• 3,349

Chương 815: Cắn Răng Dậm Chân


Số từ: 2351
Nhóm dịch: Tepga
Nguồn: vipvandan
Sau khi Trương Thanh Vân biết mình có khả năng sẽ rời khỏi Hoa Đông thì vẫn ở trong quá trình điều chỉnh tâm tính, thời gian rãnh rổi trong trường đảng thì dùng để nói chyện bàn luận cùng bạn học, đi tìm hiểu tình hình cả nước.
Nếu dựa theo cách phân chia phạm vi lớn thì cả nước có thể chia thành ba khu vực là Đông, Trung bộ và Tây bộ, thực tế còn phân chia phức tạp hơn.
Trương Thanh Vân là cán bộ từ Giang Nam đi ra, Giang Nam là một trong sáu tỉnh Trung Nguyên, nhưng sự khác biệt giữa sáu tỉnh Trung Nguyên là rất lớn. Dù sao thì đất nước quá rộng, một tỉnh thậm chí còn lớn hơn cả một nước nhỏ ở châu Âu, dân cư cũng nhiều hơn, vì vậy mà mỗi tỉnh đều có ưu thế và hoàn cảnh xấu, nếu muốn làm được công tác tổng thể thì thật sự tốn rất nhiều tâm sức.
Trương Thanh Vân giống như bọt biển hấp thụ nước, hắn cố gắng hiểu rõ càng nhiều tin tức càng tốt, nhưng dù hiểu nhiều hay ít thì những vướng mắc trong lòng cũng khó thể tiêu tán. Tỉnh Hoa Đông trong mắt nhiều người ở thủ đô là vùng đất chết, nhưng trong lòng Trương Thanh Vân thì nơi đó rất quyến rũ.
Trương Thanh Vân ở Hoa Đông vài năm, từ khi vẫn còn khá trẻ đến lúc trưởng thành, từng bước tiến vào trong hàng ngũ cán bộ cao cấp trong nước. Bây giờ hắn vừa tạo ra thành tích, còn có rất nhiều công tác cần phải thực hiện, lúc này nếu rời khỏi Hoa Đông về thủ đô thì rất khó tiếp nhận.
Thực tế thì bây giờ Trương Thanh Vân là thường ủy tỉnh ủy Hoa Đông, là bí thư thị ủy Hoài Dương, những gì phát sinh ở Hoa Đông đều có người thông báo. Trong lòng hắn vẫn xem mình là một thành viên tỉnh ủy Hoa Đông, chưa đến cuối tuần đã được nghe báo cáo công tác Hoài Dương, cũng làm ra những chỉ thị tương ứng.
Vào giai đoạn này Trương Thanh Vân lại càng quý trọng tất cả, hắn cố gắng dùng hết tâm tư xử lý công tác. Lúc này nếu Mã Vị Nhiên có thể quyết định được vấn đề gì thì hắn đều cố gắng tạo cơ hội cho đối phương.
Nếu hắn rời khỏi Hoa Đông, rời khỏi Hoài Dương, chỉ cần Mã Vị Nhiên có thể đảm nhận được công tác để lại, có thể đẩy mạnh Hoài Dương thì cũng là một lời an ủi cho Trương Thanh Vân.
Lại đến cuối tuần, Triệu Giai Ngọc vừa bay đi công tác ở Mỹ, Trương Thanh Vân đang lo cuối tuần không có hoạt động gì, đúng lúc nhận được điện thoại của Quách Tuyết Phương.
Trong điện thoại Quách Tuyết Phương thịnh tình mời Trương Thanh Vân đến đi dạo ở khu giải trí Lam Thiên, nàng nói có việc quan trọng cần bàn với Trương Thanh Vân. Lúc này Trương Thanh Vân bị những lời nói của nàng làm cho mơ hồ, đồng thời hắn cũng khá rãnh rổi, vì vậy đồng ý ngay.
