• 3,349

Chương 995: Đã Xảy Ra Chuyện


Số từ: 2214
Nhóm dịch: Tepga
Nguồn: vipvandan
- Bí thư Trương, tôi đã no rồi.
Ân Bằng Phi khẽ buông đũa, hắn dùng giấy lau sạch miệng. Trước đó hắn vội vàng chạy đến khách sạn Trương Thanh Vân ở lại, khi đến nơi còn bị ngăn cản, nhưng dù sao hắn cũng có quan hệ đặc biệt với lãnh đạo, vì thế hắn chỉ cần nói rõ vấn đề và nhận được yêu cầu tiếp kiến của Trương Thanh Vân.
Tất nhiên tiếp kiến được tiến hành trong lúc ăn sáng, Ân Bằng Phi để bụng đói chạy từ Thanh Giang đến Thành Đô, hắn quả thật đã rất đói. Hơn nữa bữa sáng chuẩn bị cho Trương Thanh Vân lại khá tốt, cực kỳ hấp dẫn.
Nhưng Ân Bằng Phi cũng không thể không khống chế khoái cảm ăn uống của mình, vì hắn biết thời gian của Trương Thanh Vân rất quý giá, nếu hắn ăn no thì chẳng còn thời gian để nói.
Trương Thanh Vân nhíu mày nói:
- Có người ăn sáng như cậu sao? Tôi thấy cậu có vẻ không giống như thoải mái ăn uống, bộ dạng hoang mang lo lắng giống như đánh mất linh hồn, có một chủ tịch như vậy sao?
Trương Thanh Vân ngừng lại một chút rồi tiếp tục:
- Tôi đã nghe nói về chuyện của cậu, hôm nay cậu đến đây cũng đừng đi vội. Thế này nhé, tôi sắp đến công viên kỹ thuật Giang Nam, cậu đi theo tôi. Năm xưa khi công viên kỹ thuật vừa được xây dựng thì cậu vẫn luôn theo tôi như vậy.
- Vâng.
Ân Bằng Phi nói, vẻ mặt rất vui sướng, bàn tay lại không nhịn được phải cầm đũa. Trương Thanh Vân híp mắt nhìn hắn nói:
- Tiếp tục ăn đi, trước mặt tôi đừng giả vờ, tôi cũng biết cậu đang đói rã ruột.
Ân Bằng Phi nở nụ cười ngượng ngùng, hắn cũng không khách khí mà tiếp tục thưởng thức bữa sáng phong phú. Hắn nói vài lời với Trương Thanh Vân mà trong lòng không khỏi chấn động, bí thư Trương biết chuyện của hắn, điều này làm hắn cảm thấy mình được ủng hộ. Hơn nữa chút nữa hắn còn được cùng đi thị sát công viên kỹ thuật với lãnh đạo, đây là một tín hiệu rất tốt.
Ân Bằng Phi vốn hy vọng Trương Thanh Vân có thể đi thị sát thành phố Thanh Giang, chỉ cần bí thư Trương đến Thanh Giang thì sẽ có cơ hội xuống quận Nhạc Điền. Sau đó Ân Bằng Phi sẽ sắp xếp cho bí thư Trương đến thị sát khu liên hợp thể thao, sẽ chụp vài tấm hình lưu niệm với đội bóng rổ.
Ân Bằng Phi cũng không tin đám người kia chẳng nể mặt Trương Thanh Vân, sẽ không dám ép hắn vào đường chết. Ân Bằng Phi biết rõ đối thủ của mình là ai, bây giờ dù là quan trường hay thương trường Giang Nam cũng đều là nơi thẩm thấu của các thế lực con nhà quan.
Những lực lượng này thường là các quan viên từ trung tầng đổ lên, nếu so sánh thì Ân Bằng Phi chỉ là một con kiến hôi. Nhưng hắn có lòng tin với Trương Thanh Vân, khi bí thư Trương còn ở Giang Nam thì chưa từng lùi bước khi đối mặt với những thế lực này, kết quả cuối cùng lại thường có thắng lợi.
Năm xưa khi công viên kỹ thuật Giang Nam vừa được khai phá thì có người muốn làm du lịch trong quy hoạch, lúc đó Trương Thanh Vân cũng dám đứng ra nắm bắt. Cuối cùng vì Trương Thanh Vân quấy nhiễu mà thế lực kia không chiếm được chút ích lợi nào, đành phải xám xịt rời khỏi Thanh Giang.
Bây giờ tuy đã trải qua nhiều năm nhưng tình huống ở Giang Nam còn bết bát hơn xưa, nhưng Trương Thanh Vân cũng không còn là một cán bộ cấp thành phố như năm xưa, bây giờ hắn là quan lớn chính bộ, thậm chí cũng là người có lực ảnh hưởng ở trung ương. Ân Bằng Phi tin, lần này hắn dựa vào cây cổ thụ Trương Thanh Vân, nhất định sẽ giải quyết được tất cả vấn đề đang tồn đọng.
