Chương 1086: Cậu học được cái gì gọi là quý trọng, cái gì gọi là bảo hộ
-
Boss Hung Mãnh 2 - Cả Đời Chỉ Vì Em
- Thập Nguyệt Sơ
- 889 chữ
- 2022-02-11 04:12:14
Nói xong, Tô Ngưng Mi len lén thở ra một hơi, ôi mẹ ơi, suýt chút nữa thì lỡ lời nói ra hết mất rồi.
Nàng tự trách cái miệng của mình, thật là, một chút cũng không biết cân nhắc gì cả.
Hạ An Lan thương yêu Thanh Ti như vậy, nếu để cho anh ấy biết rằng mình nhân lúc con bé còn nhỏ như vậy mà đã đánh chủ ý lên nó thì anh sẽ nghĩ gì về mình chứ.
Điều quan trọng nhất là, nếu làm không khéo thì kế hoạch tốt đẹp mà nàng vạch ra trong đầu phỏng chừng sẽ thất bại mất.
May mắn là vừa rồi nàng phản ứng kịp thời, ngay lập tức chuyển đề tài, nếu không nàng thật sự sẽ xong đời rồi.
Hạ An Lan vốn là người thông minh, vừa nãy, khi ở bên ngoài anh đã cảm thấy có điều gì đó không đúng lắm, những lời này của Tô Ngưng Mi lại vô cùng chột dạ. Anh bèn buông nàng ra, xích người lại gần:
Mi Mi, trông em quả thật rất giống... đang nói dối!
Tô Ngưng Mi vốn là người không hay nói dối, hơn nữa, khi ở trước mặt Hạ An Lan, nàng lại càng thêm chột dạ, không dám nhìn thẳng vào anh.
Nàng sờ sờ mũi:
Nói dối gì cơ? Làm gì có, em có gì mà phải nói dối kia chứ...
... Tối nay anh có muốn ăn món gì không? Để em làm cho anh ít điểm tâm nhé, giờ còn chưa đến giờ cơm, hay là anh cứ ăn một chút trước nhé, được không?
Hạ An Lan giữ chặt cổ tay nàng:
Mi Mi, nhìn em càng lúc càng thấy có chút không thích hợp nhé.
Tô Ngưng Mi muốn nhanh chóng kết thúc đề tài này nên mới kiễng gót chân, hôn lên môi Hạ An Lan, một tay ôm cổ anh, còn lại thì môi hôn lung tung khắp gương mặt anh.
Lập tức Hạ An Lan bị hôn đến choáng váng, phản ứng đầu tiên là ôm chặt lấy eo Tô Ngưng Mi, sau đó hôn xuống sâu càng thêm sâu.
Tuy rằng nụ hôn này có điểm kỳ quái nhưng mà dẫu sao, khó có dịp nàng chủ động thế này, anh đương nhiên phải phối hợp với nàng thật tốt mới đúng. Chuyện này vốn là chuyện mà lúc bình thường anh có cầu cũng không được kia mà.
Một lúc lâu sau hai người cũng tách nhau ra. Hai má Tô Ngưng Mi đỏ ửng, không ngừng thở dốc, hai mắt cũng ngập nước. Cô ngượng ngùng nói:
Có cái gì không đúng chứ, không lẽ anh còn nghi ngờ em còn giấu anh chuyện gì sao, trước mặt anh, em làm gì còn giữ được bí mật nào kia chứ?
Lời này của Tô Ngưng Mi lại thêm hành động vừa rồi khiến Hạ An Lan vô cùng xác định, nhất định cô có chuyện gì đó giấu anh, nhưng mà hẳn là cũng không phải chuyện gì quan trọng. Nếu cô đã không muốn nói thì đương nhiên anh cũng sẽ không truy cứu đến cùng.
Hơn nữa, cho dù cô không muốn nói thì khi anh đã muốn biết, nhất định cũng sẽ biết hết ấy mà.
Chẳng qua, trong lòng Hạ An Lan vẫn có ít nhiều buồn bực, chuyện mà Mi Mi đang cố giấu giếm anh, không phải là chuyện có liên quan đến Thanh Ti đó chứ?
Nhưng mà Thanh Ti cũng mới chỉ là một cô bé con, lúc này làm sao cô ấy có thể có quan hệ gì với con bé được chứ?
Trong lòng Hạ An Lan mơ hồ, có chút khó hiểu nhưng trên mặt vẫn bất động thanh sắc, cúi đầu hôn lên trán Tô Ngưng Mi:
Được, vậy anh tin tưởng rằng em sẽ không nói dối anh. Anh chưa đói đụng đâu, em không cần làm gì cho anh ăn. Để anh lên lầu xem Thính Phong thế nào trước đã. Thằng bé phải tham gia kỳ thi vượt cấp gần nhất, xem chừng nó sẽ rất áp lực.
Được được, vậy anh mau đi đi, nhanh đi đi.
Tô Ngưng Mi liên tục gật đầu. Giờ cô chỉ ước sao Hạ An Lan nhanh nhanh đi cho. Trước mặt anh ấy, cô sợ mình lại lỡ lời... Không phải... Là sợ mình nói ra những lời không nên nói để phải chịu thêm xấu hổ ấy chứ.
Hạ An Lan cũng không vạch trần tâm tư cẩn thận của Tô Ngưng Mi, chỉ búng mũi cô rồi xoay người đi lên lầu.
Đẩy cửa ra, Hạ An Lan thấy Nhạc Thính Phong đang ngồi học ở phía trước, thằng bé thật sự đang ngồi học???
Chỉ mới vài ngày ngắn ngủi mà trên người Nhạc Thính Phong đã phát sinh biến đổi vô cùng lớn. Tuy chưa đến mức nghiêng trời lệch đất nhưng cũng phải gọi là biến hóa kinh người, ít nhất cũng có thể để người khác nhìn cậu với cặp mắt khác xưa.
Mấy ngày nay, Hạ An Lan cũng đã hiểu thêm một số điều về Nhạc Thính Phong. Không phải trước đây Thính Phong coi thường tri thức mà hơn hết thảy là cậu bé học được bài học về sự quý trọng, sự bảo hộ đối với người khác.