Khi Trương Thanh Vân đi được nửa đường thì nhận được điện thoại của Chiêm Hồng Quế, lúc này Chiêm Hồng Quế hẹn Trương Thanh Vân đi uống vài ly, hắn nói:
- Bí thư Thanh Vân, lần trước không phải anh muốn uống một bữa no say sao? Hôm nay khá tốt, lúc này bí thư Ngô tỉnh Tấn Đông chúng tôi về thủ đô, ngủ lại khách sạn thủ đô, tôi làm chủ mời anh ấy một bữa cơm, muốn mời anh làm khách, thế nào?
Trương Thanh Vân có chút sững sốt, trong lòng thầm kêu khổ. Chiêm Hồng Quế không chịu gọi sớm, bây giờ mới chịu điện thoại, hắn đưa tay nhìn giờ nói:
- Tất nhiên tôi sẽ tình nguyện, nhưng bây giờ đang ở bên ngoài, khi nào thì dùng cơm?
Bí thư tỉnh Tấn Đông cũng là chư hầu một phương, cơ hội kết bạn là khó thể có được. Hơn nữa bí thư Ngô là một danh tướng ở phía tây bắc, nếu xét với các tỉnh thành phố trực thuộc trung ương thì người này còn khá trẻ, mới hơn năm mươi.
Tuy phái Tây Bắc cũng không có danh tiếng rõ ràng nhưng trong chín vị thường ủy trung ương có rất nhiều người đã từng nhận chứ ở tây bắc. Hơn nữa tây bắc có vị trí địa lý đặc biệt, nhiều năm được trung ương kính trọng, vì thế lực lượng của phái Tây Bắc là không tầm thường.
Trước đó Trương Thanh Vân cùng Chiêm Hồng Quế bàn luận về thiên hạ, hai người từng nhắc đến bí thư Ngô, không ngờ lúc này bí thư Ngô đã đến thủ đô, đúng là nể mặt Chiêm Hồng Quế. Mà một cơ hội tốt thế này cũng làm Trương Thanh Vân khó thể buông tay.
- Thế này đi, vì bí thư tiến về thủ đô có nhiều công tác cần phải làm, có lẽ dùng cơm cũng hơi muộn, anh xem tám giờ tối có được không?
Chiêm Hồng Quế nói.
- Tốt, lúc đó tôi vừa vặn có thể sắp xếp thời gian, bây giờ còn chưa tới bốn giờ, cũng không vội, chúng ta sẽ liên lạc sau.
Trương Thanh Vân cúp điện thoại mà thúc lái xe chạy nhanh, gặp mặt Quách Tuyết Phương cần nhanh chóng, không thể ảnh hưởng đến bữa tiệc tối.
Đã lâu Trương Thanh Vân chưa đến khu giải trí Lam Thiên nhưng điều này cũng không có gì ảnh hưởng gì, xem ra Quách Tuyết Phương kinh doanh khu giải trí cũng rất hiệu quả. Trương Thanh Vân không quen biết người nào ở đây, nhưng nhân viên phục vụ lại có thể gọi đúng tên "Trương tiên sinh".
Đồng thời khi đưa Trương Thanh Vân lên phòng vip cũng là căn phòng trước kia hay đến, bố trí trong gian phòng cũng không có gì thay đổi, điều này làm hắn sinh ra cảm giác giống như mới đến đây ngày hôm qua.
Trương Thanh Vân cũng đã lâu không gặp Quách Tuyết Phương, nhưng người phụ nữ này cũng giống như Triệu Giai Ngọc, cũng đều có tuổi. Nếu tính rõ ràng thì nàng cũng chỉ nhỏ hơn Trương Thanh Vân vài tuổi, bây giờ tuy cũng hơn ba mươi nhưng nước da vẫn trơn mềm láng bóng, trên mặt không có dấu hiệu của nếp nhăn. Ngược lại năm tháng trôi qua, trên người có thêm chút cảm giác trưởng thành.
