Chương 842: Mâu Thuẫn Không Thể Điều Hòa
-
Bố Y Quan Đạo
- Tịch mịch độc nam hoa
- 2379 chữ
- 2020-05-09 12:22:30
Số từ: 2372
Nhóm dịch: Tepga
Nguồn: vipvandan
Trong phòng làm việc của phó bí thư Âu Đan vẫn là mùi hương hoa say lòng người, nhưng bầu không khí hôm nay rất đè nén. Hôm nay Lăng Tiểu Tô vào châm trà cho lãnh đạo cũng không dám ngẩng đầu lên, tâm tình cực kỳ căng thẳng.
Hôm nay trưởng phòng tổ chức Trương Thanh Vân đến báo cáo công tác cho phó bí thư Âu, trong lòng Lăng Tiểu Tô rất kích động, nào biết tình cảnh thay đổi quá bất ngờ. Không biết vì sao bí thư Âu và trưởng phòng Trương lại xảy ra tranh luận nghiêm trọng, bầu không khí giương cung bạt kiếm, tâm tình cả hai đều rất kích động, giọng nói được đưa lên rất cao.
Lăng Tiểu Tô căn bản chưa từng trải qua cục diện như vậy, cãi nhau đối với nàng chỉ là chuyện thông thường, nhưng bây giờ cấp bậc của hai người đang cãi nhau là thế nào? Người khác tranh cãi thì Lăng Tiểu Tô còn có thể vào khuyên can, nhưng bây giờ bí thư Âu và trưởng phòng Trương đang khắc khẩu, nàng có tư cách đến nói xen vào sao? Khoảnh khắc này Lăng Tiểu Tô đúng là không còn cách nào, nàng muốn đi tìm thư ký trưởng nhưng lại sợ bí thư Âu mắng mình nhiều chuyện, vì thế chỉ biết lo lắng suông. Nhưng điều làm nàng cảm thấy vui mừng chính là bí thư Âu và trưởng phòng Trương cũng đều có khắc chế, cả hai chỉ ồn ào trong chốc lát, sau đó không gian lại yên tĩnh. Vì vây Lăng Tiểu Tô mới lợi dụng thời điểm vào châm trà để quan sát động tĩnh, cũng thuận tiện làm bước giảm xóc cho hai vị lãnh đạo, hai bên không tiếp tục tranh cãi mới tốt.
- Cám ơn!
Trương Thanh Vân gật đầu với Lăng Tiểu Tô, điều này làm Lăng Tiểu Tô có chút sững sốt, nàng cảm thấy mặt nóng lên, cảm giác có chút thất thố, vì vậy vội vàng trốn ngay.
- Trưởng phòng Thanh Vân, tôi nói một câu không thỏa đáng, tư tưởng của anh bây giờ là không được, điều này rõ ràng là tư tưởng chủ nghĩa. Bây giờ căn bệnh ở Hoa Đông đã quá nghiêm trọng, chúng ta không còn gì để phải lo lắng, vì vậy cần phải có quyết đoán phá rồi lập. Anh là một trưởng phòng tổ chức, công tác của anh bây giờ là là phải dốc sức thăm dò tình huống các mặt, biết rõ tất cả dự trữ, sau đó quyết đoán trong cải cách thể chế và hệ thống cán bộ, chỉ như vậy thì mới hoàn toàn thay đổi được Hoa Đông và có tương lai phát triển.......
Âu Đan nói, thái độ của nàng rất chân thành, vẻ mặt nghiêm túc, không che giấu quan điểm của mình. Nàng hơi khựng lại một chút rồi nói:
- Tôi biết anh đã công tác nhiều năm ở Hoa Đông, anh có cảm tình với nơi đây, nhưng là cán bộ đảng thì chúng ta không thể để cho cảm tình cá nhân trộn lẫn với công tác, cần phải có tư tưởng phụ trách với Hoa Đông, cần phải có trách nhiệm với đảng và nhân dân.
