Chương 1005: Nên Đáng Thương Phải Đáng Thương.
-
Bố Y Quan Đạo
- Tịch mịch độc nam hoa
- 2152 chữ
- 2020-05-09 12:23:13
Số từ: 2145
Nhóm dịch: Tepga
Nguồn: vipvandan
Hạ Cơ Dân luôn cho rằng mình là người thể diện, vì người thể diện không những phải biết thể diện, hơn nữa còn phải giữ thể diện cho người khác. Thực tế thì Hạ Cơ Dân luôn coi đó là yêu cầu với mình.
Người thể diện làm việc thường không chỉ vì cái trước mắt mà phải phòng ngừa chu đáo. Người thể diện thường không vì lợi ích và hiệu quả mà bày ra trên vẻ mặt, nếu không người ta sẽ cho rằng mình là người lợi thế. Hơn nữa Hạ Cơ Dân lại là người cao lớn anh tuấn, nhẹ nhàng phong độ và hòa nhã, điều này thật sự gây ra cho người ta ấn tượng rất tốt. Hạ Cơ Dân có thể lên đến chức vụ trưởng phòng công nghiệp tỉnh Giang Nam, tất nhiên phải có đạo làm quan.
Tất cả đạo làm quan của Hạ Cơ Dân đều xoay quanh chữ "thể diện", lão luôn tìm cách để lãnh đạo cảm thấy mình có mặt mũi, đối với cấp dưới thì cần phải lôi kéo và phân hóa theo thể diện. Chính lão vừa cố gắng mở rộng quan hệ, vừa cố gắng biến mình thành người có thể diện.
Hạ Cơ Dân nghiên cứu về Tưởng Giới Thạch, trên phương diện kết giao chú trọng câu nói "Kết bạn cần đúng thời điểm", coi trọng "Lấy ơn báo oán", đây là mức độ trong quan hệ với người.
Nghe nói khí Hạ Cơ Dân còn ở cấp thấp, thủ trưởng xem thường, thường xuyên không nể mặt. Nhưng hắn cũng không tích cực với lãnh đạo, hơn nữa còn lấy ơn báo oán, cũng cực kỳ có lễ nghĩa với lãnh đạo, tâng bốc lên mây, không dám nói năng lộn xộn.
Sau này lãnh đạo thấy Hạ Cơ Dân làm việc có năng lực, vì vậy sau khi về hưu cũng không quên nhắc đến Hạ Cơ Dân. Khi tổ chức tiến hành khảo sát thì lão tỏ ra ủng hộ Hạ Cơ Dân, điều này làm cho Hạ Cơ Dân nâng cao hình tượng và được lãnh đạo cũ tôn trọng rất cao.
Phải biết rằng điều này cực kỳ quan trọng với Hạ Cơ Dân, ở thể chế quan trường, dù là ai cũng không thể bỏ qua năng lượng của cán bộ lão thành. Điều này chính thứ làm cho Hạ Cơ Dân có được tài nguyên chính trị mạnh mẽ.
Những ví dụ như vậy có rất nhiều trên con đường làm quan của Hạ Cơ Dân, chính lão cũng nhờ vào độc môn này mà leo lên ngày càng cao, bây giờ đã là một cán bộ trưởng phòng của tỉnh.
Tất nhiên Hạ Cơ Dân cũng chẳng phải không có nhược điểm, tinh lực của một người thường có hạn, trên vấn đề mở rộng quan hệ và khơi thông quan hệ không có sự chu đáo, đây là thứ mà Hạ Cơ Dân không có.
Vì vậy có vài chuyện và người cực kỳ quan trọng bị Hạ Cơ Dân bỏ qua, lão chỉ muốn xem xét hiệu suất tức thời, vì thế mà không khỏi có nhiều sai lầm, đôi khi có mắt không thấy núi thái sơn, bỏ qua nhiều cơ hội tuyệt hảo.
Ví dụ như lúc này với Ân Bằng Phi, Hạ Cơ Dân không thể phân biệt rõ ràng, không những là sai lầm nhỏ, là sai lầm lớn, còn là đặc biệt lớn. Vì vậy lão rất tức giận nhốt mình vào phòng làm việc mà vỗ bàn mắng lớn.
Khi Ân Bằng Phi tiến vào phòng công nghiệp thì đã có người bắt chuyện với Hạ Cơ Dân, mục đích chào hỏi rất rõ ràng, đó chính là Ân Bằng Phi đến phải cho ăn không ngồi rồi, như vậy sẽ không ảnh hưởng đến trật tự của phòng công nghiệp. Hạ Cơ Dân hoàn toàn có thể không quan tâm đến sự hiện hữu của đối phương.
