Chương 821: Lao Tới Lĩnh Nam
-
Bố Y Quan Đạo
- Tịch mịch độc nam hoa
- 2415 chữ
- 2020-05-09 12:22:25
Số từ: 2408
Nhóm dịch: Tepga
Nguồn: vipvandan
Lớp tu nghiệp cán bộ cấp tỉnh trường đảng, nhóm ba người Trương Thanh Vân bay tới Lĩnh Nam làm nghiên cứu. Trong nhóm ngoài Trương Thanh Vân thì hai gã cán bộ còn lại đều đến từ tỉnh Tấn Đông.
Chiêm Hồng Quế là phó chủ tịch tỉnh Tấn Đông, một người còn lại giữ chức phó chủ nhiệm ủy ban cải cách trung ương, bản thân cũng là cán bộ Tấn Đông, tên là Túc Nhất Tiêu.
Trương Thanh Vân quen biết Túc Nhất Tiêu ở trường đảng, nhưng thật sự quen thuộc nhờ bữa tiệc chiêu đãi bí thư Ngô tỉnh Tấn Đông, hắn cũng có bối cảnh ở ủy ban cải cách, vì vậy hai người trò chuyện một chút thì đã trở nên thân quen. Túc Nhất Tiêu còn rất trẻ, năm nay mới bốn lăm, độ tuổi như vậy mà đã đảm nhiệm chức phó chủ nhiệm ủy ban cải cách thì rõ ràng là quyền cao chức trọng, tương lai vô hạn, tuyệt đối có hy vọng trở thành một ngôi sao sáng chói trên bầu trời chính trường tây bắc.
Túc Nhất Tiêu cũng là học viên có xuất thân, lại là cán bộ có tinh thần công tác. Nếu xem xét từ lý lịch thì Túc Nhất Tiêu là đảng viên khi còn học cấp ba, học đại học Yên Kinh, là một nhà kinh tế trứ danh. Sau khi đạt được học vị thạc sĩ thì tiến vào nhận công tác nghiên cứu ở văn phòng trung ương.
Sau đó Túc Nhất Tiêu xuống Tấn Đông rèn luyện, đã đảm nhiệm qua chức vụ phó chủ tịch thành phố, bí thư thị ủy, sau đó tiến vào bí thư khối bí thư trung ương, năm ngoái nhận chức phó chủ tịch ủy ban cải cách.
Chỉ cần nhìn qua lý lịch của Túc Nhất Tiêu thì có thể thấy được bản lĩnh học thuật sâu sắc, đồng thời cũng có kinh nghiệm chấp chính phong phú. Trương Thanh Vân có thể đoán chắc Túc Nhất Tiêu là cán bộ được phái Tây Bắc bồi dưỡng trọng điểm.
Phương diện đối nhân xử thế thì Túc Nhất Tiêu là một người sảng khoái, tính tình có chút tương tự như Chiêm Hồng Quế, đều có tính cách hào sảng đặc biệt của người tây bắc. Hơn nữa người này cũng có thể uống rượu, cùng Trương Thanh Vân uống một chai Mao Đài trên bàn tiệc và trò chuyện rất vui vẻ.
Lần này các học viên trường đảng phải xuống dưới nghiên cứu, Trương Thanh Vân, Túc Nhất Tiêu và Chiêm Hồng Quế là một tổ, cả ba giao ước cùng hành động. Chiêm Hồng Quế nói:
- Thanh Vân, có thể cùng nhau hành động, nhưng tôi nửa đời sống ở tây bắc, không quen mặt người, tôi cũng muốn quen biết, cũng muốn tìm hiểu hiện trạng phát triển kinh tế của các vùng duyên hải.
- Anh là cán bộ đến từ vùng duyên hải, tôi nghĩ rằng anh nhất định sẽ thỏa mãn yêu cầu này của tôi.
Trương Thanh Vân cười ha hả nói:
- Anh Chiêm cứ nói quá, anh đường đường là phó chủ tịch tỉnh, còn chưa quen mặt người sao? Mỗi năm Tấn Đông đều có một số lượng lớn cán bộ ra ngoài khảo sát, chẳng lẽ anh lại không có phần? Tôi nghĩ rằng anh đã nối đường ray với cả thế giới, bây giờ nhìn vào vài tỉnh duyên hải có lẽ cũng không hợp mắt.
