Chương 970: Giang Nam Đại Biến?
-
Bố Y Quan Đạo
- Tịch mịch độc nam hoa
- 2324 chữ
- 2020-05-09 12:23:03
Số từ: 2317
Nhóm dịch: Tepga
Nguồn: vipvandan
Tham gia hội nghị Triệu gia thì Trương Thanh Vân mới biết Triệu Văn Phong triển khai mở rộng công tác ở Giang Nam cũng không được thuận lợi, dựa theo lời nói của Triệu Văn Phong, tư duy của bí thư tỉnh ủy Thang Vận Quốc quá bảo thủ, quấy nhiễu công tác của khối chính quyền, điều này làm cho ý chỉ của Triệu Văn Phong khó thể quán triệt. Sau khi nghe những lời trần thuật của Triệu Văn Phong, Trương Thanh Vân cảm thấy đây là vấn đề liên quan đến lợi ích khó gỡ của Triệu gia ở Giang Nam, có lẽ đây mới chính là nguyên nhân căn bản để Triệu Văn Phong khó thể phát triển.
Trong quá khứ thì kinh tế Giang Nam xếp ở vị trí thứ hai đếm ngược từ dưới lên ở Trung Nguyên, khoảng cách khá xa với Giang Bắc. Những hoàn cảnh kinh doanh thuận lợi cho các xí nghiệp tiến vào đầu tư ở thời đại Chiêm Giang Huy đã biến mất sạch sẽ.
Giang Nam là một tỉnh lớn lấy nông nghiệp làm sản nghiệp chính, nhưng những năm gần đây dù là sản lượng lương thực hay vấn đề bao tiêu sản phẩm của nông dân đều rất bết bát, độ mạnh trong công tác nắm nông thôn của khối chính quyền là chưa đủ.
Tất nhiên đây không phải vấn đề của Triệu Văn Phong, nhưng bây giờ hắn đang ngồi tên ghế chủ tịch tỉnh Giang Nam, kinh tế Giang Nam yếu kém là áp lực rõ ràng với hắn.
Giang Nam là quê quán của Trương Thanh Vân, hắn rất có cảm tình với địa phương này, vì vậy trước nay luôn quan tâm đến tình trạng phát triển của Giang Nam. Sau khi hắn tiến vào bộ thương mại thì thông qua cục xây dựng thị trường và trật tự thị trường để biết rõ tình huống ở Trung Nguyên. Nếu xét về nông nghiệp thì thị trường ở Giang Nam còn ở vào giai đoạn thô ráp, nông dân thiếu sự chỉ đạo của chính quyền, nông sản ế ẩm, tình huống khó khăn.
Mặt khác công tác chứng thực an toàn sản phẩm cũng phát triển rất chậm, gần đây bộ thương mại đẩy mạnh công tác nhưng các cấp chính quyền ở Giang Nam lại không gấp, giống như tất cả biện pháp thi hành chính trị của khối chính quyền Giang Nam đều đã nhầm lẫn lớn.
Trước kia Trương Thanh Vân mơ hồ có cảm giác như vậy, nhưng bây giờ nghe Triệu Văn Phong thuyết minh, hắn đã càng hiểu thêm về tình hình Giang Nam, tâm tình tất nhiên sẽ không quá tốt.
Nhưng bây giờ Trương Thanh Vân ngồi trong các thành viên Triệu gia, hắn không lên tiếng. Hôm nay Triệu Mai Nam cố ý cho Hà Khôn xuất hiện, tuy lão đã về hưu nhưng vẫn là nguyên lão trong Triệu gia, cũng là người có quyền uy tuyệt đối ở Giang Nam. Khi nghe Triệu Văn Phong nói như vậy thì Hà Khôn nói:
- Chủ tịch Triệu, hôm nay ở đây không có người ngoài, có những vấn đề tôi không ngại nói rõ. Giang Nam là một địa phương không giống như những nơi khác, vùng bắc Giang Nam nhiều núi non, vùng phía nam là đồng bằng, đây là một tỉnh điển hình nông nghiệp.
