người ta cảm thấy Hoài Dương sắp sinh ra biến cố.
Trương Thanh Vân còn trẻ, cán bộ trẻ chấp chính một phương, kiên quyết ra tay, đây không thể không xem là chuyện tầm thường, nhưng dù làm chuyện lớn cũng không quan tâm đến vài cán bộ có căn cơ, đây mà là cán bộ trẻ tuổi sao? Vì vậy nếu xem xét từ góc độ này thì phương pháp treo kiếm trên đầu của Trương Thanh Vân có thể thành công, ít nhất cũng làm cho thần kinh của mọi người trở nên căng thẳng, chỉ cần bầu không khí chẳng còn chết lặng như trước thì Hoài Dương còn có cơ hội.
Trương Thanh Vân đem vấn đề đoàn kết ban ngành cấp dưới ra hỏi Mạc Ngôn Đông, lúc đó đối phương trả lời mập mờ, không dám chính diện. Nếu như nói theo lẽ thường thì Mạc Ngôn Đông sẽ bị cho rằng dùng lời lẽ gian xảo, nhưng vào lúc này thì hắn trả lời như thế lại được cho là cẩn thận.
Mà sự cẩn thận của Mạc Ngôn Đông chính là kết quả của phương pháp treo kiếm trên đầu. Tất nhiên Mạc Ngôn Đông là thường ủy thị ủy, bản lĩnh tránh nặng tìm nhẹ của hắn là khó thể xem thường, như vậy xem như lời nói của hắn đều có manh mối từ hai điều trên.
Trương Thanh Vân hỏi và Mạc Ngôn Đông đáp, sau đó trong phòng chợt trở nên yên tĩnh, Trương Thanh Vân không tiếp tục hỏi vấn đề, Mạc Ngôn Đông cũng không biết nói gì, bầu không khí có vẻ xấu hổ.
- Bí thư, bí thư Tiêu Hàn muốn đến báo cáo công tác, anh thấy nửa giờ sau có được không?
Mạc Ngôn Đông nói.
Trương Thanh Vân vung tay lên rồi gật đầu từ chối cho ý kiến, Mạc Ngôn Đông đang định đứng lên cáo từ thì Trương Thanh Vân đã nói:
- Đúng rồi, anh Mạc, vấn đề thư ký của tôi là các anh chọn lưa phải không? Thế nào rồi? Có gương mặt nào không?
- Điều này, có nhiều gương mặt nhưng cuối cùng phải để bí thư anh xem xét, lần này những người được xé tuyển đều là cán bút tinh anh của Hoài Dương, tôi tin chắc trong số đó nhất định sẽ có người hợp ý với anh.
Mạc Ngôn Đông cười nói.
Trương Thanh Vân kẹp bút vào vở, hắn đứng dậy nói:
- Vấn đề thư ký vốn là việc nhỏ nhưng bây giờ toàn bộ Hoài Dương cũng vì chuyện này mà hành động, anh là thư ký trưởng, chẳng lẽ không thấy áp lực trên phương diện này sao?
Mạc Ngôn Đông chợt sững sờ, hắn ngượng ngùng cười nói:
- Việc này có gây ra chút ảnh hưởng, dù sao chức vụ thư ký của anh cũng quá mẫn cảm, số người tranh thủ cầu tiến là rất nhiều. Cá nhân tôi cho rằng đây là một hiện tượng tốt, sóng cao thì cát bị cuốn đi nhiều hơn, có người chú ý đến chuyện này cũng không gì là xấu.
Trương Thanh Vân cười cười, trong lòng hắn thầm cảm thán Mạc Ngôn Đông là kẻ dùng ánh mắt cẩn thận nhìn trăm công ngàn việc. Chuyện chọn thư ký rõ ràng có lực ảnh hưởng quá lớn, có người tìm đến chào hỏi Trương Thanh Vân, vậy số lượng người đến đánh tiếng với Mạc Ngôn Đông ít hơn sao?
Một củ khoai lang nóng như vậy mà Mạc Ngôn Đông có thể chịu đựng được, hơn nữa còn nói đây không phải là chuyện xấu. Hơn nữa có người hưởng ứng mà là chuyện xấu sao? Mạc Ngôn Đông nói như thế thì chứng tỏ những nguồn tin lan tràn bên ngoài là tình huống thông thường, Trương Thanh Vân dù muốn hỏi thêm cũng khó mở miệng.