Hạ Cơ Dân nhận được câu trả lời thuyết phục như vậy, vì thế lão mới thả tay cho Ân Bằng Phi tiến vào phòng công nghiệp. Người này vào chỉ là một phó phòng bình thường, Hạ Cơ Dân cũng chẳng cần lo lắng không khống chế được đại cục.
Sau khi Ân Bằng Phi vào phòng công nghiệp, vì trước đó Hạ Cơ Dân đã có định vị, vì thế mà cứ đi theo nguyên tắc. Lão là người giỏi làm quan hệ cũng không có nghĩa là có sự đồng tình.
Khác biệt chính là trong khung Hạ Cơ Dân chỉ là sự lạnh lùng và ích lợi. Lão là một nhân vật chính trị, lão đã sớm làm được vấn đề nóng mặt nhưng tâm lạnh. Lão cũng không quan tâm đến một Ân Bằng Phi ăn không ngồi rồi, càng không nghĩ rằng phòng công nghiệp nuôi không một người như vậy sẽ có ảnh hưởng.
Hạ Cơ Dân thâ là trưởng phòng công nghiệp, có rất nhiều đại sự cần làm, lão không có lòng dạ để tổn hao tinh thần vào những kẻ râu ria. Trong mắt Hạ Cơ Dân thì Ân Bằng Phi là một người không ra gì ở phòng công nghiệp.
Nhưng điều làm cho Hạ Cơ Dân tuyệt đối không ngờ chính là Ân Bằng Phi lại có mánh khóe thông thiên, điều này làm lão cực kỳ khốn khổ.
Hôm trước phó bí thư tỉnh ủy Trần Hiểu đã tìm gặp Hạ Cơ Dân, điều này làm lão phải chấn động. Phải biết rằng có quan hệ với Trần Hiểu đã làm Hạ Cơ Dân mất một cái giá lớn, lão chuẩn bị rất trọn vẹn, mong muốn có thể biểu hiện trước mặt lãnh đạo. Nào ngờ khi gặp mặt thì Trần Hiểu đã mắng vì sao Ân Bằng Phi đến phòng công nghiệp đã lâu mà có chức không quyền, tổ chức đã coi Ân Bằng Phi là cán bộ bồi dưỡng trọng điểm, bây giờ Ân Bằng Phi ăn không ở phòng công nghiệp, sao có thể thực hiện ý đồ của tổ chức?
Hạ Cơ Dân cực kỳ kinh hoàng, không đợi lão kịp phản ứng, Trần Hiểu đã nói ra rất nhiều đạo lý. Hắn nói rất mù mờ, nhưng nội dung lại ám chỉ Hạ Cơ Dân phải sử dụng Ân Bằng Phi thật mạnh, không những phải cho Ân Bằng Phi có quyền, còn ủy quyền đầy đủ, tốt nhất phải tạo điều kiện cho đối phương bày ra tài hoa ở phòng công nghiệp.
Hạ Cơ Dân đã hoàn toàn choáng váng, từ đầu đến cuối Trần Hiểu không nói gì khác với lão, cũng chỉ nói xong sự việc về Ân Bằng Phi là kết thúc. Sau khi từ biệt Trần Hiểu thì Hạ Cơ Dân tìm đến vị đại nhân vật mà trước đó đã đưa Ân Bằng Phi đến phòng công nghiệp.
Vị này trả lời rất dứt khoát, đó chính là phải vâng theo lời chỉ thị của phó bí thư, dù khó khăn thế nào cũng phải nghe theo. Cuối cùng vị này còn sợ Hạ Cơ Dân không làm theo, vì vậy mà chỉ điểm chút quan hệ sau lưng Ân Bằng Phi, điều này làm Hạ Cơ Dân đổ mồ hôi lạnh.
Mãi đến lúc này Hạ Cơ Dân mới biết mình phạm phải sai lầm quá lớn, đó chính là không hiểu về Ân Bằng Phi. Lão quá tin tưởng vào lãnh đạo mà thiếu chút nữa đã không còn đường về.
Chuyện Ân Bằng Phi được điều nhiệm rõ ràng là lên chức nhưng xuống quyền, Hạ Cơ Dân nghĩ rằng hắn là quả hồng mềm, nào ngờ cắn xuống lại rụng răng. Lão cực kỳ căm thù những sự việc thế này, vì đây là mất bò mới lo làm chuồng, muốn có thể diện là không thể.
Thực tế thì Hạ Cơ Dân đã hoàn toàn quét rác trên mặt mình, khi Ân Bằng Phi đến thì bị lão xa cách toàn diện, không nể mặt người ta. Hôm nay lão lại chuyển biến một trăm tám mươi độ, đúng là mặt dày mày dạn, nhưng lão không làm không được, vì khoảng thời gian trước lão chính là người thiết kế vở kịch mà Ân Bằng Phi là nhân vật không được lên sâu khấu phòng công nghiệp. Đến lúc này một nhân vật như vậy lại trở nên có chức có quyền, điều này làm Hạ Cơ Dân phải hạ mình làm con cháu người ta.