- Chúng ta phải cùng nhau đi thuyết phục bí thư Tần, cần phải để bí thư quyết định dẫn đầu chúng ta làm sạch cỏ dại ở Hoa Đông, chúng ta cần tạo ra một Hoa Đông mới.......
Tài ăn nói của Âu Đan là rất tốt, nàng nói rất nhịp nhàng ăn khớp và trật tự, biểu đạt ý kiến của mình rất rõ ràng, cũng không che giấu những lời phê bình với Trương Thanh Vân.
Trương Thanh Vân thở dài một hơi, lần đầu tiên hắn thấy chính kiến của mình và người khác lại khác biệt lớn như vậy. Bây giờ tất cả chính kiến của hắn và Âu Đan không hòa vào nhau, hai bên cũng có hai cách hiểu khác nhau, tình hình như vậy hầu như không tốt đẹp gì.
Trương Thanh Vân trầm ngâm một lúc rồi nói:
- Bí thư Âu, Hoa Đông là một tỉnh tám chục triệu dân, trong tỉnh có quá nhiều quan viên, mà vấn đề ung nhọt ở Hoa Đông cũng là rất sâu, nhưng bệnh nặng mà khó thể dùng thuốc mạnh, đây là vấn đề rất bình thường.
- Chúng ta muốn thay đổi Hoa Đông cũng không được nóng vội, nếu chỉ vì cái trước mắt mà mất đi tính kiên nhẫn, chỉ chậm rãi và bình thản mới có thể giải quyết tốt mà thôi. Chúng ta không thể vì giải quyết vấn đề mà làm cho cục diện Hoa Đông trở nên khó thể khống chế, như vậy ai gánh chịu trách nhiệm? Nếu vì vậy mà mang đến thiệt hại vật chất và tinh thần thì dùng cái gì để đền bù? Còn nữa, nếu tạo ra lực ảnh hưởng tiêu cực khó thể cứu chữa, như vậy phải làm sao?
- Tất cả những thứ này đều cần phải suy xét.
Âu Đan lắc đầu nói:
- Cách nói của anh là không đúng, ai nói sẽ tạo ra cục diện không thể kiểm soát? Chỉ cần mọi người đồng tâm hiệp lực sức mạnh thành đồng thì sao không khống chế được? Anh cũng là người chủ trì nhiều đại cục, trước đó vì sao cục diện đánh đuổi tội phạm và cán bộ hủ bại ở Hoài Dương vẫn khống chế được?
- Chúng ta không thể vì chuyện nhỏ mà bỏ chuyện lớn, lần này phải nghiêm túc đả kích, phải kiên quyết đả kích, cần phải trong sạch hóa bộ máy chính trị theo tinh thần chỉ đạo của trung ương.
- Anh có thể nói tôi không cẩn thận, chẳng lẽ anh còn nghi ngờ cả tinh thần của trung ương sao?
Âu Đan lại lên giọng, Trương Thanh Vân thì hoàn toàn trầm mặc. Khoảnh khắc này nói gì cũng là dư thừa, hai người khác nhau về chính kiến, khó thể giải quyết qua ngôn từ, cuối cùng cũng chỉ có thể nhờ thường ủy làm trọng tài, đến lúc đó cục diện thế nào sẽ rất khó nói.
- Đòng chí Thanh Vân, hôm nay tôi và anh cũng đã bàn khá nhiều rồi, hy vọng anh quay về và tiếp tục nghĩ lại. Tôi cũng có lời muốn nói thật với anh, trước khi nói chuyện với anh thì tôi đã cơ bản có chung nhận thức với bí thư tư pháp Đoạn Tuyết Linh, bí thư ủy ban kỷ luật Thương Ngôn Đông, hơn nữa các đồng chí lãnh đạo khối chính quyền cũng rất bức bối với vấn đề này.
- Về giải quyết vấn đề Hoa Đông, kết quả phá và lập là đương nhiên, tôi tin thường ủy sẽ giúp đỡ ý kiến của tôi. Hôm nay tôi tìm anh nói chuyện, tưởng rằng anh sẽ nhìn đại cục, không ngờ.......