Trong lòng suy nghĩ điều này mà trên mặt Trương Thanh Vân treo nụ cười không nói lời nào, nhưng tình cảnh này rơi vào mắt làm Mạc Ngôn Đông có những cảm nhận khác biệt. Chuyện tuyển thư ký có thể xem là chuyện nhỏ, Mạc Ngôn Đông xuất phát từ nguyên nhân cẩn thận mà chỉ dám nói sẽ chuyển người, không dám vỗ ngực đảm bảo cho bất kỳ ai.
Mạc Ngôn Đông làm như vậy chủ yếu đang suy sét đến những ý nghĩ sâu xa của Trương Thanh Vân, hơn nữa vấn đề thư ký cuối cùng có kết quả hay không phải tùy thuộc vào mắt của bí thư, vì vậy mà Mạc Ngôn Đông căn bản không dám nói chắc.
Bây giờ xem ra tình thế là như vậy, Mạc Ngôn Đông thầm cảm thấy may mắn vì suy nghĩ sáng suốt của mình, nhưng hắn lại không dám cùng đối mắt với Trương Thanh Vân vì sợ bị nhìn ra đầu mối. Nếu để lại ấn tượng xấu cho bí thư thì rõ ràng được không bù mất.
- Anh xem qua thứ này đi, đây là hội nghị diễn thuyết của trường đảng cho các học viên, chiều nay anh sắp xếp, chúng ta xuống tham gia.
Trương Thanh Vân nói.
Vẻ mặt Mạc Ngôn Đông chợt biến đổi, hắn gật đầu, trong lòng lập tức sinh ra cảm giác bất ổn. Hội nghị diễn thuyết ở trường đảng chẳng qua chỉ là một chuyện nhỏ nhặt, nhưng tư liệu của nó lại nằm trên bàn công tác của Trương Thanh Vân, hơn nữa còn vượt mặt Mạc Ngôn Đông.
Có hai điểm đáng ngờ, trước tiên Trương Thanh Vân thị sát trường đảng là chuyện bình thường, nhưng sao lại phải đến khi có hội nghị diễn thuyết? Về phương diện khác, Trương Thanh Vân tìm được tin tức có hội nghị diễn thuyết ở trường đảng, nhưng ai truyền tin? Ý đồ của người truyền tin là gì?
Mạc Ngôn Đông rời khỏi phòng làm việc của Trương Thanh Vân mà bị hai điểm nghi ngờ trên làm cho lòng nặng trĩu, hắn suy nghĩ rất lâu mà nghĩ rằng có lẽ Trương Thanh Vân đến trường đảng cũng vì muốn tìm thư ký. Mạc Ngôn Đông nghĩ đến đây thì lập tức cảm thấy kinh hoàng.
Nếu thật sự là như vậy thì tin tức này quá mức quan trọng, nếu truyền tin này ra ngoài thì Mạc Ngôn Đông cũng không dám nghĩ hội nghị diễn thuyết vào buổi chiều ở trường đảng sẽ có tình cảnh gì. Hắn chợt liếm liếm môi và cảm thấy khô khốc, trong lòng có sự mâu thuẫn cực độ, hai loại ý nghĩ bất đồng dày vò trong đầu làm hắn khó chịu.
Mà điều làm Mạc Ngôn Đông càng cảm thấy khó chịu chính là phát hiện mình không thật sự nắm được ý đồ của Trương Thanh Vân. Vấn đề thư ký của bí thư Trương được xào nấu quá nóng, bây giờ quay đầu lại xem xét thì thấy bí thư chưa từng có trợ giúp nhưng cũng chưa từng vung tay ngăn cản.
Bây giờ khi vấn đề thư ký được xào nấu đến giai đoạn cực kỳ khí thế thì Trương Thanh Vân đột nhiên muốn đến thị sát trường đảng để tham gia hội nghị diễn thuyết của học viên, chẳng lẽ bí thư Trương thật sự chọn thư ký ở đây?
- Alo, chào anh, tôi là văn phòng thị ủy, cho tôi gặp mặt hiệu trưởng Diêu.
Mạc Ngôn Đông cầm điện thoại lên bấm số điện thoại của hiệu trưởng trường đảng.
Đợi không lâu thì trong điện thoại vang lên một âm thanh nho nhã:
- Là vị nào, tôi là Diêu Xương Thịnh.
- Tôi là Mạc Ngôn Đông, chào hiệu trưởng Diêu!