- Khụ, khụ!
Chiêm Hồng Quế đỏ mặt, Túc Nhất Tiêu ở bên cạnh nói:
- Được rồi, Thanh Vân, anh cũng đừng chế nhạo anh Chiêm của chúng tôi. Lần trước bí thư Ngô đã tìm nói chuyện, nói rằng sau khi kết thúc học tập ở trường đảng thì anh Chiêm có khả năng được điều sang quản lý kinh tế.
- Nếu như vậy thì trọng trách là không nhẹ, anh cũng biết rồi đấy, khu tây bắc chúng tôi luôn tụt hậu về phía sau, trông nom kinh tế nhiều khi là không bột đố gột nên hồ. Lúc này nếu không nhân cơ hội mà nghiên cứu, để hiểu rõ tình hình kinh tế trong nước thì đợi khi nào?
Trương Thanh Vân hơi híp mắt, hắn nhìn Chiêm Hồng Quế từ trên xuống dưới, sau đó nói:
- Vậy thì được, chúng ta đến Lĩnh Nam nghiên cứu, mọi người giúp đỡ lẫn nhau, tôi cũng muốn sang xem xét một Lĩnh Nam cải cách sớm nhất.
Trương Thanh Vân cũng không nói ra những lời chúc mừng Chiêm Hồng Quế, sau này Chiêm Hồng Quế là phó chủ tịch quản lý kinh tế, dựa theo quy củ bình thường thì tất nhiên phải tiến vào thường ủy. Nhưng phó chủ tịch được phân công quản lý kinh tế lại có cách biệt rất lớn với phó chủ tịch thường vụ tỉnh, lúc này Chiêm Hồng Quế còn chưa tiến lên phó chủ tịch thường vụ, với độ tuổi của hắn thì không gian phát triển rất chật vật.
Lời đề nghị của Trương Thanh Vân lập tức nhận được sự giúp đỡ của Chiêm Hồng Quế và Túc Nhất Tiêu, vì vậy địa điểm nghiên cứu của ba người xác định là Lĩnh Nam. Ba người chủ yếu nghiên cứu sự định vị của thành phố Ngũ Dương trong tỉnh Lĩnh Nam, ngoài Ngũ Dương còn có một thành phố cấp hai chính là Lâm Cảng.
Những tổ nghiên cứu của học viên ban cấp tỉnh trường đảng trung ương xuống địa phương thường được hoan nghênh nhiệt liệt, phía Lĩnh Nam cử phó bí thư tỉnh ủy Thượng Vinh Thành ra tổ chức tiệc đón gió tẩy trần cho nhóm Trương Thanh Vân, xem như rất nể mặt.
Ngoài Thượng Vinh Thành thì còn có bí thư thị ủy tỉnh thành, thường ủy tỉnh ủy Uông Tất Thu. Người này là anh em họ với Uông Phong, trước kia Trương Thanh Vân đã từng nghe tên nhưng chưa tiếp xúc qua. Nhưng vì có tầng quan hệ với Uông phái mà hai người quen biết nhau rất nhanh, bầu không khí trong bữa tiệc đón gió tẩy trần rất thân mật.
Ngũ Dương là một thành phố lớn của Lĩnh Nam, quy mô thành phố gần ngang bằng với Hoàng Hải và thủ đô, xếp vị trí thứ ba trong nước, toàn tỉnh Hoa Đông còn chưa có thành phố nào so sánh được với Ngũ Dương. Tất nhiên Trương Thanh Vân cũng rất hứng thú với vấn đề nghiên cứu thành phố Ngũ Dương.
Mà Trương Thanh Vân cảm thấy cực kỳ hứng thú về vấn đề phát triển, quy hoạch và cải tạo công cộng thành phố. Trước kia hắn được phân công quản lý quy hoạch và xây dựng ở Cảng Thành, nhưng quy mô Cảng Thành khó thể so sánh với Ngũ Dương, lúc đó Trương Thanh Vân cũng cảm giác đã cố gắng hết sức.