- Nhưng cũng vì có quá nhiều đồi núi mà nông nghiệp nhiều địa phương không thích ứng với cơ giới hóa, đây cũng chính là nguyên nhân làm cho nông nghiệp Giang Nam luôn ở vào giai đoạn cày sâu cuốc bẫm.
- Bây giờ thời đại đã khác, nếu tiếp tục cày sâu cuốc bẫm sẽ không phù hợp yêu cầu xã hội. Đây cũng chính là đề tài cho đảng ủy chính quyền, chúng ta cần phải nghĩ nhiều biện pháp đẩy mạnh thu nhập của nông dân.
- Những năm trước trung ương đảng đưa ra quy hoạch Trung Nguyên quật khởi, đây chính là cơ hội cho Giang Nam, tạo ra thị trường cho Giang Nam. Lúc đó những cán bộ đảng viên chúng ta vì khẩu hiệu mà lạc lối, trước đó tôi đã thấy rõ vấn đề, đã từng nắm rất chặt. Bây giờ có vài đồng chí lại nói rằng kinh tế đi theo con đường rối loạn của Hà Khôn để lại.
Hà Khôn nói đến đây thì cực kỳ tức giận, lão công tác cả đời, bây giờ về hưu bị người ta mổ xẻ, không tức tối là không được.
Hà Khôn dừng lại khá lâu rồi nói;
- Tôi có thể thừa nhận trách nhiệm, tôi cũng nói rõ đã thi hành biện pháp chính trị không thẹn với sự tín nhiệm của tổ chức, nhưng điểm mấu chốt của Giang Nam nằm ở đâu? Quan trọng là nông dân có được nâng cao thu nhập hay không, nông dân có thể được thay đổi hay không, đây chính là căn bản, không phải xây dựng vài tuyến đường cao tốc, vài tuyến đường sắt.
- Đây là ý nghĩ biện pháp chính trị trong thời đại của tôi, nhưng bây giờ bộ mặt Giang Nam là thế nào?
Vẻ mặt Triệu Văn Phong có chút biến đổi, lúc này có chút khó coi, hắn nói:
- Bí thư Hà nói rất đúng, đúng như những gì bí thư Hà đã nói, hai miền nam bắc ở Giang Nam khác biệt quá lớn, phía bắc Giang Nam đa số là đồi núi, kinh tế nông thôn chiếm tỉ trọng quá lớn, nhưng phía nam lại là vùng đồng bằng, đặc biệt là lấy Thành Đô làm trung tâm phồn hoa. Chúng ta cần phải tham khảo kinh nghiệm phát triển kinh tế vùng duyên hải, phải đẩy mạnh kinh tế công nghiệp, nhưng.......
- Không thể hy sinh phương hướng phát triển của Giang Nam làm cái giá đắt, đừng xem quy hoạch Trung Nguyên quật khởi là cực kỳ quan trọng.
Triệu Văn Phong còn chưa nói hết lời thì Hà Khôn đã chen ngang.
Hà Khôn nói như vậy thì trong phòng nồng nặc mùi thuốc súng, Trương Thanh Vân lúc này mới hiểu rõ, thì ra Hà Khôn và Triệu Văn Phong có ý kiến khác biệt. Có lẽ sau khi Triệu Văn Phong đến Giang Nam thì biện pháp thi hành chính trị khác biệt quá lớn với ban ngành trước đó, xoay chuyển quá đột ngột, nếu không Hà Khôn sao có thể nói ra những lời như vậy ở tình cảnh này/
Người làm quan đã về hưu, nếu không phải vấn đề quá lớn, ai tình nguyện già rồi còn đắc tội với người?