Âu Đan lắc đầu, bộ dạng giống như rất tiếc hận, giống như rất thất vọng với Trương Thanh Vân.
Tâm tình Trương Thanh Vân chợt trầm xuống, cục diện đã giống như những gì hắn phán đoán, bây giờ đám thường ủy giúp đỡ đánh chém Hoa Đông là đa số. Bây giờ kẻ nào cũng muốn thẩm thấu quyền lực vào trong Hoa Đông, còn có hành động nào đạt đến mục đích nhanh hơn quá trình phá rồi lập?
Hơn nữa có nói nguy hiểm cũng chỉ là lời thừa, ai cũng chưa tận mắt thấy nguy hiểm, ai tin cục diện sẽ khó khống chế?
Cục diện đã đến nước này thì Trương Thanh Vân căn bản không muốn tiếp tục tranh cãi với Âu Đan, nhưng những câu nói cuối cùng cũng chứng tỏ nàng không thoải mái, mơ hồ có chút tức giận. Trương Thanh Vân đợi Âu Đan nói xong thì khẽ nói:
- Cũng không biết bí thư Tần có ý nghĩ gì với vấn đề này?
Âu Đan có chút sững sốt, vẻ mặt trở nên mất tự nhiên, nàng nói:
- Bí thư Tần nói sẽ có quyết sách chính xác để giúp đỡ, chỉ cần mọi người có thể vứt bỏ băn khoăn, vứt bỏ gánh nặng. Bí thư Tần là người có uy vọng cao ở Hoa Đông, nếu có anh ấy lãnh đạo công tác thì cục diện Hoa Đông nhất định sẽ chuyển biến tốt.
- Chỉ hy vọng là thế, nếu như cuối cùng tỉnh ủy có thể đưa ra quyết nghị thì chúng tôi nhất định sẽ tuân theo tinh thần chỉ đạo, nhưng bây giờ tôi cho rằng phòng tổ chức không có vấn đề gì cả.
Trương Thanh Vân nói.
Vẻ mặt Âu Đan rất khó coi, Trương Thanh Vân nhân cơ hội mà nói lời cáo từ.
Lăng Tiểu Tô thấy Trương Thanh Vân từ trong phòng làm việc của bí thư Âu đi ra, nàng vội đứng lên, Trương Thanh Vân áp tay xuống tỏ ý khỏi đa lễ, hắn ra ngoài mà vẻ mặt rất ngưng trọng.
Lăng Tiểu Tô lè lưỡi làm mặt quỷ, nàng còn chưa kịp ngồi xuống thì trong phòng đã vang lên âm thanh đập bể. Lăng Tiểu Tô quá sợ hãi, nàng vội đẩy cửa đi vào, đúng lúc nhìn thấy bình hoa đã vỡ tan dưới nền đất.
Âu Đan thấy Lăng Tiểu Tô tiến vào thì nhìn bằng ánh mắt lạnh lùng, trong lòng Lăng Tiểu Tô bùng lên một luồng khí lạnh, trước nay nàng chưa từng thấy bí thư tức giận như vậy.
Bình thường Âu Đan rất ôn hòa nhưgn hôm nay đã thật sự tức giận, Trương Thanh Vân có lẽ mạo phạm tôn nghiêm của nàng. Trước đó Âu Đan cũng từng tìm Tần Vệ Quốc yêu cầu trợ giúp, nhưng bí thư vẫn không bày tỏ thái độ cho rõ ràng.
Đây hầu như trở thành vảy nghịch trên người Âu Đan, bây giờ Trương Thanh Vân lại đến đây đánh trả, thực tế đã bày tỏ thái độ sẽ giúp đỡ Tần Vệ Quốc, còn kém chưa nói chẳng thèm quan tâm lời nói của Âu Đan.
