Chương 84: Đơn Vị Tiếp Khách.
-
Bố Y Quan Đạo
- Tịch mịch độc nam hoa
- 1924 chữ
- 2020-05-09 12:17:24
Số từ: 1917
Nhóm dịch: Tepga
Nguồn: vipvandan
- Chủ nhiệm Trương, đây là văn kiện anh cần.
Vương Đào đi vào trong văn phòng của Trương Thanh Vân rồi dùng giọng cung kính nói.
- À!
Trương Thanh Vân đang cúi đầu ghi chép, hắn đột nhiên ngẩng đầu nói:
- Sao anh lại tự mình đưa tới? Nha đầu Trương Thiến lại lười biếng sao?
Trương Thanh Vân lập tức tiếp nhận văn kiện, bên trên ghi rõ "Chỉ thị của huyện ủy Ung Bình về vấn đề tăng tài chính bằng phương pháp tiết kiệm chi phí công tác".
- Đâu dám, đâu dám!
Vẻ mặt Vương Đào có chút nhăn nhó, một lúc lâu sau hắn mới nói:
- Chủ nhiệm Trương, tối nay anh có rãnh không? Tôi muốn mời anh...Mời anh một bữa cơm rau dưa.
Trương Thanh Vân nhìn Vương Đào rồi cười nói:
- Anh còn khách khí với tôi như vậy làm gì, có gì thì cứ nói thẳng.
- Không, không có gì, chẳng qua chỉ muốn mời anh dùng cơm.
Vương Đào dùng giọng có chút toan tính nói.
- Vậy thì tốt, tan giờ làm nhớ nhắc nhở tôi.
Trương Thanh Vân cũng không muốn nói nhiều, nếu nói về mặt lý luận thì hắn và Vương Đào cũng coi như đồng cấp, cùng là bạn đồng nghiệp thì tiếp xúc kéo liền quan hệ cũng là chuyện nên làm.
- Đúng rồi, chủ nhiệm Vương, tôi chuẩn bị xuống phòng giám sát để kiểm tra tình huống tài chính và thu nhập từ thuế của toàn bộ huyện. Anh cũng biết rồi đấy, lúc này tình hình tài chính trong huyện đã cùng quẫn đến mức không còn khố để mặc. Đầu năm nay huyện ủy đã ra chỉ thị đặc biệt về công tác tài chính và thu nhập từ thuế, nhưng đã nửa năm rồi mà không thấy có chút hiệu quả. Lúc này tôi nghi ngờ phương diện chấp hành có vấn đề, sau này anh rất có thể sẽ tự mình chủ trì.
Trương Thanh Vân khẽ cười nói.
- Sao?
Vương Đào trở nên sững sờ, sau đó hắn lập tức gật đầu như gà mổ thóc. Phòng giám sát đều do một mình Trương Thanh Vân trông coi, lúc này Trương Thanh Vân lại nói đến chuyện sau này Vương Đào hắn có thể sẽ chủ trì, điều này chứng tỏ Trương Thanh Vân đã xem trọng Vương Đào hắn. Lãnh đạo chủ quản xem trọng chính mình, Vương Đào sao không kích động cho được?
Sau khi Vương Đào rời khỏi phòng thì Trương Thanh Vân cười cười, hắn cầm bút ghi lên vài dòng chữ lên phần để trống của văn kiện "Tăng cường năng lực quản lý của phòng thuế vụ, gia tăng tài chính có thể chi phối tài lực." Hành động đi qua phòng giám sát của Trương Thanh Vân chẳng qua chỉ là bước ngang sân khấu mà thôi, Trương Thanh Vân đã sớm nhận được những báo cáo rõ ràng từ lâu rồi.
Khi tan tầm vào buổi chiều, Vương Đào đã sắp xếp xe cộ hoàn chỉnh, khi Trương Thanh Vân đi xuống lầu thì Vương Đào dùng giọng chào đón nói:
- Sao vậy? Chúng ta không đi đón bà nhà à?
Trương Thanh Vân trở nên sững sờ, hắn còn tưởng rằng Vương Đào sẽ ăn ở Hiểu Nhĩ Sơn Trang, vì vậy nên không muốn gọi điện thoại cho Cảnh Sương. Không ngờ tình cảnh lại thế này, vì vậy Trương Thanh Vân đành khoát tay nói.
- Không cần, hôm nay cô ấy cũng rất bận rộn, chúng ta chẳng qua chỉ đi dùng bữa cơm mà gọi cô ấy đi cũng không thích hợp.