Bầu không khí trong phòng rất yên tĩnh, Triệu Văn Phong vài lần định nói chuyện nhưng nhìn vẻ mặt không tốt đẹp gì của Triệu Mai Nam thì không lên tiếng. Không biết qua bao lâu, Triệu Mai Nam cuối cùng cũng nói:
- Tình hình Giang Nam đã được thảo luận ở hội nghị bộ chính trị, sau khi tổ giám sát số ba của trung ương xuống kiểm tra Giang Nam thì báo cáo vè, cũng đề cập đến những sơ hở trong biện pháp thi hành chính trị của Giang Nam. Hơn nữa những lời vừa rồi của bí thư Hà đều là vàng ngọc.
Triệu Mai Nam nói như vậy thì vẻ mặt Triệu Văn Phong càng khó coi, Trương Thanh Vân thầm thở dài, với những hiểu biết của hắn về Triệu Văn Phong, hắn có thể hiểu được tâm tình của đối phương vào lúc này. Làm quan lớn một phương, không ai không muốn vung tay làm một phen, mà Triệu Văn Phong cũng không ngoại lệ. Nhưng Giang Nam dù sao cũng khác biệt với những địa phương khác, dù Triệu gia có thế lực lớn ở Giang Nam nhưng Triệu Văn Phong muốn quán triệt ý chí cũng gặp phải lực cản rất lớn, nếu trong vấn đề này hắn không biết cách áp dụng sách lược đúng đắn, chỉ biết cứng rắn, như vậy sẽ cực kỳ có hại.
Triệu Mai Nam có vài lần nhìn về phía Trương Thanh Vân, nhưng Trương Thanh Vân vẫn không quan tâm, không phát biểu điều gì. Triệu Văn Phong cũng có vài lần nhìn Trương Thanh Vân, nhưng Trương Thanh Vân càng giả vờ như không phát hiện ra.
Cuối cùng bầu không khí trở nên tẻ ngắt, Triệu Mai Nam phất tay nói:
- Được rồi, nghỉ ngơi trong chốc lát, gọi bọn họ cùng vào, mở hội nghị mỗi năm một lần của nhà chúng ta.......
Trương Thanh Vân từ trong phòng đi ra, hắn bước đi rất nhanh, nhưng Triệu Văn Phong ở phía sau đã chạy lên nói:
- Thanh Vân, cậu chờ chút.
Trương Thanh Vân thầm kêu khổ nhưng vẻ mặt không thay đổi, hắn xoay người nói:
- Tam ca.
Triệu Văn Phong khoát tay, vẻ mặt hắn rất khó coi, hắn nói:
- Tam ca muốn gặp cậu chốc lát, chúng ta sang bên kia ngồi, Tam ca còn cần lão đệ chỉ điểm.
Trương Thanh Vân cười cười rất mất tự nhiên, hắn nghĩ sẽ nói vài lời uyển chuyển. Triệu Văn Phong kéo Trương Thanh Vân đến đại sảnh, sau khi đặt mông ngồi xuống thì bắt đầu kể khổ:
- Thanh Vân, không phải Tam ca không phát hiện ra khuyết điểm của mình, nhưng Giang Nam thật sự làm anh nản lòng thoái chí. Những gì chú Hà nói cậu cũng nghe thấy rồi đấy, tất cả đều khó phản kháng, cực kỳ có lý.
- Tôi nói với cậu, Giang Nam điển hình là kinh tế Thành Đô, những năm gần đây sức sống càng suy yếu, đảng ủy chính quyền các cấp mất đi trách nhiệm và lòng cầu tiến, cậu nói xem đây là vấn đề gì? Tôi nói cho cậu biết, bây giờ thế lực các nhà ở Giang Nam quá rối khó gỡ.
- Làm du lịch là tập đoàn Vân Sơn, xây dựng là nhà chúng ta, mặt khác còn có Uông gia, Cao gia. Với tình hình như vậy, muốn cải tạo môi trường đầu tư thì không phải hứa suông sao?