Điều này làm cho Âu Đan cảm thấy cực kỳ khó chịu, trước khi tìm gặp nói chuyện thì nàng đã tìm hiểu kỹ tính cách của Trương Thanh Vân, trước đó cũng đã chuẩn bị đầy đủ. Nàng không những liên hệ với các thường ủy tỉnh ủy khác, hơn nữa hiệu quả là rất tốt, trong lòng nàng vì vậy cũng có ý kiến riêng.
Dưới tình huống như vậy, Âu Đan tìm gặp Trương Thanh Vân chính là đại cục đã định. Khi căn cứ vào ý kiến đoàn kết của ban ngành, nàng nói ra rõ ràng ý nghĩ của mình, nhưgn Trương Thanh Vân không đồng ý quan điểm của nàng, trái lại còn bác bỏ, nói rằng ý nghĩ đó là sai lầm lớn.
Hơn nữa cuối cùng Trương Thanh Vân còn nói rõ, trừ khi hội nghị thường ủy thông qua, nếu không hắn sẽ không bao giờ đồng ý với đề nghị phá rồi lập. Cũng vì vậy mà tất cả chuẩn bị của Âu Đan lập tức mất linh.
Bây giờ cục diện Hoa Đông chính là phát triển mạnh theo hợp tác khu kinh tế Hoàng Hải, dù là Âu Đan hay Đoạn Tuyết Linh ở tỉnh ủy, thậm chí là Diêm Thụ Niên ở Cảng Thành cũng cần khống chế thế cục.
Dưới tình cảnh này thì bọn họ phải có một điểm kích thích chính trị, mà bây giờ trung ương đang tạo áp lực cho Hoa Đông, mà các phần tử của thế lực bên ngoài cũng muốn cắm rể sâu ở Hoa Đông.
Dù là Âu Đan cẩn thận trời sinh cũng thấy mình có được cơ hội ngàn năm một thuở, bây giờ chỉ cần Hoa Đông cải cách quét sạch phần tử cán bộ hủ bại thì sẽ thực hiện kế hoạch phá rồi lập. Đến khi đó thì hệ thống cũ ở Hoa Đông sẽ đổ sụp, Hoa Đông sẽ có cục diện mới.
Âu Đan sẽ không bỏ qua cơ hội này, nàng đã không chỉ một lần tạo áp lực cho Trương Thanh Vân nhưng không kết quả, cuối cùng nàng mới bất đắc dĩ liên hệ với các thường ủy khác.
Khi Âu Đan đã nghĩ mình khống chế được tất cả thì Trương Thanh Vân lập tức ngã bài với ý nghĩ trái ngược, Âu Đan thật sự không rõ Trương Thanh Vân thật sự có phải kẻ chưa đến Hoàng Hà thì chưa từ bỏ ý định như trong truyền thuyết sao? Nếu thua trong hội nghị thường ủy thì không những bất lợi cho Trương Thanh Vân, đồng thời cũng là đả kích rất lớn cho Tần Vệ Quốc ở Hoa Đông.
Trong lòng Âu Đan không muốn có một cục diện như vậy, tuy nàng không quá tín nhiệm Tần Vệ Quốc, cũng không cho rằng bí thư có thể dẫn đầu ban ngành cải tổ triệt để Hoa Đông, nhưng nàng cũng không muốn đối đầu chính diện với Tần Vệ Quốc.
Âu Đan cũng không phải quá sợ hãi, chỉ là bây giờ trung ương đang liên tiếp tạo áp lực cho Hoa Đông, vì vậy Tần Vệ Quốc đã khó thể phản đối Âu Đan, tất nhiên nếu đã như vậy thì Âu Đan cũng không muốn làm khó vua Hoa Đông.
Nhưng sự việc thường không được như mong muốn, Trương Thanh Vân giống như là người bắt đầu nói rõ những gì Âu Đan đang nghĩ khó thành hiện thực. Nhưng nếu xét về phương diện khác thì bây giờ là lúc Âu Đan nên dựng lên uy tín trong ban ngành, biết đâu thuận lợi quán triệt ý chỉ trong hội nghị thường ủy sẽ là một thủ đoạn rất tốt?