- À, à, thì ra là lãnh đạo điện thoại đến, thất lễ, thất lễ rồi. Anh gọi đến có chỉ thị gì không?
Khóe miệng Mạc Ngôn Đông cong lên thành đường, hắn nói:
- Là thế này, chiều nay bí thư Trương Thanh Vân sẽ đến thị sát trường đảng, tôi thông báo trước cho anh, hy vọng anh chuẩn bị tâm lý.
Diêu Xương Thịnh ở đầu dây bên kia chợt trầm mặc một lúc lâu, dù cách điện thoại mà Mạc Ngôn Đông vẫn có thể nge được tiếng hít thở dồn dập của đối phương. Sau khi điều chỉnh lại nhịp thở của mình thì Diêu Xương Thịnh nói:
- Thư ký trưởng, tôi và anh có giao tình nhiều năm, cũng mong sao anh có thể chỉ giáo. Không sợ anh chê cười, trước nay tôi không đủ tư cách để gặp mặt bí thư Trương, lãnh đạo mới đến nhận chức thì phương diện tiếp đãi cũng làm chúng ta trở nên khó khăn, không biết nên bắt tay vào từ đâu.
- Ha ha, hiệu trưởng Diệu khách khí rồi, lần này bí thư Trương chẳng qua chỉ cao hứng nhất thời, chỉ muốn đi tham quan, không muốn tạo ra động tĩnh gì quá lớn. Các anh cần phải làm mọi việc như thường, đừng làm ra bất kỳ hành động nào quá lãng phí và long trọng.
- Điều này...Xương Thịnh đã hiểu!
Diêu Xương Thịnh nói bằng giọng có chút chần chừ, nhưng trong lòng hắn lại rất buồn bực, không biết lời nói của Mạc Ngôn Đông có mấy phần là thật. Khi hắn còn định mở miệng hỏi ngược lại thì Mạc Ngôn Đông đã mở lời:
- Được rồi, được rồi, tôi còn có chuyện, chúng ta nói đến đây thôi. Nhưng có một việc tôi cần trịnh trọng nói cho rõ ràng, hành trình lần này của bí thư là bí mật, anh hiểu chứ?
- Hiểu, đã hiểu!
Diêu Xương Thịnh liên tục gật đầu nói, lúc này điện thoại bên kia đã vang lên những tiếng tút tút, hắn há hốc mồm mà cúp điện thoại. Hắn chợt trở nên ngơ ngẩn, trên miệng nói đã hiểu nhưng trong lòng cực kỳ hồ đồ.
Bí thư vừa đến nhận chức đi thị sát trường đảng lần đầu tiên, điều này rõ ràng là một hành trình rất có ý nghĩa biểu tượng. Đáng lý ra hành trình như vậy phải được gióng trống khua chiêng, phải có rất nhiều phóng viên đi theo, càng long trọng càng tốt, sao lại phải an phận và giữ bí mật?
Nếu người khác gọi điện thoại thì Diêu Xương Thịnh còn có thể hiểu, nhưng chính thư ký trưởng thị ủy gọi điện đến sao có thể không tin? Vì vậy mà hai hàng chân mày của Diêu Xương Thịnh vo thành một khối, cũng không biết nên sắp xếp tiếp đãi ra sao cho hợp lý.
Mà đầu dây bên kia Mạc Ngôn Đông cúp điện thoại cũng trở nên ngây ngẩn, một lúc sau hắn lại nhấc điện thoại lên dặn dò vài câu, sau đó cúp điện thoại mà trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Tin tức Trương Thanh Vân đi thị sát trường đảng rơi vào tai Diêu Xương Thịnh, nếu muốn giữ bí mật thì rõ ràng là nói suông.
Nếu đã khó giữ bí mật thì sao Mạc Ngôn Đông lại không thể sắp xếp một chút? Mạc Ngôn Đông vốn mười phần tin tưởng vào vấn đề bí thư chọn thư ký, nhưng bây giờ lại xuất hiện nhiều chuyện xấu, cục diện lại mơ hồ không rõ ràng, vì vậy mà sinh ra áp lực rất lớn.
Buổi diễn thuyết hôm nay ở trường đảng thị ủy cũng không bùng lên quá nhiều con sóng, những năm gần đây trung ương luôn cường điệu công tác giáo dục, vì vậy mà giáo dục ở trường đảng những năm gần đây rất đặc sắc, hơn nữa tố chất của học viên cũng cao hơn trước kia rất nhiều.