Lúc đó Trương Thanh Vân đã nghĩ, nếu như đổi lại là Ngũ Dương thì phải bắt tay vào xây dựng và quy hoạch thế nào để phát triển kinh tế xứng đôi với quy hoạch? Mà trong vấn đề này thì Trương Thanh Vân không ngờ Uông Tất Thu và Túc Nhất Tiêu đều là cao thủ, Uông Tất Thu giới thiệu kỹ càng tình huống xây dựng ở Ngũ Dương, mà Túc Nhất Tiêu chốc chốc lại bổ sung vào, đôi khi còn đề xuất vài ý kiến, điều này làm Trương Thanh Vân mở rộng tầm mắt.
Khoảng thời gian gần đây Trương Thanh Vân đều ở vào trạng thái nạp điện. Những năm gần đây, khi trọng trách trên vai ngày càng nặng thì Trương Thanh Vân cũng cảm thấy kiến thức trên người mình không đủ. Bây giờ tiếng hô dùng chuyên gia trị quốc ngày càng cao, điều này làm cho Trương Thanh Vân ý thức được tầm quan trọng của vấn đề đề cao tính chuyên nghiệp và trình độ lý luận bản thân.
Thật ra Trương Thanh Vân rất coi trọng hai phương diện này, nhưng trước nay yêu cầu quá hà khắc với chính mình. Trước nay mỗi khi hắn cảm thấy mình kém người ta về phương diện nào đó thì sẽ dồn tất cả sức lực bản thân để đền bù, nhưng rõ ràng là không đủ, điều này đã chính thức làm cho tâm tính vốn cao ngạo của hắn sinh ra chút biến đổi, trở nên chịu khó lắng nghe ý kiến của người khác, cũng thu nạp rất nhiều mũi nhọn trên vấn đề đối nhân xử thế.
Sau khi chấm dứt nghiên cứu ở Ngũ Dương thì nhóm người bay sang Lâm Cảng, khi đến Lâm Cảng thì Trương Thanh Vân đặt trọng điểm vào mối liên kết hợp tác giữa Lâm Cảng và Hong Kong.
Thông qua hợp tác thì Lâm Cảng và Hong Kong đều lấy được những thành tích tốt về kinh tế, giáo dục, du lịch, tài chính, nhân lực tài nguyên, năng lượng, giao thông, điều này rất nổi tiếng trong nước.
Hong Kong là một địa phương tính tự trị rất cao, không thể dùng Hoàng Hải để so sánh. Nơi đây có chính phủ riêng, có luật pháp riêng, văn hóa và hình thái ý thức đều khác biệt rất lớn với nội địa. Dưới tình huống này thì hợp tác Lâm Cảng và Hong Kong vượt xa những khó khăn của hợp tác kinh tế Hoàng Hải và Hoài Dương.
Vì vậy Trương Thanh Vân cảm thấy lịch trình hợp tác giữa Lâm Cảng và Hong Kong rất quý giá, những thu hoạch, kinh nghiệm và bài học đáng giá để các cán bộ Hoàng Hải và Hoài Dương học tập và tổng kết. Trương Thanh Vân đến Lâm Cảng và lập tức xâm nhập vào để chăm chú nghiên cứu.
Có thể nói hành trình của Trương Thanh Vân ở Lâm Cảng là cực kỳ phong phú, hắn hầu như không lãng phí thời gian trong vấn đề ăn uống. Hai ngày nghiên cứu, hắn cố gắng tận dụng xem xét các phương diện lớn nhất ở Lâm Cảng, chạy khắp tất cả các địa phương, vì vậy mà nhân viên được sắp xếp đi theo liên tục kêu khổ.
Chiêm Hồng Quế thì tuổi tác không còn trẻ, không thể chịu được công tác với cường độ cao như vậy. Túc Nhất Tiêu thì ngược lại, hắn và Trương Thanh Vân cùng nhau dùng hết tâm sức vào vấn đề nghiên cứu.
