Chương 1550: Thanh ti, em đợi anh tới tìm em
-
Boss Hung Mãnh 2 - Cả Đời Chỉ Vì Em
- Thập Nguyệt Sơ
- 712 chữ
- 2022-02-13 03:48:59
Đặc biệt là Tô Trảm, đã học cấp ba rồi, vài tháng nữa là thi đại học, cậu ấy chắc chắn phải thi tới thủ đô, cho nên, anh không lo lắng.
Tô Tiểu Tứ kéo ba mẹ cậu nói:
Ba mẹ, chúng ta đừng đi nữa, đều ở lại đi.
Vậy thì không được, vé máy bay đều đặt xong rồi, ngày mai đi.
Vậy... vậy không thì ba mẹ đi trước, vài ngày nữa con về sau.
Ranh con còn muốn vài ngày nữa, ngày mai mùng tám rồi, thêm hai hôm nữa con khai giảng rồi.
Tô Tiểu Tứ bĩu môi cực kì đau lòng, cậu không muốn đi, cậu không muốn đi một chút nào, đi rồi thì không nhìn thấy em gái Thanh Ti nữa rồi.
Tô Tiểu Lục kéo Tô Tiểu Ngũ:
Anh Ngũ, anh đi nói với ba mẹ, đừng để em đi, để chúng ta ở lại đi...
Tô Tiểu Ngũ đi tới trước mặt ba mẹ, kéo kéo cánh tay hai người:
Không đi.
Vợ chồng Tô lão tam thật thương đứa con trai này, sau khi cậu tới thủ đô đã rất vui vẻ, so với lúc ở nhà còn cởi mở hơn một chút, nhưng... không đi không được, công việc, chuyện học hành của bọn trẻ...
Tiểu Ngũ, mẹ biết con không muốn đi, nhưng, nhà chúng ta ở Tô Thành. Nếu sau này còn muốn gặp em Thanh Ti, thì viết thư cho em, lúc nghỉ học tới thăm em. Mẹ đồng ý với con, chỉ cần ở trường nghỉ học lập tức đưa con tới được không?
Tô Tiểu Ngũ chán nản cúi đầu, không nói tiếp.
Lão tam nhà họ Tô thở dài, đứa con trai này.
Cả buổi chiều, trong nhà toàn là hơi thở bi thương bao phủ, người lớn đánh bài cũng không còn hứng thú.
Tô Trảm nói ngày mai phải đi rồi, trước khi đi muốn mua quà cho Thanh Ti.
Thế là một đám trẻ con, ngồi xe tới trung tâm thương mại.
Nói rõ là mỗi người mua cho Thanh Ti một thứ, kết quả... mua một đống.
Lúc trở về xe sắp không chứa nổi.
10 giờ tối, cả nhà họ Tô phải đi rồi, ngày mai họ sẽ đến thẳng sân bay không tới nữa.
Trước khi đi vành mắt mấy anh em nhà họ Tô đều đỏ lên, đem hết những món quà chuẩn bị cho Thanh Ti ra, một người tặng một cái.
Em rất thích các anh, đợi các anh được nghỉ, nhất định phải tới tìm em chơi đấy.
Tô Trảm xoa xoa đầu Thanh Ti:
Yên tâm, nhất định sẽ tới.
Tô Tiểu Lục khóc tới sưng cả mắt, kéo Thanh Ti không bỏ ra, cuối cùng vẫn là bị ôm lên xe.
Xe đi xa dần, giọng nói của Tô Tiểu Lục vẫn còn bay tới:
Thanh Ti, em đợi anh tới tìm em nhé...
Lỗ tai yên tĩnh rồi, trên mặt Nhạc Thính Phong cuối cùng đã có nụ cười, sáng sớm ngày mai cũng không cần lo lắng nữa, có người chạy tới không ngừng hét Thanh Ti Thanh Ti.
Cậu kéo tay Thanh Ti lên:
Đi, Thanh Ti, chúng ta về thôi.
Không chỉ cậu vui, Du Dực Tô Ngưng Mi Hạ An Lan đều cảm thấy thở phào, sáu đứa trẻ đó thật sự hơi không thể chịu nổi, vẫn là cách Thanh Ti xa một chút thì hơn.
Ngày thứ 2, Hạ An Lan đưa Tô Ngưng Mi đi, hai người họ nói với Nhạc Thính Phong:
Ba mẹ ngày mai phải đi rồi, con ở nhà phải nghe lời,
Nhạc Thính Phong giục:
Lời này ba mẹ đừng dặn nữa, ngày nào cũng nói không thấy phiền sao, mau đi đi, còn không đi sẽ muộn máy bay đấy.
Khoé miệng Tô Ngưng Mi hơi giật, ranh con này chỉ muốn cô đi thôi...
Hạ An Lan vỗ đầu của Nhạc Thính Phong:
Con ở nhà cũng là đàn ông, thường ngày trong nhà có việc, con phải đứng ra biết không?
Lần này Nhạc Thính Phong rất nghiêm túc gật đầu:
Vâng, con biết.
Hạ An Lan từ biệt người trong nhà xong, ngồi lên xe rời khỏi.
Họ vừa đi, khoé môi Nhạc Thính Phong cong lên. Cậu quay người, nụ cười có chút rạng rỡ, cuối cùng đều đi sạch rồi, quá tốt rồi.