Nhưng tiến vào trường đảng học tập phần lớn đều là quan viên, đây là những người đã từng lăn lộn trên quan trường, có bao nhiêu người giữ được sự trầm ổn? Đến trường đảng học tập thì tiếp thu kiến thức chỉ là thứ yếu mà mở rộng quan hệ mới là vấn đề được mọi người quan tâm. Vì vậy mà cũng không có quá nhiều người quan tâm đến một hội nghị diễn thuyết trong trường đảng, nhiều người chỉ nhìn mà không muốn tiếp cận.
Vì vậy dưới tình hình như thế mà Lưu Bằng không tốn bao nhiêu công sức đã có thể được tham gia. Sau khi hắn vào học tập ở trường đảng thì hoàn toàn vứt ra sau đầu tất cả công tác, ngoài học thì chỉ có học, rất ít khi tham gia các hoạt động vui chơi giải trí, hoàn hoàn có bộ dạng của một tấm gương điển hình.
Trong mắt người ngoài thì những biểu hiện của Lưu Bằng rõ ràng là quá khô khan, nhưng ít ai biết được trong lòng hắn đang nung nấu dã tâm, tất cả hành vi đều được toan tính rất kỹ lưỡng. Hắn muốn chuẩn bị cho tất cả thời điểm, phải chuẩn bị đầy đủ nhất, nếu cơ hội đến thì không được bỏ qua.
Vì buổi diễn thuyết lần này mà Lưu Bằng đã chăm chú xem xét tất cả vấn đề thành phố Hoài Dương đang gặp phải, chuẩn bị rất chuyên chú, dùng tất cả vốn liếng để viết bản thảo, mỗi vấn đề đều được nghiên cứu tỉ mỉ.
Sáng nay Lưu Bằng dùng cơm xong thì bắt đầu học tập, phó bí thư Khâu là người từ quận Ngũ Sơn đến là người ở cùng ký túc xá với Lưu Bằng, hắn thấy vậy thì nói:
- Anh Lưu, anh khỏi cần phải tiếp tục học, tôi đảm bảo anh có thể xếp vị trí đầu tiên, như vậy còn chưa đủ sao?
- Ha ha, tôi cũng đảm bảo!
Nghe có người nói đến Lưu Bằng thì tất cả những người còn lại đều hưởng ứng.
Lưu Bằng nở nụ cười xấu hổ nói:
- Quấy rầy các vị lãnh đạo rồi, đúng là xấu hổ, chẳng qua tôi thích như vậy, tổ chức cho cơ hội diễn thuyết, tất nhiên tôi phải biểu hiện sao cho tốt một chút.
- Hì, tư tưởng cảnh giác của anh Lưu đúng là rất cao, hôm nay tôi cũng đi xem chút tin tức của hội nghị diễn thuyết, ai cũng nói là không có ý nghĩa gì, nhưng tôi lại thấy ý nghĩa là rất lớn. Lần này nghe nói có vài học viên của khối thị ủy chính quyền thành phố tham gia biện luận, như vậy chẳng phải phần thưởng sẽ rất dày sao?
Một cán bộ cùng ký túc xá với Lưu Bằng chợt lên tiếng, đây là phó chủ tịch phường của quận Ngũ Sơn.
- Sao? Thật sự có chuyện này à?
Lưu Bằng hỏi, trái tim chợt đập mạnh lên. Hắn là người trăm phương ngàn kế nên cực kỳ mẫn cảm với những sự việc khác thường. Trong vòng luẩn quẩn huấn luyện học viên của trường đảng thị ủy thì những cán bộ từ thị ủy chính quyền thành phố có vị trí tương đối cao, vì những cán bộ công tác ở thị ủy chính quyền được phái đến trường đảng học tập thường là những đồng chí vĩ đại.
Điều này lại khác biệt lớn với địa phương, ai đang cầm quyền dưới địa phương mà tình nguyện lên trường đảng học tập? Vì vậy những cán bộ được phái đến trường đảng học tập phần lớn đã thất bại trọng quan trường, nếu so sánh thì khác biệt là quá lớn.
Lấy ví dụ hội nghị diễn thuyết lần này, rõ ràng các học viên thị ủy chính quyền không ưu thích cho lắm, vì vậy Lưu Bằng mới được tiến vào danh sách dễ dàng như vậy. Nhưng đám người kia bây giờ lại tham gia thi đấu, chẳng phải quá kỳ quặc sao?
