Chương 444: Đúng vậy, đúng là không muốn sống nữa rồi
-
Boss Hung Mãnh 2 - Cả Đời Chỉ Vì Em
- Thập Nguyệt Sơ
- 775 chữ
- 2022-02-07 02:52:57
Hôm nay có một người từ Kim Sắc Phúc Địa bỏ trốn ra ngoài, là một đàn em đắc lực của lão Đao. Anh ta bị chặt đứt ba ngón tay, lão Đao đang huy động tất cả tay sai đi lùng bắt anh ta. Hiện tại người này đang ở bệnh viện, nằm trong tầm kiểm soát của chúng ta, có thể trở thành nhân chứng chỉ điểm có lợi về sau nhưng người của cục cảnh sát đã đến, định đem anh ta đi.
Hạ An Lan nghe vậy lập tức nói:
Không được, bây giờ chưa thể để người rơi vào tay Cục Công an, tay Cục trưởng Vương của bên Công an tuyệt đối có mối quan hệ không trong sáng với lão Đao, giao người cho anh ta, không khác gì giao cho lão Đao.
Thế bây giờ phải làm sao? Sau khi bệnh viện chữa trị cho anh ta xong, cục cảnh sát có đầy đủ lí do để đem anh ta đi, tôi không có cách nào ngăn chặn.
Phó Cục trưởng là người mới lên đúng không?
Vâng… điều động từ nơi khác đến.
Đi, gọi anh ta đến đây.
Phó Cục trưởng mới ít ra không có dính dáng lợi ích gì với lão Đao và Cục trưởng Vương, hơn nữa xét về lí lịch, phó Cục trưởng này xem ra cũng là người trọng chính nghĩa.
Hạ An Lan gọi anh ta đến, không nói năng dài dòng, thẳng thắn nói cho anh ta biết lợi hại trong việc này.
Bảo anh ta gọi người đem tay đàn em của lão Đạo đi, bí mật bảo vệ, nhất định đừng để ai tìm thấy.
Phó Cục trưởng nghe xong vô cùng phẫn nộ, thẳng thắn đảm bảo, nhất định sẽ làm tốt việc này, dốc hết sức lực hỗ trợ kế hoạch dẹp xã hội đen.
Hơn một giờ sau, phó Cục trưởng quả nhiên đã đem người đi.
Hạ An Lan thở phào nhẹ nhõm, giữ được một nhân chứng chỉ điểm, sau này lời buộc tội lão Đao ở trên tòa sẽ hiệu quả hơn nhiều.
Xong việc, Hạ An Lan bỗng nhớ đến câu cuối mà Du Dực vẫn chưa nói hết, dây chuyền? Sợi dây chuyền đeo trên cổ Du Hí, chính là sợi dây chuyền hình nửa chiếc lá ngân hạnh.
Hạ An Lan giật mình, tại sao đột nhiên Du Dực lại hỏi sợi dây chuyền?
Sẽ không thể vô duyên vô cớ hỏi được!
Anh muốn gọi điện lại cho Du Dực nhưng đang định gọi thì lại có việc khác đến, bận hết việc này đến việc kia, cuối cùng quên mất chuyện đó.
Hơn nữa sự việc xảy ra sau đó càng khiến anh không có thời gian nghĩ đến cuộc điện thoại ấy nữa.
Bởi anh không ngờ rằng, anh chỉ mới vừa bảo phó Cục trưởng đem người đi thì sáng sớm ngày hôm sau đã có người gửi cho anh hai viên đạn.
Đạn được bọc trong phong bì thư, nặng chình chịch, lúc đổ ra mặt bàn, kêu leng keng vài tiếng.
Hạ An Lan nhìn thấy hai viên đạn thì nhướng mày, không hề tỏ vẻ lo sợ, mà ngược lại còn mỉm cười.
Thư kí còn tức hơn anh, nghiến răng nghiến lợi nói:
Lão Đao này quá ngông cuồng, lão ta tưởng là ở cái Hải Thành này lão có thể một tay che trời. Đến ngài mà lão còn dám đe dọa, xem ra, lão không muốn sống nữa, một lòng xin chết đây.
Hạ An Lan cầm viên đạn lên, vê vê nhẹ nhàng giữa hai ngón tay, bĩu môi:
Đúng thế, đúng là… không muốn sống nữa.
Người thư kí nhìn khóe miệng khẽ mỉm cười của anh bất giác rùng mình, lạnh quá.
Hạ An Lan vốn chưa muốn xử lý lão Đao nhanh như vậy, lão là u nhọt đã bám rễ quá nhiều năm ở địa bàn Hải Thành này, thế lực rải khắp Hải Thành thậm chí cả những thành phố lân cận Hải Thành, ra tay một phát cũng động đến toàn cục, anh muốn điều tra rõ toàn bộ rồi mới động đến lão, nhưng không ngờ rằng… bản thân lão lại nóng lòng mong đợi đến vậy.
Hạ An Lan ghét nhất là bị đe dọa, vậy mà giờ đây, lão lại gửi đạn đến văn phòng anh… Lão đã nóng lòng như vậy, thế thì tại sao phải để lão thất vọng?
Hạ An Lan nhấc tay lên:
Gọi điện thoại cho Tổng tư lệnh Quân khu miền Nam.
Người thư kí rùng mình, ông chủ không chịu chờ đợi nữa, định một phát tiêu diệt cả nhóm bọn chúng.
Bỗng nhiên mong chờ quá!!!