Trương Thanh Vân đã nói như vậy thì Vương Đào cũng chỉ biết cười làm lành, cũng không cố gắng gượng. Sau khi lên xe hai người liên tục nói chuyện phiếm, một lát sau đã đến nơi.
Vương Đào xuống xe giúp Trương Thanh Vân mở cửa, Trương Thanh Vân nhíu mày, không ngờ lại đến khách sạn Ginza. Lúc này cửa khách sạn đã có vài người nghênh đón, một người đứng đầu tuổi trên dưới bốn mươi, tướng mạo đường đường, từ xa đã dùng giọng nhiệt tình nói:
- Chủ nhiệm Vương, anh đến cũng rất đúng giờ. Vị này là chủ nhiệm Trương sao? Chào anh, chào anh!
Vương Đào tiến lên bắt tay với người đàn ông, sau đó hắn quay đầu nói với Trương Thanh Vân:
- Chủ nhiệm Trương, vì này chính là Ngô Bằng, là giám đốc Ngô, cũng là người Ung Bình. Vào những năm tám mươi giám đốc Ngô xuống biển đi Nam Hải, bây giờ áo gấm về làng, khách sạn Ginza này chính là sản nghiệp của anh ấy.
- Chào chủ nhiệm Trương! Lần đầu tiên gặp mặt không ngờ anh còn trẻ như vậy.
Vương Đào vừa nói xong thì Ngô Bằng đã lập tức mở lời chào đón, giọng điệu rất nhiệt tình.
Trương Thanh Vân thầm cảm thấy lo lắng, Vương Đào nói mời mình dùng cơm, sao lại tạo ra tình cảnh này? Nhưng vẻ mặt Trương Thanh Vân vẫn rất bình tĩnh, hắn bắt tay với Ngô Bằng rồi khẽ gật đầu.
- Chủ nhiệm Vương, chủ nhiệm Trương, rượu và thức ăn đã chuẩn bị tốt, tất cả đều đang chờ hai vị...Mời đi bên này.
Trương Thanh Vân và Vương Đào được Ngô Bằng dẫn vào trong một gian phòng xa hoa trên tầng cao nhất. Khách sạn Ginza tổng cộng có hai mươi tầng, cũng coi như là một ngôi nhà cao trong huyện Ung Bình, những thiết bị được lắp đặt bên trong rất xa hoa, quả nhiên không thua kém khách sạn cao cấp ở Nam Hải, rõ ràng Ngô Bằng này cũng rất có tâm.
Đây là một gian phòng phía bờ sông, bên ngoài là một lớp kính hình vòng cung, có thể thu hết cảnh đẹp trên dòng sông Thủy Hà vào trong mắt. Phương xa là cảnh đêm thành bắc huyện Ung Bình, ngồi trong gian phòng này làm cho tâm thần người ta trở nên thoải mái.
Thức ăn hôm nay rõ ràng cũng hao tốn rất nhiều tâm tư của Ngô Bằng, cũng không phải chỉ là hương vị hải sản của Nam Hải mà còn có rất nhiều món địa phương của Ung Bình. Chỉ cần nhìn bàn tiệc là biết rất có cấp bậc, hơn nữa còn làm người ta sinh ra cảm giác muốn ăn.
- Mời chủ nhiệm Trương, chủ nhiệm Vương, mời hai anh thượng tọa!
Vừa tiến vào phòng thì Ngô Bằng đã nhiệt tình mời mọc, những thành viên cao cấp của khách sạn Ginza đi theo phía sau Ngô Bằng cũng tiến lên chào hỏi hai người Trương Vương.
- Giám đốc Ngô, ngài xem có nên sắp xếp bồi rượu không?
Một người đứng sau lưng Ngô Bằng dùng giọng toan tính nói.
Ngô Bằng nhìn Vương Đào rồi lại nhìn Trương Thanh Vân, hắn đang chuẩn bị mở miệng thì Vương Đào đã khoát tay nói:
- Thôi khỏi, thôi khỏi, chúng ta là những đại nam nhân, tự uống lấy rượu cho thoải mái.
Vương Đào là đồng sự của Trương Thanh Vân cũng đã khá lâu, tất nhiên biết rõ tính tình của Trương Thanh Vân. Người này rất biết kiềm chế bản thân, nếu muốn tìm vài vị tiểu thư bồi rượu thì sợ rằng được không bằng mất.