Hạ Cơ Dân phải làm cho tất cả mọi người biết mình ủng hộ Ân Bằng Phi, sau này sẽ nể mặt Ân Bằng Phi trong công tác, nhưng điều này lại khó thể làm thể diện của lão được nâng lên.
Hạ Cơ Dân phải giúp Ân Bằng Phi lập uy, phải đưa Ân Bằng Phi lên ngựa.
Hạ Cơ Dân nghĩ lại những hành vi của mình trong hội nghị hôm nay mà đỏ mặt, lão cảm thấy mình quá tục tằng, mất hết thể diện. Nhưng lão lại không thể không làm như vậy, vì trong phòng công nghiệp còn có thành viên ban ngành, không phải là của riêng Hạ Cơ Dân.
Nếu Hạ Cơ Dân không làm mạnh tay thì sẽ có vài phó phòng không nghe theo, lão muốn đưa Ân Bằng Phi lên, như vậy phải có biểu hiện, phải cho tất cả mọi người biết lão ủng hộ Ân Bằng Phi.
Sự việc gì có thể làm cho Hạ Cơ Dân trở nên như vậy? Đáp án hầu như bộc lộ trước mặt tất cả mọi người, Ân Bằng Phi là người có bối cảnh cứng ngắc, điều này làm cho Hạ Cơ Dân khiếp đảm.
Hạ Cơ Dân hôm nay làm như vậy thật ra cũng là một phương pháp ảnh hưởng đến thể diện, nhưng lão cần phải cưỡng ép nín nhịn, chịu uất ức, nếu không làm cháu nội người ta thì sao có thể tiếp tục phát triển trong quan trường? Thực tế trên thế giới này có rất nhiều người tình nguyện làm cháu nội kẻ khác, thực tế người đến địa vị như Hạ Cơ Dân, nếu không phải bất đắc dĩ thì có thể như vậy sao?
Hạ Cơ Dân định vị địa vị của mình rất rõ ràng, lão vẫn chưa quá già, vẫn còn không gian bay lên. Dưới điều kiện như vậy thì lão không thể phạm sai lầm, càng không thể đắc tội một vài người.
Không thể nghi ngờ Trương Thanh Vân là cấm kỵ của Hạ Cơ Dân, đây là nhân vật kiêu ngạo ở Giang Nam, Hạ Cơ Dân là lãnh đạo tỉnh Giang Nam, sao lão không nghiên cứu về hắn?
Hạ Cơ Dân không những chỉ nghiên cứu về Trương Thanh Vân, hơn nữa còn sinh ra một phán đoán mơ hồ, đó chính là Trương Thanh Vân sẽ đến Giang Nam làm chủ tịch tỉnh hay bí thư tỉnh ủy. Hạ Cơ Dân thấy rõ cục diện trước mắt ở Giang Nam, cực kỳ không xong, vì vậy mà trung ương sẽ đánh chém ác liệt, sợ rằng một Trương Thanh Vân thủ đoạn hung ác sẽ được đưa xuống.
Sau lưng Ân Bằng Phi là một đại nhân vật như vậy, sao Hạ Cơ Dân không sợ hãi? Vì người lo xa thường cũng sẽ lo gần, Hạ Cơ Dân hiểu rất rõ vấn đề này, lão hôm nay cúi mình làm cháu nội chính là vì thể diện tương lai, nếu không sau này Ân Bằng Phi nhất định sẽ là mối họa lớn.
- Cốc, cốc, cốc!
Có người gõ cửa, vẻ mặt Hạ Cơ Dân dần trở nên lạnh như băng:
- Vào đi.
Một tiếng két vang lên chủ nhiệm Vương Huy "Vương Pháo" đi vào cực kỳ rụt rè sợ hãi, bộ dạng cung kính. Hạ Cơ Dân híp mắt nhìn Vương Huy, trong lỗ mũi phát ra tiếng hừ lạnh.
Vương Huy nghe được tiếng hừ của lãnh đạo mà vẻ mặt trắng bệch, hắn dám bất kính với Ân Bằng Phi chẳng qua cũng chỉ vì Hạ Cơ Dân bày mưu đặt kế, nếu không hắn có trăm lá gan cũng không dám.
Nhưn khoảng khắc này nhìn mặt Hạ Cơ Dân thì Vương Huy đã biết sự việc quá xấu, bây giờ lãnh đạo còn nhớ rõ đã từng bày mưu với mình sao? Trong lòng hắn biết rõ, lần này ít nhất hắn phải lột da nộp thuế, hắn phải nhanh chóng thay đổi tâm tính, phải tiếp nhận một mưu kế hoàn toàn mới và khác biệt của Hạ Cơ Dân, sau đó nhanh chóng chấp hành