Ân Bằng Phi nghĩ đến đây mà tâm tình càng tươi sáng, tâm bệnh mất đi, ăn uống cũng tự nhiên và cảm thấy ngon miệng hơn. Hắn ăn như sói như hổ, mãi đến khi no nê mới ngẩng đầu lên, lúc này lại thấy Trương Thanh Vân đang nhìn mình bằng ánh mắt như cười như không.
- Tiểu tử cậu ăn tốt vậy à? Cậu xem lại mình đi, thân thể béo tốt, bây giờ còn ăn mạnh, tôi thấy nên đưa ra một kế hoạch rèn luyện, như vậy mới có thể giảm cân được.
Trương Thanh Vân nói.
Ân Bằng Phi nở nụ cười ngượng ngùng, hắn nói:
- Bí thư Trương, anh đừng nói đến chuyện giảm béo, tôi thấy mình khó thể chiến thắng được nó.
- Tôi càng rèn luyện thì càng tăng ký, càng ăn nhiều, đôi khi không làm gì còn có thể giảm cân.
Trương Thanh Vân cau mày, hắn trầm giọng nói:
- Nói bậy bạ, phương pháp của cậu không đúng, sau khi rèn luyện không nên ăn ngay, uống nước cũng phải có liều lượng, như vậy mới hiệu quả. Cậu cần phải mời chuyên gia chỉ bảo, như vậy mới có kết quả.
Ân Bằng Phi liên tục xưng vâng và không nói thêm lời nào, Trương Thanh Vân thấy đối phương như vậy cũng không nói gì. Hắn ngồi trên ghế nhìn ra khung cảnh bên ngoài cửa kính, đây là nhà hàng Lâm Giang, lúc này Giang Nam xuân ý nồng đậm, hai bên bờ Thanh Giang cây cỏ xanh mướt, thậm chí nước sông cũng xanh hơn bình thường.
Khung cảnh tươi đẹp, ý cảnh phù hợp với con người, Trương Thanh Vân rất chuyên chú, Ân Bằng Phi cũng không dám quấy rầy.
Ân Bằng Phi làm thư ký cho Trương Thanh Vân một thời gian dài, tất nhiên hắn hiểu tính cách của bí thư Trương. Mỗi lần lãnh đạo ngồi ngây người, cơ bản đều đang suy xét vấn đề, lần này hắn có thể cảm nhận được tâm tình trầm trọng của bí thư Trương.
Giang Nam là quên quán của Trương Thanh Vân, tất nhiên cảm tình của hắn với Giang Nam cực kỳ sâu sắc, Ân Bằng Phi biết rất rõ điều này. Bây giờ cục diện Giang Nam rút xuống như thủy triều, đây là nguyên nhân làm cho tâm tình của Trương Thanh Vân trở nên trầm trọng.
Ân Bằng Phi nghĩ đến đây mà trong lòng mơ hồ có thêm hy vọng, vấn đề Giang Nam rất phức tạp, rất khó giải quyết, bí thư Trương đến Giang Nam có thể là một tin tức tốt.
Ân Bằng Phi đang xem xét phải mượn lực của Trương Thanh Vân thế nào để vượt qua hoàn cảnh khó khăn, đúng lúc này thư ký Điền Lãng Hồng của Trương Thanh Vân đi đến. Ân Bằng Phi đối mặt với Điền Lãng Hồng thì trong lòng khẽ động, hắn đứng lên.
- Bộ trưởng, có chuyện xảy ra, đột nhiên bên ngoài khách sạn có rất nhiều dân chúng, bọn họ tự xưng mình đến từ Thanh Giang, nói rằng nhất định phải gặp anh.
Điền Lãng Hồng nói.
- Sao?
Trương Thanh Vân nhíu mày, Ân Bằng Phi thì nhảy dựng lên, hắn nói"
- Có bao nhiêu người?
Điền Lãng Hồng nhìn sang Ân Bằng Phi, lúc này Ân Bằng Phi mới biết mình không đúng mực, vì vậy mà gương mặt đỏ bừng. Điền Lãng Hồng đáp lời:
- Rất nhiều người, cửa trước và cửa sau của khách sạn đã bị phá hỏng, hơn nữa người còn liên tục tăng thêm, ngay cả giao thông trên các tuyến đường đến đây cũng đã gián đoạn.
Vẻ mặt Ân Bằng Phi chợt trắng bệch, hắn nói:
- Bí thư Trương, điều này...Điều này...Tuyệt đối không liên quan đến tôi, điều này....Sao lại như vậy? Đây đều là người đến từ Thanh Giang sao?
Điền Lãng Hồng lại nhìn Ân Bằng Phi, hắn không lên tiếng. Trương Thanh Vân nhíu mày, hắn chậm rãi đứng lên nói:
- Chúng ta ra xem.