- Chưa nói đến những vấn đề khác, những năm gần đây tốc độ xói mòn của tài sản nhà nước đã đạt đến mức độ kinh người, vấn đề này có phải mấu chốt không? Còn nữa, khu công ngệ kỹ thuật cao của Giang Nam chúng ta những năm qua phải mất biết bao nhiêu cố gắng của ban ngành?
- Nhưng vì sao công viên kỹ thuật ở Giang Nam chúng ta năm xưa đứng đầu Trung Nguyên, bây giờ lại lui về phía sau để Giang Bắc tiến lên đứng đầu? Tôi không cần xem những vấn đề khác, chỉ ần nhìn kết cấu xí ngiệp trong công viên kỹ thuật cũng thấy được manh mối.
- Nếu không có vấn đề thì sao không cắm dùi ở Giang Nam? Đây là vấn đề về hoàn cảnh đầu tư ở Giang Nam. Thanh Vân, cậu nói xem, hoàn cảnh như vậy có cần chỉnh đốn không?
- Chú Hà nói mình công tác không phụ lòng đảng và tổ chức, chẳng lẽ Triệu Văn Phong tôi làm ra những chuyện phải xin lỗi tổ chức sao? Còn vấn đề về kinh tế nông thôn, gia tăng thu nhập của nông dân, tôi thừa nhận mình có sai lầm.
- Nhưng nếu nắm những vấn đề này mà nói tôi đi nhầm đường, lạc hướng, như vậy là lý lẽ gì?
Vẻ mặt Triệu Văn Phong rất kích động, hắn kéo Trương Thanh Vân và bắt đầu kể khổ với tâm tình khó khống chế. Trương Thanh Vân cau mày nói:
- Tam ca? Sao vậy? Có phải ban ngành Giang Nam sắp điều chỉnh không? Không phải đại hội đại biểu nhân dân tỉnh vừa mới kết thúc sao?
Trương Thanh Vân nói những lời này cũng không quá lớn, thậm chí có thể nói là rất nhẹ nhưng lại giống như có ma lực, Triệu Văn Phong lập tức ngây ra như phỗng. Tất cả tâm tình kích động đã biến mất, hắn ngồi trên ghế uể oải như quả bóng xì hơi.
- Thanh Vân, cậu nói có thể đúng, có lẽ tôi khó thể ở lại Giang Nam. Cái nắp của Quách gia, Uông gia, Cao gia và cả Triệu gia chúng ta rất khó vạch trần, lần này.......
Triệu Văn Phong lắc đầu, vẻ mặt uể oải đến cực điểm.
Đồng tử trong mắt Trương Thanh Vân chợt thu lại, hắn đứng lên khỏi ghế. Thì ra vì sao hôm nay Triệu Văn Phong lại không khống chế được tâm tình, Trương Thanh Vân cũng không ngờ sự việc nghiêm trọng như vậy, nhưng lúc dùng cơm chẳng phải Triệu Văn Phong còn rất vui vẻ sao?
Trong lòng Trương Thanh Vân bùng lên cảm giác quỷ dị, nếu vừa xuống tuyến dưới mà bi bỏ đi, như vậy không xảy ra chuyện lớn thì sao có thể áp dụng được? Hơn nữa chỉ cần nhìn vẻ mặt là biết Triệu Văn Phong không thể tiếp nhận sự thật này, phản ứng đầu tiên của Trương Thanh Vân là Giang Nam có chuyện.
- Tam ca, không cần có kết luận quá sớm, sự việc đã xảy ra, anh nên về Giang Nam trước, phải tin tưởng tổ chức.
Trương Thanh Vân vỗ vỗ vai Triệu Văn Phong rồi nói, Triệu Văn Phong dùng ánh mắt phức tạp nhìn Trương Thanh Vân, hắn gật đầu ảm đạm