Có câu nói nghe danh không bằng gặp mặt, Túc Nhất Tiêu đã sớm nghe qua danh tiếng của Trương Thanh Vân, người này đã thành công trên các vấn đề đánh đuổi tội phạm, đẩy mạnh hợp tác kinh tế giữa Hoàng Hải và Hoài Dương.
Nhưng những thành tích kia cũng chỉ là bình thường trong mắt Túc Nhất Tiêu, Trương Thanh Vân quả thật đã dốc hết sức ở Hoài Dương, cũng đã biểu hiện tài hoa, nhưng Túc Nhất Tiêu cho rằng những cán bộ như vậy có rất nhiều, Trương Thanh Vân nổi tiếng sợ rằng còn có liên quan đến tuổi tác. Dù sao thì một quan lớn cấp phó bộ mới trên ba mươi cũng cực kỳ hiếm gặp trong chính trường.
Mà một người như Trương Thanh Vân lại tạo ra được thành tích, đây rõ ràng là mánh lới cho danh tiếng vang xa vĩ
Nhưng thông qua đợt nghiên cứu lần này thì Túc Nhất Tiêu cũng thay đổi cái nhìn với Trương Thanh Vân. Túc Nhất Tiêu nhìn thấy được tố chất mà rất nhiều cán bộ trẻ không có được, hơn nữa đối phương còn thành thật thẳng thắn, không có sự phù phiếm của bọn họ trẻ.
Khi gặp vấn đề, Trương Thanh Vân không hiểu sẽ nói thẳng, sẽ khiêm tốn học hỏi người khác. Phải biết rằng phẩm chất này là cực kỳ quý giá, nhưng đáng quý nhất chính là sự chăm chú và quyết tâm của hắn. Trong chuyến nghiên cứu lần này thì chương trình của hắn được sắp xếp dày đặc, nhưng hắn lại hoàn toàn đắm chìm vào trong công tác, không có chút cảm giác mệt mỏi.
Ngoài những lúc đi ra ngoài tìm hiểu thì thời gian còn lại đều rất kiên nhẫn và khiêm tốn đi học hỏi người khác, sau đó lại cùng Túc Nhất Tiêu và Chiêm Hồng Quế thảo luận vấn đề. Thái độ thật tình và chuyên nghiệp như vậy thật sự làm Túc Nhất Tiêu phải kính phục từ tận đáy lòng.
Đồng thời Túc Nhất Tiêu cũng cảm giác mình gặp được đối thủ cạnh tranh đáng giá nhất trong đời, bây giờ cấp bậc giữa hai người là ngang nhau, hơn nữa nếu xem xét phương hướng phát triển thì sớm muộn gì cũng là bá chủ hùng bá một phương.
Đến khi đó hai người sẽ khó tránh khỏi đọ sức, phải biết rằng trong nước có mười mấy tỉnh, thành phố và khu tự trị, cạnh tranh bên trong rất dữ dội. Đặc biệt là những tỉnh ở gần nhau, hoặc những tỉnh có điều kiện tự nhiên và xã hội không khác biệt nhau nhiều lắm.
Thường vì bảo vệ tính ổn định, tính phát triển và tư nguyên có hạn mà giữa tỉnh và tỉnh thường cạnh tranh rất nhiều lần. Cái gì là chủ nghĩa đỉnh núi? Cái gì là chủ nghĩa bảo vệ địa phương? Những chủ nghĩa này chính là nguyên nhân sinh ra cạnh tranh, đều là điểm đánh giá giữa các khu vực với nhau.
Tuy chủ nghĩa đỉnh núi và bảo vệ địa phương là không tốt, thường bị xã hội và nhân dân lên án, nhưng điều này hoàn toàn thể hiện sự cạnh tranh khốc liệt giữa khu vực này và khu vực khác, mà cạnh tranh được chuyển lên cấp lãnh đạo thì biến tướng thành tranh đấu chiến tích và năng lực.
Không sống bống chết, đây là pháp tắc tự nhiên, cũng là pháp tắc khảo sát cán bộ, nếu muốn làm lớn thì phải chiến thắng trong cạnh tranh.