- Quách Vũ gọi điện cho anh, nói tâm tính của em bây giờ quá mạnh. Em đã mắng cậu ta một chặp ở Hoài Dương, bây giờ lại ồn ào về thủ đô muốn tính sổ với anh, bây giờ anh đã đến, em muốn tính sổ thế nào?
Trương Thanh Vân gặp mặt Quách Tuyết Phương thì câu nói đầu tiên đã đi thẳng vào vấn đề.
Hai người cũng không gặp mặt nhau trong phòng tiếp khách, cả hai trực tiếp ngồi trên ghế sa lông ở phòng vip. Nếu xét về tình huống thì lần này là "không chính thức".
- Em rất thất vọng với tiểu tử Quách Vũ, nhà em hy vọng vào cậu ấy rất cao, cũng mong sao đến Hoa Đông có thể trưởng thành. Nhưng không ngờ lúc này lại là nhân vật đâm thọc, đúng là không biết xấu hổ, em cũng xấu hổ thay cho cậu ấy.
Quách Tuyết Phương nói, ngôn từ rất có khí thế.
Quách Tuyết Phương ngưng lại một chút rồi nói:
- Bí thư Trương Thanh Vân, em có nhiệm vụ nói cho anh biết, em đại biểu cho tập đoàn Vân Sơn tiến quân vào Hoài Dương, vì sao thị ủy và chính quyền Hoài Dương lại nhìn em bằng ánh mắt thành kiến? Chẳng lẽ chúng em đầu tư vài chục tỷ không đủ cống hiến cho Hoài Dương sao? Em ở lại Hoài Dương vài ngày và đã nhìn thấy rất rõ ràng, toàn bộ Hoài Dương đều là thiên hạ của Trương Thanh Vân anh, xem ra nếu không có cái gật đầu của anh thì em đừng hòng làm ăn ở Hoài Dương, vì vậy hôm nay em phải đặc biệt gặp mặt anh.
Trương Thanh Vân cau mày, hắn có chút bất mãn với Quách Tuyết Phương, hắn nói:
- Em bây giờ đại diện cho rất nhiều người, không ngờ vẫn nói chuyện không che miệng như vậy. Anh rất hoan nghênh em đến Hoài Dương, nhưng nếu em kinh doanh không đường đường chính chính thì cần gì phải quan tâm thái độ của anh, không phải sao?
Quách Tuyết Phương cũng sững sờ, nàng bị Trương Thanh Vân nói đến mức khó chịu, nàng nói:
- Được, bí thư Trương của tôi, bây giờ anh là thần ở Hoài Dương, ngoài em ra thì cũng có vài công tác ở Hoàng Hải nhìn chằm chằm vào Hoài Dương. Nếu trong sự việc này có sự công bình công chính thì em sẽ không phản đối, nhưng thật sự có được như vậy sao?
- Đây là điều nhất định, không thể nghi ngờ.
Trương Thanh Vân nói.
Quách Tuyết Phương nhìn chằm chằm vào Trương Thanh Vân, trong mắt lộ ra cái nhìn cổ quái, khóe miệng cong lên lộ ra nụ cười đắc ý, nàng nói:
- Anh đúng là có tự tin, thực tế thì anh sai rồi. Nếu dựa theo lời anh nói thì bây giờ trên phương diện hợp tác với Hoàng Hải đã sinh ra thiêu thân, Hoài Dương vì gìn giữ sự thuận lợi, vì muốn tạo ra bầu không khí hài hòa mà phải hủy bỏ kế hoạch đấu giá khu giải trí Hoa Sơn. Anh có biết khu giải trí Hoa Sơn là nơi nào không? Đó là chiến lợi phẩm lớn nhất lấy được trong tay Cố Nhuận Thu, có diện tích vài trăm héc ta, nếu hai bên lén giao dịch thì người ra tay trong bóng tối là thương nhân Hoàng Hải, việc này sẽ khó có kết quả tốt.......