Trương Thanh Vân nói xong thì mở rộng bước chân, Điền Lãng Hồng quá sợ hãi, hắn đang định nói chuyện thì cửa phòng đã mở ra, có vài cảnh sát tiến vào. Vị cảnh sát đi đầu hơn bốn mươi, khi vào cửa thì lập tức làm lễ nói:
- Đồng chí bộ trưởng Trương, bên ngoài khách sạn xảy ra vài sự việc ngoài ý muốn, chúng tôi đang xử lý khẩn cấp, vì bảo vệ an toàn cho anh, chúng tôi phải hộ tống anh xuống tầng trệt đã được quản chế.
- Anh là ai?
Trương Thanh Vân trầm giọng nói, người đàn ông kia chợt ngẩn ngơ, hắn nói ngay:
- Tôi là Mạc Thu Quần của cục công an tỉnh Giang Nam, bây giờ giữ chức phó phòng.
Mạc Thu Quần nói xong thì xuất trình giấy chứng minh công tác, sau đó Trương Thanh Vân khoát tay nói:
- Các anh nghĩ muốn xử lý cục diện này thế nào?
Mạc Thu Quần có chút trầm ngâm, sau đó nói:
- Chúng tôi sẽ điều động cảnh sát cơ động đến khống chế cục diện, trong đó còn có cả cảnh sát phòng ngừa bạo động, chúng tôi đảm bảo sẽ khống chế trong vòng một giờ, sẽ không ảnh hưởng đến công tác của lãnh đạo.
Vẻ mặt Trương Thanh Vân dần trở nên lạnh lẽo, rõ ràng lời nói của Mạc Thu Quần không phù hợp với ý kiến của hắn, vì vậy có hơi khựng lại rồi nói:
- Để tôi ra xem.
- Không được, bộ trưởng Trương, bây giờ rất nguy hiểm, tình cảnh rất hỗn loạn, nếu anh ra bây giờ thì tuyệt đối không an toàn.
Mạc Thu Quần vội vàng la lớn, hắn chắn ngay trước mặt Trương Thanh Vân.
Trương Thanh Vân hừ lạnh một tiếng, hắn đẩy Mạc Thu Quần ra rồi nói:
- Không cần lo lắng, tôi ở trên lầu nhìn xuống sẽ không ảnh hưởng đến công tác của anh.
Trương Thanh Vân nhìn qua cửa kính có thể thấy được tình huống bên dưới, quả nhiên có rất nhiều người, có thể nói là đông như kiến. Đoàn người phần lớn đều giơ cao biểu ngữ, có người còn tô vẽ lên cả trang phục.
Trương Thanh Vân ở khoảng cách xa và không nghe rõ những âm thanh bên dưới nhưng có thể thấy rõ những biểu ngữ. Bên dưới có hai biểu ngữ bắt mắt, một cái ghi "Làm chủ cho dân", một cái khác lại có nội dung: "Không có đất, không có cuộc sống!"
Còn có rất nhiều biểu ngữ khác, vì không bắt mắt, Trương Thanh Vân lại đứng trên cao nên không thấy rõ ràng.
Sau đó tất cả nhân viên đi theo Trương Thanh Vân giống như gặp phải đại địch, trước tiên bọn họ đến bên người Trương Thanh Vân, Trương Thanh Vân chỉ thị phóng viên theo đoàn tiến ra chụp ảnh ghi hình.
Trương Thanh Vân có thể thấy đám người bên dưới rất có kỷ luật, nhiều người mà không rối loạn, rõ ràng phải có tổ chức. Trương Thanh Vân bây giờ khó đoán được vấn đề bên trong, nhưng hắn biết rõ một chuyện, đó chính là cục diện Giang Nam rất rối.
Khoảng thời gian trước Hành Thủy vừa phát sinh tình cảnh rối loạn, bây giờ Thành Đô lại xảy ra chuyện, điều này có thể chứng tỏ năng lực yếu kém trong công tác khống chế cục diện của ban ngành Giang Nam, quan hệ giữa đảng và quần chúng cũng quá kém. Tâm tình Trương Thanh Vân vốn hạ xuống rất thấp, bây giờ gặp chuyện thì lại càng bết bát.
Trương Thanh Vân đến Giang Nam và hiểu được sự bận rộn của Nghiêm Tụng Tuấn, dù sao đối phương cũng là chủ tịch tỉnh, sự việc chắc chắn sẽ có rất nhiều. Nhưng Thang Vận Quốc cũng không có động tĩnh, rõ ràng các vị lãnh đạo tỉnh giống như đang tránh né Trương Thanh Vân.
"Bọn họ sẽ không ngờ có thể phát sinh sự việc nghiêm trọng thế này!"
Trương Thanh Vân nhìn đám người dày đặc bên dưới mà thầm lắc đầu, quá nhiều người, chắc chắn cảnh sát sẽ không thể phát hu tác dụng, có lẽ cần phải điều động quân đội.
Trương Thanh Vân nghĩ đến đây mà không thể kìm nén muốn tìm người tương quan trách nhiệm để hỏi rõ tình huống. Nhưng hắn suy xét lại và cảm thấy nên đè ép xúc động trong lòng, sự việc Giang Nam, thôi thì để Giang Nam xử lý
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bố Y Quan Đạo.