Ý nghĩ trong lòng Lưu Bằng xoay chuyển rất nhanh, hắn cảm thấy mình nắm bắt được điều gì đó, vì vậy mà tâm tình kích động chợt bành trướng, khó thể kiềm chế. Vẻ mặt hắn rơi vào trong mắt làm đám học viên bên cạnh nhìn nhau cười sau đó lắc đầu rồi tản ra, không thể trêu vào những người như Lưu Bằng, như vậy thường tổn hại tâm tư.
- Tút, tút, tút!
Điện thoại chợt vang lên, Lưu Bằng lấy ra nhìn số rồi nhấn nút nghe.
- Anh Lưu, hôm nay là sinh nhật con gái Ly Ly của anh rể, chiều nay anh đến nhà anh rể, đừng quên mang theo lễ vật.
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói của Miêu Thanh vợ của Lưu Bằng.
- À, tốt!
Lưu Bằng vô thức nói, khi lời vừa ra khỏi miệng thì hắn cảm thấy không đúng, vì vậy vội sửa lời:
- Điều này...Chiều nay không được rồi, chiều nay anh còn phải tham gia diễn thuyết, anh phải phát biểu, đến tối anh mới sang được.
- Sao? Diễn thuyết à? Ha ha!
Miêu Thanh tức quá phải bật cười:
- Tôi nói anh là đầu heo, đi trường đảng huấn luyện chính là mở rộng quan hệ, anh còn tưởng thật sao? Tôi đã sớm nói với anh rồi, bây giờ cũng chỉ có anh rể coi trọng anh, nếu anh muốn nắm chặt tuyến này thì cần phải đến. Bây giờ Lyly đang học ở trường tiểu học Đông Sơn, bốn giờ chiều sẽ về, nếu đến tối anh mới đến thì chẳng còn gì nữa rồi.
Miêu Thanh bắt đầu dông dài làm Lưu Bằng cảm thấy nhức đầu, trong lòng rất bực bội, một bữa tiệc sinh nhật mà coi trọng như vậy sao? Nhưng tiểu tử này là khuê nữ của trưởng phòng nông nghiệp, chuyện bây giờ lại không giống như trước đó, bây giờ một cán bộ cấp khoa như hắn phải đến chúc mừng sinh nhật một đứa bé sao?
Lưu Bằng càng nghĩ càng bực bội, hắn lập tức cắt điện thoại, muốn tắt nguồn điện thoại nhưng lại sợ có chuyện xảy ra, cuối cùng điều chỉnh tâm tình mới yên ổn trở lại. Sau khi trải qua sự việc này thì trong lòng hắn càng coi trọng bản thảo diễn thuyết của mình, trong lòng chợt bùng lên sự cuồng nhiệt dữ dội.
Ai cũng có ước mơ, Lưu Bằng đang ở trong quan trường tất nhiên ước mơ của hắn là thăng chức, có thể phóng thẳng lên mây xanh. Hắn nổi danh là tài tử nhưng nhữn năm gần đây trắc trở quá nhiều, đến ngày nay thì đầu rơi máu chảy.
Sau khi thất bại quá nhiều thì lập tức làm cho Lưu Bằng trở nên chôn giấu chí lớn, càng vùi đầu càng sâu, cuối cùng thậm chí quên luôn tình cảnh mình bị cho ra rìa. Nhưng cuối cùng hắn cũng không quên điều này, từ tận sâu trong đáy lòng có thể nghe thấy tiếng hò hét bất khuất và không cam lòng của chính mình.
Nhưng khi thời gian trôi qua thì những âm thanh hò hét trong lòng Lưu Bằng ngày càng yếu, có lẽ cũng đã vài năm không còn nghe thấy, nhưng bây giờ một tin tức làm bùng lên tất cả. Những ước vọng năm xưa của Lưu Bằng bị áp chế lâu năm lại bùng lên, hơn nữa càng bùng lên càng cao, vì thế hắn cảm thấy khó thể kiềm chế.
Vào đúng thời điểm thế này, Lưu Bằng sao có thể buông tha cho cơ hội ngàn năm một thuở được? Hắn nhạy cảm phát hiện hội nghị diễn thuyết hôm nay không đơn giản, tuy không thể xác định có Trương Thanh Vân đến tham dự hay không, nhưng lãnh đạo khác là chắc chắn có, hắn có lòng tin khó thể nghi ngờ với điều này.