Trương Thanh Vân nhíu mày, trong lòng có chút bồn chồn, hắn biết rõ Quách Tuyết Phương cũng không cần nói dối ở trên phương diện này. Nhưng hắn quả thật không biết về vấn đề này, Mã Vị Nhiên cũng không nhắc đến.
Nhưng vấn đề xử lý khu giải trí Hoa Sơn đã giao cho quận ủy chính quyền quận Hoa Sơn toàn quyền phụ trách, có phải bọn họ xảy ra vấn đề? Trương Thanh Vân đột nhiên nghĩ đến Lưu Bằng, trong lòng có ý nghĩ, hắn nói:
- Chuyện này anh tin còn chưa đến lúc quyết định cuối cùng, chưa đủ sớm để có kết luận, nhưng manh mối em nói ra cũng làm anh thanh tỉnh, chắc chắn sẽ có sự đúng đắn trong vấn đề xử lý sự việc, sẽ cho bọn họ sửa đổi.
Khóe miệng Quách Tuyết Phương chợt co quắp, nàng nói:
- Đúng là giọng quan, lời nói của anh không có chút ý nghĩa nào. Anh nói nãy giờ mà căn bản không giải quyết được gì, bây giờ em đến Hoài Dương còn bị người ta kỳ thị.
Quách Tuyết Phương ho khan một tiếng rồi hạ thấp giọng nói:
- Thanh Vân à, anh cũng biết tập đoàn Vân Sơn chúng em có thực lực trong du lịch nghỉ ngơi, chúng ta cũng không phải hợp tác lần đầu tiên. Tang Chương là một ví dụ sờ sờ, bây giờ khu thể thao mạo hiểm ở đỉnh Tang Phong đã nổi tiếng cả nước, đó đều là cục diện mà anh và em chung sức hoàn thành. Bây giờ Hoài Dương đang ở vào giai đoạn phát triển quan trọng, tập đoàn Vân Sơn chúng em có năng lực, có thực lực, vì sao anh không mở cửa đón chào?
Trương Thanh Vân sững sờ, hắn ngẳn người nhìn Quách Tuyết Phương rồi lạnh lùng nói:
- Em vừa rồi còn nói công bình công chính, bây giờ lại nói anh mở rộng cửa đón chào, rốt cuộc em muốn gì? Em còn trách cán bộ chúng tôi kỳ thị sao?
Quách Tuyết Phương không ngờ Trương Thanh Vân phản kích sắc bén như vậy, vì thế mà gương mặt đỏ bừng. Nàng vốn muốn dùng lời lẽ nhẹ nhàng để đánh động Trương Thanh Vân, nào ngờ đối phương phát hiện lỗ thủng, vì vậy dù là nàng đã trải qua nhiều tình cảnh lớn cũng cảm thấy xấu hổ.
Trương Thanh Vân không quan tâm ánh mắt Quách Tuyết Phương, hắn nhìn thời gian, tâm tình đã sớm phóng đến khách sạn thủ đô.
Bây giờ chỉ còn hai giờ nữa là đến tám giờ, từ nơi này đến khách sạn thủ đô mất một giờ, vì vậy chỉ còn một giờ nghỉ ngơi cho tốt.
Quách Tuyết Phương cũng nhạy cảm phát hiện ra sự mất tự nhiên của Trương Thanh Vân, nàng biết rõ đối phương, khi thấy đối phương nhìn giờ thì biết còn một chương trình quan trọng khác.
Không biết vì sao mà trong lòng Quách Tuyết Phương chợt bùng lên cảm giác không thoải mái, cảm thấy Trương Thanh Vân đến đây căn bản chỉ làm qua loa cho xong, đáng thương cho nàng chuẩn bị tâm lý cả nửa ngày, sự tương phản này làm nàng cảm thấy rất khó tiếp nhận.
Vì trong lòng sinh ra ý nghĩ bực bội mà trong đầu Quách Tuyết Phương chợt lóe lên một ý nghĩ, nàng không quan tâm, cũng không suy xét hậu quả, quyết định cắn răng, dậm chân thực hiện
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bố Y Quan Đạo.