Ngô Bằng nở nụ cười xấu hổ rồi liên tục xưng vâng. Sau khi mọi người ngồi xuống thì hắn lại rót cho hai người Trương Vương mỗi người một ly, sau đó hắn nâng chén nói:
- Mời hai vị lãnh đạo, hôm nay hai vị có thể đến đây làm vẻ vang cho kẻ hèn này ở khách sạn Ginza, chúng ta cùng cạn chén.
Trương Thanh Vân vẫn trầm mặc không nói lời nào, hắn cũng cụng ly. Vương Đào thì nâng chén nó vài ba câu rồi thuận thế cạn sạch.
Những người ngồi trên bàn cùng nâng chén làm cho bầu không khí ngày càng hòa hợp, Trương Thanh Vân vẫn không lên tiếng, rượu cũng không uống nhiều lắm. Ngô Bằng cũng không quá mức để ý, dù sao đây cũng là lần đầu tiên hắn gặp mặt Trương Thanh Vân, hơn nữa cán bộ tuổi trẻ có chút kiêu ngạo là bình thường. Ngô Bằng đã nghe ra chút tin tức, chuyện chính mình muốn làm còn thuộc về phạm vi chức trách của Vương Đào.
Khi uống được vài vòng rượu thì Ngô Bằng nhân cơ hội nói với Vương Đào:
- Chủ nhiệm Vương, chuyện lần trước chúng ta bàn bạc với nhau thế nào? Anh xem.......
- Điều đó không thành vấn đề, lúc này đảng và chính quyền đều đang cổ vũ bên ngoài đầu tư, giám đốc Ngô không quên quê hương đất tổ, sau khi công thành danh toại thì quay về đầu tư, tất nhiên chúng tôi phải ra sức giúp đỡ. Hơn nữa dù nói thế nào thì Ginza cũng là khách sạn cao cấp nhất trong huyện Ung Bình, nếu các người đã muốn đón tiếp cán bộ công tác thì tôi cũng yên tâm.
Vương Đào vung tay lên nói chuyện cực kỳ khí thế.
Trong lòng Trương Thanh Vân chợt nhảy dựng lên, hắn đã nghe rõ, hắn biết Ngô Bằng muốn đầu tư kinh doanh. Dù Ung Bình là một huyện vùng sâu nhưng hàng năm những đoàn công tác từ trên tỉnh, từ thành phố xuống công tác rất nhiều, tất nhiên tiếp đãi cũng khá mạnh tay.
Trương Thanh Vân vừa nghĩ đến đây thì thiếu chút nữa nhảy dựng lên, Vương Đào quá bộp chộp, chuyện quan trọng như vậy mà cũng dám gánh vác, hắn không sợ gánh quá nhiều chuyện trên người sao? May mà hôm nay chính Trương Thanh Vân đến đây, nếu không sợ rằng Vương Đào sẽ chọc ra một lỗ thủng lớn.
Công tác tiếp đãi cán bộ cấp cao nhìn thì có vẻ là chuyện nhỏ nhưng lại cực kỳ béo bở, những mối quan hệ bên trong rất phức tạp. Trước đây huyện ủy chỉ định tiếp đã cán bộ cấp cao ở khách sạn Thủy Hà, nhưng sau khi xí nghiệp nhà nước thay đổi chế độ quản lý, Trương Thanh Vân còn chưa kịp thăm dò khách sạn Thủy Hà thì Vương Đào đã dám vỗ đùi thay đổi nơi tiếp đón, đây không phải đang thắt cổ tự tử sao?
- Vương Đào, giám đốc Ngô, cám ơn hai người đã chiêu đãi nhưng lúc này trong nhà tôi có chuyện gấp, cần phải nhanh chóng quay về, tôi sẽ đi trước.
Trương Thanh Vân đứng lên nói, dù hắn đã cố gắng khống chế tâm tình nhưng vẻ mặt vẫn cực kỳ âm trầm.
Trương Thanh Vân nói xong cũng không quan tâm biểu cảm của người xung quanh, hắn tự mình đứng lên đẩy cửa bỏ đi, chỉ sau khoảnh khắc đã đi khuất bóng. Vương Đào lập tức có phản ứng, hắn dựa vào trực giác mà biết mình đã mắc phải sai lầm, hắn vội vàng nói vài câu với đám người Ngô Bằng rồi cũng lập tức phóng theo.